Beta: Yến Phi Ly
“Nước sắp đầy, mau mau đổi chậu, đổi chậu!” Cục thịt Trần nhảy dựng lên, chạy về hướng nhà vệ sinh. Một lát sau cầm một cái chậu trở về, Trương Dịch đang muốn nghiêng người bưng chậu nước đã đầy đi, Nam Thiệu đè vai anh lại sau đó đứng dậy đi làm, đồng thời đổ nước mưa vào cái nồi trên bếp.
Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, mới đầu còn là trầm mặc sau đó thì họ bắt đầu trò chuyện với nhau, thời gian chờ đợi vốn dai dẳng cũng trở nên nhanh hơn. Mưa còn đang rơi, trời càng ngày càng tối, Nam Thiệu lại không cảm giác được thân thể có bất cứ phản ứng khác thường nào. Vết thương do bị zombie cào sau hai giờ sẽ bắt đầu ngứa run lên, đồng thời nhiệt độ toàn thân tăng cao, ngủ mê li bì. Còn nếu uống nước chưa được tinh lọc ngay lập tức sẽ biến thành zombie, vì sao có sự khác nhau giữa hai vấn đề này thì Nam Thiệu cũng không rõ, nhưng từ lúc hắn dùng nước đã đun sôi để rửa mặt rửa tay, đến bây giờ ước chừng đã qua năm sáu giờ mà vẫn chưa có cảm giác gì, có lẽ…
Lắc lắc đầu, hắn cố quăng cái suy nghĩ may mắn đó đi, thấy cục thịt Trần bưng một chậu nước đến sát tường để đó, bèn nói “Tôi đi tìm xem nhà ai có thùng lớn không.” Bởi vì thời tiết lạnh, lò sưởi vẫn đốt liên tục, để tránh lãng phí có thể đun nước sôi không ngừng, thế nhưng cũng không thể dùng chậu đựng nước vì cái kia căn bản cũng không thể chứa được bao nhiêu. Cũng chẳng thể dùng thùng đựng nước mưa, cho nên chỉ có thể đi tìm cái khác mà thôi.
“Tôi đi với cậu.” Trương Dịch cũng đứng lên. Anh có lẽ đoán được Nam Thiệu sợ mình bị biến dị cho nên đang tìm cớ rời khỏi mọi người.
Nam Thiệu nhìn về phía anh, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng.
“Em cũng phải đi lấy đồ ăn.” Cục thịt Trần thả chậu xuống sau đó đứng thẳng eo vỗ vỗ tay “Em gái Mộ nhiên, nơi này giao cho em nhé.”
Lý Mộ Nhiên vươn tay từ trong ổ chăn vẫy vẫy với y, xem như trả lời đã biết. Trương Duệ Dương đang chơi một mình cũng nhìn qua bên này, nghĩ một chút bèn bò đến trên sô pha, ngã người ghé vào sô pha một mình lăn lộn qua lại. Nhóc đã dưỡng thành thói quen khi mà Trương Dịch ra ngoài sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, trừ khi Trương Dịch chủ động nói muốn dẫn nhóc theo còn không thì cậu nhóc cơ hồ rất ít mở miệng yêu cầu.
“Tiểu Trần đừng đi, dù sao anh phải ra ngoài nên sẽ thuận đường lấy đồ ăn về.” Trương Dịch nói với cục thịt Trần. Mưa lớn như vậy không nên để một người chạy đi chạy lại khi không cần thiết, nhất là sau khi nghe Nam Thiệu phân tích tình huống.
“Nhưng anh Dịch à, chỉ có một cái áo mưa thôi. Cái ô kia cũng không hoàn toàn ngăn được mưa.” Cục thịt Trần không tán thành nói “Phòng trên lầu này chưa ở kín người đâu, chắc không đến nỗi ngay cả thùng nước cũng không có chứ, các anh căn bản không cần phải ra ngoài.”
“Không sao, chỉ cần trông Dương Dương giúp anh là được.” Trương Dịch vừa nói vừa rời đi.
Nam Thiệu đang ở phòng khách khác lục tung lên để tìm đồ, sau đó lấy ra một cái đèn pin và hai cục pin, hắn gắn pin vào rồi vỗ vỗ vài cái, không nghĩ tới đèn pin vẫn có thể sáng lên. Nghe được tiếng bước chân của Trương Dịch, hắn quay đầu cười bảo “Có thứ này sẽ thuận tiện hơn.”
Hai người cầm áo mưa che ô đi ra cửa, lại không trực tiếp xuống bên dưới mà là giống như lời cục thịt Trần đi tìm ở những căn hộ không ai ở, kết quả phát hiện bên trong sớm bị vét sạch chỉ còn vài thứ đồ linh tinh, vật liệu bằng gỗ một chút xíu cũng không còn thừa, ngay cả khung giường đều bị tháo, ngược lại thì bình gas vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ đó.
Sớm đoán được có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này, thế nhưng tận mắt nhìn đến vẫn thật sự hơi chấn động. Nam Thiệu không khỏi lại may mắn ngày hôm qua bọn họ tin vào phán đoán của Trương Dịch, bằng không chỉ sợ lúc này sẽ vì một miếng ván giường mà tranh giành với người khác.
Hai người lục lọi xong tất cả những phòng trống có thể tìm, chậu nhỏ nồi nhỏ cũng tìm được không ít, nhưng không có thùng nước thích hợp, may mắn ở phía sau cửa của một căn hộ phát hiện một bộ áo mưa còn sót lại, không thì còn sẽ phải nghĩ biện pháp khác để che mưa.
“Anh mang cái này vào.” Khi sắp ra hành lang Nam Thiệu đột nhiên lấy ra hai đôi găng tay cao su từ trong bao, nhìn qua hẳn là loại mà bình thường mấy bà nội trợ dùng để rửa bát, giặt quần áo.
Trương Dịch tiếp nhận một đôi, vừa đeo vào vừa cười hỏi “Cậu chừng nào thì lấy được thế? Sao tôi không thấy nhỉ?”
“Ở trong phòng bếp nhìn thấy liền thuận tay cầm luôn.” Nam Thiệu đặt ô xuống rồi mặc áo mưa và đeo găng tay, nói tiếp “Phỏng chừng còn chưa có ai nghĩ đến.” Không thì bọn họ cũng không có phần đâu.
Buộc chặt ống quần, kéo cửa hành lang ra, mưa to nháy mắt phả vào. Nam Thiệu bận rộn cầm ô che lại, hai người theo thứ tự đi ra ngoài, trước tiên là đi lấy thức ăn. Lần này họ nhận được một ít lạc, táo khô, đậu xanh và đậu tây. Mỗi người được nhận một chén, dĩ nhiên Dương Dương sẽ không có phần. Nước một ngày chỉ có thể lấy nửa bình, nếu buổi sáng lấy thì chiều sẽ không có. Có người ngay tại chỗ đó cãi cọ với đám người phát đồ ăn, phân bua rằng mấy thứ đậu này nếu không có nước căn bản không có cách nào ăn được, Trương Dịch và Nam Thiệu không dừng lại, cất nhanh đồ vào túi nilon, lại xoay người đi vào trong mưa.
Hai người đàn ông trưởng thành che chung một cái ô thật sự có hơi chật chội, vóc dáng Nam Thiệu cao hơn một chút nên hắn cầm ô để phòng ngừa mưa bắn lên trên mặt, hắn gần như là ôm cả người Trương Dịch vào lòng, mà Trương Dịch thì ôm bao thức ăn vào ngực, một tay còn lại vươn ra ôm chặt eo Nam Thiệu. Nếu là trước tận thế Trương Dịch khẳng định thà rằng gặp mưa cũng không nguyện ý che chung ô với một người như vậy, thế nhưng hiện tại vì giảm bớt bất cứ khả năng phát sinh nguy hiểm nào, đừng nói chỉ là cùng người đồng giới mà ngay cả có đổi thành một cô gái nào đó thì anh cũng sẽ không đi suy xét vấn đề nên hay không nên. Bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Hai người không trở về nơi ở mà là đi tới nơi khác của chung cư, bởi vì cửa phòng trộm cơ hồ đều bị phá hỏng cho nên cũng giảm đi không ít phiền toái. Trương Dịch buông eo Nam Thiệu ra, cúi đầu khom lưng lẻn vào hành lang. Tại một giây đó, trong lòng Nam Thiệu bỗng nhiên dâng lên một chút mất mát, rồi lại thấy phản ứng của mình có hơi quỷ dị, vì thế rất nhanh liền ném chuyện này qua một bên.
“Trên mặt có dính nước mưa không?” Hắn lui về phía sau một bước rồi tiến vào, cất ô, hỏi.
“Không có. Cậu không sao chứ?” Trương Dịch lấy ra đèn pin trong túi áo, bật sáng rồi chiếu thử lên mặt Nam Thiệu, phát hiện sắc mặt hắn bình thường mới yên lòng.
“Không có việc gì.” Nam Thiệu híp mắt lại, nâng tay cản ánh sáng “Anh dùng đèn pin chiếu vào mặt người khác như vậy là không đúng đâu!”
Trương Dịch ừ một tiếng rồi tắt đèn “Tốt nhất vẫn nên kiếm hai cái ô, nếu tìm thấy áo mưa thì càng tốt, ai biết được mưa tới khi nào.”
Hai người chạy lên lầu tìm trong từng căn nhà. Dưới đất thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai thi thể zombie hoặc là tay chân đầu còn sót lại, tinh hạch đều bị đào đi nên hai người hoàn toàn không vớ được món hời nào, nhưng bởi vì mưa to nên có thể nhặt được ở bên này không ít củi gỗ, than cùng với chăn bông quần áo linh tinh gì đó. Không có biện pháp đảm bảo cho nó khô ráo để mang trở về, cho nên trừ đồ ăn bị cướp đoạt không còn thì những thứ khác mới yên ổn nằm ở đây. Hai người nhìn thấy đồ hữu dụng như là đèn pin, nến, pin, bật lửa, giấy vệ sinh, bao tay cao su đều thu lại. Tìm đến một cái thùng nhựa lớn, lại cầm một ấm nước không nhỏ, một cái nồi đun nước, nhặt thêm được ba bộ áo mưa, bốn cái ô và đồ linh tinh này nọ không ít. May mà cái thùng đủ lớn để nhét áo mưa, ô và đủ thứ linh tinh kể cả cái nồi đun nước kia vào, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa và đậy nắp kỹ càng thì chỉ còn lại ấm nước đang ở bên ngoài, có thể xách về.
Khi trở lại, Nam Thiệu muốn chăm sóc chân của Trương Dịch nên một mình bưng thùng nước còn Trương Dịch thì xách ấm nước và thức ăn, hai người không mạo hiểm ở bên ngoài quá lâu, bầu trời tựa hồ cứ muốn vĩnh viễn mưa không ngớt. Khi đi qua đường hẻm giữa hai khu nhà, Trương Dịch nhìn thoáng qua bên ngoài. Đáng tiếc mưa to mà trời lại tối, căn bản không có biện pháp nhìn rõ gì hết.
“Qua xem thử đi.” Chú ý tới ánh mắt của anh, Nam Thiệu mở miệng, dù sao đã đi ra ngoài rồi thì cũng không để ý đi nhiều thêm một đoạn đường, bất chấp nước mưa văng trúng ống quần dưới đầu gối ướt đẫm. Trong lòng bọn họ kỳ thật đều rõ ràng lần này trừ khi ông trời thả bọn họ một con đường sống, bằng không không ai có thể tránh thoát.
Trên đường nước mưa cũng dần đọng lại nhiều hơn tạo thành những vũng nước nhỏ, ánh sáng lại không tốt khiến hai người mấy lần thiếu chút nữa đạp trúng, may mắn hai người đã để những thứ tìm được trong hành lang, cho nên dù là thân mình có loạng choạng thì vẫn có thể dùng tay không đỡ lấy nhau.
Xem xét một hồi, cả hai nhìn nhau trao đổi liền nhanh chóng quay lại. Mưa rất lớn nên có thể che lấp mùi của con người và những tiếng động nhỏ, zombie bên ngoài không thể dễ dàng phát hiện.
“Zombie ngoài kia bớt đi không ít, nhưng tường đất cũng sắp biến thành một bãi bùn nhão rồi.” Trở lại nơi ở, bởi vì không cần chờ đợi kết quả nữa cho nên Trương Dịch và Nam Thiệu chia nhau chậu nước cất ở sát tường, rửa sạch mặt mũi rồi cởi quần cùng giày đã ướt đẫm, rửa qua chân tay, tiếp đó mới thay đổi quần và tất. Về phần giày thì không có đôi nào vừa để thay thế cho nên chỉ có thể mang dép lê. Sau khi ngồi vào sô pha, anh kể sơ lại tình huống bên ngoài cho Mập mạp và Lý Mộ Nhiên “Xem ra mưa làm mất mùi vị của người trong tiểu khu, zombie mất đi mục tiêu nên cũng bỏ đi không ít.”
Điều này đối với bọn họ hẳn là tin tức tốt, thế nhưng cục thịt Trần cùng Lý Mộ Nhiên lại không lộ ra một chút cao hứng nào bởi vì cả Trương Dịch và Nam Thiệu đều đã dính nước mưa. Giờ hi vọng duy nhất của họ chính là có được kết quả khẳng định rằng mưa không có vấn đề, chỉ cần không có vấn đề thì hết thảy đều trở nên có lợi đối với bọn họ.
“Nếu mưa nhiều ngày không ngừng đám zombie thật sự sẽ bỏ đi sạch sẽ?” Cục thịt Trần hỏi, giọng điệu không vui cho lắm.
“Nếu tối mai vẫn tiếp tục mưa thì toàn bộ mặt đường đều sẽ bị ngập.” Nam Thiệu lau sạch tay, bước ra từ buồng vệ sinh, vừa lúc nghe được câu hỏi của cục thịt Trần bèn đáp “Nếu mưa kéo dài thì cậu chỉ có nước tìm cái chậu lớn mà làm thuyền thôi.”
Tưởng tượng thử hình ảnh mình ngồi trong cái chậu lớn lênh đênh trên mặt nước, cục thịt Trần quyết đoán câm miệng.
Lý Mộ Nhiên cầm cái chậu inox nhỏ đổ hết số hạt đậu mà Trương Dịch lấy về, sau đó nương theo ánh nến ngồi lựa ra từng hạt lạc và quả táo. Trương Duệ Dương kéo cái ghế nhựa con con ra ngồi ở bên cạnh hỗ trợ, vì thế Lý Mộ Nhiên thỉnh thoảng nhét một hạt lạc hoặc là táo vào trong miệng nhóc. Trương Duệ Dương dĩ nhiên luôn ôm nguyên tắc không thể chiếm thứ tốt một mình cho nên nhóc lại đem đút cho mọi người.
Buổi tối mấy người chia nhau bánh quy đã nhận vào lúc sáng, rồi mỗi người cầm lấy vài hạt lạc và táo khô, đợi đến khi đói không chịu được thì lôi ra ăn vài hạt. Không nghĩ tới mới được ăn no khoảng vài ngày, giờ lại phải trở về như lúc đầu, đối với việc này mấy người khác coi như cũng tạm ổn, chỉ có cục thịt Trần là khó chịu nhất. Chung quy bởi vì thân phận y là người biến dị nên chưa từng chịu đói, cộng thêm lượng cơm y ăn rất lớn nên hai ngày nay lưng lửng dạ rất khó chịu, cho dù là muốn uống nước thay cơm cũng không có khả năng. Lúc này y dã cảm thấy chân nhuyễn, choáng váng hoa mắt, vì thế sớm nằm trên giường hi vọng có thể ôm cái bụng chỉ có chút ít này nọ nhanh chóng đi vào giấc mộng, miễn cho đến lúc đó đói ngủ không yên.
Một đêm này, Trương Dịch gửi Trương Duệ Dương qua ngủ với Lý Mộ Nhiên, anh không dám cho con trai ngủ với mình. Trương Duệ Dương là đứa trẻ rất ngoan, chỉ cần ba ở đó thì ngủ với ai thằng bé cũng không quan trọng. Đương nhiên nếu Trương Dịch không có ở bên, nhóc cũng sẽ không làm ầm ĩ chỉ là tâm tình sẽ không tốt, rầu rĩ chẳng nói lời nào.
Bởi vì chân càng lúc càng đau, trên giường trở người qua lại thật lâu Trương Dịch vẫn ngủ không được, thêm vào đó trời càng ngày càng lạnh, cuối cùng anh không thể không đứng dậy bọc chăn đi ra phòng khách nhỏ có bếp lò bên ngoài, lúc này mới phát hiện những người khác cũng đều đang ở đó, bếp lò được đốt lửa rất lớn, trong không khí bốc đầy hơi nước màu trắng.
“Anh Dịch, anh rốt cuộc ra đây rồi!” Cục thịt Trần khoác chăn, ném một hạt lạc vào miệng lớn tiếng chào hỏi.
Lý Mộ Nhiên ôm Trương Duệ Dương trong lòng, một lớn một nhỏ tựa hồ đều đã ngủ say.
Trương Dịch ừ một tiếng, mò mẫm đi đến cái sô pha còn trống ngồi xuống, đùi phải đau đớn khiến anh không thể nói thêm gì, vươn tay gắt gao nắm chặt xương chân hi vọng có thể khiến cơn đau giảm bớt một chút. Nhưng dường như chẳng hề có tác dụng, cái loại đớn đau xâm nhập cốt tủy này mặc dù là cố hết sức thì anh cũng chịu không nổi, huyệt Thái Dương cũng từng đợt từng đợt nhói lên khiến anh hận không thể trực tiếp bẻ gẫy cái chân kia đi.
“Anh Dịch, không phải anh sắp biến dị đấy chứ?” Nghe được tiếng hít thở của anh vì đau đớn mà trở nên nặng nhọc, cục thịt Trần thật cẩn thận dò hỏi.
“Không phải, đau chân.” Trương Dịch thật sự không muốn trả lời y nhưng lại sợ gây ra hiểu lầm, vài chữ cơ hồ là bật ra từ trong kẽ răng.
“Anh Dịch, chân anh thật đúng là…” Cục thịt Trần nhẹ lòng rồi lại có chút thổn thức.
Trương Dịch không lên tiếng trả lời, anh không muốn phát ra rên rỉ ảnh hưởng tới người khác, anh nghiến chặt răng, hai hàm cắn chặt, đôi lúc còn phát ra âm thanh két két cạ vào nhau.
“Anh Dịch, anh ngủ chung một cái sô pha với tôi đi, hai người ngủ sẽ ấm áp hơn.” Trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng của Nam Thiệu, hóa ra hắn cũng chưa ngủ, chỉ có điều không giống cục thịt Trần bị đói mà tỉnh, hắn là đang tu luyện dị năng.
“Không…” Trương Dịch sửng sốt, nghĩ rằng sô pha kia sao có thể chứa được hai người đàn ông cùng ngủ, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Nam Thiệu lại như là biết anh suy nghĩ cái gì vội cắt ngang.
“Có thể ngủ, tay tôi rất ấm có thể giúp anh xoa chân, tôi cũng có chút việc muốn thảo luận với anh.”
Tên ngốc Nam Thiệu này đối xử với anh Dịch cũng rất tốt. Cục thịt Trần thầm nghĩ trong lòng nhưng cảm giác như vậy cũng không có gì xấu cho nên không nghĩ quá nhiều, tay thò vào trong túi sờ soạng nửa ngày rốt cuộc lại móc ra một hạt lạc ném vào miệng, rồi rầm rì nằm xuống.
Có thể là bởi vì chân đau thật sự chịu không nổi, hoặc là muốn biết Nam Thiệu đến tột cùng muốn nói gì, Trương Dịch cẩn thận tránh đi chậu nước ôm chăn mò mẫm đi qua. Trong bóng đêm vang lên tiếng Nam Thiệu động đậy thân thể, sau đó ánh sáng lung lay một chút, là Nam Thiệu mở đèn pin chỉ dẫn phương hướng cho anh. Vì tiết kiệm điện nên ngay khi Trương Dịch đặt chăn lên sô pha, Nam Thiệu liền tắt đèn.
“Đưa chân cho tôi.” Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến người khác thanh âm Nam Thiệu giảm xuống rất thấp, nghe vào trong tai có loại cảm giác vô cùng dịu dàng.
Trong lòng Trương Dịch dâng lên cảm xúc khác thường nhưng rất nhanh liền bị đau đớn trên đùi dời đi lực chú ý, nâng chân nằm lên sô pha, sờ soạng tìm cái gối ôm kê ở sau lưng, đùi phải vừa nâng lên liền bị Nam Thiệu nắm lấy. Nam Thiệu đang khoanh chân ngồi trên ghế, hắn ôm đùi phải của anh đưa tới vị trí gần bụng trên đùi mình, sau đó kéo chăn phủ lên thân thể hai người.
Trương Dịch khi ngủ chỉ mặc quần áo mỏng, rất dễ dàng vén ống quần lên cao, khi tay Nam Thiệu để trên bắp đùi, cảm giác nóng bỏng khiến anh nháy mắt không được tự nhiên, nhưng rất nhanh liền thoải mái mà thở dài một hơi. Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi khí lực lớn, anh cảm thấy Nam Thiệu không cần mát xa chỉ cần là chạm vào như vậy thì đã rất thỏa mãn.
“Ngày mai nếu vẫn không xảy ra chuyện gì, tôi muốn uống nước đã nấu.” Tay Nam Thiệu thong thả xoa ấn phần chân hơi dị dạng của Trương Dịch, thản nhiên nói.
Trương Dịch cũng không phản đối, chỉ nói ra suy nghĩ của mình “Có lẽ nước mưa không chưng cất cũng có thể dùng.” Chạng vạng khi bọn họ đi ra ngoài, tuy rằng tận lực bao kín thân thể nhưng trong giày đều bị ngấm nước và cũng hô hấp rất lâu trong không khí ẩm hơi nước, nó chẳng thua kém gì trực tiếp dính mưa. Nếu như vậy đều không sao thì hà cớ gì bọn họ còn phải do dự?
“Nếu mưa to thêm hai ngày nữa, chúng ta có thể ra ngoài.” Nam Thiệu đáp lại.
Nghe hắn nói như thế, Trương Dịch trầm mặc một lát mới mở miệng “Ra ngoài sau đó đi đâu? Lần này thị trấn Vọng Dương không biết còn lại bao nhiêu người.”
Nam Thiệu ngẩn người đột nhiên phản ứng lại. Hắn vẫn lo nghĩ chuyện chạy thoát lại quên mất thời tiết có thể ảnh hưởng tới những người còn sống sót ở thị trấn Vọng Dương. Những người thường kia đều ở trong túp lều đơn sơ căn bản chịu không nổi mưa lớn như vậy, cho dù cấp cao ở trấn trên cho phép tất cả mọi người chuyển vào khu nhà nhưng nếu không có chuẩn bị trước, trời lạnh cũng là một vấn đề lớn, huống chi còn có uy hiếp của nước sông tràn vào. Chính như Trương Dịch suy nghĩ, dù mưa vô hại đối thân thể người, xác xuất căn cứ người sống ở thị trấn Vọng Dương có thể bảo tồn chỉ sợ cũng vô cùng nhỏ bé. Bọn họ tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng so với người trong trấn nhưng tựa hồ vẫn may mắn hơn một chút. Nghĩ đến điều này tâm tình của hắn không khỏi nặng nề hơn. Hắn có lẽ rất ít để ý tới sống chết của những kẻ không liên quan, lại càng không thích lo chuyện bao đồng, thế nhưng khi đối mặt với kiếp nạn của nhiều người, hắn cũng không thể thờ ơ.
Hai người đều trầm mặc, không khí trở nên áp lực. Độ ấm bàn tay Nam Thiệu cùng với động tác mát xa phát huy tác dụng, thần kinh Trương Dịch bởi vì đau đớn mà buộc chặt giờ đây chậm rãi thư giãn hơn, mí mắt bất giác càng ngày càng nặng. Ngay lúc anh sắp ngủ, chợt cảm thấy Nam Thiệu thả chân anh xuống, sau đó đứng lên rời đi. Anh giật giật, lui hết cả người vào trong chăn, còn nhớ chừa cho Nam Thiệu một chỗ trống, cho nên anh nép sát vào bên trong dán lên lưng sô pha.
Trong tai truyền đến thanh âm rào rào, tựa hồ là có người mở nắp nồi nước ra, sau đó thêm than để phòng ngừa khi mọi người đều ngủ, than cháy hết sẽ tắt, bốc hơi gây ra khí than độc. Việc này trước khi ngủ anh đã chỉ qua cho Nam Thiệu, hẳn là hắn cũng chuẩn bị ngủ. Quả nhiên khi trong đầu anh mới mơ mơ màng màng chợt lóe ý nghĩ này, liền cảm thấy trên người động một chút, sau đó góc chăn bị xốc lên, một thân thể nằm xuống kề sát anh.
Thật ấm áp! Anh thầm thở dài, cơn buồn ngủ dâng lên khiến anh nhanh chóng chìm vào trong mộng.
Trái ngược với anh, Nam Thiệu thật lâu không thể ngủ. Hắn hơi hối hận rõ ràng biết mình thích đàn ông, thế mà còn tự tìm khổ. Hiện tại người đàn ông này nằm bên cạnh, lại còn là người hắn yêu mến, sao có thể không suy nghĩ linh tinh? Tay hắn giật giật, muốn sờ eo Trương Dịch nhưng nhanh chóng thu lại nắm lấy viên đá đen để dưới gối.
Thẳng nam bài xích đồng tính thế nào, từ trên người Nam Duy hắn đã thấy rõ ràng. Hắn không muốn bởi vì nhất thời xúc động mà khiến quan hệ với Trương Dịch trở nên căng thẳng, lại càng không nguyện ý từ đôi mắt trầm tĩnh ấy bắt gặp thần sắc chán ghét, cho nên hắn sẽ tận lực khắc chế bản thân.
Thật vất vả thu hồi tâm tư hỗn loạn, hắn chậm rãi đưa dị năng vào trong viên đá đen, tinh hạch đã hấp thu xong hắn chỉ có thể dựa vào việc sử dụng dị năng cạn kiệt, sau đó để nó tự khôi phục rồi tăng thêm năng lực. Hắn có một loại dự cảm viên đá đen này hấp thu dị năng sắp tiếp đến bão hòa, mà sau khi bão hòa sẽ phát sinh chuyện gì hắn ngược lại có chút chờ mong.
Không biết ngủ quên từ lúc nào, trong mơ, Nam Thiệu cảm giác mình bị một vầng sáng bao lấy, hắn giống như thấy được vạn vật sinh sôi, một màu xanh dạt dào, một vùng đất rộng lớn, lại giống như cái gì cũng không có, trong trời đất trống trải hư hóa chỉ còn lại một mình hắn. Cái loại tịch mịch khủng hoảng này khiến hắn không khỏi vung hai tay muốn bắt lấy thứ gì đó.
“Ưm, mơ thấy cái gì thế?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khiến hắn yên tâm, hắn mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trên con ngươi hắn. Hắn còn ngây ngẩn một lúc lâu rồi mới từ cảnh trong mộng phục hồi tinh thần, phát hiện mình không biết như thế nào lại đặt Trương Dịch dưới thân. Dưới ánh sáng mờ nhạt, trên mặt người kia lộ ra vẻ dở khóc dở cười và có cả lo lắng, nhưng không có chán ghét.
“Anh Thiệu, thì ra tướng ngủ của anh xấu như vậy. Chậc, thành thật khai báo vừa nãy có phải anh nằm mơ thấy đang làm chuyện không thích hợp cho nhi đồng xem phải không, tưởng anh Dịch thành phụ nữ?” Giọng cục thịt Trần vang lên trong không gian mờ tối.
Nam Thiệu quay đầu qua, chống lại không phải khuôn mặt béo của cục thịt Trần mà là ánh mắt hiếu kỳ của Trương Duệ Dương. Mọi người đều tỉnh! Khuôn mặt hắn đỏ lên, còn chưa nghĩ nên nói cái gì, liền cảm giác được người dưới thân động đậy.
“Này, cậu nặng quá đi? Tuy rằng tôi rất biết ơn cậu xoa chân giúp tôi, thế nhưng cậu cũng không thể coi tôi thành cái đệm thịt chứ.” Trương Dịch cười nói, sau đó còn không quên trêu chọc, “Thừa dịp Mộ Nhiên không thấy, nhanh chóng vào buồng vệ sinh giải quyết đi.”
Nam Thiệu chật vật lui ra, lấy tốc độ ánh sáng chui vào trong phòng vệ sinh, phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng của cục thịt Trần cùng Trương Dịch.
Trương Dịch thật đúng là có tấm lòng rộng mở! Hắn dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh cười khổ, đợi không khí lạnh lẽo bao quanh chính mình mới để thứ đứng thẳng chậm rãi bình ổn, cũng không có động tay đụng vào nó. Nghĩ đến cảm giác vừa rồi đặt giữa hai chân đối phương không khỏi lại một trận tê dại, vật vừa hơi nhuyễn xuống lại cứng lên. Hắn chửi thề trong lòng, cố gắng vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc khi tiếng bước chân lạch cạch của Trương Duệ Dương hướng về bên này mới thành công giúp hắn ổn định lại.