Sáng hôm sau, trước lúc mọi người xuất phát, Lý Mộ Nhiên lại đi vài chuyến vào căn cứ, đưa Nam Thiệu và Trương Dịch qua rồi ấn theo ước định của Tống Nghiễn với cấp cao trong căn cứ mà mang về vài người thân của họ hoặc là người do Tân Giáo chỉ định.
Sau tận thế, loài người ngày một lụi tàn, các gia đình bỏ mạng cả nhà nhiều không đếm hết, trong một nhà có thể có hai người sống sót thì đó chính là vận may rất lớn, dù cho là cán bộ cấp cao của các căn cứ cũng không ngoại lệ, cho nên tính chính xác ra chỉ cần bọn họ không đi thì lượng người mà Lý Mộ Nhiên cần chuyển cũng không nhiều. Về phần Tân Giáo, bọn họ tựa hồ không có thân nhân cho nên đưa tới chỉ là vài nam nữ thiếu niên tiềm năng, hẳn là mầm mống trọng điểm cần bồi dưỡng trong giáo. Gom tất cả lại cũng dưới ba mươi người, vì thế Lý Mộ Nhiên lại tiện thể mang thêm vài người bị thương nặng trở về.
Những chuyện này cô đều hành động vô cùng lặng lẽ, cấp cao trong căn cứ không dám thông báo ra ngoài, Lý Mộ Nhiên thì bị Tống Nghiễn dặn dò nhiều lần không được để kẻ khác phát giác, bằng không một khi sự tình tiết lộ sẽ dẫn tới hỗn loạn cực lớn và đẩy nhanh tiến độ diệt vong của căn cứ. Nên biết rằng loại chuyện này không phải giải thích vài câu là có thể khiến người ta nghĩ thông, phải để rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, mọi người tự biết không có đường lui thì mới có thể liều chết chống cự để có thể mở ra một con đường sống. Nếu như bọn họ phát hiện có người có thể rời khỏi căn cứ, mà mình lại nhất định phải chôn chân ở đây lấy tính mạng ra thử lửa thì kỳ vọng, bất mãn, phẫn nộ, thù hận… đủ loại cảm xúc sẽ lập tức bộc phát, sẽ chẳng ai chịu làm đá lót đường cho kẻ khác. Một khi họ mất sạch hy vọng, sợ rằng sẽ phát lên tâm tư muốn kéo tất cả cùng chết, khi đó còn có ai đứng ra chống lại thú biến dị và zombie nữa? Đừng nói người thường mà ngay cả những thành phần đầu não khác đang bị giấu giếm tin tức của căn cứ biết được, chỉ sợ cũng sẽ ôm tâm tư khác, đến lúc đó toàn bộ căn cứ đều sẽ sụp đổ, còn nói gì tới chuyện đoàn xe kiên trì diệt trừ sạch sẽ zombie ngoài kia.
Vì để đạt thành hợp tác với căn cứ, Tống Nghiễn không thể không thỏa hiệp mà đáp ứng đưa vài nhân vật đầu não quan trọng cùng với người mà Tân Giáo chỉ định đi trước, đây xem như là điều kiện cần. Thế nhưng bất kể thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý đưa bản thân những người đứng đầu và thủ lĩnh Tân Giáo hoặc tất cả người thân của các vị lãnh đạo, hắn đến đây là muốn cứu toàn bộ căn cứ chứ không phải chỉ vì những người này. Tuy rằng đều là cứu người nhưng chủ yếu và thứ yếu còn phải được phân chia rạch ròi. Trước khi tách ra, hắn đã nói rõ điểm lợi và hại trong các vấn đề cho Lý Mộ Nhiên hiểu, thế cho nên Lý Mộ Nhiên hành động cẩn thận hơn rất nhiều, trừ tránh tiết lộ tin tức còn phải đề phòng người biết nội tình uy hiếp. Trương Dịch và Nam Thiệu đi theo, đa phần chính là vì bảo vệ cô. Đương nhiên, nguyên nhân còn lại thì là vì giúp gieo trồng và thúc đẩy thực vật biến dị.
Thẳng đến khi xác định Lý Mộ Nhiên đã rời đi an toàn, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, Nam Thiệu và Trương Dịch mới đi về hướng rừng cây biến dị để bắt đầu thi triển dị năng.
Bức tường bao quanh mới xây cao gần hai mét, đất đai trong và ngoài giữa hai bức tường phòng ngự gần như bị cạo sạch một lớp, nhà cửa phòng ốc trên đó đều biến mất sạch sẽ, hóa thành một bộ phận của tường bảo vệ. Thực vật biến dị cũng được gieo trồng, chỉ có điều vẫn còn khá thưa thớt nhỏ bé, so với lý tưởng che lấp bầu trời tạo thành rắc rối khó gỡ còn kém xa lắm, sáu con đường đất bằng phẳng rộng chừng ba mét xuyên qua rừng cây nối thông hai bức tường với nhau, đây là đường lui cho những người ở tiền tuyến đang chống lại thú biến dị và zombie khi cần thiết.
Năng lực tác động lên thực vật của Nam Thiệu rõ ràng vượt xa những người dị năng hệ mộc, chỉ thấy nơi hắn đi qua những cây lá khô héo do bị dị năng áp chế dời đi như là được tiêm máu gà, lập tức tinh thần phấn chấn vươn lên, cành lá nhanh chóng xum xuê, sinh sôi nảy nở, hung mãnh cướp đoạt địa bàn với nhau. Trương Dịch đi theo bên cạnh Nam Thiệu chắn đi hết thảy nguy hiểm bên ngoài cho hắn. Bận rộn một ngày một đêm nên tinh thần và sức lực của chín người dị năng hệ mộc thúc đẩy thực vật sớm đã cạn kiệt, nhìn thấy cảnh này đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được còn có người khủng bố như vậy, tiếp đó họ liền hân hoan mừng rỡ, bởi vì điều này có nghĩa là rừng phòng hộ sẽ sớm có thể hoàn thành, lượng người hy sinh sẽ bớt đi rất nhiều.
“Các anh em cố gắng hết lên cho ông, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ có thể lui vào trong thành! Mọi người đều sẽ có đường sống, đừng để đi tới đây rồi còn buông xuôi!” Có kẻ nào đó đang tổ chức mọi người chống lại đợt tấn công của thú biến dị trên tiền tuyến, khi quay đầu lại thấy cảnh tượng Nam Thiệu tạo ra, vội vã hô lớn khuyến khích tinh thần những đồng đội của mình.
“Vào thành! Vào thành!”
“Sống sót! Sống sót!”
Mọi người khàn giọng điên cuồng hoan hô, gào thét, tay nắm đao kiếm và vũ khí không trọn vẹn mà chưa kịp tu sửa hung hăng chém thẳng vào thú biến dị đang nhào tới, có người trực tiếp chém ngã chúng xuống đất, cũng có người bị thú biến dị xé thành hai nửa, càng có kẻ dứt khoát ném vũ khí sứt mẻ đi, ôm lấy thú biến dị vật lộn cấu xé với chúng, cuối cùng cùng nhau lăn xuống tường phòng ngự. Loại điên cuồng ấy như là bão táp, xuôi theo tường phòng ngự nhanh chóng thổi quét sang hai bên, khói lửa, sấm sét, đao băng, gió cuốn cùng với máu tươi xen lẫn thành khúc ca hủy diệt bi tráng hoa mỹ, vẽ nên lời tuyên thệ bất khuất của nhân loại!
Không biết là bị loài người kích thích hay là do phát giác được ý đồ của họ mà từng đợt tấn công của thú biến dị cũng trở nên mãnh liệt hơn, có con không hề đi tập kích con người nữa mà chuyển qua đâm đầu xông thẳng vào tường phòng ngự, dùng miệng, dùng vuốt, dùng thân thể, dùng tất tần tật các loại thủ đoạn có thể nghĩ đến, ý đồ mở ra một lỗ hổng từ cái thứ đang chắn đường chúng nó.
Người dị năng hệ thổ vì thế mà bị ngộ thương hết sức nguy hiểm, cố sức né tránh các đợt tấn công của thú biến dị, gian nan tiến lui trên chiến trường, không ngừng gia cố thêm cho bức tường bị đâm nứt đổ.
Ầm! Trong chiến đấu kịch liệt, tường phòng ngự đột nhiên sụp đổ một mảng, người sống sót và thú biến dị đang vật lộn với nhau bên trên đồng thời rơi xuống, bụi đất và tuyết trắng bay tứ tung. Chiến trường có một giây yên lặng, bất kể là người hay thú biến dị tựa hồ đều sửng sốt thế nhưng zombie lại không chịu ảnh hưởng, nhìn thấy có chỗ hổng, chúng lập tức chen chúc ùa vào.
“Đội một, đội ba theo tôi đi ngăn chỗ hổng, Hồ Thất, Trần Đông, Bạch tiểu Lang vào trong thành gọi vài người hệ thổ lại đây sửa tường, người khác cố thủ vị trí của mình! Mau lên!” Lập tức có người kịp phản ứng, mệnh lệnh liên tục truyền xuống, một ông chú cao lớn râu ria xồm xoàm quần áo tả tơi xách búa dẫn đầu phóng về phía tường đổ. Vài chục bóng người từ các nơi trên chiến trường ùa ra theo sát sau lưng, tất cả đồng loạt chặn lại bầy zombie đang chen chúc hướng vào trong căn cứ, bên cạnh đó cũng muốn thử cứu những người té khỏi tường.
Một màn xảy ra ngay trước mắt Trương Dịch, anh nhìn tình cảnh hỗn loạn thảm thiết bên kia rồi lại xem xét Nam Thiệu đang dốc toàn lực thúc đẩy thực vật biến dị, tay nắm đao của anh nổi đầy gân xanh nhưng rồi phải nhịn xuống ý định chạy qua hỗ trợ. Trong lòng anh không ngừng tự nói cho chính mình, bên kia còn có rất nhiều người, Nam Thiệu lại chỉ có một mình.
Nam Thiệu đột nhiên thò tay nhổ hai cây dây leo biến dị đang duỗi dài ra, sau đó đi nhanh về chỗ tường phòng ngự bị sụp, mắt Trương Dịch sáng lên, nhanh chóng chạy theo sau, gắt gao thủ vững bên cạnh.
“Tránh ra!” Khi tới gần, Nam Thiệu quát lớn, đồng thời tung hai cây biến dị trong tay vào chỗ hổng, ném thẳng vào giữa bầy zombie lúc nhúc.
Những người từng trải qua mài giũa của sự sống và cái chết phản ứng vô cùng nhanh nhạy, dù cho không biết tiếng hét kia nói với ai nhưng ngay khi dây leo biến dị từ trên trời rơi xuống thì ai cũng theo bản năng lui về phía sau. Cây biến dị vừa rơi xuống, gốc còn chưa kịp chui vào lòng đất thì đã quấn quanh đám zombie lân cận, rồi sau đó nhanh chóng cắm rễ xuống đất ngầm, mạnh mẽ sinh trưởng phất lên, trong nháy mắt đã bổ sung kịp cho bức tường. Hóa ra trước khi Nam Thiệu ném dây leo ra thì đã truyền dị năng sinh mệnh mãnh liệt đủ cho chúng sinh trưởng lớn mạnh trong nháy mắt, bằng không khi vừa chạm đến mặt đất chúng có thể đã bị zombie chen lấn giẫm đạp nát bét rồi, còn nói gì tới chuyện ngăn chặn thay cho vách tường.
Zombie đã vọt vào căn cứ rất nhanh liền bị mọi người hợp lực tiêu diệt sạch sẽ, người rơi từ trên tường xuống không phải bị ngã chết thì chính là bị tường đất hay thú biến dị đồng thời rơi xuống đè bẹp, hoặc là đúng lúc lọt vào bầy zombie, không thể cứu bất kì ai trở về.
“Dây leo biến dị không chống đỡ được lâu.” Nam Thiệu nhắc nhở.
“Đủ, đủ!” Ông chú râu xồm người đầy vết máu chỉ vào vài dị năng hệ thổ đang chạy tới cách đó không xa, liên miệng nói, nét tục tằng trên mặt lộ rõ vẻ thả lỏng. “Người anh em giỏi lắm! Cậu tên gì?” Hắn còn cho rằng Nam Thiệu cũng là người trong căn cứ cho nên trong mắt không có cảm kích mà chỉ có tán thưởng.
“Nếu như anh còn sống, tôi sẽ nói cho anh.” Nam Thiệu khoát tay, ôm chặt vai Trương Dịch, xoay người liền đi. Người đàn ông kia rất can đảm và có trách nhiệm, đáng giá để hắn lưu lại những lời này.
“Được! Đến lúc ấy tôi mời hai cậu uống rượu!” Người nọ không hề tức giận, ngược lại còn cười to.
Nghe thấy hai chữ “các cậu”, trên mặt Nam Thiệu rốt cuộc lộ ra tươi cười, quay đầu nói: “Nhất định!” Hắn thích người khác xem hắn và Trương Dịch thành là một thể, bằng không cho dù có coi trọng hắn tới mức nào thì hắn đều là dáng vẻ xa cách.
Người dị năng hệ thổ đã đuổi tới kịp, bắt đầu bồi đắp tường phòng ngự, tất nhiên họ cần được bảo vệ; người bị thương cũng cần cứu chữa; thú biến dị vẫn đang tấn công không ngừng; cây dây leo bị zombie bên ngoài chèn ép ngả nghiêng khiến người ta không khỏi lo lắng lúc nào sẽ bị phá… Người đàn ông kia căn bản không có thời gian nói nhảm, vội vàng khoa tay múa chân ra dấu ‘một lời đã định’ liền xoay người chạy đi.
“A Dịch, em làm có tốt không?” Nam Thiệu đột nhiên hỏi Trương Dịch.
“Rất tuyệt, anh tự hào vì em!” Đầu tiên Trương Dịch hơi sửng sốt, rồi sau đó phản ứng lại hoá ra ý Nam Thiệu đang chỉ tới chuyện dùng thực vật biến dị để bù đắp cho tường phòng ngự, tranh thủ thời gian giúp dị năng hệ thổ, vì thế anh đáp cực kỳ nghiêm túc, không có chút chần chừ.
“Vậy em có được thưởng không?” Nghe được lời anh nói, Nam Thiệu vui mừng cực độ, muốn cười lại cố gắng nhẫn nhịn rồi hỏi.
“…..” Thấy hắn giống một đứa trẻ đòi kẹo, Trương Dịch cười thật tươi, trong mắt dấy lên thâm tình nồng đậm như men rượu ủ say, nghiêng mặt xoay người đi qua, sủng nịch hôn lên khóe môi Nam Thiệu, thấp giọng nói: “Đợi khi trở về, chúng ta đi huyện Chương giúp thu thập vật tư, chỉ hai ta thôi, không mang theo Dương Dương…” Nói xong rốt cuộc anh không nhịn được bật cười ha hả. Vì để làm chút chuyện, bọn họ quả thật xem như hao hết tâm tư!
Thấy anh cười vui vẻ, trong lòng Nam Thiệu tràn đầy ôn nhu và mong đợi, hắn cười thật nhẹ: “Lần này nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể giống khi ở khách sạn lúc trước…” Trừ đau đớn và tuyệt vọng thì chẳng hề có chút cảm giác vui thích, nhưng tại thời điểm ấy hắn lại cảm thấy dù mình có chết cũng đáng.
Có đôi khi Nam Thiệu sẽ suy nghĩ tại sao mình lại không sớm gặp được Trương Dịch, nếu như vậy hắn đã có thể giao toàn bộ tình cảm không chút tì vết của mình cho người đàn ông này, dù Trương Dịch không tiếp nhận cũng tốt hơn nhiều so với bị kẻ khác phỉ nhổ chà đạp. Thế nhưng hắn lại cảm thấy may mắn, nếu như không có những chuyện này xảy ra, có lẽ hắn sẽ lướt qua Trương Dịch, cả hai mãi là hai tuyến đường song song trong hành trình dài bất tận. Có lẽ từ lâu lắm rồi, mỗi một sự việc bé nhỏ đều đã được định sẵn, cho nên hắn hẳn là nên càng thêm quý trọng người đàn ông này, quý trọng phần cảm tình này.
Nghe hắn nhắc tới lần đó, má Trương Dịch bất giác nóng bừng rồi lại có chút bối rối. Anh đang muốn nói gì đó thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rầm rầm nặng nề. Hai người hốt hoảng theo tiếng trông qua, phát hiện nơi xa xa lại có hai chỗ tường phòng ngự tường bị phá vỡ.
“Tại sao có thể như vậy? Không phải đã sắp xếp dị năng hệ thổ chú ý tu sửa sao?” Trương Dịch biến sắc. Sau khi căn cứ biết có cứu viện ở bên ngoài rồi thương lượng qua kế hoạch ứng đối thì căn cứ đã phòng thủ vững hơn cả trước khi Tống Nghiễn đến để tránh chống đỡ không nổi tới lúc được cứu. Tuy rằng sắp xếp hầu hết người dị năng hệ thổ đi xây dựng tường phòng ngự bên trong nhưng vẫn giữ lại một phần phân bố tại các nơi, tùy thời tu sửa lớp tường bên ngoài, bằng không chưa đợi xây dựng được tường bên trong và trồng xong rừng thực vật biến dị thì bên ngoài đã bị công phá, chẳng phải mất công toi sao?
“Xuất hiện một đám thú biến dị biết đào đất, chúng chuyên đào chân tường để phá hư tường bảo vệ!” Có người chạy ngang qua họ vừa vặn nghe được câu hỏi của Trương Dịch, vừa gào lớn đáp lại vừa chạy thục mạng vào phía trong, hiển nhiên là muốn đi tìm viện trợ.
Trương Dịch hít sâu một hơi, Nam Thiệu thì trực tiếp nắm tay anh bước nhanh về phía khu rừng đang được gieo trồng, “Sợ rằng ngăn không được.” Hắn đã từ bỏ hành vi dùng thực vật biến dị giúp bù đắp cho bức tường bởi vì nó không có tác dụng gì, chi bằng mau chóng thúc đẩy thực vật biến dị lớn mạnh xum xuê, khiến người may mắn sống sót có cơ hội lui vào trong thành.