Căn cứ thủ đô xây dựng ở Trường Lâm, cách thủ đô chỉ gần 60 km, bởi vậy sau khi căn cứ hoàn toàn yên ổn, chung quanh ngoại trừ một số thành phố và thị trấn nhỏ thì các đoàn đội có thực lực đều sẽ đặt mục tiêu tìm kiếm vật tư lương thực ở thủ đô.
Trước tận thế, nhân khẩu ở thủ đô là hơn 50 triệu, lượng vật tư lớn được vận chuyển tới từ cả trong và ngoài nước, bởi vậy dù tận thế bắt đầu đã lâu, người sống sót vẫn xử lý cướp đoạt chưa tới một góc của căn cứ.
Đoàn xe mà nhóm Trương Dịch tham gia tên là chiến đội Chanh Xanh, nghe thôi đã thấy chua lè thèm nhỏ dãi mỏi quai hàm, cũng không biết tại sao lại chọn cái tên này. Tuy rằng tên nghe ngây thơ trẻ con nhưng thực lực của chiến đội này lại không hề đơn giản.
Chiến đội có hơn trăm người, tất cả đều là thanh niên trai tráng, nam chiếm bốn phần năm, nhưng dù là nam hay nữ thì trên người đều tản ra sát khí hừng hực, đây là kết quả do quanh năm suốt tháng sống trong núi thây biển máu mà đọng lại. Từ số lượng người có thể nói Chanh Xanh chỉ có thể tính là đội tầm trung, nhưng với kết cấu nhân viên trong đội, chắc chắn nếu các đoàn đội lớn không có chuyện gì cũng sẽ không sẵn lòng đi trêu chọc bọn họ. Không phải là vì sợ mà là lỡ như đánh sói bị cắn ngược một cái cũng sẽ rất đau. Có lẽ vì nguyên nhân này nên dù thế lực chiến đội Chanh Xanh trong căn cứ thủ đô không lớn nhưng nền tảng lại rất vững vàng.
Lần này mục tiêu của chiến đội Chanh Xanh là bệnh viện hồ Càn.
Dân thủ đô thích gọi là khu hồ Càn, nếu như hỏi đường mà nói khu hồ Càn thì rất ít người nhớ tới. Trong này có một nguyên nhân, gọi là khu hồ Càn là bởi cái tên hồ, nhưng năm xưa trước khi lập nước hồ Càn được gọi là hồ Tiềm Long, nghe đâu đây là nơi một vị hoàng đế khai quốc đã từng ở khi chưa có tiếng tăm gì hơn hai mươi năm. Sau đó ông ta trở thành hoàng đế, chỗ ở cũ cũng được vinh danh, lấy tên là Tiềm Long. Sau khi dựng nước, bởi vì kiêng kỵ mọi phương diện mà thay chữ, biến hồ Tiềm Long thành hồ Càn.
Mà thói quen mấy trăm năm sao có thể nói thay là thay được, huống hồ dân thủ đô đặc biệt yêu thích chữ long này, đổi tên thì đổi tên, tôi thích gọi sao thì gọi. Có điều ở thời kì nào đó, chữ long ấy không thể dùng, vì vậy người dân bèn tăng thêm âm điệu cho chữ long, gọi thành lộng, nhưng mà ý nghĩ cuối cùng vẫn như cũ thôi.
(*) Tiềm Long: Rồng ẩn náu. Càn: tiêu biểu cho trời trong bát quái.
Lộng [lòng]: phát âm na ná Long [lóng].
Nhà cửa ở khu hồ Càn vẫn mang phong cách truyền thống của Hoa Quốc, khu nhà lớn có tường gạch mái ngói, nhiều lối ra vào, rộng rãi sáng sủa, đông ấm hè mát. Tại thủ đô tấc đất tấc vàng, nơi này dường như trở thành một thế giới khác. Đương nhiên, quả thật cũng là một thế giới khác, kẻ có tiền không thế cũng đừng hòng có một vị trí ở đây, dân chúng bình thường lại càng khỏi cần mơ mộng.
Bệnh viện hồ Càn là cơ cấu chữa bệnh chuyên phục vụ các gia đình trong này. Bởi vì tính đặc thù của hộ gia đình nơi đây nên bất kể là nhân viên y tế hay là trang thiết thiết bị chữa trị của bệnh viện đều là hàng cao cấp. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này còn yên tĩnh, nhân viên nhiều hơn bệnh nhân, trừ khi bệnh nặng khó chữa, phần lớn đều sẽ tự chăm sóc điều trị, cho nên không ồn ào náo loạn như bệnh viện thông thường.
Đội Chanh Xanh nhận nhiệm vụ vận chuyển các loại thiết bị chữa trị của bệnh viện hồ Càn về. Theo lí, với hoàn cảnh và điều kiện của bệnh viện hồ Càn sớm nên bị quét sạch sẽ, nhưng bởi vì vị trí của nó gần trung tâm thủ đô cho nên thoát được một kiếp. Lần này Chanh Xanh dám nhận nhiệm vụ này, bởi vì có người biết một con đường không cần đi qua nội thành phức tạp lại có thể vào được khu hồ Càn.
Con đường này đương nhiên không phải đường tắt đi bừa mà ra, mà là đường được mở riêng để tránh lượng xe khổng lồ làm lỡ thời gian của các hộ gia đình trong khu hồ Càn. Lúc thường tuyến đường này ba bước một trạm canh gác, năm bước một trạm kiểm tra, cơ bản là không ai có thể tiếp cận, sau khi tận thế đến thì không cần lo lắng vụ này nữa.
Một đầu của con đường này dẫn tới khu hành chính quốc gia, một đầu lại nối thẳng tới sân bay quân sự ở ngoại ô. Con đường Chanh Xanh lựa chọn chính là từ sân bay quân sự này để tiến vào khu hồ Càn.
Tuy rằng vị trí sân bay bí ẩn, trên đường bị thực vật biến dị và tuyết đọng biến thành rừng sâu núi thẳm không dấu chân người, lúc đi phải mở đường, hơn nữa trước tận thế sân bay được canh phòng nghiêm ngặt, cộng thêm lúc này zombie chuyển hóa từ bộ đội chắc chắn cũng không ít, nhưng dù sao cũng tốt hơn phải đối mặt mấy ngàn vạn zombie và đường phố tắc nghẽn trong thủ đô.
Bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ, lần này chiến đội Chanh Xanh điều động toàn bộ đội viên, thêm vào hai trăm người chiêu mộ lâm thời, tổng cộng 300 người. Xe chở người đã lên đến mười chiếc, thêm xe vận chuyển là hai mươi chiếc xe container, ba mươi chiếc xe tải cuồn cuộn nối đuôi trên đường rất hoành tráng. Nhưng căn cứ thủ đô không thiếu đội ngũ làm nhiệm vụ loại này, người sinh hoạt ở đây đều quen rồi, không có ai dừng chân quan sát.
Bốn người Nam Thiệu cùng một đội giúp việc ngồi trên xe tải, có vải bạt dày đặc che chắn gió lạnh, xe nhỏ người nhiều nên không lạnh chút nào. Trương Dịch vốn muốn hàn huyên với người khác vài câu, làm quen một chút, nhưng từ sau khi lên xe những người kia đều im lặng, không một ai nói chuyện phiếm, thành ra anh khó mà lên tiếng được, vì vậy anh chỉ âm thầm quan sát người chung quanh.
Trên thực tế, lúc sáng sớm tập hợp trên quảng trường, anh đã tính toán đại khái số lượng nhân viên thời vụ. Trên căn bản đều là thanh niên trai tráng, cũng có phụ nữ nhưng rất ít, chỉ khoảng vài người, mà dù không không thức tỉnh thì sức lực cũng chẳng thua đàn ông, nếu không thì chiến đội đã không cần.
Lúc này trên xe cùng với bọn họ đều là nam, Khương Hồng và Lan Lan trở nên cực kì nổi bật, hơn nữa bề ngoài cả hai không tệ, không khỏi khiến cho những người đàn ông kia liên tiếp nhìn về bên này. Khương Hồng thấy không sao cả, Lan Lan thì lại sợ sệt, dùng sức túm tay Khương Hồng co vào thành xe, núp phía sau Trương Dịch và Nam Thiệu.
Cũng may mấy người nọ chỉ nhìn mà thôi, không có hành động hay nói lời quá đáng. Trương Dịch suy đoán, nếu như không phải vì chiến đội Chanh Xanh có quy định tương đối nghiêm ngặt với nhân viên thời vụ, thì là do những người này đã học được đạo lí sinh tồn qua quãng thời gian cực khổ trong tận thế: Tuyệt đối không được gây sự, cho dù đối phương có vẻ rất nhỏ yếu.
Xuất phát từ Trường Lâm đến sân bay quân sự bí mật, lộ trình khoảng 100km, đoàn xe đi mất hai ngày, sáng sớm ra khỏi căn cứ, đến buổi chiều ngày thứ hai mới đến. Dĩ nhiên trong lúc đó đã phải ngủ dã ngoại một đêm.
Vốn cho là ở sân bay gần hồ Càn sẽ phải từng trải một trận chiến khốc liệt, cần phải diệt trừ lượng lớn zombie, ai ngờ đâu bởi vì tuyết đọng quá sâu, bộ đội đóng giữ sân bay biến thành zombie hoặc là bị chôn trong tuyết hoặc là bị vây ở bên trong sân bay, bớt cho họ không ít phiền phức. Còn bên này lúc thường thuộc về khu vực cấm nên không có bao nhiêu xe bình thường lui tới, việc xử lý cũng tương đối nhẹ nhàng. Điều phiền phức duy nhất chính là thực vật biến dị hệt như rừng rậm, nhưng chiến đội Chanh Xanh có chuẩn bị mà đến, dĩ nhiên có thể đối phó.
Trong đoàn có người khá quen thuộc với vùng này, chỉ không biết là người chiến đội Chanh Xanh hay người dẫn đường được mời tới. Dọc theo đường đi thấy hắn thỉnh thoảng vịn lan can bò lên trên mui xe, dùng thị lực và ký ức để phán đoán phương hướng, chỉ dẫn đoàn xe mở đường.
Không thể không nói, người này rất giỏi, đoàn xe loại trừ thực vật biến dị rồi dọn sạch tuyết đọng theo chỉ đạo của hắn, lập tức có thể nhìn thấy mặt đường xi măng. Dù tình cờ có sai lầm thì cũng sẽ không quá 5m.
Làm nhân viên thời vụ theo xe, tuy rằng không cần xử lý thực vật biến dị nhưng dọn tuyết đọng lại là công việc của bọn họ. Bởi vì chịu ảnh hưởng từ tốc độ xử lý thực vật biến dị, chỉ cần từng chiếc xe chở nhân viên tạm thời thay phiên làm nên không ai oán giận vì lạnh hay mệt. Dù sao chiến đội Chanh Xanh đã cung cấp một ngày ba bữa, còn có thêm thù lao khác, còn không phải làm việc cả ngày, ai lại ngu ngốc chọc cho người trong chiến đội không vui cơ chứ.
Bốn người Nam Thiệu xúc tuyết cùng nhau, bị đám người làm việc cực nhọc khác bài xích là một mặt, mặt khác là vì an toàn. Trên thực tế, dù chiến đội xác định đã loại bỏ hết nguy hiểm, bọn họ đã quen việc duy trì sự cảnh giác.
Khương Hồng là người từng chịu khổ cho nên làm việc không kém gì đàn ông. Mà Lan Lan lại khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa, ngày thường nhìn như yếu đuối, còn từng bị zombie dọa khóc, thế nhưng khi cô bé dọn dẹp tuyết đọng thì lại rất gọn gàng.
“Trước đây cháu hay làm ở nhà mà.” Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của ba người khác, cô bé ngượng ngùng giải thích: “Ngày nào cháu cũng quét tuyết trong khu chung cư hết, nếu không sẽ chẳng thể ra cửa được.”
“Trật tự đi!” Ngay lúc này, một người đứng cách bọn họ không xa đột nhiên nhẹ giọng quát lên.
Lan Lan dễ xấu hổ, bị quát một tiếng như vậy, mặt bèn đỏ bừng, mắt rưng rưng nước.
Tính tình Khương Hồng không tốt, biết rằng người yếu sẽ bị bắt nạt, đang muốn quát lại thì thấy Trương Dịch đột nhiên giơ tay lên, cầm xẻng đập về phía tên kia.
