Đặng Hương vốn đang ngỡ ngàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta, ngược lại càng có vẻ ngượng ngùng hơn. Hắn lùi lại mấy bước, định trốn bên ngoài bụi hoa đầy màu sắc.
Ta cười đắc ý, biết rõ tên học giả Đặng Hương này đã nhìn hết cả người ta rồi. Ngược lại thì ta không sao cả, thậm chí còn chỉ mong hắn nhìn thấy. Lần này chắc là hắn đã biết hắn và A Nam không còn hy vọng gì nữa rồi?
Ta lui trở về phòng, nhỏ giọng gọi A Nam: "Mau trả áo choàng lại cho ta! Mính Hương tiên sinh tới rồi, chắc chắn là có chuyện khẩn cấp."
"Ưm" một tiếng, đồng thời áo choàng của ta bị A Nam ném ra từ bên trong phòng.
A Qua và Như Ý dẫn theo cung nhân đã sớm chạy vào dọn dẹp phòng, tay chân luống cuống một hồi, rốt cuộc gian phòng đã trở lại chỉnh tề như cũ. Ta cũng đã mặc xong xiêm y.
"A Nam đã xong chưa?" Ta cất giọng hỏi người bên trong.
Lúc này A Qua ở bên trong đáp lại ta: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương đã trang điểm xong."
"Vậy ta gọi Mính Hương tiên sinh vào."
Không có ai đáp lại.
Trong lòng ta âm thầm buồn cười, lớn tiếng gọi Đặng Hương.
Khi Đặng Hương tiến vào, ta đã chuẩn bị xong tư thế, tùy ý tựa vào trên nệm của A Nam, để cho Như Ý chải tóc giúp ta.
Trên mặt Đặng Hương vẫn còn chút sắc hồng, nhưng vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt cũng không nhìn lung tung, thấy dáng vẻ này của ta thì cũng chỉ chắp tay hành lễ.
"Ngươi có tin tức gì sao?" Ta hỏi thẳng Đặng Hương, đồng thời lải nhải mấy câu với hắn, ý bảo hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: "Trẫm còn chưa nhận được chút tin tức hồi âm nào đây."
Ta đã tính toán qua, tám doanh phía nam bên kia không thể nhanh như vậy, Phùng gia bị ta theo dõi rất sát sao, hiện giờ cũng vẫn đang chờ tin tức, trường thi bên kia cũng hoàn toàn yên ắng.
Đặng Hương ngồi xếp bằng trên một đầu khác của tấm nệm, xem ra hắn cũng không hốt hoảng. Quả nhiên không phải là việc gấp. Nhưng đây dường như là lần đầu tiên hắn tới cung Trường Tín của A Nam, nếu không phải là chuyện quan trọng thì hắn sẽ không tới.
Ta kiên nhẫn chờ hắn nói cho ta biết.
"Chắc không phải là Quy Mệnh hầu lại phạm phải chuyện gì chứ?" Trong phòng truyền đến giọng nói của A Nam. Nàng xấu hổ ở trong phòng không chịu ra ngoài, rốt cuộc lúc này không kìm nén được tò mò nữa.
"Đúng là chuyện của Quy Mệnh hầu." Đặng Hương theo tiếng nói mà nhìn về phía rèm cửa: "Ta vừa nghe nói Quy Mệnh hầu đột nhiên muốn bày tiệc mời khách."
"Mời khách?" A Nam từ trong phòng đi ra: "Lúc này hắn mời ai? Không phải là mời thân thích Sở gia chứ?"
A Nam đã thay đổi một bộ cung trang khác màu xanh biếc, kết hợp với khuôn mặt còn chút đỏ ửng, nhìn qua vô cùng đáng yêu, khiến cho ta có cảm giác ngứa ngáy trong người.
Ta hiểu rõ A Nam cực kỳ cảnh giác đối với chuyện này. Phải biết rằng, lúc trước Quy Mệnh hầu đầu hàng ở thành Lạc Kinh, đi theo hắn còn có mấy trăm nhân khẩu lớn nhỏ của Sở gia, lại còn gia đình của mấy vị quan cũng xin hàng của Nam Sở, tổng cộng là hơn một ngàn tù binh. Địa vị của những người này ở Lạc Kinh ngày càng sa sút, bình thường thì phục dịch cho quan phủ của Đại Triệu.
A Nam vẫn luôn cho rằng bản thân có trách nhiệm đối với những người này, nàng lo lắng Quy Mệnh hầu sẽ lợi dụng bọn họ.
Ta cũng quay sang nhìn Đặng Hương, bởi vì việc Quy Mệnh hầu mời khách vào lúc này quả thực là rất bất thường. Chuyện hai đứa con của hắn tạo phản lần trước còn chưa dẹp yên sóng gió nữa kìa.
Đặng Hương gật đầu: "Không chỉ mời những người này." Hắn nói, nhìn có vẻ đầy lo lắng: "Hắn còn mời mấy vị đại thần trong triều, mặc dù không phải là trọng thần nhưng quan hệ của những người này với Phùng gia không được rõ ràng lắm." Nghĩ ngợi một chút, hắn lại bổ sung: "Hắn còn mời Vân đệ."
"Vì sao lại mời khách?" A Nam gặng hỏi.
"Đầy tuổi Lân Nhi!"
"Cái gì!" Ta và A Nam gần như đồng thanh: "Từ lúc nào thì Quy Mệnh hầu đã có thêm một đứa con?" Ta ức chế không kìm được cơn giận, đưa tay đẩy Như Ý đang giúp ta đội mũ: "Nói vậy con trai của Quy Mệnh hầu đã tròn một tuổi? Hắn không muốn sống nữa sao? Đừng nói hắn căn bản là không sinh con, cho dù thật sự sinh con thì cũng nên báo với triều đình một tiếng mới đúng, làm sao lại có chuyện con trai được một tuổi rồi mà triều đình không biết chuyện?"
Đặng Hương cười lạnh một tiếng: "Hắn công bố đứa con này là người trong Sở gia, hắn chỉ muốn nhận làm con thừa tự mà thôi. Cho nên ta tới hỏi hoàng thượng một tiếng, hoàng thượng có từng biết đến chuyện này không?"
Đương nhiên là ta không biết, ta cũng không biết Quy Mệnh hầu đang muốn làm cái gì. Vào thời điểm này còn muốn nhận con thừa tự, rõ ràng là hắn có mưu đồ.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người như Quy Mệnh hầu, không có con nối dõi mới đáng.
A Nam nhíu chặt hai hàng lông mày, ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ: "Sở gia làm gì có đứa trẻ nào tròn một tuổi!" Nàng nhìn Đặng Hương.
Đặng Hương lập tức khẳng định chắc chắn: "Theo ta biết thì không có!"
Con mắt của A Nam xoay tròn.
Ta cũng nhíu mày: "Quy Mệnh hầu lại còn mời cả quan trong triều, chuyện này thật là quái lạ."
Sau khi Quy Mệnh hầu đầu hàng Đại Triệu, phụ hoàng cho hắn một cái tước hầu. Tuy có danh vị nhưng thật ra lại giống như kẻ tù tội, lúc nào cũng có người theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Chính hắn cũng biết điều này, mặc dù thường xuyên làm ra chuyện khiến người ta bàn luận nhưng cũng không làm chuyện gì vượt phép. Trong thành Lạc Kinh, bình thường hắn ra sức tránh qua lại với quan trong triều, cùng lắm cũng chỉ lộ mặt trong mấy bữa tiệc xã giao của mấy kẻ học đòi văn vẻ.
Lần này, hắn lại gióng trống khua chiêng làm tiệc chẵn tuổi cho con thừa tự!
"Không ổn rồi!" Ta đột nhiên vỗ xuống nệm gấm: "Hà gia! Hà gia còn một đứa con bị thất lạc vẫn chưa tìm được!" Ta nhảy dựng lên: "Đây là có người lợi dụng đứa bé của Hà gia để dựng chuyện."
A Nam ngạc nhiên: "Không phải đã tra xét toàn bộ người Hà gia sao?"
"A Nam không hiểu chuyện này rồi!" Ta giậm chân: "Vụ án của Hà gia, bắt đầu từ Hà Kỳ Nhất, cho đến giờ còn chưa lấy khẩu cung của nữ nhân và hài tử trong nhà hắn." Ta chỉnh lại y phục rồi đứng lên: "Quy Mệnh hầu lại giúp Phùng gia, hắn muốn lợi dụng sự đồng tình của quan trong triều. Đứa bé kia chính là đứa bé mà lúc trước bọn họ dùng để uy hiếp Hà gia." Ta có phần tức giận thái quá. Phùng gia như thế này là thật sự muốn làm phản, đã bắt đầu khống chế quan trong triều. Một khi những đại thần kia thật sự đi dự tiệc, bất kể là có đồng tình với Hà gia hay không, ít nhất bọn họ đều phản đối ta.
"Hoàng thượng muốn làm gì?" A Nam hỏi.
"Đi cướp đứa bé kia, ta đã tìm đứa bé kia rất lâu rồi. Có hắn, tất cả mấy kẻ ngoan cố của Hà gia đều sẽ phải nhận tội."
"Cướp người giữa thanh thiên bạch nhật sao?" A Nam hỏi ta.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ta hỏi lại. Chém giết thật sự là rất khó coi, nhưng ta mặc kệ, ta là hoàng đế, không thể để bị người khác uy hiếp.
Ánh mắt A Nam lại xoay tròn: "Giả sử đó đúng là đứa trẻ của Hà gia..." Nàng đứng lên, phủi váy của mình: "Ta muốn đi gặp Phùng Yên Nhi." Nàng nhìn ta: "Lúc trước Hà Tử Ngư nghe lời nàng ta không phải là vì muốn bảo vệ người đệ đệ này sao? Phùng Yên Nhi chắc chắn sẽ có cách đưa đứa bé này về." Nàng nói chắc nịch.
Đặng Hương lập tức gật đầu: "Cho dù là đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn là Quy Mệnh hầu có liên quan tới Phùng gia. Bọn họ vốn vẫn luôn âm thầm qua lại với nhau. Tốt nhất là có thể yên ắng ngăn cản việc này. Đừng để cho người của Phùng gia có cơ hội uy hiếp hoàng thượng, để truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với chuyện hoàng thượng bình ổn thiên hạ."
Ta nhìn A Nam.
Trên mặt A Nam vốn chưa hết ửng đỏ giờ lại càng đỏ hơn: "Thiếp đã tò mò về Phùng Yên Nhi từ lâu rồi." Nàng nói: "Để thiếp gặp nàng ta một lát thôi, thiếp có mấy lời muốn hỏi nàng ta."
Đặng Hương nhấp miệng, nở nụ cười.
Ta nghĩ ngợi một hồi rồi cũng gật đầu với A Nam.
Thật ra ta luôn cho rằng A Nam không thích nói chuyện với mấy phi tần của ta. Có người trong số họ công kích nàng thì nàng cũng không cãi lại. Ta vẫn cảm thấy giữa những nữ nhân kia thì A Nam có một vẻ cao ngạo đặc biệt. Dường như nàng khinh thường đối với việc ngồi ngang hàng với bọn họ, đặc biệt là với Phùng Yên Nhi. Gần như A Nam và Phùng Yên Nhi không có cơ hội trực tiếp đối mặt nhau. Lúc trước ta lợi dụng A Nam để làm Phùng Yên Nhi ghen tuông, tặng cho A Nam một cái váy, Phùng Yên Nhi đã mấy lần tìm A Nam tra hỏi đều bị A Nam tránh đi.
Về sau A Nam bị Phùng Yên Nhi gài bẫy, bị đánh cho váng đầu, phải đưa về phủ công chúa ở bên cạnh Đặng Hương, thanh danh của A Nam bị bôi nhọ, A Nam cũng không tìm Phùng Yên Nhi tính sổ.
Rốt cuộc bây giờ A Nam đã có ý định trực tiếp đối mặt với Phùng Yên Nhi. Ta đoán có lẽ là A Nam muốn tính sổ rõ ràng với Phùng Yên Nhi mà thôi.
Đương nhiên là ta để cho A Nam được như ý.
~·~·~·~
Vội bước theo nắm lấy tay A Nam, lúc sắp đến cửa phủ Tông Nhân ta nhắc nhở nàng: "Hiện giờ Phùng Yên Nhi cũng không khác kẻ điên là mấy."
A Nam lẳng lặng đi sau lưng ta, mặc cho ta nắm tay nàng, nhìn về phía phòng giam thấp bé của phủ Tông Nhân có vẻ tò mò: "Thiếp vốn cho là người đến ở nơi này sẽ là thiếp."
Thật tốt, cảnh xuân rực rỡ, nàng nói như vậy! Ta ra sức nắm chặt tay nàng.
A Nam lập tức biết mình đã nói sai, lặng lẽ che miệng lại. Trong ánh mắt lại rộ lên ý cười.
Phòng giam trong phủ Tông Nhân thấp bé, bên trong tối om và ẩm ướt đến mức nếu như không cầm đèn thì gần như không nhìn thấy đường đi.
Thấy hoàng thượng tới, thái giám trông coi phủ Tông Nhân lập tức cầm đèn mở cửa phòng giam ra.
A Nam liếc ta, kiên quyết rút tay ra khỏi bàn tay ta: "Ta muốn một mình đi gặp nàng ta."
"Nữ nhân kia nổi điên rồi." Ta nhắc nhở A Nam, nhưng nhìn thấy sắc mặt của A Nam, ta lập tức sửa lời: "Vậy A Nam tự mình đi đi, ta sẽ ở đây chờ nàng. Cẩn thận nữ nhân kia ăn nói hàm hồ."
A Nam gật đầu, xoay người đi theo hướng của thái giám coi phủ.
Ta đứng ở ngoài cửa nhìn A Nam đi vào trong nhà giam.
Ngọn đèn của thái giám coi phủ cũng theo bóng dáng A Nam đi vào sâu bên trong.
Chỉ chốc lát sau, A Nam đã đi tới chỗ trong cùng của nhà giam, nàng dừng bước, đứng trước một phòng giam: "Doanh Yến Nhi." Nàng gọi.
Bên trong có tiếng xích sắt vang lên.
Bóng dáng gầy gầy của A Nam lại tiến lên trước mấy bước, theo thói quen đứng thẳng tắp: "Ngươi không cần khóc, ta cũng là nữ nhân, nước mắt của ngươi đối với ta cũng vô dụng mà thôi."
Trong phòng giam truyền đến tiếng cười của Phùng Yên Nhi: "Nam Hương công chúa nói rất đúng, nữ nhân đối với nữ nhân đúng là không cần dùng tới những thủ đoạn này."
"Đệ đệ của Hà Tử Ngư ở đâu?" A Nam nói thẳng, trước giờ nàng đều không thích nói chuyện vòng vo.
Phùng Yên Nhi lại cười khanh khách: "Sở Tư Nam thần thông quảng đại, tại sao lại phải hỏi ta chuyện này?"
"Hà Tử Ngư vì ngươi mà chết, không hỏi ngươi thì hỏi ai? Không phải đứa bé kia vẫn nằm trong tay ngươi sao?"
Phùng Yên Nhi không lên tiếng nữa. Ta cảm giác nàng ta đang suy nghĩ. Thì ra nữ nhân này không điên. Thái độ của nàng ta lúc đối diện với ta và lúc đối diện với A Nam không giống nhau. Đây cũng là điểm thông minh của nữ nhân, biết rõ những thủ đoạn nữ nhân dùng trước mặt nam nhân không có tác dụng với A Nam. Nàng ta biết tận dụng những ưu thế nữ nhân của mình, biết phải ứng xử như thế nào đối với nam nhân và nữ nhân.
Một hồi lâu sau, Phùng Yên Nhi cò kè mặc cả hỏi A Nam: "Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể đứng trước mặt hoàng thượng bảo đảm cho ta được sống không?"
Lần này đến lượt A Nam yên lặng. Thân thể gầy mảnh của nàng đứng thẳng, đối diện với Phùng Yên Nhi qua chấn song của phòng giam.
Tiếng cười của Phùng Yên Nhi lại truyền đến: "Ta biết như vậy là làm khó ngươi, sự sủng ái của hoàng thượng đối với ngươi không hề đáng tin, đến lúc đó lời nói của ngươi trước mặt hoàng thượng có trọng lượng hay không còn khó nói."
Ta giận dữ, đến lúc này rồi mà nữ nhân này còn muốn châm ngòi phá hỏng mối quan hệ giữa ta và A Nam, mà A Nam lại không phản bác lại nàng ta. Ta đã định tiến lên rồi.
"Ngươi nhất định phải chết." A Nam chậm chạp mở miệng: "Phùng gia thiếu dân chúng phía nam quá nhiều mạng người rồi. Không có lý do gì mà tiến quân đánh phía nam, tử vong vài vạn người, món nợ này nhất định phải tính!" A Nam trả lời cực kỳ kiên quyết.
Ta dừng bước.
A Nam nghĩ ngợi đến đại cục, so với tầm nhìn của một nam nhân như ta vẫn còn xa rộng hơn.
"Chỉ là, nếu như ngươi có thể cho ta một bằng chứng, để ta có thể thuận lợi đưa đứa bé kia trở về, ta đáp ứng cho ngươi được chết nhanh một chút, tránh cho bị ngàn đao phanh thây." A Nam lại nói thêm như vậy. Lần này, giọng nói của nàng không có ý tốt.
Phùng Yên Nhi ở bên trong thét lên một tiếng chói tai: "Chuyện tiến quân đánh phía nam tại sao lại có thể tính lên đầu ta? Cùng lắm ta cũng chỉ là một nữ tử trong cung bị người ta lợi dụng mà thôi, ngươi cũng biết ta chỉ là Doanh Yến Nhi, vì sao còn tính chuyện đại sự quốc gia lên đầu ta? Đều là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không biết rằng nữ nhân làm chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào nam nhân sao?"
A Nam không hề bị lời nói của Phùng Yên Nhi làm cho dao động: "Lúc ngươi ở trong cung giả khóc giả cười nên sớm tính đến hậu quả ngày hôm nay, dựng chuyện gièm pha bôi nhọ trước mặt hoàng thượng vốn là tội đáng chết vạn lần."
Ta bắt đầu chảy mồ hôi, trước giờ nữ nhân đều là dựa vào nam nhân mà ảnh hưởng tới bên ngoài, Phùng Yên Nhi là dựa vào ta mà ảnh hưởng đến Đại Triệu. Cho dù A Nam không nói rõ ra thì ta cũng hiểu rõ, mấy vạn sinh mệnh dân chúng phía nam kia, trách Phùng gia, trách Phùng Yên Nhi, lại càng nên trách ta mới đúng.
Ta lau đi mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.
A Nam lại tiếp tục mở miệng: "Như vậy đi, ta có vài điều kiện, một là ngươi cho ta danh tính của vị tình lang đã vào trường thi của ngươi, hai là nghĩ cách để ta đưa đứa bé của Hà gia trở về. Mà ta cũng đáp ứng cho ngươi một cơ hội gặp mặt hoàng thượng. Cho ngươi một cơ hội được khóc được cười trước mặt hắn lần nữa." Giọng điệu của A Nam đúng là đầy ý tứ: "Ngươi đã cảm thấy ngươi chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân, vậy để cho chúng ta nhìn xem hoàng thượng sẽ xử lý ngươi như thế nào, nếu hoàng thượng lại vì nước mắt của ngươi mà xiêu lòng lần nữa, như thế thì thật sự là số phận của ngươi rồi."