"Băng lam chi lệ..."
Nạp Lan Chỉ Thủy tự lẩm bẩm, A Lôi thì khoanh tay đứng bên mép giường.
"Món đồ này quả nhiên vẫn còn..."
"Ô?!"
"Ca ca, anh biết băng lam chi lệ sao?" Cảnh Tiểu Lang nghi ngờ nói.
"Tự nhiên là biết."
"Thật ra cô biết về nó có lẽ càng rõ hơn tôi."
A Lôi nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Tiểu Lang, đôi mắt mờ ám không che giấu được. Cảnh Tiểu Lang không hiểu nên chớp mắt một cái.
Nạp Lan Chỉ Thủy từ sau khi nhận được cuộc gọi của Giessen, liền lâm vào trạng thái thất thần. Laura Carano mời cô tới nhà cô ta, xem băng lam chi lệ hàng thật, đây là đang tính toán chuyện gì.
"Nạp Lan, bất luận cô tin hay không, thì băng lam chi lệ vốn là món đồ thuộc về cô." A Lôi nghiêm mặt nói,
"Đồ của tôi?" Nạp Lan Chỉ Thủy lặp lại,
"Ừ." A Lôi trả lời.
"Tôi không hiểu."
"A Lôi, dường như cậu biết được rất nhiều chuyện, lẽ nào cậu không thể nói cho tôi biết sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng giọng cầu khẩn,
"Chí ít hiện tại tôi vẫn chưa nói được."
"Trần thế có luật lệ của trần thế, ngay cả thiên giới cũng không ngoại lệ."
A Lôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảnh Tiểu Lang cố chấp muốn đi cùng Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy cuối cùng thỏa hiệp. Thời điểm cô cùng Cảnh Tiểu Lang được Giessen dẫn vào phòng khách, Laura đã chờ ở đó từ lâu.
"Vài ngày không gặp, tình cảm nảy sinh của hai người ngược lại đã ở mức sâu đậm rồi nhỉ~"
Laura nhìn cả hai trong lời nói có thâm ý,
"Lời khách sáo không cần nói, cô gọi tôi tới nhất định không chỉ xem băng lam chi lệ đơn giản như vậy." Nạp Lan Chỉ Thủy đi thẳng vào vấn đề,
"Lần này ngược lại là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Chẳng lẽ tôi muốn làm người tốt một lần cũng không được à?" Laura gợi lên khóe môi.
"Ha~ vậy sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy cười nhạt,
"Ngồi đi, món đồ đã chuẩn bị xong rồi." Laura chỉ vào salon,
"Giessen gia gia, lấy giúp cháu món đồ ra đây." Giessen cung kính gật đầu.
"Tiểu Lang Lang~ tôi cảm thấy chị như bỗng nhiên trở nên xinh đẹp hơn thì phải~"
Ánh mắt Laura ranh mãnh híp lại, giảo hoạt dừng trên người cô, nhìn chằm chằm khiến Cảnh Tiểu Lang cảm thấy cả người không được tự nhiên.
"Rắn thối, Tiểu Lang không thèm để ý tới cậu."
Cảnh Tiểu Lang nắm tay Nạp Lan Chỉ Thủy, thân thể hướng lại gần cô.
"Sẽ không phải đã bị ăn rồi đi~ nhìn cái bộ dạng này của chị." Laura liếc sang Nạp Lan Chỉ Thủy một cái,
"Ô ô! Rắn thối!"
Cảnh Tiểu Lang lớn tiếng kêu, đôi mắt vô tội lại nhìn về hướng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Đại tiểu thư."
Lúc này, Giessen đã từ bên trong bước ra, trên tay ôm một chiếc hộp sắt tinh xảo.
"Chuyện vui bắt đầu~"
Nạp Lan Chỉ Thủy im lặng nhìn Laura, trong lòng biết thứ này rất có thể là cái bẫy do Laura cất công sắp xếp.
Laura nhận lấy chiếc hộp sắt,
"Nạp Lan, những tin đồn về băng lam chi lệ chắc hẳn cô đã biết được một chút."
Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
"Vậy cô có biết băng lam chi lệ cũng không phải là món đồ của trần thế không?"
"Lẽ nào băng lam chi lệ là đồ vật của thần tiên?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy kích động, xét theo những cuộc gặp gỡ gần đây, bao gồm Nguyệt, A Lôi, Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần tin rằng thế giới này cũng không phải chỉ như loài người tưởng tượng, thần có lẽ tồn tại thật sự.
"Nhìn bộ dạng cô là đã biết."
"Băng lam chi lệ vốn đến từ trời, công dụng vốn có của nó không phải là món đồ trang sức để thưởng thức, mà là đồ vật dùng để áp chế giam cầm."
"Áp chế ai?" Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng hô lên.
"Chuyện này à."
Laura cố ý dừng một chút, ánh mắt dao động trên gương mặt cả hai.
"Xin lỗi, tôi cũng không biết." Dường như thấy treo tâm trạng cả hai lên đã đủ, Laura hài lòng nói.
"Laura, phương thức gạt người như vậy đâu phải là cao minh." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói,
"Nạp Lan, cô suy nghĩ quá rồi."
"Nếu thứ kia là vật trên trời, vậy đối tượng để giam cầm cũng đâu phải bọn phàm phu tục tử chúng tôi là có thể đạt được."
"Không có liên quan nhiều đến chúng tôi đâu." Laura tiếp tục nói.
"Nếu sự thật không có liên quan đến chúng tôi, vậy cô Laura đã không phí công mời tôi đến đây." Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thẳng vào cô.
"Tôi nghe là Nạp Lan có nhân duyên đặc thù với băng lam chi lệ, Tiểu Lang lại có quen biết từ nhỏ với tôi. Về tình về lý, tôi cũng nên đáp lại lấy băng lam chi lệ ra."
Laura hướng Cảnh Tiểu Lang mỉm cười, Cảnh Tiểu Lang cố ý cúi đầu không để ý tới cô.
"Vậy Laura tiểu thư là chuẩn bị dâng hai tay băng lam chi lệ lên?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi ngược lại.
"Ha~ Nạp Lan, cô chắc chắn thật sự muốn có nó?"
Ánh mắt Laura mờ mịt khó dò, Nạp Lan Chỉ Thủy run sợ. Cô ta đã biết được gì? Trong lòng có giọng nói, giống như Laura chắc chắn cô sẽ không lấy đi băng lam chi lệ vậy.
Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở lên, ánh sáng màu xanh da trời tràn ra ngoài.
"Đây là..."
Nạp Lan Chỉ Thủy thán phục, bảo thạch màu lam giữa sợi dây chuyền bạc đang phơi bày ra trạng thái ánh sáng lam không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua tay chỉ hơi đưa gần đến, nhưng đã liền có thể cảm nhận được một cỗ ấm áp.
Laura thế nhưng vẫn mặt đầy trấn định, gặp biến vẫn không sợ hãi.
"Đẹp quá~"
Cảnh Tiểu Lang cảm khái nói, cô mở to hai mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm viên ngọc màu lam nằm trong hộp.
"Chất liệu này..."
Nạp Lan Chỉ Thủy lanh mắt, cô vừa nhìn qua đã nhận ra nét "đặc thù" của băng lam chị lệ,
"Nạp Lan, quả nhiên có con mắt tốt." Laura lộ ra ánh mắt tán thưởng.
"Chị Trấp Thủy, em có thể sờ thử không?" Cảnh Tiểu Lang không kềm được tiến lại gần,
"Tiểu Lang..."
Không hiểu làm sao, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy sinh ra sợ hãi, chỉ là tay Cảnh Tiểu Lang đã chạm vào băng lam chi lệ rồi.
"A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Ngay lúc tay Cảnh Tiểu Lang chạm đến băng lam chi lệ, trong nháy mắt ánh sáng lớn toát lên, che phủ toàn bộ thân thể cô vào trong.
Thời điểm băng lam chi lệ tự động rơi lên cổ Cảnh Tiểu Lang, biến thành màu xanh da trời hình xoắn ốc xung quanh phơi bày chiếc vòng cổ tinh thạch, đã khóa lấy cái cổ của Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy kêu lên, Cảnh Tiểu Lang thất thần nhìn vào món đồ trên cổ,
"Chị Trấp Thủy... em..."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Tiểu Lang đã hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ thủy kịp thời đỡ lấy Cảnh Tiểu Lang, biểu cảm Laura thì như không nằm ngoài suy đoán, đúng như suy đoán toàn bộ ban đầu của Nạp Lan Chỉ Thủy. Laura đã biết trước những chuyện này sẽ phát sinh, cô quả thật không nên dẫn Cảnh Tiểu Lang tới đây.
"Trả lại cho cô!"
Nạp Lan Chỉ Thủy căm tức nhìn Laura, nắm chiếc vòng trên cổ Cảnh Tiểu Lang, muốn kéo nó xuống.
Nhưng phát hiện bất luận dùng sức ra sao cũng không tài nào gỡ xuống được,
"Tháo xuống! !"
"Tháo xuống mau! ! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy quát Laura, đôi mắt Laura phủ đầy ý cười,
"Tôi phát hiện Tiểu Lang Lang mang nó thật sự rất dễ nhìn."
"Tôi không cần băng lam chi lệ! ! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy kinh hoảng thất thố nhìn Cảnh Tiểu Lang, rất sợ cô bé vẫn chưa tỉnh lại, là lúc này đang rơi vào nguy hiểm.
Laura lại giống như xem trò vui, buồn cười nhìn chăm chú cả hai.
"Cẩu cẩu rất hợp với vòng cổ, chó sói cũng không ngoại lệ." Laura cười nói,
"Cô nói cái gì! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy đỡ Cảnh Tiểu Lang lên salon, tiến lên túm lấy cổ áo Laura,
"Cô lặp lại lần nữa! !" Laura thái độ thờ ơ,
"Cô có rống tôi thêm cũng vô ích, tôi không có bản lĩnh tháo món đồ này xuống."
Laura lấy tay cô ra, sửa sang lại quần áo, lặi nặng nề ngồi trở lại salon.
"Tiểu Lang..."
Nạp Lan Chỉ Thủy cúi người, nắm lấy tay Cảnh Tiểu Lang, gương mặt tràn đầy lo âu.
"Chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang chậm rãi mở mắt,
"Tiểu Lang, em tỉnh rồi hả!"
"Dạ, em không sao." Cảnh Tiểu Lang ngồi dậy, tay xoa gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không sao là được rồi." Nóng ruột trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy rốt cuộc cũng chậm rãi lắng xuống.
"Chị Trấp Thủy, chị sao vậy?" Tay nhỏ của Cảnh Tiểu Lang xoa hàng mi cho cô,
"Chỉ là quá lo lắng cho em thôi..." Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lại dò về món đồ trên cổ Cảnh Tiểu Lang.
"Hình như không lấy xuống được..." Cảnh Tiểu Lang cười khổ, lấy tay kéo cái vòng trên cổ.
"Không sao, nhìn như vậy cũng rất đẹp mắt." Cảnh Tiểu Lang không hề gì, này tốt hơn nhiều thứ lắm.
"Cả nhà vui mừng~" Laura cười nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy hung ác trợn mắt nhìn cô, Laura nhún vai.
Sau khi cả hai rời đi, Giessen mới mở miệng nói:
"Đại tiểu thư, vì sao cháu không đưa vô tà kiếm cho các cô ấy?"
"Nhanh như vậy liền vạch trần kết quả, vậy thì chơi sẽ không vui."
"Cháu đi xem Lạc Thanh một chút."
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Laura rời đi, Giessen lắc đầu.
-----
"Tiểu Lang, em thật sự không thấy có chỗ nào không được thoải mái chứ?" Trên xe, Nạp Lan Chỉ Thủy không yên tâm lại hỏi,
"Em không sao, chị Trấp Thủy~" Cảnh Tiểu Lang hướng cô cười nói.
"Nếu có bất cứ
chỗ nào không được thoải mái nhất định phải nói với chị đó!" Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương nói,
"Em nói hết rồi mà em không sao." Cảnh Tiểu Lang nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn.
Nhìn về con đường phía trước, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn lo lắng trong lòng, ánh mắt lại lần nữa trong lúc lơ đãng rơi vào trên cổ Cảnh Tiểu Lang. Vẫn là nghĩ biện pháp lấy băng lam chi lệ xuống mới được, Nạp Lan Chỉ Thủy âm thầm suy nghĩ.
-----
"Xin hỏi đây là nhà Giản Niên ạ?"
Sở Khiết thấp thỏm đứng ngoài cổng, trong ngực của cô, là Kim Mao đang an tĩnh nằm.
Sớm đã biết Giản Niên coi như là một tay đua nổi tiếng, tài sản hẳn không ít. Nhưng hôm nay đứng tại căn biệt thự sang trọng này, trong lòng Sở Khiết vẫn khó tránh khỏi có chút tức tối bất bình, đúng là cường hào mà! ! ! !
Nhìn thấy người ra mở cửa là một vị mỹ nữ chưa từng gặp qua tuổi chưa tới trung niên, là đại mỹ nữ a! ! Con ngươi Sở Khiết nhìn cũng sắp rớt ra luôn, cô có chút vô cùng xấu hổ.
Cô hơi nhìn Kim Mao trong lòng oán niệm, nếu không phải tiểu tử này cứ một mực đòi ra ngoài, hình như là muốn gặp Nạp Lan Chỉ Thủy, thì cô cũng sẽ không tới đây.
"Cháu là?"
Mắt thấy cô gái trước mặt có một loạt biểu tình biến hóa, có thể nói là đủ mọi loại màu sắc, Lục Hồng chỉ cảm thấy vô vàn thú vị. Vã lại tiểu tử trong ngực cô bé lại còn vô cùng giống Cảnh Tiểu Lang khi còn bé, thật là muốn ôm vào lòng giày xéo một phen.
"Cháu tên Sở Khiết, là bạn của Nạp Lan Chỉ Thủy. Hình như cậu ấy tới đây, nên cháu tới tìm cậu ấy." Sở Khiết nói.
"Hai đứa nó không có ở đây, nhưng mà cháu Sở cứ vào trong trước đi."
"Cháu cảm ơn ạ."
"Có thể cho ta ôm tiểu tử một chút không?" Lục Hồng chỉ chỉ Kim Mao,
"Dạ..... nó sợ người lạ, sẽ cắn người." Sở Khiết lộ ra nụ cười xin lỗi.
"Nó tên gì thế?" Lục Hồng lơ đễnh,
"Kim Mao." Sở Khiết cười nói,
"Ngao ô~"
Kim Mao yếu ớt gọi một tiếng, thì ra Sở khiết đè lên cái đuôi to của nó, khiến tiểu tử cảm thấy không được thoải mái.
"Cái tên thú vị~"
"Dáng dấp nó thiệt kỳ lạ, là giống chó gì vậy?"
Lục Hồng theo bản năng cho rằng Kim Mao là loài chó.
"Cái này....."
Sở Khiết không biết nên trả lời như thế nào.
"Bảo bối~" Cảnh Lang ngồi lên salon, ôm Lục Hồng.
"Còn thấy mệt không?"
"Tránh ra!"
Lục Hồng thẹn thùng hơi đẩy Cảnh Lang, lại ho nhẹ một tiếng, tỏ ý đang có khách, để cho Cảnh Lang thu vén một chút.
Con ngươi Sở Khiết nhìn cũng sắp rớt ra luôn rồi,
"Hai bác là..."
"Chúng ta là mẹ của Cảnh Tiểu Lang." Lục Hồng nói một cách tự nhiên.
"Ha?" Sở Khiết vỗ gò má mình một cái,
"Ngao ô~~"
Thừa dịp Sở Khiết ngốclăng, Kim Mao nhảy khỏi lồng ngực cô.
Danh Sách Chương: