Mục lục
Mạt Thế Chi Phế Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Hoàng Hải nghe vậy liền nhìn Dư Kiến Quân và Hà Quý, rồi sau đó ba người đồng loạt lắc đầu, vẫn là Hoàng Hải mở miệng, chẳng qua ép âm lượng xuống mức thấp nhất “Anh không muốn biến thành vô dụng như họ.” Anh ta lén chỉ người của đội dụ zombie, tất nhiên suy nghĩ về đội dụ zombie của họ giống Lý Mộ Nhiên “Tụi anh là đàn ông, tuy nhát gan nhưng cũng muốn sống bằng năng lực của chính mình, năng lực cỡ nào ăn cơm cỡ ấy. Em là phụ nữ không cần để ý mấy lý do này, theo lý vốn em nên được bảo vệ, nếu như không phải thế giới này…”

Cháo nấu chín nhừ nóng hổi, Lý Mộ Nhiên cầm muỗng đảo mấy vòng, bắt đầu múc vào bát của mọi người, cô lặng im không nói tiếp. Trẻ em và phụ nữ vốn phải được bảo vệ, nếu như cô thật sự tin những lời này thì đừng nói sống đến hiện tại, sợ rằng ngay cả lúc lên đại học cô đều sống không nổi. Mà hiện tại phụ nữ và trẻ em nếu như coi bản thân trở thành kẻ yếu tìm kiếm sự bảo vệ từ người khác mà không tự lập, vậy thì càng ngày sẽ càng yếu, cuối cùng bị tận thế tàn khốc đào thải.

Quỷ Bệnh vẫn không muốn ăn cháo bọn họ cố ý giữ lại cho gã, chỉ lẳng lặng dựa vào tường ngồi ở một bên, nếu như không phải đặc biệt lưu ý, thật sự sẽ hoàn toàn không nhận thấy sự có mặt của gã. Vốn gã không nói chuyện với ai mà chỉ lặng yên ngồi đó, nhưng vị trí lại ở gần bên Lý Mộ Nhiên nên mọi người đều nghĩ họ chung một nhóm.

Gần bên mình? Lý Mộ Nhiên ăn được một nửa, đột nhiên mới phản ứng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quỷ Bệnh đang ngồi cạnh mình, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Người này một đường đều giữ khoảng cách với bọn họ, sao lúc này lại ngồi bên cô. Cô vừa định đứng dậy dịch chuyển sang bên cạnh, tai liền vang lên giọng nói khàn khàn đặc trưng của Quỷ Bệnh “Nếu không muốn chết thì ngồi yên.”

Nghe đến câu này, không chỉ Lý Mộ Nhiên mà ngay cả những người khác đều sửng sốt, ngẩng đầu đồng loạt nhìn gã. Nhưng gã lại làm như chưa hề nói gì, khôi phục dáng vẻ giống hệt sư thầy ngồi thiền mọi khi. Mọi người anh ngó tôi, tôi ngó anh đều cảm thấy gã Quỷ Bệnh này bị thần kinh, nhưng vẫn nhất trí ra hiệu Lý Mộ Nhiên đừng cử động. Hỏi phỏng chừng là hỏi không ra, ngại gì không tin gã một lần, dù bây giờ có bảo sói đến thì cũng phải bị lừa ba lần mới có thể xác định. Tận thế không sợ người ta lừa có sói đến, chỉ sợ không ai lên tiếng cảnh báo mà thôi.

Bên chỗ đội dụ zombie vang lên tiếng cười nhạo, không biết là ai chửi mấy từ ‘đồ nhát cáy’, ngay cả đám người dị năng đều nhịn không được lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười, cảm thấy việc này vô cùng hoang đường. Chung quy nếu bàn về cảm giác đối với nguy hiểm, người dị năng sẽ sắc bén hơn người thường, ngay cả bọn họ đều không thấy có gì khác lạ, làm sao lại nói nguy hiểm. Đối với sự khinh bỉ đến từ xung quanh, Hoàng Hải đã sớm thành thói quen, không thèm bận tâm, nên làm gì thì cứ ung dung làm cái đó. Chỉ có Lý Mộ Nhiên hồi hộp trong lòng, không phải cô không tin Quỷ Bệnh,mà trực giác của cô đã tin tưởng. Từ giữa trưa xuống xe nghỉ ngơi, cô vẫn cảm thấy dường như có cái gì đang nhìn chằm chằm mình, mà nhìn người khác lại không có vẻ khác lạ, lúc đầu cô còn cho rằng là ảo giác, không nghĩ tới sẽ bị Quỷ Bệnh nói ra. Trong tay đang bưng nửa bát cháo trúc, cô lại chẳng thể ăn nổi.

Tiêu Thắng và Long Hạ từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, hiển nhiên là vữa cãi nhau xong. Nhìn thấy biểu tình của mọi người kỳ quái, Tiêu Thắng hỏi một câu, có người kể lại chuyện vừa rồi, Long Hạ liếc nhìn phía Lý Mộ Nhiên, trong mắt hiện lên vẻ xem thường rồi buông một câu “Đồ vô dụng!” Giọng của cô ta không nhỏ, mọi người gần như đều có thể nghe thấy, tức thì có tiếng cười nhạo vang lên, cũng có người cảm thấy hơi quá đáng, nhưng sẽ không vì một kẻ không quan trọng mà đắc tội người phía trên, cho nên chỉ xem như không nghe thấy.

Trên mặt Tiêu Thắng hiện lên vẻ giận dữ, lại không muốn khác khẩu với Long Hạ trước mặt mọi người, quay đầu dặn dò người khác “Chú ý cẩn thận một chút.” Sau đó đi tới chỗ đám Lý Mộ Nhiên định nói xin lỗi, Lý Mộ Nhiên đã lại mở miệng ngăn trước.

“Anh Tiêu, buổi tối gác đêm tính cả phần chúng tôi đi.” Đã đồng hành thì không có khả năng không góp sức. Khi nói những lời này, trên mặt cô tuyệt không có gì gọi là cố nén tức giận, mà là vẻ bình thản như thường, tựa như không hề biết Long Hạ đang mắng cô, chẳng qua chỗ tay cầm đũa của cô nắm chặt lại hiện lên gân xanh.

Ánh mắt Tiêu Thắng thong thả đảo qua mái tóc dài che khuất biểu cảm của Phó Đam, Trương Duệ Dương ngây ngô không hiểu chuyện, Ngô Tử Nhiên bưng bát ăn ngon lành không quan tâm hết thảy chuyện xung quanh, Lý Viễn Trác chống cằm nhìn đống lửa ngẩn người cùng với ba người Hoàng Hải đang cười, cuối cùng dừng lại trên người Quỷ Bệnh – kẻ có cảm giác tồn tại yếu nhất. Rất lâu sau, sắc mặt khẽ buông lỏng đáp một chữ “Ừ.” Do dự một chút, lại thêm một câu “Cẩn thận đấy.”

Người dị năng không có khả năng giao an nguy của bản thân vào tay mấy kẻ chưa thức tỉnh, cho nên dù Tiêu Thắng đồng ý đề nghị gác đêm của Lý Mộ Nhiên thì sắp xếp của họ tuyệt đối không bởi vậy mà có gì thay đổi.

Lý Mộ Nhiên dỗ Trương Duệ Dương đi ngủ, ban đầu cô muốn để đám trẻ đi ngủ hết nhưng ngẫm lại về sau không chừng chỉ có cô và tụi nhóc, chỉ dựa vào một người căn bản chống đỡ không nổi, cho nên đành cứng rắn quyết tâm bắt đầu để bọn nhỏ nhân cơ hội này thay phiên học trực đêm với người lớn. Về phần Trương Duệ Dương, thật sự là quá nhỏ, đừng nói Lý Mộ Nhiên xót thương, người khác cũng đồng loạt phản đối.

Nhóc con thật sự rất buồn ngủ, bây giờ ban đêm ngày càng rét lạnh, gác đêm thật sự là một việc rất vất vả. Phó Đam không cần nói, ngay cả Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đều rất hiểu chuyện, không hề tỏ vẻ khó chịu. Chẳng qua là Lý Mộ Nhiên xếp đám nhóc vào nhóm đầu tiên và cuối cùng, người lớn thì canh gác giữa đêm, để cho bọn nhỏ không cần đang ngủ được một nửa lại phải dậy.

“Chú Bệnh ơi, chú dùng chăn của cháu đi.” Lý Viễn trác thuộc nhóm gác thứ nhất, nó ôm chăn của mình dè dặt đặt bên cạnh Quỷ Bệnh, giọng hơi sợ hãi.

Mãi đến lúc Lý Viễn Trác mở miệng, đám Lý Mộ Nhiên mới nhớ tới Quỷ Bệnh không mang theo gì hết, hơn nữa bản thân gã ăn mặc cũng rất mỏng manh, lòng không khỏi dâng lên cảm giác quái dị lần nữa. Nếu như không phải thời gian địa điểm hoàn cảnh không đúng, bọn họ đều hoài nghi gã là đang đi du lịch.

“Cầm lại đi.” Mắt gã cũng không buồn mở lãnh đạm đáp lại.

Vì thế, Lý Viễn trác lại yên lặng ôm chăn về, ước chừng là bị từ chối quen rồi, mặt không hề toát ra vẻ giận giữ. Dư Kiến Quân vừa định nói lại đột nhiên vỗ đùi, giật mình phản ứng mà thốt lên “Người anh em Quỷ Bệnh, thì ra anh không câm hả!” Lúc trước Lý Mộ Nhiên bệnh nặng không dậy được, đám nhóc xin Quỷ Bệnh giúp đỡ đã chứng minh gã không phải người câm rồi, qua nhiều ngày thế mà giờ anh mới phản ứng được chuyện này, đường cung phản xạ cũng không biết đã bảy cong tám rẽ đi tận đẩu đâu. Vừa thốt ra khỏi miệng tức thì nhớ tới lúc trước mình lén đàm luận chuyện này với người khác, không khỏi cảm thấy xấu hổ, ngay cả lời định nói ban đầu cũng quên mất.

Quỷ Bệnh không để ý đến Dư Kiến Quân, người khác thấy thế cũng không tự chuốc nhục, nối nhau trùm chăn bông tùy tiện tìm một chỗ ngủ. Lý Mộ Nhiên lại bởi vì cảm giác bị nhìn trộm mà không thể nằm xuống, chỉ có thể ngồi nhắm mắt tĩnh dưỡng giống Quỷ Bệnh. Nhưng đến khi sắc trời dần sáng vẫn không xảy ra chuyện gì, Lý Mộ Nhiên ngồi một đêm cũng không biết là nên thất vọng hay là nên thả lỏng. Người của đoàn xe ném qua đây ánh mắt hoặc trêu tức hoặc đùa cợt, ngay cả Hoàng Hải đều thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ thật sự là Quỷ Bệnh nhàm chán nên đùa có sói đến.

“Bày đặt ra vẻ bí ẩn!” Tinh thần Long Hạ sảng khoái từ lầu trên bước xuống, sau khi biết được mọi chuyện từ chỗ đồng đội, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà tiếng hừ chưa kịp thoát ra đã có biến cố xảy đến, Lý Mộ Nhiên chỉ cảm thấy không khí quanh thân chấn động, sát khí giống như phá vỡ không gian, đột nhiên một tiếng hét thê lương vang lên bao phủ lấy cô. Luồng khí chết chóc kia mạnh mẽ và dồi dào tới nỗi ép cô xém không thở được, tuy biết rõ nhất định phải lập tức đánh lại hoặc tránh né, nhưng cánh tay nắm chặt đao và thậm chí là toàn bộ thân thể đều như bị cái gì trói chặt, căn bản không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Lòng bàn tay và lưng ứa mồ hôi lạnh, tại vô số lần đứng giữa bờ vực sống chết, đây là lần đầu tiên cô cảm giác rõ rệt bị bóng của cái chết đè nặng, dù là lần bị đẩy vào bầy zombie rồi thức tỉnh dị năng đều không hề xuất hiện loại cảm giác này.

Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết ở đây sao? Cô tuyệt vọng mở to mắt, trong đầu vừa lướt qua ý nghĩ này, ngay cả tâm tình không cam chịu đều chưa kịp dâng lên đã nhận thấy cả người buông lỏng, sát khí trầm lặng trói buộc thoáng chốc biến mất, tới đột nhiên lại biến mất khó hiểu, giống như trước nay chưa từng xuất hiện qua vậy. Cô kinh hoảng, thẳng đến khi một viên tinh hạch to như cái mai rùa trong suốt không màu xuất hiện trước mắt cô.

“Đáp ứng tôi một chuyện, viên tinh hạch này sẽ thuộc về cô.” Quỷ Bệnh nói, tay trái gã cầm tinh hạch, trên đầu ngón tay nhiễm máu, tay phải xách một con vật cao bằng nửa người đàn ông, thân hình giống như khỉ nhưng cả người lại không có lông, bên ngoài là từng mảng gì đó giống lớp giáp bén nhọn. Lúc này thứ đó gục cái đầu tròn, có chất lỏng đậm sệt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, chậm rãi gộp lại thành một vũng máu.

Giống viên đá đen từng hấp dẫn Nam Thiệu vậy, viên tinh hạch này hấp dẫn khác xa bất kể viên tinh hạch nào Lý Mộ Nhiên từng thấy qua, khiến cô chỉ trong khoảnh khắc mà như được giải thoát từ sự sợ hãi đối với cái chết. Trực giác nói cho cô biết, thứ này rất quan trọng với cô, thế nhưng cô lại không tùy tiện vươn tay nhận.

“Anh nói đi.” Quỷ Bệnh vừa rồi cứu cô một mạng, dù cho không vì cần tinh hạch thì chỉ cần có thể làm cô cũng sẽ tận lực làm. Nhưng nếu như vượt qua phạm vi này thì dù có muốn, cô cũng sẽ không lấy.

Quỷ Bệnh quét mắt nhìn đám người xung quanh đang phóng ánh mắt kinh ngạc lại đây, lời muốn nói ra đột nhiên ngưng lại, ném tinh hạch tới cho Lý Mộ Nhiên “Cô dùng trước, đến Tây Lăng lại nói.”

“Nhưng…” Lý Mộ Nhiên luống cuống tay chân đón nhận, muốn hỏi chẳng lẽ gã không sợ cô hấp thu tinh hạch sau lại đổi ý, hoặc là đưa ra yêu cầu mà cô làm không nổi.

“Thứ này rất quan trọng với cô nhưng đối với tôi chẳng qua chỉ là một tảng đá vô dụng.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng mới nhàn nhạt nói, vốn ánh mắt chưa từng hiển lộ điều gì bây giờ lại ánh lên vẻ chán ghét, chẳng qua vẻ chán ghét này không phải nhằm vào Lý Mộ Nhiên, mà là đối với chính gã. Trước nay Quỷ Bệnh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ lưu lạc đến mức phải vừa áp chế vừa dụ dỗ con người – thứ mà vốn trong mắt gã chẳng qua chỉ như lũ kiến.

Tuy gã nói như vậy, Lý Mộ Nhiên vẫn cảm thấy viên tinh hạch này thật sự phỏng tay, nhưng bảo cô buông bỏ thì lại luyến tiếc. Từ nhỏ đến lớn, trừ khi đối mặt với mẹ, đây là lần đầu tiên cô do dự khó quyết định như thế.

Quỷ Bệnh nhìn ra do dự của cô thì cảm thấy phiền phức, cuối cùng quyết định đưa cho đối phương một viên thuốc an thần, chung quy nếu như cô không tăng dị năng lên, lúc đó dù gã nói ra cũng chỉ là vô dụng “Yên tâm, chuyện tôi muốn làm sẽ không khiến cô khó xử.” Có thể giải thích đến một bước này đã là cực hạn của gã, nói xong, gã liền không quản Lý Mộ Nhiên sẽ làm gì nữa, cúi đầu ghét bỏ nhìn sinh vật biến dị đang túm trong tay, thứ này trong mắt gã đê tiện vô cùng, nhưng trong ấn tượng của người thường mà nói tựa hồ có thể có không ít tác dụng, khiến cho ‘ơn nghĩa’ của mình càng được tăng thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK