Mục lục
Mạt Thế Chi Phế Vật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Ngọn núi không quá cao nhưng khi bọn họ lên tới đỉnh thì phát hiện tiếp sau đó vẫn còn là núi, từng dãy từng dãy nối liền với nhau càng lúc cao, nếu như không phải cây cối đều bị khô héo hết thì bây giờ hẳn sẽ là một màu xanh bạt ngàn kéo đến chân trời chứ không như lúc này chỉ là một mảnh hoang tàn khô cằn.

“Xem ra không cần lo lắng zombie sẽ tới từ bên này.” Trương Dịch nói, ánh mắt anh khẽ nheo lại nhìn kĩ xem phương hướng kia là nơi nào. Rồi sau đó chợt bảo “Bên kia hẳn là khu sinh thái Cảnh Nam, tận thế phát sinh lúc trời nắng nóng người đến đó du lịch chắc cũng không ít đâu.”

Đối với chuyện này, Nam Thiệu không để ở trong lòng, hắn vừa trêu chọc Trương Duệ Dương vừa không mấy chú tâm mà ‘ừ’ một tiếng, sau đó đột nhiên chỉ chỗ lõm vào trong núi nói “Nhìn kìa, bên kia có cái hang, có muốn qua xem thử không? ”

“Đi, đi, ba ba chúng ta vào hang chơi.” Ngồi ở trên vai Nam Thiệu, Trương Duệ Dương vừa nghe thấy nhất thời kích động, bắt đầu nhao nhao muốn tuột xuống.

“Đừng nghịch, sắp rớt xuống rồi.” Nam Thiệu cuống quít túm đứa trẻ đang ngọ nguậy lại, toát hết cả mồ hôi.

Trương Duệ Dương lập tức ngồi đàng hoàng lại nhưng mắt vẫn lom lom nhìn Trương Dịch, bởi vì ánh mặt trời mà lộ ra đôi mắt đen bóng tràn đầy mong đợi.

“Được rồi đi thôi, có điều chỉ có thể ở bên ngoài xem một chút thôi nhé.” Trương Dịch bị nhìn đến mềm lòng, cộng thêm việc cũng muốn biết cái hang kia sâu bao nhiêu, vì vậy đành đồng ý.

Trương Duệ Dương hoan hô, lập tức hôn Nam Thiệu một cái khiến hắn dở khóc dở cười, nhưng không thể không nói trong lòng rất thỏa mãn.

Đường tới hang động cũng không dễ đi cho lắm, toàn là bụi rậm cây gai, còn có cây thấp nhỏ mọc trên đất, căn bản không thấy được dấu vết có người ở, ngay cả cái hang kia cũng bởi vì thực vật khô héo rũ xuống mới lộ ra. Ba người tốn một lúc lâu mới có thể đi tới, thoải mái nhất phải kể tới Trương Duệ Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mặt trời phơi đỏ bừng thế nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái, lâu lâu lại hát lên một câu ‘chị Lưu càng ngày càng giỏi giang, tay trái bắt gà tay phải ấp vịt~’.

Sau đó, ngay cả Trương Dịch cũng không kìm lòng được mà nghĩ, từ khi anh ra tù tới nay, chưa từng thấy con trai hưng phấn như bây giờ, càng đừng nói đến thanh âm phấn khởi như thế. Về phần Nam Thiệu, sớm đã nén cười tới mức sắp đau bụng, hắn thả đứa trẻ xuống mặt đất, mà nhóc con còn ngẩn ra, khuôn mặt ngây ngô mở to mắt nhìn bọn họ, ước chừng như là cảm giác mình ra sức như vậy, tại sao lại không được khen ngợi? Có điều rất nhanh sự chú ý của nhóc liền bị hang động hấp dẫn, không thèm quan tâm đến hai người lớn đang biểu lộ khuôn mặt kì quái nữa.

Hang động không lớn, lối vào có thể đủ cho hai người cùng đi, bên trong hướng sâu xuống phía dưới, trên đất đầy sỏi đá. Đứng ở cửa động nhìn vào bên trong, chỉ có thể thấy xuống phía dưới mấy mét thì không gian rộng hơn, nhưng do ánh sáng chiếu không tới nên không có thấy rõ bên trong là dạng gì.

“Được rồi, không có đèn pin cầm tay, không thể đi vào.” Trương Dịch túm lấy con trai đang ngó nghiêng xem xét bên trong, dụ dỗ nhóc.

Trương Duệ Dương chính là tò mò muốn tới xem hang trên núi là cái gì, bây giờ nhìn thấy bên trong đen thùi lùi, trong lòng thật ra đã hơi sợ, nghe được lời nói của Trương Dịch lập tức liền dạ một tiếng, tốc độ đáp lại rất nhanh.

Chung quanh hang động đều là cây gai, không có gì để chơi, không quá hai phút ba người liền trở về. Trên đường về, tinh thần Trương Duệ Dương cũng không còn hưng phấn nữa, nhóc nằm ở trên lưng Nam Thiệu ngủ gà ngủ gật. Trương Dịch cởi áo sơ mi trên người đắp lên trên đầu đứa trẻ, ngăn trở một ít ánh nắng chói chang. Bộ quần áo này là Trương Dịch mặc từ lúc giết zombie, mùi mồ hôi rất nặng và còn mang theo mùi hương đặc trưng của anh, nhưng ngạc nhiên là cũng không có mùi hôi thối của zombie, bay vào trong mũi Nam Thiệu khiến cho hắn có một chút lâng lâng.

“Anh Dịch…” Hắn ho khan một tiếng,sau đó nhỏ giọng kêu, dưới chân vẫn không dừng lại.

“Chuyện gì? ” Liếc nhìn con trai đã ngủ say, Trương Dịch cũng không khỏi thấp giọng đáp lại.

“Hang động.” Nam Thiệu chỉ nói hai chữ.

“Tôi biết.” Trương Dịch lập tức phản ứng kịp.

Đến đây, cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa hai người lập tức kết thúc. Chờ khi về đến nhà, cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên vẫn còn đang tu luyện. Trương Dịch ôm lấy đứa con trai ngủ say từ trên lưng Nam Thiệu, thả nhóc nằm trên chiếu, lại đắp áo sơ mi cũ lên trên người con trai, lúc này anh mới đi lấy cái áo khác để mặc ra bên ngoài.

Nam Thiệu liếc nhìn liền thấy làn da bị phơi nắng mặt trời mà hơi ngăm đen, còn dính một vài vệt bẩn trên người, chú ý tới anh mặc dù dáng cao gầy nhưng vẫn có thể cảm giác được bắp thịt rõ ràng vừa khỏe mạnh lại xinh đẹp. Hắn không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, nghĩ thầm vóc người Trương Dịch đúng là không tệ chút nào.

“Đi thôi.” Trương Dịch thay quần áo xong, đi ra gọi hắn theo.

Nam Thiệu đi lấy cái bật lửa, hai người ở trong sân tìm được thứ mình cần dùng, một lần nữa hướng về phía hang động mới phát hiện kia.

Hóa ra cả hai trước đó đã chú ý tới ở cửa động có mùi hôi thối, chỉ bởi vì có mặt Trương Duệ Dương cho nên không nói nhiều, nhưng cả hai vẫn luôn đề phòng, thật may là không có gì xuất hiện. Trên núi có một nơi như vậy, nếu như không biết rõ bọn họ làm sao có thể yên tâm, dẫu sao nếu có vấn đề gì xảy ra, chỗ ở của bọn họ là nơi phải hứng chịu đầu tiên.

Ở trên đường dùng đao chém mấy cây khô, chờ đi vào trong động nơi không có ánh sáng thì đốt lên để chiếu sáng. Lúc này muốn tìm đèn pin thật không dễ dàng, mà cũng chẳng mấy ai dùng đến nó, nếu như không phải là muốn chết hoặc là năng lực quá mức mạnh mẽ không sợ hãi, buổi tối sẽ không có ai ra ngoài đi săn.

Trong động giống như bọn họ thấy khi ở ngoài cửa, hơn mười mét về sau chính là một nơi rộng rãi hơn 200m2. Bên trong cũng đầy đá nhỏ, nhìn một vòng liền thấy chỗ này không thông tới nơi nào khác, nhưng tìm toàn bộ hang động lại cũng không tìm được ngọn nguồn của mùi hôi thối kia, cho nên hai người đều không tin cái hang này chỉ rộng bấy nhiêu. Lại cẩn thận dò xét một lần, cuối cùng phát hiện quả nhiên ở sau tảng đá lớn có một cửa động nhỏ chỉ đủ cho một người qua. Ở hướng đó, mùi hôi thối càng đậm chứng thực cho suy nghĩ của bọn họ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thể không suy nghĩ, bởi vì lối vào quá hẹp lại không rõ tình huống bên trong, đường đột đi vào thật sự là quá nguy hiểm. Nhưng nếu cứ quay đầu lại, một chuyến này liền trắng tay, hơn nữa sau này cũng sẽ không cách nào an tâm.

Trầm mặc chốc lát, Trương Dịch đột nhiên nhặt một hòn đá sắc nhọn từ dưới đất, rạch một đường ở trên cánh tay mình, máu tươi nháy mắt chảy ra.

“Anh Dịch!” Động tác của anh quá nhanh, Nam Thiệu muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, trong lòng hắn xấu hổ, bởi vì hắn không muốn dùng loại phương thức này giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của bọn họ. Hay là nói, trừ Nam Duy ra thì đối với những người khác hắn vẫn chưa có thói quen hy sinh.

Trương Dịch lắc đầu bày tỏ anh không sao, sau đó đưa cánh tay đang chảy máu hướng về phía cửa động. Vốn là mùi của con người đối với zombie có lực hút cực lớn, càng khỏi cần phải nói ảnh hưởng của mùi máu tươi. Nếu như bên trong có zombie, ngửi được thứ mùi này chỉ sợ đã điên cuồng nhào ra. Vậy mà, bọn họ đợi hồi lâu cũng không có thứ gì chui ra, ngay cả một chút tiếng động cũng không.

“Có thể đi vào nhưng phải cẩn thận chút.” Trương Dịch cho ra kết luận, lại châm cây đuốc chuẩn bị đi vào, nhưng lần này bị Nam Thiệu đoạt trước.

“Anh xăn ống tay áo cao lên, đừng để đụng đến vết thương.” Nam Thiệu hướng cây đuốc về phía cửa, cũng không quay đầu lại nói, nhưng thật ra hắn đang muốn che giấu sự mất tự nhiên trong lòng.

Trương Dịch ừ một tiếng, bị lấy đi cây đuốc trên tay nên hiện tại tay anh trống trơn, theo lời hắn xắn tay áo cao lên. Cũng không ai biết mầm bệnh của zombie khi rời ra chủ thể sẽ sống được bao lâu cho nên anh cũng không dám mạo hiểm. Về phần vết thương trên tay chỉ có thể chờ chính nó tự ngừng chảy máu.

Đường vào không sâu nên cũng không mất bao lâu Nam Thiệu liền ngừng lại. Trương Dịch thấy hắn bất động thật lâu mà không nói lời nào thì cho là có chuyện gì xảy ra, vì vậy lặng lẽ tiến lên ghé đầu nhìn qua bả vai hắn. Cố tình đúng lúc Nam Thiệu quay đầu lại tựa như muốn nói chuyện với anh, mặt của hai người nhất thời đụng vào nhau.

Trương Dịch cảm giác môi của mình chạm phải một nơi rất mềm mại, lập tức lui về phía sau một bước, có chút lúng túng nhỏ giọng hỏi “Không sao chứ?” Cái này bao hàm hai ý tứ, một là hỏi trong động có nguy hiểm hay không, hai là hỏi có đụng đau hắn hay không.

Nam Thiệu hạ mắt, một lát sau mới trả lời “Không sao hết…” Dừng một chút lại nói “Bên trong có zombie.”

Trương Dịch biết nếu chỉ là một con zombie thì hắn sẽ không ngây người lâu như vậy, đáng tiếc mới vừa rồi anh chưa kịp thấy rõ tình huống bên trong.

“Có một zombie bị trói vào trên cột đá.” Không đợi anh suy đoán thêm, Nam Thiệu nói tiếp “Cũng có không ít thực phẩm.” Vừa nói, hắn vừa tiến vào.

Hắn vừa tránh ra, Trương Dịch liền nghe được tiếng thở dốc quen thuộc của zombie, nghe ra thì rất yếu ớt, không biết có phải do bị đói hay không. Nếu như zombie thật sự có thể bị đói bụng mà suy yếu, đối với bọn họ nhất định là một chuyện tốt. Nghĩ như vậy anh vội theo vào, rồi sau đó nhất thời bị tình cảnh trước mắt khiến cho kinh sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK