"Laura....."
Mặc dù công chúa Dubai che giấu rất tốt, nhưng vẻ mặt mất mát của cô vẫn để lộ sự thật.
"Công chúa Larche, lâu rồi không gặp." Laura ngẩng đầu nhìn vào cô.
"Ừm." Công chúa Dubai cúi đầu.
"Laura Carano, không cho phép cô thất lễ với công chúa!" Hai tên thị vệ của công chúa lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
"Laura, lần này tôi tới tìm cô...."
"Công chúa điện hạ, trước tiên cho tôi giới thiệu." Laura cầm tay Lạc Thanh lên.
"Vị này này bà xã của tôi, Lạc Thanh."
Trên mặt Laura mỉm cười rạng rỡ, Lạc Thanh lúng túng muốn quay mặt đi.
Trong mắt công chúa Larche trào ra đau thương.
"Laura, tôi...."
Công chúa Larche bưng mặt, khóc thút thít. Trong phút chốc, một mình xoay người chạy ra khỏi cửa.
"Công chúa điện hạ!" Hai thị vệ trước khi rời đi hung ác trợn mắt nhìn Laura, xong đuổi theo.
"Buông ra."
Trong phòng lần nữa chỉ còn lại hai người các cô, Lạc Thanh trong trẻo lạnh lùng nói.
"Đừng giận chị được không?" Giọng Laura mềm nhũn, gần như cầu khẩn nói.
"Hài..." Lạc Thanh thở dài, thật ra trong lòng cô biết, phát tiết với gia hỏa không biết tiết tháo này, cũng như đang tự giận chính mình. Mỗi lần như vậy bản thân cô đều không có cốt khí đều bị cô ấy dỗ dành được.
"Chị đã đi đâu?" Lạc Thanh cố ý không trả lời cô.
"Chị đi tìm cái này." Trong lòng Laura mừng rỡ, biết Lạc Thanh là đã tha thứ cho mình.
Giống như hiến bảo vật vậy, cô nhấc túi trong tay lên.
"Tặng em~" Lạc Thanh nhận lấy, mở ra.
"Nha! Đẹp quá~" Lạc Thanh khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Thì ra bên trong đều chứa đầy một túi những xác con ốc biển và vỏ sò đủ loại, còn có cả sao biển.
"Chị nhớ em từng nói rất thích những thứ này~" Laura ôn nhu cười nói.
"Những thứ này đều do chị tự tay mò dưới biển lên?" Hốc mắt Lạc Thanh có chút ươn ướt.
"Ừ. Ah? Sao vậy, bảo bối?"
Phát hiện thấy Lạc Thanh khóc, Laura khẩn trương.
"Không sao, chẳng qua em cảm thấy đại ác ma như chị cũng biết làm mấy chuyện lãng mạn thế này." Lạc Thanh lau nước mắt, cảm động nói.
"Hehe~ em xem thường chị rồi~ nói thế nào thì chị cũng từng bắt được trái tim của rất nhiều cô gái làm tù binh mà....."
"A! Không phải!" Ý thức được mình đã lỡ miệng, Laura lập tức sửa lời.
"Trả!" Nhưng đã không còn kịp, Lạc Thanh nhét cả túi xác sò vào ngực Laura, tức giận rời đi.
"Bảo bối!!"
"Đừng đi a!!" Lạc Thanh nhức đầu đỡ trán.
Tối nay, Laura vẫn giữ trạng thái chia phòng với Lạc Thanh. Ngồi một mình trong phòng khách khó chịu, Laura phiền não uống rượu.
Mấy đêm rồi không mò tới cỗ thân thể mềm mại kia, trong lòng cô ngứa ngáy. Từ khi chia phòng với Lạc Thanh, cô liền không có đêm nào là ngủ ngon giấc cả.
Laura ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ lầu một, cửa phòng vẫn đóng chặt.
Rốt cuộc, cô dùng sức ném chai rượu trong tay, vội vàng chạy về phía lầu một.
Mở cửa trong nháy mắt, cô bị sự yên tĩnh trong căn phòng dọa cho hoảng hồn.
Đợi đã, không có người?!
Nhìn về hướng giường, nơi đó không có lấy một bóng người.
"Tiểu Thanh?!"
Một ý niệm hoảng sợ chậm rãi dâng lên trong lòng cô.
Cô ấy đi rồi, cô ấy bỏ mình đi rồi!
Trong ý thức mơ hồ, Lạc Thanh từ từ mở mắt.
Đây là đâu?
Lạc Thanh muốn ngồi dậy, mới giật mình thấy trên cổ chân cổ tay mình truyền tới cảm giác lạnh như băng.
Nghiêng đầu nhìn, thì tay chân mình đang bị một loại xích làm bằng kim loại nhân tạo xích lại, còn giờ phút này cô đang nằm trên một cái giường rất lớn.
Cảm giác nguy hiểm đè ép lên dây thần kinh, đầu óc cô nhanh chóng vận hành, cố hết sức thu nhặt những thông tin có ích. Cô sao lại bị người ta bắt trói tới đây?
Ai có khả năng làm chuyện này? Cô không nhớ, bản thân mình từng có kẻ thù như vậy.
"Xin lỗi, phải dùng phương thức như vậy để mời cô tới."
Âm thanh giống như cô từng có quen biết vang lên, Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn về trước, công chúa Larche đang ngồi trước giường.
Còn hai thị vệ thì đứng hai bên của cô.
"Tôi vốn tưởng cô có thân phận như vậy, sẽ không làm cái chuyện đánh mất phẩm hạnh như vầy."
"Nhưng phụ nữ một khi đã bị tình yêu làm lu mờ đầu óc, xem ra đều sẽ giống như nhau cả thôi."
Lạc Thanh thở dài nói, trong lòng thì suy nghĩ liệu Laura phát hiện không thấy cô, có thể nào tưởng rằng cô đã rời đi. Haha! Nói không chừng cái tên đó bây giờ đang nổi trận lôi đình cũng nên.
Nhớ lại trước kia lúc cô còn là sủng vật, bỏ trốn bị cô ấy bắt lại được. Chuyện trừng phạt sau đó cô thế nhưng bất luận thế nào cũng không mong muốn sẽ thử qua lần nữa!
"Không được vô lễ với công chúa điện hạ!"
Một tên thị vệ trong số đó muốn tiến lên tát Lạc Thanh, bị Larche ngăn lại.
"Đây đều là chủ ý của thị vệ tôi... tôi cũng cảm thấy có chút quá đáng."
"Đã nhốt cô Lạc ở đây... xin lỗi." Larche lộ ra ánh mắt áy náy.
"Vậy rốt cuộc cô tìm tôi tới có chuyện gì?" Lạc Thanh lạnh lùng mở miệng.
"Tôi muốn mời cô Lạc trả Laura lại cho tôi." Giọng điệu Larche thành khẩn.
"Ha!" Lạc Thanh cười thất thanh.
"Hahahaha!" Tiếng cười mỗi lúc một lớn hơn.
"Càn rỡ!" Hai thị vệ lần nữa không nhẫn nại được, muốn ra tay với Lạc Thanh.
"Lạc Thanh tiểu thư, cô đây là ý gì?" Larche ngược lại nghi hoặc hỏi.
"Tôi là đang cười một cô công chúa của một tiểu quốc gia, lại có suy nghĩ sao mà ngây thơ đến vậy!"
Lạc Thanh khinh miệt nhìn cô.
"Laura vốn không thuộc về ai cả, cô ấy cũng không phải là một món đồ."
"Làm sao lại hoàn toàn trở thành một món đồ với công chúa điện hạ đây được?"
Lạc Thanh khịt mũi xem thường, đây là đang khi dễ công chúa mà bị ngốc đây.
"Tôi thích Laura, muốn kết hôn với cô ấy."
"Laura cô ấy cũng thích tôi, thế nhưng vì do cô Lạc đây mới...."
"Đủ rồi!" Lạc Thanh ngắt ngang lời cô.
"Chuyện tình sử từng phát sinh giữa cô và Laura tôi không muốn nghe."
"Điểm quan trọng là vào giờ phút này cô ấy đang thích tôi!"
Thời điểm nói những lời này, Lạc Thanh quả thật cảm thấy bản thân mình như một người đàn bà vì ghen tỵ mà chua ngoa lên vậy.
"Lạc Thanh tiểu thư, tôi đã từng xem qua hồ sơ của cô."
"Tôi cảm thấy cô cũng không thích hợp với Laura."
Giọng Larche nhàn nhạt, tựa như chuyện đang nói là một chuyện hiển nhiên vậy.
"Vậy chuyện giữa tôi và cô ấy, thì liên quan thế nào với cô?" Lạc Thanh hỏi ngược lại.
"Công chúa điện hạ, vẫn nên xử quyết cô ta tại chỗ đi." Đột nhiên, một tên thị vệ kề vào tai cô ấy nói.
"Lạc Thanh tiểu thư, cô thật sự không định buông tha cho Laura?"
Larche bình tĩnh hỏi, dáng vẻ cô giống như một vị thẩm phán cao cao tại thượng, tựa như tùy thời đều có thể xử quyết phạm nhân tử hình vậy.
"Công chúa điện hạ, là đang định cho người ta bốc hơi à?" Lạc Thanh nhướng mi.
"Công chúa điện hạ, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu."
"Nếu cô không muốn cả đất nước này đều cùng chôn theo cô, thì vẫn nên sớm thả cho tôi về nhà đi thôi."
Lạc Thanh hòa hoãn nói.
"Lạc Thanh tiểu thư, ý cô là Laura có thể sẽ giết tôi phải không?"
"Tôi cũng không nói như vậy."
"Chẳng qua tôi hiểu tính tình cô ấy, nhất định sẽ nổi điên lên." Lạc Thanh chắc như bắp nói.
"Vậy à?"
Trên mặt Larche rốt cuộc hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Vậy thì thật sẽ rất là nuối tiếc."
Larche hướng hai thị vệ khoát tay, hai tên thị vệ nhận được chỉ thị tiến về hướng Lạc Thanh.
Cái đồ ngu ngốc đó tại sao vẫn còn chưa tới?!
Trong tâm Lạc Thanh hiện lên một chút hoảng hốt.
Một trong hai tên thị vệ lấy ra một cây dao găm, lưỡi dao sáng lấp lánh.
"Lạc Thanh tiểu thư, tôi sẽ không giết cô."
"Cô muốn làm gì?!" Lạc Thanh mơ hồ cảm nhận được chuyện không ổn.
"Chẳng qua chỉ để cho cô phải mất đi tư cách làm một người phụ nữ thôi."
Trong giọng Larche để lộ một tia tàn nhẫn.
"Cái gì?!"
Mất đi tư cách làm phụ nữ? Lẽ nào....
Thời điểm Lạc Thanh đang do dự, dao găm liền hướng gương mặt cô chém xuống.
"Ưhm..."
Trên cánh tay truyền tới đau nhói, Lạc Thanh cắn răng nhịn đau. Khi nhận ra đối phương là muốn rạch mặt mình, Lạc Thanh theo bản năng giơ tay lên đỡ lấy.
"Giữ cô ta lại!" Thị vệ thẹn quá thành giận, tên thị vệ còn lại dùng hai tay giữ chặt Lạc Thanh.
"Đừng mà!"
Lạc Thanh thét lên.
"Lạc Thanh tiểu thư, căn cứ theo hồ sơ của cô, tôi nghĩ tới nghĩ lui."
"Cũng chỉ thấy có khuôn mặt này là lý do hợp tình nhất để Laura chọn cô."
Giọng Larche bình tĩnh đến mức khiến người ta thật giống như sinh ra ảo giác tất cả chẳng qua chỉ là đang xem một bộ phim điện ảnh.
"Cứ cho là cô rạch được mặt tôi rồi, thì Laura cũng chẳng quay sang thích cô đâu!" Lạc Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Larche.
"Chuyện này không cần cô quan tâm."
Larche cúi đầu, giọng lãnh đạm.
"Ưhm!" Lại một dao rạch lên cánh tay, Lạc Thanh trợn to hai mắt, tức giận nhìn về hướng thị vệ.
"A!!"
"A!!"
Mắt thấy lưỡi dao của thị vệ sắp chạm lên gương mặt mình, Lạc Thanh chấp nhận nhắm mắt lại.
Trên mặt cô bị phun lên chất lỏng ấm áp, mùi máu lan tràn trong không khí. Đau đớn trong dự liệu không thấy tới, Lạc Thanh mở mắt.
Chỉ thấy hai tên thị vệ kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống vũng máu, tiếp theo hơi thở quen thuộc tấn công tới, cô được một người ôn nhu kéo vào trong lòng.
"Laura?!" Larche kêu lên.
"Không sao~"
Laura ôm thật chặt Lạc Thanh, nhìn những vết thương giao nhau trên cánh tay cô, lòng đau sắp khóc.
Nếu cô chạy tới sớm hơn, có phải cô ấy đã không phải chịu đựng nỗi đau da thịt này. Nói cho cùng tên đầu sỏ của hết thảy mọi chuyện đều là cô.
Nhìn thấy trong mắt Laura tràn đầy áy náy cùng đau đớn, Lạc Thanh ôn nhu nói.
"Em biết chị nhất định sẽ tìm được em."
"Xin lỗi." Laura hôn môi cô một cái.
"Ngốc nghếch, khóc cái gì."
Trong tim Lạc Thanh ấm áp, muốn dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho cô, nhưng không biết vừa đưa tay lên, vết thương liền đau không chịu được.
"Đừng cử động!"
Laura khẩn trương giữ tay cô lại.
"Được, em không động."
Lạc Thanh nghe lời rúc vào trong lòng cô.
Laura nghiêng đầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn chăm chú Larche.
"Cô lại dám tổn thương cô ấy!"
Lời nói lạnh sống lưng cùng cơn giận mang theo sóng gió kinh hoàng, đây là lần đầu Larche nhìn thấy Laura như vậy.
Trong nháy mắt lấy đi tính mạng hai thị vệ của mình, nói cách khác vừa rồi nếu như cô ấy muốn, tùy thời đều có thể giết chết cô.
Khi vừa nhận ra điểm này, trong lòng cô đối với người mình ngày nhớ đêm mong đây lần đầu tiên sinh ra một tia sợ hãi.
"Laura, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi!"
"Cô là yêu tôi đúng không.... lúc đó cô rõ ràng..."
"Im miệng!"
"Cho rằng bản thân là công chúa một nước, thì tôi sẽ không dám giết cô sao?"
"Ai cho cô mượn lá gan này!" Laura hung dữ cắt ngang lời cô.
"Chỉ cần tôi nguyện ý, tùy thời là có thể bóp gãy cổ họng cô đấy!"