“Ngủ hả?” Diệp Kiên nghi hoặc hỏi.
“Dạ.”
“Có khi nào giả vờ ngủ không ạ?” Võ Thanh nói.
“Không đâu, trừ khi gã biết chúng ta đang giám sát.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, dừng mấy giây lại nói: “Có điều với mức độ ngông cuồng của người này, e là có biết đang bị quan sát thì vẫn thoải mái muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Cô vừa dứt lời, cả ba người đều rơi vào trầm mặc. Tuy rằng đối phương ngủ đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ có thêm càng nhiều thời gian chuẩn bị, thế nhưng nhìn gã nhàn nhã như vậy trong lòng mọi người lại không khỏi cảm thấy bất an.
“Em ngủ một lát, năm phút sau gọi em nhé.” Đối phương đã ngủ, Lý Mộ Nhiên hiển nhiên không cần tiếp tục theo dõi nữa, huống chi hai mươi mấy ngày qua cô thường xuyên phải dùng tinh thần lực để điều tra hành tung của đối phương, trong 20 km cuối cùng này lại càng một khắc cũng không dám thu hồi tinh thần lực, lúc này sớm đã mỏi mệt không chịu nổi. Dù sao cô cũng đoán không ra người nọ rốt cuộc đang mưu tính gì, chi bằng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng cô cũng không dám quá lơ là, tính toán kĩ trong vòng năm phút đồng hồ bất kể thế nào gã kia cũng không thể đuổi đến vị trí của họ được mới dám chợp mắt.
Diệp Kiên đồng ý, đừng nói trên tay anh ta đeo đồng hồ, dù cho không có thì anh cũng có thể chuẩn xác căn đúng thời gian.
Gần như là vừa nhắm mắt lại, Lý Mộ Nhiên liền thiếp đi. Nhìn quầng thâm đậm dưới hai mắt cô, trong lòng Diệp Kiên thoáng không đành lòng, nếu không phải thật sự kiêng kị Viên Tấn Thư, anh cũng muốn cho cô ngủ nhiều thêm một lát.
Năm phút đồng hồ sau, Lý Mộ Nhiên giật mình tỉnh lại, hóa ra là Diệp Kiên gọi nhưng cô không nghe thấy, có điều phản xạ thành quen mà tỉnh lại, sinh tồn trong tận thế phần lớn mọi người đều có được sự cảnh giác này, tuyệt đối sẽ không bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ say đến nỗi không còn chút xíu phản ứng nào với hoàn cảnh xung quanh. Cô xốc lại tinh thần, nhìn lướt qua Viên Tấn Thư bên kia, phát hiện gã vẫn đang ngủ mới cảm thấy yên lòng. Vì thế dặn Diệp Kiên một tiếng lại ngủ tiếp. Cứ giằng co như thế nhiều giờ, xác định đối phương trong thời gian ngắn thật sự sẽ không rời khỏi khách sạn kia, cô mới dám kéo dài giấc ngủ của mình lên thành một giờ. Mà thẳng đến khi đám Kha Trường Phong bố trí thỏa đáng xong xuôi, trở lại gara, người nọ vẫn chưa thức dậy, lúc này Lý Mộ Nhiên đã ngủ no liền gánh vác trách nhiệm canh gác lần nữa, để cho người khác nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Có điều lần này chỉ qua một giờ, Lý Mộ Nhiên liền đánh thức mọi người.
“Gã dậy rồi!”
“Theo kế hoạch hành động!” Hà Nhữ An hạ lệnh, trước khi Tống Nghiễn khôi phục bình thường thì anh sẽ tạm thời giữ chức đội trưởng.
Dứt lời, mọi người lập tức phân tán, mỗi người vào vị trí riêng của mình.
Viên Tấn Thư không phải kẻ sẽ tự bạc đãi bản thân, ăn phải ăn ngon nhất, ở cũng phải ở nhà đẹp nhất, cho dù là khi đang lo đuổi giết kẻ địch cũng thường xuyên khiến bản thân thoải mái hưởng thụ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao đuổi theo hai mươi mấy ngày mà gã vẫn chưa bắt kịp Lý Mộ Nhiên. Tuy rằng dị năng của Lý Mộ Nhiên khiến gã ăn mệt nhưng bản tính vốn có khiến gã hoàn toàn không vì vậy mà coi trọng đoàn người Tống Nghiễn, gã nghĩ đợi khi đuổi kịp bọn họ, chỉ cần giải quyết Lý Mộ Nhiên đầu tiên thì xử người khác hiển nhiên sẽ dễ như trở bàn tay, cho nên chung quy gã không có quá chú trọng.
Chỉ sau một đêm, bên ngoài khách sạn đã bị zombie bao vây chật ních. Nhìn đám mặt mũi xấu xí dơ bẩn chen chúc dán lên cửa kính, Viên Tấn Thư chán ghét dùng khăn tay xoa xoa mũi, xoay người rời khỏi khách sạn từ lối cửa sau. Thật ra cũng chẳng phải gã đối phó không được, chỉ là gã thích mùi máu tươi ngọt và biểu cảm sợ hãi của người sống, đám zombie kia sớm đã chết hẳn, không chỉ không có cảm giác mà ngay cả máu cũng đen nhẫy vừa bẩn vừa thối. Gã không muốn làm bẩn chính mình.
Không gian của khách sạn tương đối tĩnh mịch, từ lối cửa sau ra ngoài là con đường xuyên qua vườn hoa nhỏ xinh đẹp, lúc này dĩ nhiên đã bị thực vật biến dị chiếm lĩnh. So với zombie dơ bẩn hôi thối, thực vật biến dị tuy rằng hung tàn nhưng sắc thái diễm lệ càng khiến gã dễ dàng tiếp nhận hơn. Với thân pháp linh động, gã có thể thoải mái xuyên qua rừng thực vật biến dị, bên ngoài là một dãy phố thương mại, trên đường có không ít zombie nhưng so sánh với cửa chính của khách sạn thì tình cảnh tốt hơn rất nhiều, đối với gã thì hoàn toàn chẳng thể tạo thành uy hiếp.
Sau khi đi qua hai con phố, vốn gã định trở về lối vào ban đầu tìm kiếm manh mối, xác định phương hướng để truy, không ngờ lại phát hiện dấu vết mà nhóm Lý Mộ Nhiên để sót. Thi thể zombie bị chém tuyệt đối chưa vượt qua năm ngày, thực vật biến dị bị đốt cháy thành mảnh nhỏ, mọi thứ quá rõ rệt, rõ tới mức khiến gã gần như hoài nghi đây lại là thủ đoạn cố ý mà đối phương bày ra, mãi đến khi theo tung tích lần tới một ngã năm, trông thấy chiếc xe bus rách nát đã trải qua chặng đường dài bị vứt lại bởi vì đoạn đường phía trước bế tắc rất nghiêm trọng. Tuy rằng tất cả đều là những chiếc xe rách nát trầy xước và bị tuyết phủ trắng xóa, thế nhưng bị bỏ hoang lâu cùng với mới sử dụng thì gã liếc mắt là có thể phân biệt được ngay.
Viên Tấn Thư khịt mũi một tiếng, lấy khăn tay che mũi sải bước về gần cửa xe bus đang mở toang, đạp một cước lên con zombie đang quanh quẩn không mục tiêu gần đó do bị mùi người sống sót lại trong xe thu hút. Gã quét mắt qua thùng xe trống rỗng không dư lại bất cứ thứ gì, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người xuống xe.
Chúng tính đổi xe hay là định ở lại chỗ này? Sau khi phát hiện ở mỗi con đường của ngã năm đều có dấu vết người để lại, Viên Tấn Thư cầm trường kiếm nhảy lên nóc một chiếc xe, nhìn đám zombie từ bốn phía đang chen qua kẽ hở giữa các xe tiến về phía gã, thầm suy tư. Trên tay gã nắm giữ lượng tin tức có hạn, trừ thiếu niên và người che chở cho cậu thì gã hầu như không biết gì về những người khác, càng không biết mục đích cuối cùng của họ ở địa phương nào, cho nên mới có nghi vấn này.
Chung quy không phải chuyện quan trọng gì, vài giây sau gã liền quẳng luôn câu hỏi này ra khỏi đầu, đang chuẩn bị xoay người loại trừ dấu vết nào để lại nhìn giả nhất, trong lòng gã bất chợt bật lên tín hiệu báo động, ánh mắt sắc bén hướng về phía một tòa nhà lớn bên sườn phải. Chỉ thấy hai ánh lửa nhấp nháy từ tầng năm của tòa nhà phóng thẳng về phía gã. Ban đầu gã cứ tưởng là dị năng hệ hỏa trong đội của đối phương ném cầu lửa, xem xét cẩn thận lại mới phát hiện là hai chai bia đang bị đốt cháy. Trên tầng năm có bóng người đứng bên cửa sổ, một người đốt lửa, một tiếp tục ném chai, chính là hai kẻ trong nhóm mà gã đang đuổi giết, gã nhớ đó là người từng bị mình đá gãy chân, hiện tại xem ra đã khỏi rồi.
Cho rằng nhặt mấy cái chai vỡ thì có thể đập chết mình sao? Gã châm chọc nghĩ, nhưng cũng không quá cao hứng, chỉ thả người né tránh cái chai, đồng thời chạy nhanh lên tầng dự định bắt sống hai người.
Từ vị trí hiện tại của gã đến cửa chính khu nhà chỉ cách hai chiếc xe nhỏ đang đâm vào nhau và một lối đi bộ, cùng lắm cũng chỉ hơn 10m, dù ở giữa còn có ba con zombie đang ngao ngao nhỏ dãi thèm thuồng lao về hướng gã, với gã mà nói muốn xuyên qua cũng chỉ cần hai ba giây. Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, hai cái cái chai rơi xuống đất nở hoa, nổ ầm một tiếng, ngọn lửa mang theo khói đặc vụt lên cao chừng hơn 2m rồi sau đó nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, cuốn hết mọi thứ trong phạm vi 4-5m vào, xe, zombie và cả ghế đá, thùng rác ven đường.
Viên Tấn Thư lách người trốn rất nhanh cho nên quần áo phía sau lưng bị hun khói một mảng, cháy mấy sợi tóc, còn lại thì hoàn toàn không hề hấn gì. Dù là như thế vẫn khiến gã giận tím mặt, chỉ có điều cơn giận này còn chưa kịp hoàn toàn biểu lộ ra liền nghe được tiếng thủy tinh vỡ vang lên liên tiếp, trước mắt gã đã hóa thành biển lửa, đồng thời có thứ gì đó ầm ầm nổ tung. Khói bụi bốc lên như cột sóng, ngọn lửa cùng với rất nhiều mảnh nhỏ bén nhọn bắn tung bốn phía, làn sóng này ảnh hưởng tới nguyên ngã năm đường, ngay cả kiến trúc ven đường đều không thể may mắn thoát khỏi.
“Khụ!” Viên Tấn Thư dùng khăn tay che miệng lại, ho ra một ngụm máu. Tuy rằng gã đã dốc toàn lực tránh né nhưng vẫn bị ảnh hưởng tương đối nặng, không chỉ trên người bị tổn thương nhiều chỗ mà ngay cả nội tạng bên trong cũng bị chấn động.
Mắt nhìn khăn tay trắng dính vệt máu đỏ tươi, gã ném đi ngay không ngần ngại, lúc này đây gã không phẫn nộ như trước nữa, chỉ là ánh mắt trở nên tối tăm vô cùng. Phủi phủi bụi đất trên mình, gã tung người lao nhanh như tia điện hướng về phía những kẻ trên tầng năm.
Diệp Kiên và Kha Trường Phong ném xong tám quả bom tự chế đơn giản, dẫn nổ số bom mà họ đã mai phục sẵn từ hôm trước, thấy không có kết quả lập tức xuôi theo dây thừng cột trên cửa sổ ở một mặt khác bò qua tòa nhà đối diện. Diệp Kiên có dị năng hệ phong, tốc độ nhanh nên đi phía trước, Kha Trường Phong theo phía sau. Ngay khi Viên Tấn Thư vừa lên tới nơi, Kha Trường Phong còn đang treo người trên dây thừng, thiếu 5-6 mét nữa mới có thể qua tới, nghe Diệp Kiên gọi một tiếng, anh quyết định thật nhanh một chân quấn hai vòng quanh sợi dây thừng, một tay căng thẳng sợi dây, tay còn lại hóa ra lưỡi đao kim loại sắc bén vô cùng cắt đứt sợi dây kia thành hai đoạn.
Hai đoạn dây thừng đồng thời rơi xuống, va về hướng bức tường mà đầu dây của mình đang cột vào. Khi Kha Trường Phong sắp đụng vào trên tường, cái chân không bị dây thừng quấn bỗng nhiên tung ra một cú đạp, dây thừng lại lần nữa quăng ra bên ngoài, anh thuận thế mượn lực thẳng lưng mà lên, túm lấy dây trên đùi rồi sau đó lưu loát vô cùng bò lên. Vừa nhảy vào cửa sổ anh liền quay lưng nhìn lại, thế nhưng không thấy bóng dáng Viên Tấn Thư đâu, khi còn đang khó hiểu liền bị Diệp Kiên kéo vào, “Gã ở dưới lầu! Đi mau!”
Hóa ra Viên Tấn Thư vốn định xuôi theo dây thừng để đuổi sang, gã biết khinh công dĩ nhiên có thể đi sau mà đến trước, có lẽ không đợi Kha Trường Phong sang được tường đối diện cũng đã bị gã bắt kịp. Nào ngờ Kha Trường Phong quyết đoán vô cùng, lập tức chém đứt dây thừng, thế cho nên gã mất đi cơ hội mượn lực, muốn từ không trung trực tiếp bay qua tòa nhà đối diện là không có khả năng cho nên gã dứt khoát túm lấy sợi dây đứt đoạn để rơi xuống mặt đất. Hiện họ đang ở độ cao năm tầng, sợi dây đứt lại chỉ đến tầng hai, từ lầu hai nhảy xuống chỉ cần không phải vận số quá xấu thì người thường cũng sẽ không bị thương quá nặng, huống chi là gã. Ngược lại là giảm bớt thời gian gã đi xuống lầu.
Nhô đầu nhìn thấy Viên Tấn Thư đã đi vào tòa nhà mà họ đang đứng, tốc độ nhanh chóng mặt khiến tóc gáy Kha Trường Phong đều dựng đứng lên, nào còn dám nhởn nhơ nữa. Anh bận rộn đuổi theo con đường mà Diệp Kiên đã định sẵn để bỏ trốn.
Lại qua một tòa nhà khác, thông qua thang bộ lên đến tầng hai, từ lầu hai lách vào căn hộ sớm đã được mở cửa và xử lý sạch sẽ, nhảy vào hẻm sâu giữa hai tòa nhà rồi sau đó thẳng tiến một ngã tư đường, xuôi theo lối đi bộ bên phải mà guồng chân chạy như điên. Bọn họ tuy chiếm thế chủ động nhưng bất đắc dĩ là tốc độ của Viên Tấn Thư vượt qua người thường, tai mắt gã lại vô cùng linh hoạt, thế nên đuổi sát bọn họ không buông.
“Hỏng rồi!” Con phố này vốn đã được họ xử lý sạch sẽ, lại lợi dụng âm thanh và mùi máu tươi dẫn hết zombie xung quanh rời xa nơi này, sau đó tuy rằng cũng có zombie du đãng lại đây nhưng hẳn chỉ có vài con, dự tính sẽ không tạo thành ảnh hưởng tới việc chạy thoát thân của họ. Thế nhưng lúc này góc đường phía trước lại hiện ra một đám zombie chẳng rõ chui từ đâu tới, chừng ba bốn mươi con đang hùng hổ hưng phấn nhào về phía họ. Nếu như là bình thường hai người cũng có thể đối phó nhưng hiện ở phía sau còn một tên hung thần đuổi theo, đừng nói là giết ra một con đường từ trong đám zombie này, e rằng chỉ hơi khựng lại cũng sẽ lọt vào trong tay đối phương.