Quá nhanh! Một người một trùng gần như còn chưa kịp phản ứng thì con quái vật kia đã chạy qua một nửa khoảng cách, rất nhanh thôi là sẽ tiến tới gần Trương Duệ Dương. Ú Ú rốt cuộc tỉnh táo lại, kêu ré lên một tiếng quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy mông lại vừa mơ hồ cảm thấy nhoi nhói, nó không khỏi cố gắng bay càng nhanh càng cao hơn một chút, để tránh lại bị cắn trúng.
“Ái da, quái thú chạy nhanh quá! Ú Ú, mau lên mau lên, sắp bị đuổi tới rồi!” Trương Duệ Dương không ngừng quay đầu nhìn thú biến dị càng ngày càng gần, mặt mũi nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch. Nhóc vẫn cho rằng Ú Ú bay rất nhanh, không có cái gì có thể so sánh được, nào ngờ quái vật to béo như vậy, lại còn chẳng có cánh và kéo theo một cái đuôi vừa ngốc vừa nặng vừa dài thế mà chạy còn nhanh hơn cả Ú Ú. Ấy thế nhưng chuyện càng thêm khủng bố còn ở phía sau. Hóa ra Ú Ú tuy rằng bay không quá cao nhưng vẫn ngấp nghé tầng ba tầng bốn, dù thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử kia có đuổi theo cũng với không tới, ai biết nó lại đột nhiên nhảy lên tòa nhà cao tầng bên cạnh, bốn chân tráng kiện đạp trên vách tường bê tông, rầm rầm rầm vài cái liền vọt tới tầng sáu, rồi sau đó nhảy bổ về phía này, bốn chân mở ra, cái đuôi thô to duỗi thẳng tắp, ập về hướng một người một trùng mà theo sát.
“A… A! Nó bay tới! Nó bay tới! Ú Ú chạy mau…” Trương Duệ Dương bị dọa sợ, vội vã nắm chặt hai tay, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lưng Ú Ú.
Thân thể Ú Ú run lên, nó không dám quay đầu, hai cánh bay nhanh như muốn rút gân, nhưng mà bóng ma khổng lồ kia vẫn nhanh chóng quét tới, một đôi móng vuốt tối tăm rậm rạp sắc bén xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ. Dế trũi ta bèn ré lên một tiếng, bỗng chốc chuyển biến đột ngột bay ngoặt trở về. Thú biến dị không thể tự do chuyển góc độ giữa không trung như vậy, nó sát rạt mà lao qua thân thể Ú Ú. Thứ quái vật này có thể trở thành thiên địch với dế trũi, tất nhiên là không dễ đối phó, ngay khoảnh khắc khi Ú Ú nghiêng thân, thú biến dị thẳng tắp nhằm về phía cao ốc đối diện, bám lên mặt tường kính xanh thẫm, dưới tiếng vỡ vụn của thủy tinh nó vẫn leo nhanh lên tầng sáu như trước, rồi sau đó chuyển hướng nhảy vòng về truy đuổi theo Ú Ú và Trương Duệ Dương. Tuy rằng hết thảy chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn nhưng vẫn giúp Ú Ú tranh thủ thêm chút thời gian.
Trốn! Trốn! Trốn! Ú Ú chỉ lo nghĩ cách trốn để cứu mạng nên bỗng chốc trở nên thông minh vô cùng, sợ hãi càng lên men trong lòng thì đầu óc nó càng thanh tỉnh, biết lấy tốc độ của mình sẽ thoát không nổi, nó đơn giản nhắm thẳng nơi ngõ hẹp mà lao. Còn Trương Duệ Dương thì nằm sấp phủ rạp trên lưng Ú Ú để tránh bị tốc độ cao quăng rớt.
Rốt cuộc sau khi tiến vào một khe hở giữa hai tòa cao ốc chỉ tầm 3m, thú biến dị không thể tiếp tục dựa vào xung lực để trèo lên tòa nhà đứng thẳng chín mươi độ được nữa, nó chỉ có thể dựa vào bốn chân điên cuồng chạy đuổi theo trên mặt đất. Tuy rằng tốc độ không chậm nhưng dẫu sao cũng không còn uy hiếp như trước nữa. Ú Ú nếm được ngon ngọt, đầu óc càng linh hoạt hơn, không đợi bay ra khỏi khe hở giữa mấy tòa cao ốc này, nó đột nhiên thay đổi phương hướng bay đến một tòa cao ốc ngay trước mặt, thẳng tắp đâm vào một loạt cửa sổ sát đất, sau đó miễn cưỡng nghiêng người thông qua cửa phòng, qua lối đi bay về hướng cửa sổ gần cầu thang, từ chỗ đó lao ra ngoài. Cứ như thế vài lần rốt cuộc nó đã bỏ xa được thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử.
Một phen trốn chạy hoảng loạn, Trương Duệ Dương sớm đã quên sạch người mà nhóc muốn cứu, dĩ nhiên cũng không biết sau khi thú biến dị bỏ đi, từ dãy nhà dạy học kia trốn ra không phải là người sống sót mà là một con lừa tai to lông xám tro pha màu sắc loang lổ. Con lừa này ngoại trừ màu lông đặc biệt thì hoàn toàn không khác gì những con lừa thông thường khác, ở thời điểm đủ giống loài cổ quái thường xuyên xuất hiện lại không có một loại động vật nào mà con người quen thuộc, cũng chẳng rõ nó làm sao có thể sống đến tận bây giờ. Nó vừa lao ra khỏi dãy nhà dạy học liền chạy thẳng đến cửa lớn cạnh phòng trực ban, trước khi đàn zombie xúm lại đã co giò phóng đi, lăn lộn mấy vòng trên tuyết, khi nó đứng dậy thì toàn thân đã phủ đầy tuyết trắng, rồi sau đó bỏ trốn mất dạng.
Không bàn tới con lừa này có lai lịch thế nào, quay về với Trương Duệ Dương và Ú Ú sau khi thoát khỏi thú biến dị thì cả hai đã trực tiếp trốn ra khỏi thành phố, bay thẳng đi không hề dừng lại. Lúc nào mệt quá sẽ đậu trên nóc nhà rách nát hoặc là triền núi đá nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại tiếp tục lên đường, thẳng đến khi trời sắp tối mới tìm nơi hơi an toàn để qua đêm. Hiện tại nhóc và Ú Ú đã cách thành thị kia 4-500 km. Trên người Trương Duệ Dương mang theo thức ăn nên không phải chịu đói, huống chi Ú Ú còn thỉnh thoảng tìm một ít thực vật biến dị hoặc trái cây trở về.
Cứ như thế đi liên tục hai ngày, phía trước dần dần có người sống sót xuất hiện. Có kẻ đang giết zombie, cũng có người đang thu thập vật tư,… phân bố rải rác trên đường họ bay qua, chẳng qua bất kể là Trương Duệ Dương hay Ú Ú thì đều không có ý định lại gần họ, cả hai chỉ đứng xa xa xác định không có người mình quen liền nhanh chóng bay đi. Ngay từ khi còn ở thị trấn Vọng Dương, Trương Duệ Dương đã được Trương Dịch chỉ dạy rằng dưới tình huống không có người lớn thì phải cảnh giác tuyệt đối với những kẻ xa lạ, tựa như lúc trước tuy rằng nhóc có lòng giúp đỡ “người” bị thú biến dị bao vây nhưng hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện giúp người xong còn đi gặp mặt đối phương.
“Mọi người chú ý, có thú biến dị bay tới!” Khi bóng dáng Ú Ú bay qua, có người sống sót lập tức phát hiện, vội vã phát ra cảnh báo cho bạn bè mình, cũng nhanh chóng tìm kiếm nơi để yểm hộ bản thân.
Khi tất cả mọi người kinh hồn táng đảm chuẩn bị chiến đấu, đợt tấn công như trong dự liệu lại không ập đến.
“Mấy ông thấy không? Trên lưng con côn trùng kia…” Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, có người nghi hoặc nhìn về bóng dế trũi to lớn đằng xa, ngập ngừng nói.
“Hình như là một đứa trẻ?” Người bên cạnh không quá xác định đáp.
“Chắc không phải đâu, chưa từng nghe có sinh vật biến dị bị thuần hóa mà, đừng bảo là lại xuất hiện loài biến dị mới gì nhé.” Mọi người còn ôm sợ hãi trong lòng, hiển nhiên không ai tin tưởng động vật biến dị có thể chung sống hoà bình với con người.
Tranh luận giống như vậy thường xuyên xuất hiện nơi Trương Duệ Dương và Ú Ú ngang qua, mà hai nhóc con lại không hề phát hiện, thoáng chốc cả hai đã đi xa, thẳng đến khi gặp được một đám người.
Trên thực tế hiện cũng là ngày thứ ba kể từ lúc nhóc trốn thoát thú biến dị trong thành phố, trên một đường bê tông dẫn vào một ngôi làng nghèo nàn, có năm chiếc xe dừng lại, khoảng bảy tám người đang vây quanh một chỗ, tựa hồ đang đấm đá giẫm đạp cái gì đó. Bên cạnh còn có một vài người, hoặc đứng ở nơi đó chỉ trỏ lẩm bẩm ‘quái vật’, hoặc hai tay khoanh trước ngực dựa vào xe, nhàm chán nhìn trò vui trước mặt. Không khí khó được mà thả lỏng, tựa hồ những kẻ sống sót vẫn luôn buộc chặt thần kinh rốt cuộc tìm ra con đường để giải tỏa áp lực.
Trương Duệ Dương cách xa nhìn tới, không hiểu được xảy ra chuyện gì nhưng thấy bên trong không có người quen nên nhóc cũng không quá để tâm. Ai biết Ú Ú lại phát ra tiếng chi chi vui sướng và phẫn nộ, rồi sau đó bỗng nhiên phóng thẳng về hướng nhóm người kia.
Trương Duệ Dương lắp bắp kinh hãi, bàn tay nhỏ bất giác nắm chặt dao găm.
Bởi vì Ú Ú gần như dùng tốc độ nhanh như khi chạy trốn tiến lên cho nên khi những người bên kia phát hiện ra nó thì thậm chí chưa kịp phản ứng, Ú Ú đã vọt tới bên cạnh. Ngay sau đó nó tuôn ra tiếng kêu thảm thiết, bảy tám người đang vây quanh ngã xuống đất không có tiếng động, lộ ra bên trong là một quái vật hình người toàn thân ngăm đen tỏa sáng đang cuộn mình lại chịu đòn.
“Chú Bí đỏ!” Nhìn thấy gương mặt bị đạp xanh tím sưng vù của quái vật hình người nọ, Trương Duệ Dương lập tức nhận ra đối phương là ai, hoảng hốt nhảy khỏi lưng Ú Ú mà nhào qua.
Cảm giác được quyền cước trên người mình ngừng lại, quái vật kia chậm rãi nâng mắt lên, đồng tử bên trong bốc lên sự mâu thuẫn giữa vẻ hắc ám cuồng bạo cùng với sự khắc chế nhẫn nhịn. Ánh mắt hung ác lạnh lẽo ném về phía Trương Duệ Dương đang bổ nhào tới trước mặt hắn, rất lâu sau, bên trong ý tàn sát khát máu dần dần nhạt đi, nổi lên một tầng ấm áp mỏng manh, hiển nhiên là hắn đã nhận ra nhóc con.
“Dương Dương?”
“Chú Bí đỏ đừng sợ, Dương Dương sẽ bảo vệ chú!” Nghe được giọng nói khàn khàn lại quen thuộc vô cùng, hai mắt to đen láy của Trương Duệ Dương ửng đỏ, bỗng nhiên xoay người giống một con sói nhỏ bị thương căm tức nhìn đám người bắt nạt Nam Thiệu, trong con ngươi đen láy sáng trong lần đầu tiên toát ra sắc thái điên cuồng hung ác. Cho dù là bị thú biến dị truy đuổi không đường để trốn thì nhóc cũng chưa từng biểu lộ như vậy.
Đám người xung quanh vốn chỉ đang đứng xem náo nhiệt lúc này đã phản ứng lại, nhìn thấy tám người phe mình chỉ trong chớp mắt đã bị con côn trùng biến dị kia giết chết, nào có ai còn ý chí chiến đấu. Chúng thét ầm lên rồi xoay người chạy lên xe, ngay cả thi thể bạn bè mình cũng không để ý. Trong đó càng có người ác độc ném đồng đội của mình ra hòng lót đường để mình có cơ hội chạy trốn.
Ú Ú và Trương Duệ Dương cũng không ngăn cản, nhìn năm chiếc xe giống như đào vong gào thét mà đi. Chung quy những kẻ tự mình ra tay muốn giết Nam Thiệu đã chết, còn lại chỉ cần không chủ động tấn công bọn họ thì nhóc con và dế trũi vốn không có tính tấn công quá mãnh liệt dĩ nhiên sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh.
“Không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không làm gì hết!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng khuyên bọn họ đừng làm khó người anh em này, thế nhưng họ không nghe, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Hai kẻ bị bỏ lại co quắp ngồi trên nền tuyết bị giẫm lộn xộn, sắc mặt họ trắng bệch biện giải. Bọn họ cũng không nói láo, quả thật hai kẻ này không đồng ý với thủ đoạn tàn nhẫn để đối xử với sinh vật biến dị nhưng còn tỉnh táo và lí trí như Nam Thiệu, đáng tiếc ở trong đội họ căn bản không có tiếng nói, bằng không cũng không đến mức bị quẳng lại.
Trương Duệ Dương nửa tin nửa ngờ, không để ý tới bọn họ mà là dặn dò Ú Ú: “Ú Ú, mày trông chừng nhé.” Sau đó mới nhìn về phía Nam Thiệu đã ngồi dậy nhưng vẫn luôn cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chú Bí đỏ, làm sao bây giờ ạ?” Nếu như đối phương đánh ba ba, nó và Ú Ú sẽ trực tiếp đánh lại bọn họ, nào biết giờ người ta lăn lộn cầu xin tha thứ, ngược lại khiến nhóc không biết phải làm gì.
“Bảo chúng cút!” Nam Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có giây lát mê mang, nhìn chằm chằm nhóc con hồi lâu mới lạnh nhạt đáp, trong giọng nói tuyệt không hề có chút phẫn hận nào, tựa hồ chuyện mới vừa phát sinh không hề liên quan với hắn vậy.
“Dạ.” Trương Duệ Dương đáp một tiếng, chuyển về hướng hai người kia lớn tiếng nói: “Chú Bí đỏ bảo mấy người đi. Các chú đi nhanh đi!”
Hai kẻ kia như mới được đại xá, tuy rằng trong lòng kỳ thật không tin tưởng đối phương chịu bỏ qua dễ dàng cho mình nhưng không hề dám chậm chạp, xoay người liền chạy. Mãi đến khi cả hai chạy đi rất xa mới quay đầu nhìn con trùng biến dị vẫn đứng ở chỗ cũ bên cạnh thằng bé, lúc này họ mới yên lòng, hai chân lại bước càng nhanh hơn.
“Chú Bí đỏ ơi, chú có đói bụng không, cháu có đồ ăn nè, chú ăn đi.” Trương Duệ Dương nhìn Nam Thiệu cả người đầy vết thương chồng chất và tạo hình vô cùng lạ lẫm, nghẹn nửa buổi cuối cùng chỉ nói ra một câu như vậy. Trên thực tế, nhóc con muốn hỏi vết thương của chú Bí đỏ có nặng lắm không, vì sao chú lại biến thành dáng vẻ kỳ quái này, muốn hỏi ba nhóc đang ở đâu… Thật nhiều thật nhiều vấn đề, nhưng nhóc cảm thấy trước tiên hẳn là nên tìm một nơi an toàn để chú Bí đỏ khỏe lại đã rồi mới hỏi.
Nam Thiệu không nhận bánh quy và mì gói mà nhóc con đưa qua, chỉ sờ sờ đầu của nhóc, nhẹ nhàng bảo: “Ở chỗ này chờ chú.” Rồi ánh mắt hắn đảo qua Ú Ú, chỉ nhìn thôi mà khiến nó co quắp, sau đấy hắn mới cố hết sức đứng lên, thất tha thất thểu đi về chỗ rừng thực vật biến dị xa xa.
“Chú Bí đỏ, chú muốn đi đâu?” Trương Duệ Dương quả thực nghe lời đứng ở chỗ cũ, nhưng nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Nam Thiệu không đáp, chỉ nâng tay lên vẫy vẫy ý bảo nhóc yên lòng đợi, nhưng rất nhanh Trương Duệ Dương liền biết hắn muốn làm cái gì. Nhóc nhìn mảnh rừng thực vật biến dị biến mất từng khoảnh từng khoảnh, kinh ngạc mở to miệng gần như có thể nhét lọt một quả trứng gà. Ánh mắt tròn vo đen nhánh của Ú Ú lập tức trở nên lấp lánh vô cùng, giống như mới uống máu gà mà hăng hái hưng phấn xông lên, giương cánh nhằm về phía rừng cây biến dị, đua nhau cắn thực vật với Nam Thiệu.
Đợi khi Nam Thiệu trở về thì vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn, không chỉ là khỏi mà ngoại hình của hắn một lần nữa nảy sinh biến hóa. Hai sợi râu trên đầu biến mất, hai cái chân kiến dưới sườn cũng héo rút thoái hóa chỉ còn lại hai điểm nhô lên cỡ bàn tay, trán của hắn đã hoàn toàn về hình dạng con người, vốn nửa gương mặt là lớp giáp kiến cứng lạnh thì bây giờ chỉ còn lại một chút phần phía dưới mắt. Đứng đối diện mà nhìn, trông hắn cứ như đang đeo nửa tấm mặt nạ màu đen. Về phần từ phía sau…. tóc Nam Thiệu rất dài, cánh thì vẫn còn trên lưng.
“Chúng ta đi thôi.” Nam Thiệu bế Trương Duệ Dương ngồi lên trên vai mình, sau đó nhanh chóng đi về hướng ngôi làng. Hắn muốn đi tìm quần áo để mặc vào, tránh khiến người ta chú ý giống lúc trước.
Hóa ra từ sau khi thoát khỏi kén của kiến chúa, mấy ngày này thần chí và ký ức của Nam Thiệu vẫn không quá tỉnh táo, hắn chỉ nhớ rõ phải đi tìm Trương Dịch. May mắn là trên đường không đụng tới người nào, thẳng cho tới hôm nay gặp gỡ nhóm người ở đây. Hắn hoàn toàn không ý thức được tình huống của bản thân trong mắt người khác đáng sợ nhường nào, trực tiếp liền tiến lên tiếp cận đối phương dò hỏi tung tích Trương Dịch, kết quả bị coi thành sinh vật biến dị có ý đồ tấn công, bị nhóm người ấy đánh đập. Thực tế hắn không phải không có năng lực phản kháng, Nam Thiệu thậm chí rất rõ ràng, nếu như hắn ra tay thì những người này không một ai có thể chạy thoát. Thế nhưng dưới đáy lòng Nam Thiệu lại có một thanh âm mơ hồ nói với hắn, nếu như lúc này giết những người đó thì có khả năng hắn vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại được nữa, sẽ chân chính biến thành một sinh vật biến dị lấy giết chóc làm trò tiêu khiển.
Hắn không sợ giết người, nhưng hắn không muốn triệt để đánh mất bản thân, trở thành một con quái vật quên đi thậm chí uy hiếp đến những người hắn yêu thương. Cho nên hắn một mực khắc chế cảm xúc thô bạo dưới đáy lòng, không để bản thân bị xung động tối tăm khống chế, cảm giác của hắn đối với hết thảy mọi chuyện xảy ra bên ngoài lại không quá tinh tường. May mà những người đó sau khi phát hiện hắn ‘yếu đuối có thể ức hiếp’ lại nổi lên ý đùa bỡn, lâm thời đổi thành dùng loại thủ đoạn thấp kém giải tỏa thống hận của họ đối với sinh vật biến dị. Bằng không nếu như bọn họ cố ý muốn giết Nam Thiệu ngay tức khắc, hắn bị ép bất đắc dĩ, khi tính mạng bị uy hiếp thì dù đứng trước nguy cơ đánh mất toàn bộ lý trí, chỉ sợ cũng phải ra tay. Đương nhiên, nếu như Trương Duệ Dương không xuất hiện, kết cục cuối cùng e rằng cũng sẽ không thay đổi.
Trương Duệ Dương xuất hiện đã thức tỉnh đa phần ký ức trong lòng Nam Thiệu, khiến cảm xúc của hắn có xu hướng bình ổn, ý thức bản thân càng thêm tỉnh táo hơn, áp chế tâm tư tối tăm do biến dị, sau khi bổ sung đầy đủ năng lượng thân thể hắn tự nhiên sẽ biến hóa, cũng khiến hắn có nhận thức mới đối với sức mạnh đang nằm trong thân thể lúc này.
Thấy hai người rời đi, Ú Ú vội vội vàng vàng đuổi kịp, sau khi phát hiện Nam Thiệu cũng ăn thực vật biến dị, nó càng dâng lên cảm giác thân thiết đối với hắn, cảm thấy hắn tựa hồ không đáng sợ như trước nữa.
“Chú Bí đỏ, chú khỏe rồi sao?” Trương Duệ Dương ngồi trên vị trí đã lâu lắm rồi mới lại được ngồi, vui vẻ vô cùng nhưng vẫn không quên quan tâm tới vết thương của Nam Thiệu.
“Ừ.”
“Chú Bí đỏ, ba con đâu rồi?” Đây là điều mà Trương Duệ Dương muốn biết nhất.
“Ngày mai chúng ta cùng nhau đi tìm ba con.” Thần trí khôi phục một chút, Nam Thiệu tự nhiên biết nên đi đâu để tìm Trương Dịch.
“Chú Bí đỏ, sao chú lại biến thành Ultraman rồi? Ngầu ơi là ngầu.”
“…….” Ultraman hình như đâu phải thế này, thật sự không phải con muốn nói là quái vật đấy chứ?
Một lớn một nhỏ mang theo dế trũi tìm đến khu nhà của hộ nông dân nho nhỏ xem như còn nguyên vẹn. Thức ăn và than đá có thể dùng trong ngôi làng đều bị cướp đoạt hầu như cạn sạch, may mà dỡ cột nhà, hàng rào còn có thể kiếm không ít củi gỗ. Nam Thiệu đốt một đống lửa to, sau đó dùng cái nồi be bé nấu hai gói mì mà Trương Duệ Dương mang theo cho nhóc con ăn. Chính hắn thì lại không ăn, Ú Ú dĩ nhiên càng không cần.
Từ khi bị Ú Ú bắt cóc rời khỏi đoàn xe của Tống Nghiễn, hơn hai mươi ngày qua đây là lần đầu tiên Trương Duệ Dương được ăn đồ nấu chín nóng hổi, nhóc bưng lấy nước mì nóng hầm hập cười tươi chỉ thấy răng không thấy mắt. Nam Thiệu lúc này kiếm một bộ quần áo mặc vào, nhìn qua ngoại trừ nửa khuôn mặt thì đã không có gì đặc biệt nữa. Chỉ là thần chí của hắn còn đôi chút không ổn định, khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, có điều so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Cũng là vì điều này, tính cách của hắn liền hiển lộ vẻ lãnh đạm quái gở khác thường, dù đối mặt với Trương Duệ Dương thì Nam Thiệu hiện tại cũng chỉ biết rằng phải chăm sóc cho nhóc con, mà không nghĩ tới việc dò hỏi thêm nhiều tin tức.