"Chị Trấp Thủy, có thể cho đầu lưỡi vào không?" Cảnh Tiểu Lang vặn vẹo ngón tay, xấu hổ hỏi.
"Không được!" Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm khắc, cho cô bé một cú cốc đầu.
"Ô ô! ~~" Cảnh Tiểu Lang ôm đầu, trực tiếp gào khóc ngay tại chỗ.
Nạp Lan Chỉ Thủy đỏ mặt xoay người đi,
"Chị Trấp Thủy, chị giận sao?"
Cảnh Tiểu Lang thấy Nạp Lan Chỉ Thủy đưa lưng về phía mình, nhất thời trong lòng căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ níu lấy áo cô.
Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý lấy tay cô bé ra, tiến về trước hai bước. Cảnh Tiểu Lang cũng tiến lên trước một bước, Nạp Lan Chỉ Thủy lại đi về trước một bước, Cảnh Tiểu Lang lại tiến lên trước một bước.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy đừng giận mà, Tiểu Lang sẽ không đòi chơi hôn hôn nữa!"
Toàn bộ thân người Cảnh Tiểu Lang nhào về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, ôm lấy thắt eo cô.
Thật ra Nạp Lan Chỉ Thủy đã mềm lòng rồi, hai tay cô không kềm được đặt lên hai bàn tay Cảnh Tiểu Lang đang ôm lấy hông mình.
"Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời~" Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu nói.
"Dạ!" Cảnh Tiểu Lang gật đầu liên tục.
"Phì!"
Nằm trên salon Nguyệt phun toàn bộ khoai tây chiên trong miệng ra ngoài,
"Thật là một đôi dở hơi! Hahaha!" Cô rất không thục nữ lấy sống tay lau chút dầu mỡ bên khóe miệng.
Nạp Lan Chỉ Thủy nghe thấy liếc cô một cái,
"Xem như ta chưa nói gì." Nguyệt phất tay.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn bóng lưng Nguyệt như có điều suy nghĩ, trực giác mách bảo nếu cô cứ tiếp tục để gia hỏa không phải người cũng không phải ma này ở lại, Tiểu Lang Lang của cô nhất định sẽ bị làm cho hư!
Ba người chung một nhà, mấy ngày trôi qua, vẫn êm đẹp. Ban ngày Nạp Lan Chỉ Thủy phải đi làm, nhà cũng chỉ còn lại Cảnh Tiểu Lang và Nguyệt. Mới đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không yên tâm, nhưng nếu mang Cảnh Tiểu Lang đến công ty cũng sẽ chọc không ít phiền toái.
Vì vậy Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định mua cho Cảnh Tiểu Lang một cái điện thoại, để buổi trưa cô bé nhất định phải gọi cho cô. Lúc bước ra từ trong cửa hàng, Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn chiếc điện thoại mới mua một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ là một người làm những chuyện này.
Thật ra chuyện nhỏ như vậy để thư ký trong công ty đi làm được rồi, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy chính là muốn tự mình chọn cho Cảnh Tiểu Lang.
Đi chưa được vài bước, Nạp Lan Chỉ Thủy bị một đám người đi đường đứng thành vòng tròn chặn trước đường đi.
Cô bất giác nhíu mày, chỉ thoáng nghe trong đám người có tiếng nói: "Đây là cái gì?"
"Con chó lớn lên như vầy đúng là hiếm thấy!"
"Tôi nói rồi, đây không phải chó, mà là bảo bối ở Thần Nông Giá*!" (*một quận ở vịnh Hồ Bắc Trung Quốc, cảnh đẹp non xanh nước biếc như tranh họa đồ)
"Lão bản, ông có thổi phồng không đấy!"
"Đúng đó, lại còn Thần Nông Giá! Có tin tôi báo cảnh sát ngay giờ, nhanh chóng tới đây bắt ông lại không!"
Nạp Lan Chỉ Thủy thoáng thăm dò qua đầu, thấy bên trong đám người là tên đàn ông đầu trọc tay cầm cái lồng sắt, bên trong có một con động vật nhỏ lông vàng. Tiểu tử mềm oặt nằm trong lồng, trên người bẩn thỉu, con ngươi màu đen ảm đạm không có ánh sáng, hiển nhiên là bị bệnh.
Nạp Lan Chỉ Thủy âm thầm lấy làm kinh hãi, đây là con vật gì vậy? Bề ngoài tiểu tử tựa như con chó phốc, nhưng lại giống loài sói hơn. Cái đuôi to lông nhung thật dài ở sau thẳng tắp theo cái lồng nằm rũ xuống.
Tổng hợp giữa hồ ly và chó săn à? Nạp Lan Chỉ Thủy suy nghĩ.
"Tôi thấy chính là lường gạt rồi! Cái đuôi tám phần cũng là giả!"
Bỗng trong đám người một tên con trai trẻ tuổi đưa tay kéo cái đuôi của tiểu tử, dùng sức kéo ra.
"Ngao ô ô ô ô!"
Tiếng kêu tê tâm phế liệt vang lên, tiểu tử đau đến trực tiếp gào khóc, nhưng hình như do thân thể yếu nên vô lực phản kháng.
"Dừng tay!" Nạp Lan Chỉ Thủy không nhịn được kêu lên.
"Kéo không đứt, xem ra là thật rồi."
Tên con trai thả lỏng tay, lại liếc nhìn về Nạp Lan Chỉ Thủy một lãnh mỹ nhân, nhất thời trùng xuống, có chút mặc cảm tự ti lui ra sau.
"Con chó nhỏ này giá bao nhiêu?" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng ánh mắt thăm dò hướng về tên đầu trọc,
"Ai dô! Cô đây thật biết xem hàng, bảo bối này tôi không dễ dàng mà có được, liền con số này!" Tên đầu trọc cười ha hả xòe bàn tay.
"500 nguyên?"
"5000 nguyên?"
Trong đám người vang lên những tiếng chất vấn,
"Xời! 5 triệu!" Tên đầu trọc hô lên.
"Cái gì?!"
"5 triệu? Tên này muốn tiền đến điên rồi!"
"Mấy người mới điên!"
"Các người thì biết cái gì! Đây không phải con chó bình thường, mà là thần thú trong núi!" Tên đầu trọc vội vàng nói.
"Dáng dấp kỳ lạ thì cũng là một con súc vật thôi, nói không chừng là một con chó người máy à!" Một bà bác trung niên nói.
"Cô à, tôi thấy cô ăn mặc cũng là người cấp bậc cao lễ độ. Nếu không phải cần tiền, tôi cũng không nỡ bán đi bảo bối này!" Tên đầu trọc ôm chặt cái lồng trong tay.
"Buôn bán động vật được quốc gia bảo vệ là phạm pháp!" Thanh âm lạnh lùng của Nạp Lan Chỉ Thủy truyền tới, tên đầu trọc rụt cổ.
"Động vật được bảo vệ gì chứ! Đây là thần thú trong núi ở quê tôi!" Tên đầu trọc cãi lại.
"Mới vừa rồi không phải nói nó tới từ Thần Nông Giá sao?" Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy sắc bén liếc nhìn tên đầu trọc.
"Đúng rồi! Đúng rồi!"
"Tôi thấy hắn chính là một tên lừa đảo, hay là gọi cảnh sát tới đi!"
"Cô ơi, cô đừng nghe hắn gạt!"
"5000 nguyên, trên người tôi chỉ còn chút tiền mặt này." Nạp Lan Chỉ Thủy móc một xấp tiền giấy trong ví đưa cho tên đàn ông.
"Cái này..." Tên đầu trọc do dự.
"Tôi thấy hay là gọi cho bạn bè tôi ở cục cảnh sát vậy." Vừa nói, Nạp Lan Chỉ Thủy vừa thu hồi tiền, tay muốn lấy di động.
"Cầm đi!" Tên đầu trọc đoạt lấy xấp tiền trên tay Nạp Lan Chỉ Thủy, nhét cái lồng vào tay cô, cầm túi xách lên vọt ra khỏi đám người, một hồi đã không thấy bóng dáng đâu.
Thấy không còn náo nhiệt, ngoại trừ còn vài người chỉ chỉ trỏ trỏ Nạp Lan Chỉ Thủy, đại đa số đều đã dần dần rời đi. Đợi tất cả đi hết, Nạp Lan Chỉ Thủy mở cái lồng, bồng tiểu tử ra ngoài.
"Ngao ô ô~!" Thân người tiểu tử run lẩy bẩy, vùi vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
"Ta sẽ không làm tổn thương mi."
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu nó, đi về phía công ty.
Lúc trở lại phòng làm việc, cô lập tức cho người tìm một bác sĩ thú y đến.
Bác sĩ mặc dù cảm thấy hứng thú với động vật kỳ lạ, nhưng ngại vì thân phận Nạp Lan Chỉ Thủy nên cũng không nói gì.
"Cô Nạp Lan, nó chỉ là bị không đủ dinh dưỡng, bị lạnh thôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu, bác sĩ thú y vừa cho tiểu tử ít thuốc.
Tiễn bác sĩ thú y ra về, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy tiểu tử,
"Sau này để ta chăm sóc cho mi."
"Ô ô~!" Tiểu tử yếu ớt kêu một tiếng.
Vuốt ve lông của nó, Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nhớ thịt viên.
Không biết giờ này thịt viên đang ở đâu, có khỏe không? Ngay lúc này cô cảm thấy mu bàn tay ươn ướt, Nạp Lan Chỉ Thủy cúi đầu nhìn, tiểu tử đang đưa cái lưỡi liếm cô.
"Sau này gọi mi là Kim Mao đi!" Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói.
"Ô ô..."
Tiểu tử vừa khôi phục được chút sức lực, nghe thấy cái tên này, đầu lập tức gục xuống.
-----
"Ta nói cô ôm cái điện thoại đứng nghệch ra không thấy chán sao!" Nguyệt nằm trên salon, sang trang tờ tạp chí trên tay.
"Chị tai nhọn, em muốn gọi điện cho chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang nói.
"Làm sao? Tiểu Lang Lang thấy nhớ nương tử mình." Nguyệt trêu ghẹo nói.
"Chính là nhớ chị Trấp Thủy... không biết chị Trấp Thủy có ăn uống đúng bữa hay không."
"Bình thường chị Trấp Thủy làm việc, là sẽ quên ăn cơm." Dáng vẻ lo lắng của Cảnh Tiểu Lang làm Nguyệt thấy buồn cười.
"Vậy cô gọi đi."
"Nhưng em quên số chị Trấp Thủy rồi."
"Cô ta không phải để lại tờ giấy cho cô sao? Bên trên có số điện thoại." Nguyệt nhún vai.
"Điện thoại chị Trấp Thủy không có bắt máy, em muốn gọi đến phòng làm việc, chỉ là không biết số." Cảnh Tiểu Lang cúi đầu.
"Nếu vậy thì, chúng ta đi tìm cô ta sao hả?" Nguyệt tiện tay bỏ tờ tạp chí, nhất thời gợi lên hứng thú.
"Như vậy có thể hay không quấy rầy chị ấy?" Đầu tiên Cảnh Tiểu Lang lộ ra ánh mắt mừng rỡ, ngay sau đó lại lo lắng nói.
"Cả ngày đợi ở nhà cũng không gọi được, nói không chừng còn có thể bắt gian chị Trấp Thủy của cô nga." Nguyệt cố ý nói.
"Bắt gian?" Cảnh Tiểu Lang gãi đầu,
"Ngu ngốc! Nói không chừng chị Trấp Thủy của cô thừa dịp không có cô, đang thông đồng với trai xinh gái đẹp rồi." Nguyệt e sợ thiên hạ còn chưa loạn.
"Không đâu!" Cảnh Tiểu Lang lập tức phủ nhận,
"Chị Trấp Thủy sẽ không như vậy!"
"Chị tai nhọn tương đối là có khả năng!" Cảnh Tiểu Lang lắc đầu.
"Xì~ sói con ngu ngốc, cô đây là có ý gì? Tại sao ta thì có thể?
"Tại vì chị tai nhọn cả ngày chỉ toàn xem vài thứ không lành mạnh, khẳng định cũng là một người sắc toàn sắc." Cảnh Tiểu Lang nghiêm trang nói.
"Nè! Cái gì gọi là sắc toàn sắc hả!" Nguyệt cũng không thuận theo. Nhìn bộ dạng sói con ngu ngốc một bộ hộ chủ.
"Lúc ta xem AV, cô cũng có xem đấy thôi!" Nguyệt chĩa mũi dùi về hướng Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang nhiều lắm chỉ nghe thôi." Cảnh Tiểu Lang nghiêm túc nói.
Nguyệt không nói gì, có đôi khi cô nghĩ sói con ngu ngốc này là ngu xuẩn thật hay chỉ giả vờ.
------
Nạp Lan Chỉ Thủy đổ một chút sữa bò vào chén, Kim Mao thè lưỡi liếm.
"Kim Mao, thích không?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng giữ đầu nó,
"Ô ô!" Kim Mao nâng đầu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy, híp mắt lại tựa như đang cười, lại cúi đầu tiếp tục liếm sữa bò.
Ánh mắt bất giác liếc về hướng cái đuôi của nó, Nạp Lan Chỉ Thủy không nhịn được nhẹ nhàng bóp một cái. Lông xù, cầm lên vừa mềm mại lại vừa thoải mái.
"Ngao ô~!" Toàn bộ thân người Kim Mao lập tức co rúc thành một đoàn, tứ chi nâng lên, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ối... lẽ nào cái đuôi là chỗ nhạy cảm của mi." Nạp Lan Chỉ Thủy bật thốt lên. Tứ chi Kim Mao chạm đất, đi vòng vòng tại chỗ, lại nhảy vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, làm thành ổ, nhắm mắt lại.
"Là buồn ngủ hả...?" Nạp Lan Chỉ Thủy cầm lấy cái đệm dựa trên salon, ôm tiểu tử nhẹ nhàng bỏ vào trên đệm.
"Ô~~" Kim Mao nhẹ nhàng rên lên, thân người nhỏ bé rúc càng chặt hơn, cũng không mở mắt.
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy, mới phát hiện Kim Mao so với thịt viên gầy hơn nhiều. Âm thầm quyết định phải nuôi tiểu tử cho mập ra, sợ rằng nó đã chịu khổ không ít trong tay tên trọc kia.
Nhìn tư thế ngủ của Kim Mao, Nạp Lan Chỉ Thủy lại nổi lên hoài nghi. Tiểu tử rốt cuộc là loài vật nào?
"Tổng giám đốc, có Lâm tiên sinh tới." Cửa phòng làm việc cũng không đóng, thư kí khẽ gõ một cái.
"Lâm Quốc Đống?" Toàn thân Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên đề phòng, cảm giác tâm trạng tươi tốt vừa rồi bị quét đi sạch.
————————————————
*Chăm chỉ cày cấy, cày cấy*
Danh Sách Chương: