"A Nam thế nào?" Ta cố hết sức để thả chậm tiết tấu, cả người cố gắng che chở toàn bộ thân thể gầy mảnh của A Nam. Ta đã rất quen thuộc với cơ thể của A Nam, biết rõ như thế nào là thích hợp nhất với nàng. Ta chậm rãi thăm dò đến chỗ sâu nhất của nàng, mà sự xâm nhập thăm dò giữa nam nhân và nữ nhân cũng không thể chỉ dừng lại ở việc thỏa mãn ham muốn thể xác.
Ánh mắt A Nam buông xuống, đôi mi dày giống như hàng rào nhỏ, khóa lại cửa sổ tâm hồn của nàng. Mặt ta kề sát bên A Nam, gần đến mức ta gần như có thể đếm được số lông mi của nàng. Nhưng động tác của nàng như thế lại làm cho ta có cảm giác ta bị cự tuyệt.
Ta biết chuyện này có chút không đúng, A Nam sẽ không vì xấu hổ mà tránh né ánh mắt của ta. Thậm chí lúc nàng nổi hứng đùa giỡn còn lớn gan chủ động. Nhưng hôm nay không giống như vậy, chắc chắn giữa chúng ta có vấn đề gì đó.
Tay của ta nhẹ nhàng đặt lên khóe mày A Nam, muốn xóa sạch sự bất an của nàng: "Rốt cuộc A Nam cảm thấy thế nào? Nàng không vui sao?"
A Nam hốt hoảng lắc đầu một cái, lại nhanh chóng gật đầu.
Ta thở hổn hển, thỉnh thoảng chạm nhẹ môi mình lên khuôn mặt A Nam. Trên mặt nàng đã có chút ửng đỏ, hô hấp của nàng theo tiết tấu của ta mà thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc.
"A Nam đang nghĩ đến chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?" Ta cố gắng vuốt ve nàng, ôm nàng thật chặt, dán sát vào người ta.
Sự lưỡng lự của A Nam vì cọ xát giữa chúng ta mà biến mất.
"Phùng......" Nàng mở miệng. Đáng tiếc bờ môi anh đào vừa mở ra, ta đã lập tức chặn lại.
"Đừng nói đến cái này!" Ta ra sức một cái, thở dài thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong đầu óc của ta. Cảm giác bị siết chặt thật tốt, giống như A Nam dùng sức ôm ta vậy.
A Nam kêu lên một tiếng, sau đó cuống quýt ngậm chặt miệng lại.
Ta thừa cơ động mấy cái, sau đó nhìn xuống A Nam ở phía dưới.
Tại sao A Nam vẫn còn băn khoăn về Phùng Yên Nhi, rốt cuộc nàng còn không yên lòng cái gì? Phùng Yên Nhi cũng đã trở thành tù nhân của ta, không bao giờ có thể tạo nên uy hiếp gì cho nàng nữa.
A Nam rũ mắt khiến ta cảm thấy ta lại làm sai chuyện gì đó, vừa rồi rõ ràng là ta khích lệ A Nam mở miệng, rồi lại chính ta không để cho nàng nói hết câu.
"Ta đã nói với A Nam rồi, tất cả những chuyện kia đều chỉ là diễn kịch, A Nam không nên để ở trong lòng." Ta an ủi A Nam.
"Hoàng thượng đã rút kiếm ra!" Rốt cuộc A Nam cũng nói ra.
Đồng thời xoay mặt đi, tránh nụ hôn của ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, không biết là bởi vì kích động hay là bởi vì tức giận.
Ta ngẩn người, không thể không tạm dừng việc thăm dò của ta: "Không phải ta đã nói ta vốn không hướng về phía A Nam sao?" Ta dán sát mặt mình vào mặt A Nam mà nói, phun hơi thở nóng rực vào trong cổ A Nam: "Ta vừa mới rút kiếm ra A Nam liền chảy máu, khiến cho ta sợ hết hồn." Ta lấy tay nâng mặt của A Nam lên, nhìn kỹ lần nữa: "Thế mà nàng lại giả bộ bị thương lừa gạt ta, dọa ta sợ hết hồn." Lần này, ta định hôn mí mắt A Nam, hy vọng nàng có thể mở mắt ra nhìn rõ sự chân thành của ta: "Thật ra thì lúc ấy ta không thể không rút kiếm ra, loại cảm giác đó A Nam chắc chắn không hiểu được, ta chỉ biết, nếu lúc đó ta không rút kiếm ra, sự việc kia sẽ không thể kết thúc. Ta không muốn chuyện xưa lại tái diễn."
Ánh mắt A Nam có vẻ hoài nghi, nhưng chỉ trong chốc lát lại nhanh chóng hạ xuống.
"Chuyện xưa nào tái diễn?" Nàng hỏi.
Ta cười, không trả lời nàng.
Ta nói lời đó là thật lòng, chuyện đó là nỗi lo nơi đáy lòng ta từ kiếp trước, ta phải kết thúc nó mới được.
Cũng may tất cả những chuyện này đều đã sắp kết thúc, A Nam không vì ta mà bị thương, Phùng Yên Nhi cũng sẽ không thể cho ta một ly rượu độc kia.
Ta đẩy ngón tay A Nam đang nắm chặt tấm nệm, kéo tay nàng đặt lên cổ ta. Sau đó ta ôm chặt cơ thể nàng, lưu luyến hơi ấm của nàng: "A Nam yên tâm đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, cũng không cần lo lắng đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến họ Phùng kia nữa."
Ta không biết A Nam có thể thật sự yên tâm hay không, nhưng ta đã không thể kiềm chế được sự khát vọng của bản thân, ra sức rong ruổi trên cơ thể A Nam. A Nam không chịu nghiêm túc nhìn ta, vậy thì ta sẽ để cho nàng cảm nhận được tình yêu của ta. Ta cố gắng xâm nhập, lần lượt chạm đến nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng, khiến nàng không thể không run rẩy theo tiết tấu của ta. Ta chỉ hận không thể xỏ xuyên qua cơ thể nàng, đâm thẳng đến trái tim nàng, để cho nàng cảm nhận một cách chân thực tình yêu của ta. A Nam theo động tác của ta mà từ kinh hoảng dần trở nên ngượng ngùng, cũng may là nàng không tránh né, ta nghĩ rằng nàng vẫn tình nguyện thừa nhận ta.
Chúng ta kết hợp hài hòa đến như thế, tiếng nhạc như thủy triều, từng luồng sóng lần lượt đánh thẳng vào thân thể của chúng ta, cho đến khi ta và A Nam cùng nhau bộc phát.
Ta và A Nam nằm cạnh nhau thở dốc. Bởi vì lúc này vẫn là ban ngày, A Nam càng thẹn thùng hơn thường ngày, nàng kéo áo lên đắp kín người, chỉ lộ ra đôi mắt to ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Lúc này bên ngoài đã yên tĩnh lại, có lẽ là vì không muốn quấy rầy chúng ta nên toàn bộ cung nhân trong cung Trường Tín không biết đều đã trốn đi nơi nào. Ta nhìn xuyên qua tấm rèm đang phất phơ, có thể nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ.
Ta thở dài một cái: "A Nam đoán thử xem, chuyện tốt nhất khi được làm hoàng đế là gì?"
Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc A Nam cũng mở miệng: "Có thể tùy tiện tiêu tiền xây gác cao, còn không cho người ta có ý kiến." Ánh mắt A Nam vẫn không rời trần nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang ửng hồng.
Ta nghiêng nửa người, nhào qua chặn ngang người nàng: "Cái gì? Nàng lại chế nhạo ta!"
A Nam nháy mắt, mặt lại càng đỏ hơn: "Ta nói sai rồi. Chuyện tốt nhất khi làm hoàng đế chính là có thể đưa bất kỳ mỹ nữ nào vào trong phòng của mình."
Ta đưa tay, kéo chiếc áo khoác mà nàng dùng để che mặt xuống, khẽ bóp mũi nàng, lại giơ cánh tay đã từng bị A Nam cắn ra: "Mỹ nữ biết cắn người, có điểm gì tốt!"
A Nam xoay mặt đi, không dám nhìn.
"Thật ra điểm tốt nhất khi làm hoàng đế chính là có thể đoạt lấy nữ nhân tốt nhất thiên hạ vào trong tay mình." Ta nói, trong lòng không tránh được cảm thấy đắc ý. Nghĩ một chút, ta lại nói: "Cho dù bị cắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng, loại cảm giác này, người khác sẽ không hiểu được."
A Nam nhìn ta một cái, lại lặng lẽ kéo áo khoác lên che mặt mình.
Ta an ủi A Nam: "Sau này, ta sẽ để ý giúp Đặng Hương, có lẽ còn có tiểu tử Đặng Vân kia nữa, xem có khuê nữ nhà nào thích hợp, có thể gả cho bọn họ hay không."
Ánh mắt A Nam chợt lóe lên.
"Là thật!" Ta nói: "Ta sớm đã nghĩ qua, hai người bọn họ cũng phải thành thân ở Lạc Kinh mới được. Hơn nữa, Đặng Hương đã vì nàng mà lãng phí rất nhiều thời gian, ta thấy tuổi hắn không còn nhỏ nữa, nếu còn không thành thân thì Đặng lão tướng quân chắc chắn rất sốt ruột."
Đặng Hương còn chưa thành thân thì chính ta cũng không yên lòng.
Ta ngồi dậy, dọn dẹp xiêm áo của A Nam bị ta ném khắp nơi, nhặt lên từng món một, đặt vào bên cạnh A Nam. A Nam vươn tay ra khỏi áo khoác nhận lấy, núp ở sau áo khoác mặc đồ vào, ta muốn đưa tay ra giúp cũng bị nàng đẩy ra.
"Ta có mấy đường muội chưa gả đi." Ta nói: "Đều là những nữ nhân rất tốt. Mỹ nhân của Nguyên gia có lẽ cũng không làm Đặng Hương bẽ mặt."
A Nam lặng lẽ trừng ta một cái.
A Nam đã mặc xong áo trong, bắt đầu mặc áo khoác.
Nàng nắm bộ cung trang xanh biếc, nhìn tới nhìn lui.
"Hay là trước mắt hoàng thượng đừng vội suy tính chuyện làm mai mối cho người khác mà hãy tính đến chuyện lúc nào thì xuống tay với Phùng gia? Chuyện này có lẽ không nên kéo dài." A Nam mặc đồ xong thì đứng lên: "Thế lực của Phùng gia ở trong kinh cũng không thể khinh thường, bình thường người ngoài muốn vào Phùng phủ cũng không dễ."
A Nam là đồ ngốc, cầm áo khoác của mình nhìn hồi lâu cũng không tìm ra đâu là cổ áo đâu là tay áo. Lúc nàng còn làm công chúa đâu có như vậy, bây giờ cung trang cũng chỉ nhiều hơn mấy tầng đã làm khó nàng rồi.
Ta đưa tay ra muốn giúp nàng, nàng lại né tránh, không nói tiếng nào tiếp tục suy nghĩ.
"Còn có Lý Dật kia nữa, hoàng thượng tính xem làm sao để bắt được Lý Dật chưa?" A Nam tiếp tục hỏi ta.
Nói đến chuyện này, ta cũng có chút nhức đầu: "Ngày mai bên trường thi cũng bắt đầu giải tán." Ta nói: "Ta vốn định phái người đứng ở cạnh cổng để tiện nhận diện. Sĩ tử thi võ hơn một ngàn người, nhận diện từng người một cũng không mất quá nhiều thời gian."
"Hoàng thượng muốn đích thân đi nhận diện sao?"
Ta hơi nhíu mày. Đích thân ta ra mặt thì không được tốt lắm, nhưng lại không có ai khác có thể nhận diện chính xác Lý Dật, đây chính là điều khiến ta do dự. Hắn là kẻ gian trá nhưng lại hết sức cẩn thận, không dễ đối phó như thế.
"Sáng sớm hôm nay hoàng thượng giết sạch mấy người đó, có lẽ chuyện này không thể giấu được đến ngày mai. Đối phương chờ lâu mà không thấy người trở về thì sớm muộn gì cũng sẽ sinh nghi. Hoàng thượng không thể đợi đến ngày mai mới ra tay được." A Nam nói.
Ta gật đầu: "Ta có sắp xếp, đã âm thầm bố trí người ở trong kinh, có điểm nào khác thường sẽ biết ngay lập tức. Thật ra, ta đang lo lắng cho tám doanh phía nam." Ta thừa nhận với A Nam: "Sau khi tiêu diệt Nam Sở, lực lượng của tám doanh phía nam chưa thể hồi phục nhanh chóng để có thể đối phó với kẻ địch mới, bọn họ lại ở phía nam, vốn là để đối phó với biến động ở phía nam. Hơn nữa bọn họ từng theo Phùng Ký chiến đấu ở phía nam, từng có thời gian dài đóng quân phòng vệ ở ven sông Trường Giang." Ta đỏ mặt: "Mấy năm nay bọn họ chịu sự quản lý của Phùng Ký, ta không nắm chắc bọn họ trong tay. Mấy ngày nay, Phùng Ký đã có động tĩnh đối với tám doanh phía nam, ta chỉ sợ..."
A Nam nhìn ta một chút, nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ hoàng thượng muốn đợi cho tới khi có tin tức từ phía nam truyền tới mới hành động?"
Ta gật đầu: "Hai ngày nay ta đã để cho Đặng Vân đến quân Kiến Chương, tùy thời có thể chuẩn bị điều động quân Kiến Chương bảo vệ kinh sư." Ta dừng một chút: "Đã tính tới tình huống xấu nhất, chính ta sẽ phải đích thân thống lĩnh toàn quân." Kiếp trước, Phùng Ký nói người miền nam âm mưu làm phản, bao vây tấn công kinh sư, công kích từ cửa thành phía nam, ta cũng không biết thật sự là người miền nam hay tám doanh phía nam của ta. Mỗi lần nghĩ đến điều này, ta đều cảm thấy vô cùng thất vọng và đau khổ. Ta vốn là thua ngay trong tay mình, không có tư cách làm một hoàng đế tốt.
Kiếp này, ta không thể phạm phải sai lầm lần nữa, cho dù đến tình huống cá rách lưới chết thì ta cũng muốn mỗi một người lính của Đại Triệu đều chiến đấu vì hoàng đế ta, nếu không, ta thà tự mình hủy diệt toàn quân.
A Nam hiểu được: "Ta cũng cảm thấy sự tình sẽ không đến nỗi như thế. Ta đã xem qua bản đồ, tám doanh phía nam được bố trí trên một quy mô rất rộng lớn, một khi có biến, cho dù là từ hướng nam hay hướng bắc đều sẽ trở thành mối họa lớn cho hoàng thượng. Nhưng lòng người vốn là hướng thiện, hơn một năm nay, hoàng thượng có rất nhiều ưu đãi đối với phía nam, tiến hành giao thương, chú trọng phát triển giáo dục và văn hóa, lấy nhân nghĩa trị thiên hạ. Dân chúng đều có thể cảm nhận được, đương nhiên tám doanh phía nam cũng không ngoại lệ. Tám doanh phía nam đóng quân ở các cửa ngõ, bến tàu, đều là những vị trí trọng yếu, bọn họ đều có thể thấy được một năm qua những người lưu lạc đều đã trở về quê hương, đời sống dần trở nên phồn thịnh, sung túc."
A Nam nhìn thẳng vào ta: "Những điều hoàng thượng đã làm có thể coi là lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, hướng về lòng dân, không có sức mạnh nào địch nổi."
Ta thừa nhận, lúc này ta có chút đắc ý, ngay cả A Nam cũng nói ta làm rất tốt, như vậy có nghĩa là ta thực sự đã làm không tệ.
Rốt cuộc A Nam cũng bỏ bộ cung trang trên tay nàng xuống, không tiếp tục nghiên cứu nữa mà nhìn ta cầu cứu. Ta đối với việc cởi đồ mặc đồ của nữ nhân đã từng rất thông thạo, đây là thứ ta đã học từ kiếp trước.
Ta đắc ý cười với A Nam, không có ý tốt vươn tay ra.
"Bẩm báo hoàng thượng!" Như Ý đột nhiên gọi lớn ngoài cửa: "Mính Hương tiên sinh đến thăm."
Ta và A Nam đều vô cùng sửng sốt.
Ngay sau đó liền nghe được tiểu nha đầu A Qua kia thét chói tai: "Mính Hương tiên sinh dừng bước, tiên sinh không thể đi vào được!"
A Nam khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó nhảy lên, trên người còn mặc áo khoác của ta, vội đi vào bên trong phòng ngủ: "Đừng! Bảo Mính Hương tiên sinh chờ ta một lát!" Nàng lớn tiếng gọi.
Ta cũng vội đứng lên, lúc này mới để ý tới cánh cửa sổ rộng mở trong phòng A Nam, gió cuốn rèm cửa bay lên, không hề che giấu được cái gì, cả người ta trần truồng, không hề mặc cái gì.