Đường từ Trung Châu tới Tây Bắc phải trải qua Tần Châu, Bách Hiệp, Hoang Châu, Hoang Châu sẽ đi qua vùng biên giới, nơi giáp ranh với nhiều quốc gia. Tần Châu thì còn đỡ, nơi này kinh tế phát triển cùng với lượng nhân khẩu mặc dù không chiếm hàng đầu trong nước nhưng cũng nằm ở mức trung bình khá. Bách Hiệp và Hoang Châu thì lại khác, bởi vì khí hậu lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi lại có nhiều hoang mạc hoang vu cho nên rất hoang vắng. Bất kể là phát triển kinh tế hay là văn hóa giáo dục đều nằm ở tuyến cuối, dù cho những năm qua quốc gia đã gia tăng trợ giúp nhưng chênh lệch giữa nơi này với những tỉnh khác vẫn còn rất cách xa. Chẳng qua là sau khi tận thế giáng xuống loại chênh lệch ấy sẽ rất khó nói là tốt hay không tốt.
Mục tiêu của Quỷ Bệnh rốt cuộc ở nơi nào thì không ai biết, mọi người chỉ có thể thẳng tiến về phía tây, một mực mà đi.
Trên đường thực vật hung tàn chặn đường, thú dữ đuổi giết, chiến đấu không ngớt khiến người ta không khỏi nhớ tới vị hòa thượng nào đó đi về hướng tây thỉnh kinh. Vì vậy đám trẻ nhỏ có phúc được nghe kể chuyện, suốt chặng đường tẻ nhạt nghe được tích xưa về một con khỉ coi trời bằng vung. Tuy rằng có người đã từng nghe qua thậm chí xem cả bản hoạt hình lẫn phim truyền hình, nhưng là giờ đây được nghe một lần vẫn cứ vui vẻ như cũ, đặc biệt là vào thời khắc như thế này.
Người kể chuyện là Trương Dịch. Anh rất muốn trong điều kiện tiên quyết là bảo đảm sinh tồn mà vẫn có thể tận hết khả năng giúp cho con trai vui vẻ nhiều hơn, cho dù là nửa câu chuyện hay một bức tranh nhỏ.
“Tảng đá sao lại sinh ra khỉ vậy ha?”
“Tại sao Bồ đề tổ sư không cho Tôn Ngộ Không xưng là đồ đệ của ông ấy nhỉ?”
“Chăn ngựa không tốt sao? Có thể cưỡi ngựa thật là đẹp trai nha… Nhong nhong nhong!”
“Tôn Ngộ Không…”
Lúc Trương Duệ Dương nghe kể chuyện có không ít điều muốn hỏi, Cát A Y ngồi nghe ké nhìn Trương Dịch kiên trì trả lời, nhất thời muốn mạnh mẽ đánh cho Trương Duệ Dương ngậm miệng lại, khiến cho thằng bé ngốc kia không dùng các loại vấn đề ngớ ngẩn để cắt ngang câu chuyện đặc sắc nữa. Nhất thời cậu nhóc bèn không nhịn được ảo tưởng, giả như Trương Dịch là ba của mình thì tốt biết bao. Nghĩ tới đây, vẻ mặt cậu nhóc đột nhiên trở nên dữ tợn, bởi vì chợt nhớ tới mình bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên cảm thấy mình còn ôm ảo tưởng về bọn họ thì rất không đáng được tha thứ.
“Phía trước có một thôn nhỏ, bên trong có không ít người sống sót.” Ngay lúc này, Lý Mộ Nhiên đột nhiên mở miệng, sau đó lại bổ sung: “Hơn 30km nữa là tới.”
Tinh thần mọi người trên xe không khỏi rung lên, ngay cả đám trẻ nhỏ cũng mất luôn tâm tư nghe kể chuyện, biết rõ ràng là chẳng thể nhìn thấy được gì nhưng vẫn dồn dập ngó ra bên ngoài cửa sổ.
Từ Bác Vệ tới đây đã hơn một tháng, bọn họ đã sớm ra khỏi địa giới Trung Châu, mắt thấy sắp sửa ra khỏi Tần Châu, ngoại trừ thực vật biến dị dày dặc phủ đường lấp lối và tầng tầng lớp lớp động vật biến dị, cùng với zombie ở khắp mọi nơi thì không có lấy một bóng người. Đoàn xe như thể con kiến nhỏ nhoi lạc lối trong khu rừng rậm rạp hoang vu, không có bạn bè, cũng không biết mục đích ở nơi nào, tùy tiện một mảnh lá rụng đều có khả năng nghiền chú kiến ấy thành bột mịn.
Cô độc.
Dù cho trong đội ngũ có gần một trăm bảy mươi người, đáy lòng bọn họ vẫn cứ dâng lên một loại cô độc khôn kể, cho nên khi nghe tới có người sống sót khác xuất hiện mới cảm thấy kích động đến vậy.
Thôn làng đó không nằm ven đường cao tốc mà là ở vào vùng lân cận của một mỏ than đá. Sau khi rời khỏi cao tốc, xe phải đi đường huyện mười mấy cây số nữa, tiếp theo là đường đất bị than đá ép tới loang loang lổ lổ, hơn mười phút sau bèn nhìn thấy một kiến trúc tựa như pháo đài băng. Một bức tường cao cách ly thôn nhỏ với bên ngoài, tường cao hai mươi mấy mét, hùng vĩ chắc chắn, mặt ngoài bao bọc một lớp băng lóng lánh kiên cố, dường như hòa làm một thể với cánh đồng tuyết mênh mông vô tận. Bên ngoài tường cao có một chiến hào rộng mười mấy mét, sâu cũng không dưới mười mét, dưới lòng chiến hào là kim loại gai nhọn dày đặc, khiến người ta vừa thấy bèn lạnh lòng nhức mắt.
Đoàn xe cách ngôi làng còn khoảng 2-3 km thì dừng lại, chỉ cử hai chiếc xe chạy qua, trong đó gồm có Lý Mộ Nhiên, Trương Dịch, Nam Thiệu, Thẩm Trì, Thạch Bằng Tam và Kiều Dũng. Có vết xe đổ ở căn cứ Bác Vệ, bọn họ khẳng định không thể không đề phòng, dù cho rất muốn tiếp xúc với những người khác nhưng vẫn phải cẩn thận mà dùng loại phương thức đủ để tiến để lùi này.
Nhóm Nam Thiệu thuận theo đường nhỏ đi đến bên ngoài thôn nhỏ, đối diện với họ chính là một cánh cổng sắt to lớn đóng kín, cửa sắt dày nặng nhưng cũng không rộng, chỉ có thể đủ cho một chiếc xe lưu thông. Giữa trời đất phủ tuyết lại càng nổi bật ra màu kim loại lạnh lẽo, mang tới cảm giác từ chối hết thảy người bên ngoài.
Mọi người xuống xe, nhìn chiến hào rộng rãi trước mắt mà có chút vô lực. Thế này cũng chẳng có cách nào để gõ cửa, chẳng lẽ phải hét to lên gọi?
Tuy rằng tận thế kiêng kỵ nhất là la to, thế nhưng tình huống trước mắt này tựa hồ cũng không thể không làm như vậy. Đâu thể để Lý Mộ Nhiên trực tiếp dẫn bọn họ đi vào, làm thế mới chân chính phạm vào kỵ húy.
Mọi người đang chần chờ chưa quyết định được, trên bức tường cao lại lộ ra một cái đầu, đối phương hỏi: “Này! Mấy người từ đâu tới? Có phải muốn vào trong không?”
Đó là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trên gương mặt đen nhẻm vẫn mang theo chút tính trẻ con, trong ánh mắt nhìn bọn họ tràn ngập tò mò, hưng phấn và cả cảnh giác.
Mọi người nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng quyết định để Trương Dịch có vẻ ôn hòa nhất tiến lên nói chuyện với cậu thiếu niên.
“Chào cậu! Chúng tôi là người Trung Châu, đi ngang qua nơi này muốn hỏi thăm chút chuyện, có thể để chúng tôi đi vào không?”
“Óa! Từ Trung Châu tới… Mọi người chờ một chút, có người đi gọi trưởng thôn rồi.” Hai mắt thiếu niên sáng rực lên, hiển nhiên vô cùng hứng thú với những vị khách phương xa này.
“Được rồi.” Trương Dịch đáp một tiếng, chú ý tới bên cạnh thiếu niên ló ra mấy cái đầu, cơ hồ đều là người trẻ tuổi, nữ có nam có, nhưng anh cũng không nhân cơ hội này nói bóng gió để hỏi dò chuyện từ họ mà là quay đầu thấp giọng trò chuyện với Nam Thiệu, tán gẫu về chút đề tài khí hậu, địa lý linh tinh.
Thiếu niên lại không nhịn được mà gọi anh một tiếng.
“Này chú ơi, tình hình ở Trung Châu thế nào? Đâu đâu cũng có xác sống sao?” Cậu chàng là người địa phương, sau tận thế chưa từng rời khỏi làng, chỉ thông qua lời một số người từ những nơi khác tới mà biết được ước chừng toàn bộ Tần Châu đều bị zombie và sinh vật biến dị chiếm giữ. Những nơi xa hơn thì cũng không rõ ràng, cho nên đặc biệt mong muốn được biết thông tin tỉnh khác có phải cũng như vậy, có tỉnh nào xảy ra tai biến hay không. Dù sao không ai muốn hoàn toàn tách biệt vĩnh viễn với thế gian.
“Đúng vậy, người bên kia đa số cũng đều biến thành xác sống giống bên này thôi.” Trương Dịch nghe tiếng thì dừng cuộc trò chuyện với Nam Thiệu, ngẩng đầu trả lời.
“Cũng có thực vật và động vật trở nên rất hung ác sao ạ?” Thiếu niên cảm thấy chưa đã ghiền, lại lên tiếng hỏi.
“Có chứ.”
Hai người cách một chiến hào mà trò chuyện câu được câu không, Trương Dịch cũng không tiếc rẻ, kể lại chút chuyện nhỏ nhặt xảy ra mà anh từng gặp phải sau tận thế, ví dụ như căn cứ của người sống sót, zombie biến dị hay sinh vật biến dị có thể ăn, v…v. Ở trong tận thế điều quan trọng nhất chính là giao lưu thông tin, anh sẽ không giấu giếm, tất nhiên cũng hy vọng có thể bởi vậy nhận được tin tức tương ứng.
Thiếu niên và bạn của cậu ta nghe say sưa ngon lành, vừa ước ao vì bọn họ biết nhiều chuyện như vậy lại vừa vui mừng vì mình có thể an ổn mà sinh sống ở nơi này, không cần đối diện với hiểm nguy hay bôn ba khắp nơi, đồng thời cũng có cảm tình nhiều hơn đối với nhóm Trương Dịch.
Khi đang nói chuyện, một ông cụ tóc bạc trắng xuất hiện trên đầu tường, chỉ liếc mắt nhìn ra nhóm Trương Dịch bên ngoài một cái, cũng không hỏi nhiều đã cho người mở cửa sắt, thả cầu treo xuống.
Không cần phải nói, nhóm Trương Dịch cũng có thể đoán được ông nhất định đã đến được một lúc, chỉ có điều không lộ mặt mà thôi, bằng không đám thiếu niên kia cũng sẽ không im lặng chẳng hề có chút phản ứng. Người biết rõ điều này nhất chính là Lý Mộ Nhiên, nhưng cô sợ bên phía đối phương cũng có người biến dị về thính lực như Bạch Hỉ cho nên mới không nhắc nhở, đương nhiên một trong số nguyên nhân khác là vì cô tin tưởng Trương Dịch có thể đối phó được với những tình huống như thế.
Ông cụ quả thật là cảm thấy thỏa mãn bởi vì Trương Dịch không bắt nạt mấy thiếu niên trẻ tuổi chưa hiểu chuyện và lời anh nói vô cùng khách sáo, lại thấy bên phía anh ít người, mới có thể không hỏi gì nhiều đã cho phép tiến vào. Dù sao tận thế xảy ra lâu như vậy, dù cho đứa nhỏ ba tuổi đều phải có mắt nhìn người hơn đôi chút, huống hồ là ông cụ đã trải qua thế sự như vậy.
Cầu treo là do tổ hợp cây leo biến dị và bảng kim loại dựng thành, dùng dây kéo để nâng và thả, nhìn qua rất rắn chắc, gánh chịu một chiếc xe tải chất đầy đồ cũng không có vấn đề gì.
Mấy người Trương Dịch không do dự, nói tiếng xin phép làm phiền xong bèn quay người trở lại xe, trực tiếp lái vào cánh cổng đã được mở rộng. Ngay sau khi họ vào trong, cầu treo lại bị kéo lên, đồng thời cửa kim loại cũng bị đóng kín.
Phía sau cổng vào chính là một đoạn đường xi măng rộng rãi xuyên qua thôn, gần bức tường bao quanh có mảnh đất trống rộng hơn 50m2 đậu không ít xe. Bên cạnh mảnh đất trống còn có mấy ụ tuyết lớn đứng vững chồng chất, giống như một ngọn núi nhỏ, bởi vì bên ngoài bị tuyết che lấp nên không nhìn ra là cái gì. Đi sâu vào nữa mới tới nhà ở, phần lớn đều là kiểu nhà trệt có sân, chỉ có hai, ba căn nhà hai tầng gạch đỏ, hơi có vẻ như là hạc giữa bầy gà. Có thể suy ra, trước tận thế thì ngôi làng này cũng không quá giàu có.
Xe của họ mới vừa dừng lại, một đám người đã vây quanh, phần lớn là người trẻ tuổi trốn sau tường quan sát họ lúc nãy, cũng còn có vài người phụ nữ và trẻ nhỏ.
Lúc xuống xe, Trương Dịch nhanh chóng nhìn lướt qua mọi người đang vây xem, cũng không thấy ý đồ gì trong mắt bọn họ, chỉ có vài người ôm chút đề phòng nhàn nhạt. Anh không khỏi âm thầm thở phào một hơi.
Đoàn người tách ra, ông cụ hẳn là thôn trưởng kia chậm rãi đi ra từ phía sau. Khi ông lộ ra toàn thân, mọi người mới phát hiện hóa ra vóc người ông rất cao lớn, nhìn có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi, eo lưng lại không có chút lọm khọm nào, hai mắt lấp lánh sáng như đèn pha, khiến cho những kẻ có ý đồ xấu không dám nhìn thẳng.
“Chào chú! Cháu là Trương Dịch. Cung trường Trương, nhật nguyệt Dịch, chú cứ gọi tên cháu là được ạ.” Trương Dịch vội tiến lên đón, tự giới thiệu mình trước, sau đó nhìn sang bên cạnh, dư quang liếc thấy Nam Thiệu ở ngay phía sau, vì vậy trực tiếp kéo hắn tiến lên, “Đây là người yêu của cháu, tên là Nam Thiệu.”
(*) Trương (张): Cung (弓) và Trường (长)
Dịch (易): Nhật (日) và Nguyệt (月).
Lời giới thiệu này của anh có hơi đột ngột, khiến cho Nam Thiệu trực tiếp ngây ngốc. Tuy rằng quan hệ của hai người đã công khai trong đoàn xe, thế nhưng giới thiệu trịnh trọng như vậy trước mặt người xa lạ lại vẫn là lần đầu tiên. Nhất thời hắn không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì, chua xót nhiều hơn hay ngọt ngào nhiều hơn, hay hoặc là được yêu thương mà kinh sợ. Thành ra hắn lại quên sạch luôn hết thảy xung quanh, chẳng phản ứng hay chào hỏi gì.
Không chỉ Nam Thiệu mà vẻ mặt ông cụ cũng có chút cứng ngắc, dù là tận thế, có những quan niệm không phải nói thay đổi là thay đổi ngay, đặc biệt là những người tuổi tác đã cao như ông cụ. Nếu như là thời kỳ hòa bình, dùng danh vọng và uy tín của ông cụ trong thôn, nói không chừng đã kêu gọi dân làng trực tiếp đuổi đám người này ra ngoài, nhưng bây giờ lại không thể tùy theo tính tình như thế. Bởi vì trong lòng có suy tư cho nên ông cũng không chú ý tới sự thất lễ của Nam Thiệu.
Trương Dịch nhìn biểu tình của ông cụ, trong lòng hiểu rõ, có điều anh cũng không chờ ông cụ đáp lời, mà là giới thiệu từng người còn lại.
“Tôi họ Lưu, người khác đều gọi tôi là Lưu Lão Thất.” Sau khi nghe giới thiệu, ông cụ cũng tỉnh táo lại, trước tiên gạt chuyện này qua một bên, thần sắc lạnh nhạt mà nói. Hiển nhiên ông cũng không có ấn tượng quá tốt đối với Trương Dịch.
Nghe xong lời ông nói, đám thanh thiếu niên theo ở phía sau cũng không nhịn được âm thầm xì xào, cái gì gọi là người khác đều gọi ông là Lưu Lão Thất, toàn bộ cả làng cũng chỉ có cụ bà nhà ông mới dám gọi như vậy thôi. Anh trai ông có một lần tức giận hô một tiếng như thế bèn bị đánh mấy ngày không xuống giường được nữa đấy.
Trương Dịch đương nhiên không biết chuyện này, càng không biết ông cụ mới nhìn qua có vẻ bình tĩnh hờ hững thật ra là kẻ tính tình nóng nảy, có điều bất kể là theo lễ phép hay là xuất phát từ tôn trọng, anh cũng không thể gọi thẳng tên hay biệt danh của một ông lão được.
“Ông Lưu Thất.” Trương Dịch suy nghĩ một chút, quyết định dùng danh xưng này.
Vì vậy, ông cụ vốn là mặt mũi không hề có chút thiện cảm lại hơi lộ ra nụ cười. Bởi vì người trong thôn đều gọi ông giống vậy, Trương Dịch coi như là đánh bậy đánh bạ mà lại trúng. Dù sao nghe cái tên được gọi quen thì lòng cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
“Các cậu đi theo tôi.” Ý cười chỉ là một chút thoáng qua, ông Lưu Thất rất nhanh đã khôi phục nét mặt không hề cảm xúc, xoay người xua tay với những người khác, “Tản đi, về hết đi. Đứng ở chỗ này làm gì? Chờ tôi mời các cô các cậu nhậu nhẹt à?”
Chỉ trong nháy mắt giống như khi tập hợp lại đây, những người kia tản đi cũng rất nhanh, thiếu niên trò chuyện với Trương Dịch trước khi đi còn không quên nháy mắt với đám bọn họ, dùng khẩu hình nói buổi tối lại tới tìm họ chơi.