Không chỉ mặt người kia lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng, mà cả những người khác và đội viên chiến đội trông coi xung quanh phụ trách bảo đảm an toàn của bọn họ, kể cả Khương Hồng và Lan Lan đều bị hành động bất thình lình này dọa sợ. Có lẽ ai cũng cảm thấy là chỉ một câu nói thôi, sao lại đến mức muốn giết người cơ chứ, chỉ tiếc muốn ngăn cản Trương Dịch thì đã chậm rồi.
Mà chuyện càng bất ngờ hơn còn ở phía sau, trong nháy mắt khi cái xẻng của Trương Dịch bay qua, đống tuyết đọng phía sau người kia lập tức nổ tung, có một con zombie nhỏ như khỉ ốm nhảy ra từ trong đó, giương nanh múa vuốt lao về phía người nọ.
Oành một tiếng, xẻng sượt qua vai phải người đàn ông, vừa vặn nện trên thân zombie, đập nó ngã lăn về phía sau.
Người chiến đội Chanh Xanh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ giật mình vài tích tắc đã phản ứng lại, nhanh chóng vây lên, không còn cần tới Trương Dịch ra tay nữa. Người đàn ông mới lên tiếng quát tháo bị hoảng sợ tột độ, hai chân bủn rủn ngồi sụp xuống đất. Dù vậy, hắn vẫn liều mạng bò bằng tay, để mình cách xa vòng chiến.
Con zombie kia hẳn là am hiểu cách ẩn náu lẩn trốn, thực lực lại không cao, nhanh chóng đã bị giải quyết. Khi nhìn thi thể zombie, mọi người mới phát hiện khi nó còn sống có lẽ chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi, không biết tại sao lại trốn ở đây, hơn nữa còn bị biến dị.
“Bản lĩnh không tệ! Cậu là người thức tỉnh à?” Một đội viên chiến đội Chanh Xanh đi tới hỏi Trương Dịch.
Thấy cảnh này, trong mắt đám người xung quanh lộ ra vẻ hâm mộ, phải biết rằng trừ khi là mệnh lệnh làm việc, đội viên của chiến đội rất xem thường việc nói chuyện với người tới bán sức. Nếu như bắt đầu nói chuyện cùng một ai đó, vậy nghĩa là đã để người ấy vào trong mắt, cũng có nghĩa nếu sau này người nọ gặp phải phiền phức, sẽ có thể cầu viện. Có được giúp hay không thì không nhất định, nhưng ít ra là có hi vọng.
“Không phải.” Trương Dịch lắc đầu, không có cảm giác vui vẻ gì.
Nghe vậy, sắc mặt đội viên kia lập tức trở nên lạnh nhạt, chỉ gật đầu với anh rồi rời đi, anh ta tới trước mặt đội trưởng thấp giọng nói vài câu. Đội trưởng liếc mắt nhìn về bên này một cái, không nói gì, quay đầu tiếp tục chỉ huy đội viên diệt trừ thực vật biến dị và đề phòng zombie ẩn nấp trong tuyết. Nhưng không lâu sau lại có người đưa tới một túi nhựa, bên trong có hai hộp thịt bò và năm gói mì ăn liền, còn thêm một gói xúc xích, rõ ràng là để thưởng cho hành động cứu người ban nãy của Trương Dịch chứ không định coi trọng anh.
Nhìn lén thấy cảnh này, ánh mắt đám người làm thuê thời vụ vốn từ hâm mộ lại chuyển thành thương hại trong nháy mắt. Tuy rằng những thứ này cũng khiến bọn họ thèm thuồng, nhưng so với việc kết bạn với chiến đội thì lại không đáng vào đâu.
“Cảm ơn người anh em.” Lúc cắm trại buổi tối, người được cứu cũng tìm được cơ hội nói cám ơn với Trương Dịch.
Sao Trương Dịch bỏ qua cơ hội này được, lập tức trò chuyện với đối phương.
Người nọ tên là Võ Cương, không phải là người thủ đô mà đến từ tỉnh khác. Trước tận thế là một giáo viên đại số cấp hai, hắn có vợ có con, cha mẹ đầy đủ, sau tận thế chỉ còn sót lại một mình. Vất vả lắm mới đi đến thủ đô, cho là tương lai sẽ sống dễ chịu hơn, ai biết thế giới này đã không còn như trước, không có thực lực đi đâu cũng khó sống.
Từ trong miệng Võ Cương, cuối cùng Trương Dịch cũng hiểu đại khái về nghề nghiệp ‘bán sức lao động’ này.
Trong đám nhân viên thời vụ thực ra có không ít người thức tỉnh, đương nhiên người bình thường vẫn nhiều hơn. Nhưng vì các nguyên nhân khác nhau mà không thể gia nhập chiến đội, hoặc là không muốn gặp nguy hiểm khi chiến đấu trực diện, cho nên một vài người thức tỉnh lựa chọn dùng phương thức dốc sức như thế để mưu sinh. Thành thật mà nói, nhân viên là người thức tỉnh hữu dụng hơn nhân viên phổ thông nhiều, bởi vì sức của họ lớn hơn mà ở lúc cần thiết còn có thể trở thành sức chiến đấu. May mà người thức tỉnh cam nguyện làm cái nghề này cũng không nhiều, nên người bình thường mới không bị chèn ép.
Mà làm việc lâu, để giữ mạng thì dĩ nhiên họ cũng tích lũy rất nhiều kinh nghiệm thuộc về cái nghề này. Ví dụ như khi gấp rút lên đường hay khi làm việc cần giữ yên lặng, không chụm đầu ghé tai thì thầm nhỏ to, một là không hy vọng bởi vì tiếng nói chuyện ồn ào thu hút thú biến dị hoặc là zombie, hai là có thể chú ý động tĩnh chung quanh mọi lúc mọi nơi, bảo đảm lúc nguy hiểm giáng xuống thì có thể chạy trốn kịp thời. Phải biết rằng nếu thật sự gặp nguy hiểm, người của chiến đội sẽ không quan tâm sống chết của họ. Ban ngày Võ Cương lên tiếng quát bảo Lan Lan im miệng thật ra là xuất phát từ lòng tốt.
Cuối cùng Trương Dịch đã rõ ràng tại sao một đường đi tới đây, hầu như không một ai nói chuyện.
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi.” Võ Cương cười nói, “Các cậu mới tới, sẽ tranh miếng ăn với tụi này, cậu hi vọng mọi người có bao nhiêu nhiệt tình với cậu được chứ? Nhưng mà bây giờ các cậu đã là người nhà, đương nhiên sẽ không thế nữa.”
Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như vậy, những người khác đang ăn cơm đều phát ra tiếng cười đầy thiện ý.
Cái nghề bán sức lao động này không dễ làm, nhưng cuộc sống cũng không quá tệ, ít nhất được ăn no, còn có thể mang chút ít về. Nếu như gặp chiến đội có lương tâm, không chỉ không bắt bọn họ làm con cờ thí mà còn có thể tận lực bảo đảm che chở an toàn của bọn họ, thù lao cũng phong phú. Ví dụ như chiến đội Chanh Xanh này vậy, không biết bao nhiêu người chen chúc muốn tới. Nhóm Trương Dịch chiếm mất bốn vị trí khiến cho vài bạn bè của đám người ở đây mất đi cơ hội, không được hoan nghênh là điều rất bình thường.
Mà hôm nay Trương Dịch thể hiện thực lực không tầm thường của mình, nhận ra sự tồn tại của zombie biến dị trước cả đội viên trong chiến đội nên được Võ Cương, thái độ của những người này dĩ nhiên sẽ có chuyển biến. Càng là người nhỏ yếu vì sinh tồn càng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nhỏ bé nào có thể làm cho bọn họ sống sót, chỉ vì một ngày nào đó lỡ mình gặp phải nguy hiểm, Trương Dịch có thể ra tay cứu giúp, bọn họ sẽ không có khả năng xa lánh lạnh nhạt với anh. Dù cho tính khả thi của việc Trương Dịch ra tay lần nữa rất nhỏ, dù cho thực lực của anh hoàn toàn không đủ để cứu thì họ cũng sẽ không tự bóp nát chút hy vọng này.
Vì vậy, nhóm Trương Dịch dùng một loại phương thức hoàn toàn không nghĩ tới đột nhiên được mọi người tiếp nhận.
Chạng vạng ngày thứ ba, đoàn xe rốt cục tiến vào khu hồ Càn. Nhưng bởi vì sắc trời đã bắt đầu tối lại, vì lý do an toàn nên chiến đội Chanh Xanh cũng không lập tức đi tới bệnh viện hồ Càn mà là dọn dẹp một khu nhà gần đấy, nghỉ ngơi ngay tại chỗ đợi đến ngày mai mới tới bệnh viện.
Đã vào tới đây rồi Nam Thiệu bèn có vẻ nôn nóng không kiềm chế nổi. Vì vậy ăn xong cơm tối, Trương Dịch nhỏ giọng dặn dò Khương Hồng và Lan Lan hai câu, bèn mượn danh nghĩa đi vệ sinh để ra ngoài với Nam Thiệu. Cả hai đi dọc theo hành lang tránh mọi người ra cửa sau, khi thoát khỏi phạm vi canh gác của chiến đội Chanh Xanh thì Nam Thiệu lập tức hóa thành hình kiến, mang Trương Dịch bay về hướng nhà mình.
Sau năm phút, hai người đi tới một khu nhà ba sân rộng lớn, tuyết đọng đã tràn qua tường rào bên ngoài, gần như chôn vùi cả khu nhà. Các nhà bốn phía cũng hầu hết là tình trạng giống như vậy, có lẽ sau trận mưa lớn thì nơi này chưa từng có ai tiến vào.
Nam Thiệu quanh quẩn trên không trung một lát, không tìm được nơi đặt chân, cuối cùng chỉ có thể đứng trên nóc nhà. Trên nóc nhà cũng có tuyết đọng, nhưng có thể bởi vì vị trí cao, tuyết chỉ đọng đến một mức nhất định rồi sẽ bị đổ xuống, cho nên có thể miễn cưỡng đặt chân.
Muốn tìm được manh mối ở nơi thế này không phải là dễ, trên thực tế, khi tìm kiếm trong một vùng trắng xóa mênh mông, không tiêu tốn quá nhiều thời gian mà Nam Thiệu đã chuẩn xác tìm ra được nhà mình là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Lúc này không có gì phải chần chừ nữa, hai người dọn dẹp tuyết chỗ họ đang đứng, sau đó trực tiếp đục lỗ trên mái nhà, nhảy xuống.
Bên dưới là phòng khách, trong đó lộn xộn ngổn ngang đầy mảnh vỡ của đồ sứ, vàng ngọc, trang sức, còn có tiền mặt rải rác khắp nơi, dường như bởi vì tận thế xảy ra quá đột ngột, người ở đây chạy trốn quá vội vàng.
Nam Thiệu nhìn đồ rơi vãi trên mặt đất, sắc mặt trở nên âm trầm, hắn khom lưng nhặt một chuỗi dây chuyền trân châu, túm chặt trong tay.
“Phát hiện ra cái gì không?” Bởi vì không có ánh sáng, Trương Dịch chỉ cảm thấy hắn đã làm gì đó nhưng lại không thể nhìn thấy gì.
“Không…” Theo bản năng, Nam Thiệu không muốn nói việc này, nhưng đột nhiên nhớ tới người nói chuyện với mình là Trương Dịch, vì vậy hắn lập tức sửa lời: “Em nhìn thấy sợi dây chuyền mà mẹ thích nhất khi còn sống.”
Trương Dịch cảm thấy bất ngờ với đáp án này, anh ‘ừ’ khẽ một tiếng, không nghĩ ra phải đáp thế nào. Nhưng Nam Thiệu đã tiếp tục nói, miêu tả đại khái những gì hắn nhìn thấy với Trương Dịch.
“Ông nội và bố em không phải người sẽ để ý những thứ này sau khi đã phát hiện thế sự thay đổi. Xem tình huống chỗ này có lẽ là lúc tận thế vừa mới bắt đầu, khi đó mọi người không biết tiền của, trang sức, vàng bạc còn không bằng một túi bánh mì, cho nên mới tìm kiếm mấy thứ này…” Nói đến đây, giọng hắn dần thấp xuống rồi im lặng.
Trương Dịch lập tức hiểu suy nghĩ của Nam Thiệu. Ngôi nhà này từng bị ai đó mang đi rất nhiều tiền của trong tình cảnh vội vàng, nếu không phải chủ nhân, như vậy rất có thể là người giúp việc, tài xế, bảo vệ may mắn còn sống sót, hoặc là người bên ngoài vào. Mà bọn họ dám làm như vậy, khả năng duy nhất chính là chủ nhà không ở đây, hoặc nói đúng hơn là không còn nữa.
“Xem những phòng khác đi.” Suy đoán chỉ là suy đoán, chỉ khi nhìn thấy tận mắt mới có thể khẳng định, ai biết lúc đó đã xảy ra tình huống đặc biệt gì khiến chủ nhà rời đi trước hay không.
Nam Thiệu gật đầu đồng ý, hắn để Trương Dịch chờ ở đây, mình thì quen thuộc tìm ra nguồn điện khẩn cấp và bật lên, trong phòng lập tức trở nên sáng ngời, bởi vì có tuyết dày ngăn cách, hoàn toàn không cần lo lắng bị bên ngoài chú ý tới.
Trương Dịch am hiểu việc thông qua dấu vết lưu lại để suy đoán chuyện đã xảy ra hơn Nam Thiệu. Nếu như Nam Thiệu chỉ căn cứ vào di vật của mẹ cùng với hiểu biết về người thân để suy đoán, thì sau khi Trương Dịch dò xét hiện trường, anh có thể xác định người gây ra khung cảnh hỗn loạn này vừa không phải là chủ nhà cũng không người ngoài tới, mà là nhân viên nội bộ biết rõ kết cấu khu nhà. Nhưng anh không nói ra, chỉ yên lặng theo Nam Thiệu đi đến phía sau.
Giữa các khu nhà có hành lang uốn khúc thông nhau, tuy tuyết đọng trong sân đã chất cao nhưng trên hành lang uốn khúc lại sạch sẽ, lúc này, dưới ánh đèn chiếu rọi trông nó cứ như một đường hầm kín.
“Khu nhà này trước đây trồng không ít hoa cỏ quý báu, sau khi ông nội về hưu thì nhổ hết đống đó đi, tự mình trồng chút rau dưa, ngô, ớt. Thế mà phát triển tốt lắm, tiết kiệm được cả tiền mua thức ăn.”
Đi trong lối đi xây bởi băng tuyết, rõ ràng là không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng từ hồi ức của Nam Thiệu, Trương Dịch dường như thấy được bắp ngô trổ cờ, cà tím nặng trĩu rũ xuống, vườn ớt sai trái giữa bốn bờ trồng hẹ xanh mướt, hình ảnh tràn đầy sức sống. Mà lúc bước đi, vai anh không cẩn thận đụng vào tường tuyết bên cạnh, khiến một đống tuyết ào ào ào rơi xuống, cảm giác lạnh như băng nháy mắt kéo anh về hiện thực.
Trong hiện thực chỉ còn lại băng tuyết, lạnh giá, cùng với yên tĩnh và bóng đêm vô tận.
Anh chợt ngơ ngác, đột nhiên có hơi đồng cảm với tâm tình Nam Thiệu bây giờ.
Nam Thiệu không nói nữa, đến tận lúc đi vào gian phòng trong ngôi nhà chính giữa, nhìn thấy mấy thi thể chỉ còn lại xương trắng, sắc mặt vẫn luôn cứng đờ của hắn mới xuất hiện chút dao động.
Hắn nhìn chằm chằm xương trắng trên mặt đất, hồi lâu vẫn không có bất cứ động tác gì. Trương Dịch vươn tay nắm chặt tay Nam Thiệu, phát hiện toàn thân hắn đang nhẹ nhàng run rẩy không thể kiềm chế.
“Nhìn quần áo thì hình như là bảo vệ.” Trương Dịch biết là hắn quan tâm quá ắt tâm tình sẽ bị rối loạn, vì vậy anh lên tiếng nhắc nhở.
Quả nhiên, trong nháy mắt khi câu nói này lọt vào trong tai, bàn tay Nam Thiệu lập tức nắm chặt, kiên định mạnh mẽ nắm lấy tay Trương Dịch, trầm giọng nói: “Anh nói không sai, trong này không có ông nội và bố em.”
Đúng lúc này, hướng phòng sách đột nhiên truyền ra hai tiếng đập cửa oành oành, giống như là có thứ gì đó muốn đi ra.
Nam Thiệu thả tay Trương Dịch ra, bước nhanh tới. Khi Trương Dịch chạy đến, phát hiện hắn đang thẫn thờ đứng trước cửa, mặc cho một zombie tuổi già vùng vẫy cào cấu. Lúc này hắn vẫn đang ở trạng thái thú hóa, con zombie kia rõ ràng là chưa từng trải qua tiến hóa, chỉ có năng lực của thời kì ban đầu, không thể tổn thương được hắn.
“Có lẽ ông nội đã biến đổi khi tận thế mới bắt đầu, sau đó bị người may mắn sống sót nhốt trong phòng.” Nhìn zombie bị trói trên ghế lại vẫn giãy giụa gào thét không ngừng, Nam Thiệu nói, sắc mặt không còn đau thương như lúc ban đầu nữa. Trên thực tế, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, ông nội tuổi già sức yếu, tỉ lệ hóa thành zombie rất cao, hắn muốn tới đây nhìn rõ ràng là vì còn ôm một chút hi vọng mà thôi, dù sao không phải là không có người già sống sót trong tận thế.
Lúc này khi kết quả rõ ràng trước mắt, tuy hắn đớn đau nhưng lại không phải không thể chấp nhận, chỉ là tâm trạng cần chút thời gian để sắp xếp lại mà thôi.
“Anh đi dọn sân xem còn có ai khác hay không.” Trương Dịch không biết phải an ủi ra sao, chỉ có thể nói vậy.
Không ngờ Nam Thiệu lại lắc lắc đầu, “Không cần đâu. Ba em không sống ở đây, tận thế bắt đầu từ lúc sáng sớm, ba lại càng không có khả năng ở đây. Ngoài ra, mấy chú bác của em cũng không sống ở đây…” Nói đến đây, hắn lau mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà. Lát sau mới tiếp tục nói: “Cứ như vậy đi.” Hắn chỉ thân thiết với ông nội, còn những người khác, kể cả ba ruột thì cảm tình rất nhạt nhòa. Chuyện này có liên quan đến người mẹ mất sớm của hắn, cũng liên quan đến xu hướng tình dục của hắn.
Thấy hắn nói vậy, Trương Dịch cũng không miễn cưỡng, anh liếc nhìn zombie già ngồi trên ghế, bởi vì không ăn uống gì mà gầy trơ cả xương, anh do dự một chút, nói: “Giúp ông an nghỉ đi.”
Nam Thiệu trầm mặc, qua hồi lâu mới khẽ ‘ừ’ một tiếng, bước lên muốn đến gần ông nội mình.
“Để anh đi.” Trương Dịch nhanh chóng ngăn cản hắn, việc này nếu để Nam Thiệu tự làm thì quá mức tàn nhẫn.
“Vâng.” Dường như Nam Thiệu thở phào nhẹ nhõm, xoay người.
Ngoại trừ chôn cất ông nội, Nam Thiệu dọn dẹp cả những thi thể khác, xếp đồ vật vương vãi trở về vị trí cũ, khôi phục gian nhà trở lại nguyên trạng trong ký ức, sau đó hắn ngồi một mình trong phòng sách yên tĩnh một hồi. Đến khi hắn đi ra, hai người trở về sân đóng quân thì cũng đã gần ba tiếng trôi qua.
Hai người lẻn vào từ hướng cổng sau như trước, Nam Thiệu khôi phục hình người, đang mặc quần áo trong góc tối ở hành lang, không ngờ lại khiến người trực đêm chú ý.
“Ai ở đó?” Một luồng sáng chiếu tới, rơi xuống trên người Trương Dịch và Nam Thiệu.
Kết quả không chờ Trương Dịch mở miệng giải thích, luồng sáng kia đã dời đi.
“Trời lạnh vậy mà còn nổi ham muốn, thật là đàn ông ha.” Người kia hò hét rời đi, rõ ràng là đã hiểu lầm hai người.
Cả hai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn việc người nọ hiểu lầm hay không cũng không quá quan trọng.
Lúc này đêm đã khuya, tất cả mọi người đều ngủ say. Bọn họ vừa tiến vào Khương Hồng tức khắc mở mắt ra, nhổm dậy định hỏi kết quả ra sao, nhưng chú ý thấy rõ ràng Nam Thiệu đang không vui nên cô ngừng miệng đúng lúc, chỉ gật đầu với hai người, sau đó nằm xuống ngủ.
Ngày kế, đoàn xe đi đến bệnh viện hồ Càn không gặp phải tình cảnh quá mức nguy hiểm nào, thuận lợi vận chuyển tất cả thiết bị có thể di động trở về, nhưng ánh mắt của thành viên chiến đội Chanh Xanh nhìn về phía hai người Trương Dịch có vẻ là lạ, ắt hẳn là đã nghe nói về chuyện đêm trước.
Sau nhiệm vụ lần này, mấy người Trương Dịch không lập tức nhận thêm việc đi theo xe nữa, mà tự mình thuê xe mang theo hai đứa trẻ và Ú Ú ra ngoài săn giết zombie và sinh vật biến dị mấy ngày, tiện thể huấn luyện cho Lan Lan. Sau khi kiếm đủ tinh hạch và nguyên liệu nấu ăn biến dị cho cả tháng mới quay lại căn cứ.
Buổi tối, mọi người đang tụ tập bên bếp ăn cơm, thảo luận thu hoạch sau khi đi săn, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ ra có ai quen biết để tới thăm vào lúc này. Trương Dịch đứng dậy, không quên cầm lấy dao phay đặt bên cạnh, rồi mới đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn hơi quen mắt, mà nhất thời anh lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Trương Dịch đang muốn mở miệng dò hỏi lại nghe tiếng Nam Thiệu truyền đến từ phía sau.
“Là cậu à!”
Trương Dịch quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi lập tức hiểu ra, người này hơi giống Nam Thiệu, chả trách anh lại cảm thấy quen quen. Đang muốn nghiêng thân mời người tiến vào, nào hay người kia quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt loé lên vẻ khinh bỉ, vứt ra một câu: “Đi theo tôi, bác cả muốn gặp anh.”
Sau đó cậu ta quay người xuống lầu.
Khuôn mặt Nam Thiệu lộ vẻ không vui, chút vui sướng khi nhìn thấy người thân lập tức tiêu tan không còn bóng dáng, nhưng hắn vẫn buông bát xuống, dặn dò Trương Dịch vài câu rồi vội bước theo.
Người kia là Nam Húc, con thứ hai của chú ba hắn, nhỏ hơn hắn vài tuổi, xưa nay hai người không hòa thuận. Nam Thiệu vốn nghĩ tận thế làm người thân ly tán, có người sống đã là tốt rồi, chút mâu thuẫn nhỏ trước đây không đáng tính toán. Hắn muốn khiến thái độ của mình tốt hơn một chút, ai biết đối phương lại không có ý định hòa giải. Đã vậy, hắn đương nhiên cũng chẳng cần nồng nhiệt với kẻ thờ ơ như thế làm gì.
Dọc đường đi, Nam Húc đi trước, Nam Thiệu đi sau, khoảng cách chừng năm mươi mét, như là hai người qua đường không liên quan đến nhau.
Sau mười mấy phút, trong một tòa biệt thự, Nam Thiệu gặp được bác cả của hắn, Nam Thừa Trạch.
“Mấy ngày trước biết cháu đã đến căn cứ, bác để tiểu Húc đi tìm mấy lần nhưng lại không gặp được.” Nam Thừa Trạch nói. Nhìn ông có vẻ sống cũng không tệ lắm, nơi ở lớn, còn có nhân viên bảo vệ, mặt mày hồng hào, dường như địa vị trước tận thế giúp ông vẫn được lợi sau tận thế.
“Cháu đi ra ngoài săn thú.” Nam Thiệu giải thích ngắn gọn, nhìn hai người thân còn lại trên đời của mình lại cảm giác không có lời nào để nói.
Nam Thừa Trạch hỏi về dị năng của hắn, sau tận thế đã trải qua chuyện gì, giọng điệu lạnh nhạt chẳng có chút cảm giác quan tâm nào, giống như đang làm thủ tục thì đúng hơn. Nam Thiệu vốn còn chút tâm tình mong đợi, bây giờ rốt cuộc lại khôi phục bình tĩnh không dao động, mặt ngoài vẫn lễ phép, trả lời lại rất qua loa.
“Ngày tận thế xảy ra, ba cháu ngồi chuyến bay tám tiếng tới nước Z bàn chuyện làm ăn.” Lát sau, Nam Thừa Trạch nhắc tới tình hình của ba Nam Thiệu. Tuy bọn họ không ưa Nam Thiệu nhưng tình cảm giữa anh em trong nhà cũng tạm được, luôn giữ liên lạc, cho nên biết rõ tin tức của nhau còn hơn cả đứa con trai Nam Thiệu này.
Một nhà ba anh em trai và hai em gái, ngoại trừ ba Nam Thiệu đi con đường kinh tế, mấy người còn lại đều đi theo chính trị. Chính trị và kinh tế, hai lĩnh vực hoàn toàn không đối lập, trái lại còn hỗ trợ lẫn nhau. Trên thực tế, ba Nam Thiệu có địa vị không hề thấp trong mấy anh chị em.
Chỉ là một câu trần thuật đơn giản, Nam Thiệu lại có thể hiểu rõ khi đó đi máy bay sẽ có kết cục ra sao. Người thông minh vốn chẳng cần hỏi quá rõ ràng, tránh việc phải lột da, róc xương, máu chảy đầm đìa mà bóc trần chân tướng tàn khốc.
Cho dù Nam Thiệu vẫn không gắng hết sức tìm kiếm tin tức về ba mình nhưng trong tiềm thức thật ra thì hắn vẫn ôm kỳ vọng mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra được. Lúc này nghe được tin tức này, hắn chợt cảm thấy tựa hồ bản thân mất đi thứ gì đó, cả người trống rỗng cực kỳ khó chịu. Nói là đau thương thì cũng không đến nỗi, chỉ là tâm tình không thể tránh khỏi chịu ảnh hưởng.
“Cháu qua đây giúp bác đi, dù gì cũng là người một nhà, đáng tin hơn người ngoài nhiều. Hiện tại xã hội đã thành thế này rồi, cháu yêu nam hay nữ bác cũng lười quản.” Nam Thừa Trạch nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Húc vẫn luôn ngậm lấy nụ cười lạnh đứng ở bên cạnh nhất thời trở nên hết sức khó coi.
“Không được.” Nam Thiệu từ chối Nam Thừa Trạch ngay, ngay cả cái cớ cũng chẳng tìm. So với thủ đô có người thân may mắn còn sống, hắn lại càng muốn sống tại căn cứ Hi Vọng hơn. Hắn muốn ở cùng với người hắn yêu và cả con trai bé bỏng cùng với rất nhiều bạn bè. Hắn thực sự đã quá phiền đối với chuyện tranh đấu thiệt hơn giữa người và người rồi.
Bác cả của Nam Thiệu cũng không miễn cưỡng, hiển nhiên ông gọi Nam Thiệu lại đây cũng chỉ xuất phát từ suy nghĩ chăm sóc người thân. Ông không biết dị năng của Nam Thiệu đặc biệt nhường nào, hiển nhiên sẽ không quá coi trọng. Nếu Nam Thiệu không tiếp nhận tấm lòng của ông vậy thì ông cũng vui vẻ thoải mái. Đâu thể vì một đứa cháu trai chẳng quá thân thiết mà làm cho đứa cháu yêu của mình mất vui.
Rời khỏi biệt thự của Nam Thừa Trạch, bước ở trong đêm đen, Nam Thiệu đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Hắn ôm chặt hai cánh tay của chính mình theo bản năng, chân bước nhanh hơn.
Trở lại căn hộ ấm áp nhỏ bé thuộc về mình, mấy người Khương Hồng đã ngủ, chỉ còn mỗi Trương Dịch vẫn ngồi ở bên bếp lửa chờ hắn. Nhìn thấy hắn trở về, Trương Dịch vừa định mở miệng dò hỏi, đã bị hắn ôm chặt lấy, tàn nhẫn mà hôn lên đôi môi.
Đêm đó, Nam Thiệu nhiệt tình như thể thiếu niên mới nếm thử trái cấm.
Hôm sau trời vừa sáng, Nam Thiệu và Trương Dịch đi tìm người gỡ bỏ thông báo tìm người của mình. Tuy rằng còn vài ngày nữa mới hết hạn nhưng tinh hạch sẽ không được trả lại. Có điều họ cũng chẳng để tâm vài viên tinh hạch này vì vậy chẳng so đo gì nhiều. Không nghĩ tới nhân viên nhìn vẻ mặt của hai người dễ chịu như thế nên thái độ tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên lúc thường không ít người đã từng dây dưa phân bua vì chuyện như vậy, cực kỳ phiền phức.
Lúc Nam Thiệu và Trương Dịch sánh vai đi ra ngoài, một người đàn ông vội vã đi vào, sượt qua người họ. Gần như là cùng một lúc, Nam Thiệu và người kia đồng thời quay đầu lại, hai bên đối diện nhìn nhau.
Mười mấy phút sau, Nam Thiệu và người kia cùng ngồi xuống trong một quán rượu nhỏ, Trương Dịch thì lại về nhà trước.
“Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy cậu.” Người kia gọi một bình rượu, hai đĩa đồ ăn, tự rót rượu cho mình và Nam Thiệu rồi nói. Vẻ mặt anh ta có chút thổn thức, còn có chút lúng túng không dễ phát giác.
“May mắn thôi.” Nam Thiệu khẽ cong khóe miệng.
Người này tên là Tôn Ngu, chính là một trong những người bạn ở thuở đầu tận thế đã sóng vai cùng Nam Thiệu phá vòng vây thoát ra khỏi thành phố Thường. Cả nhóm cùng nhau chiến đấu nửa năm, cuối cùng lại vứt bỏ hắn khi hắn bị zombie cắn ở huyện Tử Vân.
“Người vừa nãy là…. Nhìn qua mạnh hơn Nam Duy nhiều.” Tôn Ngu hổ thẹn trong lòng, vội chuyển đề tài câu chuyện.
“Trương Dịch. Anh ấy tên là Trương Dịch.” Nam Thiệu trịnh trọng giới thiệu, bởi vì đối phương đề cao Trương Dịch cho nên thái độ của hắn rõ ràng dịu đi rất nhiều.
“Cậu ấy, vẫn y như cũ.” Tôn Ngu nở nụ cười, rốt cục cảm thấy được người trước mắt vẫn còn rất quen thuộc, chỉ có điều sau khi cười xong, anh ta bèn trở nên nghiêm túc: “Cậu đừng như vậy mãi, thích một người là sẽ moi hết tim gan ra, ít nhiều gì chừa chút đường lui cho bản thân đi.” Trên thực tế, trước đây không chỉ một lần Tôn Ngu khuyên nhủ Nam Thiệu như vậy, chẳng qua người ta vốn dĩ chẳng nghe lọt. Bây giờ trải qua rất nhiều chuyện, không biết Nam Thiệu có thay đổi hay không.
Nam Thiệu vốn không muốn giải thích, dù sao quan hệ đôi bên đã không thể trở lại như lúc ban đầu, nhưng nhịn một lát hắn lại nhịn không được, vội biện bạch một câu: “Trương Dịch xứng đáng.”
Sau đó hắn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với người khác nữa, vì vậy chủ động dò hỏi: “Cậu tới đây khi nào? Những người khác đâu?”
Rõ ràng Nam Thiệu không muốn nói nhiều về vấn đề này, Tôn Ngu cũng không muốn mất mặt, vì vậy thuận theo ý hắn mà đổi đề tài: “Chắc khoảng nửa năm. Lúc trước cậu… Chúng tôi rời khỏi huyện Tử Vân đến căn cứ Bác Vệ, cũng không dừng lại nơi đó quá lâu, vừa vặn có một đoàn xe lên phía bắc nên chúng tôi nhân cơ hội ấy gia nhập. Khi đó không chỉ tụi này đâu mà còn có rất nhiều đội nhỏ hay những người lưu lạc cùng đi.”
Nói đến đây, Tôn Ngu dừng một chút, dường như cân nhắc có nên nói hay không, cuối cùng vẫn tự nói ra trước khi Nam Thiệu chủ động dò hỏi: “Chúng tôi định mang Nam Duy trở lại thủ đô, nhưng khi đó cậu ta mê mẩn một cô gái, không chịu đi theo thế nên chúng tôi cũng mặc kệ cậu ấy.”
Vốn trước kia mọi người nể mặt Nam Thiệu nên mới cực kỳ khoan dung độ lượng đối với Nam Duy, về sau thì là hổ thẹn với Nam Thiệu nên mới muốn chăm sóc cho cậu nhiều hơn một chút. Thế nhưng nếu chính cậu tìm đường chết, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không can thiệp sâu.
“Cho nên sau đó nó xảy ra chuyện gì thì các cậu cũng không biết sao?” Nam Thiệu hỏi.
“Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Tôn Ngu kinh ngạc hỏi.
Nam Thiệu lắc đầu một cái, cũng không nói gì. Nhớ tới tình trạng bi thảm của Nam Duy khi gặp lại ở Bác Vệ, tất nhiên không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hắn vẫn luôn không hỏi, bây giờ biết được Tôn Ngu cũng không rõ ràng, có lẽ về sau cũng có không cơ hội biết rõ chuyện này nữa. Cũng may có vẻ như Nam Duy cũng không giống như vẫn canh cánh trong lòng vì quãng thời gian đó, như vậy hãy cứ để quá khứ triệt để vùi sâu vào trong bụi trần đi.
“Một đường lên phía bắc, tuy rằng đội ngũ rất lớn nhưng mà thu hút zombie cũng nhiều, sau đó chúng tôi gặp lần biến đổi thứ hai. Ngày ấy thực vật biến dị mọc lên như nấm, thật thảm khốc…”
Tôn Ngu tiếp tục trả lời vấn đề trước đó của Nam Thiệu, khi nhớ lại quãng thời gian từng trải qua khi ấy, trên mặt anh ta vẫn còn vương đầy sợ hãi, “Người chết liên tiếp cứ như ngả rạ, chờ tới lúc đến căn cứ thủ đô, những người còn lại chỉ còn không đủ một phần năm. Mấy người An Tử, lão Cửu đều chết hết, cũng chỉ còn sót lại tôi với Đại Đế thôi. Đến nơi này thì tôi và Đại Đế cũng tách ra, Đại Đế có dị năng, trong nhà còn có người nên gia nhập quân đội. Tôi chẳng có năng lực gì… Ha ha, hiện tại làm chân chạy vặt trong một chiến đội nhỏ.”
“Như vậy sao?” Nam Thiệu dường như có hơi phiền muộn nhưng cũng không quá nhiều cảm xúc, hắn tự nói nhỏ một câu, sau đó cũng chẳng còn gì để nói nữa, chuyện của mình thì hắn lại càng không muốn nhắc tới.
Thực ra Tôn Ngu rất muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không tiện mở miệng, dù sao nếu như Nam Thiệu muốn nói, tất nhiên là sẽ phải nói kể từ khi họ vứt bỏ hắn một mình.
Nhất thời bầu không khí trở nên trầm lặng.
“Tôi phải đi thôi.” Nam Thiệu đứng lên.
“Ừ.” Tôn Ngu há miệng tựa như muốn gì đó nhưng mà cuối cùng vẫn không giữ người lại.
Chỉ có điều khi Nam Thiệu sắp ra khỏi cửa, Tôn Ngu không nhịn được hô một tiếng: “Nam thiếu, tôi thuộc chiến đội Trùng Nham, không bằng cậu… và người kia của cậu cũng tới đi, tôi sẽ nói một tiếng với đội trưởng.” Anh ta không biết lúc này Nam Thiệu có thức tỉnh dị năng hay không nhưng vẫn mở lời như vậy, có thể thấy được đúng là xuất phát từ ý tốt. Tôn Ngu vốn không phải người thức tỉnh, địa vị trong chiến đội chẳng hề cao, muốn đi tìm đội trưởng xin nhận người, có thể không chỉ là ân tình mà đôi khi còn là thứ khác.
Nhưng Nam Thiệu cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay, biến mất rất nhanh ở trong dòng người.
Tôn Ngu biết về sau bọn họ có khả năng không còn cơ hội ngồi cùng một chỗ nữa rồi. Anh ta ngồi yên tại chỗ phút chốc, uống một hớp rượu trong chén, sau đó gọi nhân viên phục vụ gói thức ăn lại rồi thanh toán số tinh hạch khiến anh ta xót xa. Cuối cùng anh ta mang theo gói đồ ăn chầm chậm trở về, lưng hơi còng xuống, sớm đã mất khí phách và tự tin đã từng tồn tại.
—
Phily: Đọc tới đây mới thấy Nam Thiệu quả là cậu ấm nhà giàu, nhà giữa lòng thủ đô mà lại là kiểu cổ điển siêu lớn siêu rộng nhiều sân nhiều tòa…. Hèn chi người quen cũ đều gọi Nam thiếu… =)))