Nguyệt trợn mắt nhìn Giản Niên hồi lâu,
"Ha, thế thì tốt quá, nếu Shura vương đại nhân đã xem ta như kim chủ miễn phí, vậy cầu còn chẳng được."
Nổi nóng trong mắt cô gái thoáng chốc không thấy đâu, thay vào đó là mị sắc.
Cô cố ý chạm người vào ngực Giản Niên, "kim chủ", Giản Niên nhíu mày, cái cô này đang nói hưu nói vượn gì vậy.
"Cách xa tôi một chút."
Giản Niên chán ghét đẩy người cô ra,
"Ai dô, ban nãy còng ta lại còn sảng khoái là thế, bây giờ chơi xong tính phủi mông hử."
Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
Ý thức được cái cô này là đang càn quấy, Giản Niên cũng không có hứng thú dây dưa cùng.
"Cho cô thời gian nghĩ lại kỹ càng, đừng quên lấy bộ dạng này của cô ra ngoài, sẽ bảo đảm không bị bắt đến phòng thí nghiệm cho người ta nghiên cứu sao?"
Giản Niên giễu cợt.
"Đệch! Cút cho lão nương!"
Nguyệt thẹn quá hóa giận. Giản Niên thì một bộ ta chả liên quan rời đi.
Nguyệt nhìn cái vòng bạc trên tay, giận đếm dậm chân.
Vì vậy cô một không làm hai không bỏ gõ cửa phòng bệnh Nạp Lan Chỉ Thủy. Đương nhiên Nạp Lan Chỉ Thủy với Cảnh Tiểu Lang vẫn chưa ngủ, Nạp Lan Chỉ Thủy đang muốn xuống giường, Cảnh Tiểu Lang ngăn cô lại.
"Chị Trấp Thủy, để em."
Nạp Lan Chỉ Thủy buồn bực là người nào.
"Ôi?"
Cảnh Tiểu Lang nhìn người phụ nữ trước mặt kinh ngạc đến ngây người.
Thân hình Nguyệt thoắt cái, lách qua tiến vào trong.
"Nạp Lan đại tiểu thư, mới một lúc không gặp, khí sắc không tồi nga~"
Cảnh Tiểu Lang buồn bực đóng cửa lại, cô nhìn cái cô đường hoàng tiến vào cửa này, hình như còn phóng ánh mắt quyến rũ cho chị Trấp Thủy.
"Là cô?"
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy mở đèn,
"Đối đãi ân nhân cứu mạng mình, có đâu lãnh đạm như cô vậy?"
Nguyệt giả vờ vẻ mặt ủy khuất.
"Chị tai nhọn ơi, chị có thể không cần bán manh được không." Cảnh Tiểu Lang nói,
"Phụt!"
Nạp Lan Chỉ Thủy không nhịn được cười thành tiếng, sắc mặt Nguyệt trở nên tái mét.
"Cái gì? Chị tai nhọn á? Bổn tiên nữ có tên đàng hoàng có được không. Em cái đồ sói con nít lông còn chưa mọc dài này!" Nguyệt nổi giận.
"Tiên nữ? Tiên nữ làm sao lại có tai nhọn nhỉ?"
Cảnh Tiểu Lang ngây thơ nói, Nạp Lan Chỉ Thủy cười đến đau bụng.
"Sói con thối, tin chị nướng em lên ăn không!" Nguyệt đứng dậy, "cộp cộp cộp" đi về hướng Cảnh Tiểu Lang.
"Ăn Tiểu Lang không ngon chút nào đâu, chị tai nhọn đang giận ạ?"
Cảnh Tiểu Lang đúng là làm người khác giận đến điên người, Nguyệt cảm thấy mạch máu của mình cũng sắp nổ tung rồi.
"Nạp Lan đại tiểu thư, hôm nay ta tới là muốn cô hoàn thành lời hẹn ban đầu."
Nguyệt quay đầu nhìn về hướng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Lời hẹn?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn người, Cảnh Tiểu Lang khẩn trương.
"Ta ở nhân giới không chỗ nương náu, Nạp Lan đại tiểu thư làm sao thì làm phải bao ăn ở cộng thêm một người hầu, ba cái kiệu nhỏ, cộng với toàn bộ chi tiêu..."
"Chị tai nhọn, chị tham lam quá nha."
Cảnh Tiểu Lang cải chính nói:
"Mẹ em từng nói làm người không thể tham lam như vậy."
"Phụt!"
Nếu không phải vì trên mặt có một đống băng gạc, Nạp Lan Chỉ Thủy đã cười đến khóe mắt co quắp lại.
"Sói con thối!"
Nguyệt rống lên với Cảnh Tiểu Lang,
"Chị tai nhọn, chị lại nói sai rồi. Tiểu Lang không hề thối chút nào, lại còn thơm nữa, chị có thể hỏi chị Trấp Thủy."
Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang mong đợi chuyển hướng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu, Nguyệt hoàn toàn ngất.
"Tôi có thể thỏa mãn yêu cầu cho cô, nhưng hiện tại có thể mời cô trước hết ra ngoài được không, chúng tôi muốn nghỉ ngơi."
Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nói,
"Nạp Lan đại tiểu thư, nếu như ta có chỗ ở đã không nương nhờ cô đi?"
Nguyệt phát tiết một trận, mới bình tĩnh lại.
"Chị tai nhọn, chị thật ầm ĩ." Cảnh Tiểu Lang nói,
"Im miệng!"
Nguyệt tức giận, gặp phải một tên Shura vương không có trái tim đã quá giận rồi, bây giờ còn thêm một con sói ngây thơ ngu ngốc, cô cảm giác bản thân sắp điên mất.
Nạp Lan Chỉ Thủy cầm di động trong hộc tủ, bấm một dãy số, nói vài câu.
"Sẽ có người đến đón cô đi nhà tôi ngay."
"Tốt."
Nguyệt nằm lên salon. Nạp Lan Chỉ Thủy vẫy vẫy tay với Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang ngoan ngoãn bò lên giường.
"Mới một lúc, tay đã lạnh vậy rồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy bao lấy tay Cảnh Tiểu Lang,
"Hehe, có chị Trấp Thủy liền không lạnh nữa."
Cảnh Tiểu Lang theo bản năng rụt chân, thật ra cô rất muốn đặt chân lên đùi Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng lại sợ làm chị ấy bị thương.
Nạp Lan Chỉ Thủy sưởi ấm tay cho cô bé xong, lại sờ xuống chân.
"Nhột~"
Cảnh Tiểu Lang nhạy cảm rụt bắp chân.
"Em không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy bao phủ bàn chân nhỏ bé trước ngực. Nhìn hai người tán tỉnh nhau trên giường, Nguyệt phát điên đập xuống salon.
"Còn bao lâu nữa hả, ở đây nhìn các người tán tỉnh nhau, còn không bằng ta về nhà xem OOXX sướng hơn."
Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường đầu đầy hắc tuyến, cái tên này mà thần tiên gì? Ngôn từ thì thô bỉ, lại còn bệnh tâm thần, cử chỉ còn bà thím hơn cả mấy bà thím phàm trần.
"Chị tai nhọn có thể lựa chọn nhắm mắt lại hoặc bịt lỗ tai."
Cảnh Tiểu Lang thân thiết đề nghị, Nguyệt xem thường, không thèm lại phản ứng với cả hai.
Di động trực tiếp vang lên lần nữa, Nạp Lan Chỉ Thủy bày tỏ xe đã tới. Nguyệt như nhặt được đại ân xá vậy, đi ra cửa.
"Tạm thời trước ở lại nhà tôi đừng chạy lung tung."
Nạp Lan Chỉ Thủy khuyên bảo, liếc mắt về hướng lỗ tai cô.
Nguyệt hồi đáp cô bằng cái nhìn tức giận, đi ra ngoài.
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại hai người, chỉ có điều các cô cũng không còn buồn ngủ.
"Chị Trấp Thủy, em không ngủ được."
Cảnh Tiểu Lang nhỏ giọng nói.
"Chị cũng không ngủ được."
Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người lại, đối diện Cảnh Tiểu Lang.
"Dáng vẻ bây giờ của chị xấu xí lắm phải không?"
Bất chợt, Nạp Lan Chỉ Thủy nói.
"Không đâu."
Cảnh Tiểu Lang lập tức trả lời.
Nạp Lan Chỉ Thủy bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô sờ lên gương mặt đầy băng gạc của mình,
"Đợi đến khi tháo chúng xuống, trên gương mặt chị sẽ hiện đầy những vết rách ghồ ghề, sẽ rất khủng khiếp."
"Chị vẫn luôn là chị Trấp Thủy từ đầu đến cuối trong mắt Tiểu Lang."
"Chị Trấp Thủy, thích một người thì sẽ không để tâm dáng vẻ bên ngoài của người đó."
"Tiểu sắc quỷ, trái chị gái xinh đẹp, phải cũng chị gái xinh đẹp. Còn không phải thuộc đảng trọng vẻ bề ngoài?"
Nạp Lan Chỉ Thủy trừng cô bé.
"Ô~~ chị Trấp Thủy không thích, Tiểu Lang sẽ không gọi." Cảnh Tiểu Lang sốt ruột.
Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu,
"Chị Trấp Thủy! Ô ô ô, sau này Tiểu Lang tuyệt đối không thế nữa! Chị đừng giận, đừng không để ý đến Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang chân thành thề thốt. Thích nhìn người đẹp, thích gọi các chị xinh đẹp là chị gái xinh đẹp, là tật xấu từ nhỏ của cô bé rồi. Nếu muốn đổi, sợ cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
"Tiểu tử ngốc~~"
Nạp Lan Chỉ Thủy xoa gương mặt cô bé,
"Ô ô~ từ sau khi Tiểu Lang gặp chị Trấp Thủy, em chỉ thích một mình chị Trấp Thủy thôi~~"
"Cảnh Tiểu Lang, chị hỏi em. Nếu sau này chị bỏ rơi em em sẽ thế nào?"
Hai mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn chăm chú cô bé.
"Dạ? Tại sao chị Trấp Thủy sẽ bỏ rơi Tiểu Lang?"
Cảnh Tiểu Lang ngoẹo đầu, suy nghĩ câu hỏi này.
"Tiểu Lang, chuyện tương lai không ai có thể nói trước, chị chẳng qua lúc này vẫn chưa thể đưa ra bảo đảm."
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đau buồn, sau này giữa các cô sẽ phải đối mặt rất nhiều chuyện, cô thật sự không thể bảo đảm bản thân mình hoặc Cảnh Tiểu Lang có thể đi hết đoạn đường này, hoặc giữa chừng là ai sẽ buông tay trước.
Nạp Lan Chỉ Thủy thậm chí mơ hồ lo lắng về gia thế nhà mình, về việc trách nhiệm sau này của cô sẽ làm tổn thương đến Cảnh Tiểu Lang, cô bé đơn thuần như vậy, một lòng một dạ yêu cô. Cô không muốn tổn thương cô bé, nhưng nếu các cô đã bên nhau, vậy loại tổn thương này có phải sớm muộn rồi cũng sẽ phát sinh.
"Như vầy nhé, bất luận có ra sao đi nữa chỉ cần Tiểu Lang không buông tay chị Trấp Thủy chẳng phải là được sao?"
Cảnh Tiểu Lang suy nghĩ một hồi nói.
"Tiểu Lang không sợ đau khổ, cũng không sợ chị Trấp Thủy sẽ tổn thương em." Cảnh Tiểu Lang nói tiếp.
"Cảnh Tiểu Lang, trên đời này sao lại có em một tiểu tử ngốc nghếch đến vậy!" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chặt lấy cô bé.
"Nếu Tiểu Lang biến thành thông minh hơn, chị Trấp Thủy vẫn sẽ thích em không?" Cảnh Tiểu Lang nói.
"Thích." Nạp Lan Chỉ Thủy không chút do dự nói.
Một đêm này, cả hai cứ vậy ôm nhau ngủ. Buổi tối có Cảnh Tiểu Lang trong ngực, Nạp Lan Chỉ Thủy không còn mơ thấy những giấc mộng kỳ quái nữa.
Sáng hôm sau, Nạp Lan Chỉ Thủy thức dậy, nhìn tư thế tiểu tử ngủ trong ngực, cô cưng chiều hôn lên chóp mũi cô bé.
"Cốc cốc" hai tiếng, ngoài cửa vang lên âm thanh,
"Cô Nạp Lan, cô đã dậy chưa?"
"Mời vào."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi dậy dựa vào giường, y tá đẩy xe nhỏ vào.
"Nên đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp cho cô rồi."
"Được."
Khi y tá thấy Cảnh Tiểu Lang trên giường thì sững sốt một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ kéo chăn đắp lên cho Cảnh Tiểu Lang.
"Sao vậy?"
"Không, không có gì." Y tá mất tự nhiên nói.
"Thân thể cô Nạp Lan vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại."
Y tá chỉ là hảo tâm nhắc nhở.
"Tôi nghĩ chị là người thông minh, nên nói gì, nên làm những gì cũng sẽ có chừng mực."
Nạp Lan Chỉ Thủy ám chỉ nói, những ngày này đều là chị y tá này chiếu cố cho cô. Một vài hành động thân mật của cô cùng Cảnh Tiểu Lang tự nhiên vào trong mắt cô ấy, không phải Nạp Lan không nghĩ tới cô ấy sẽ dùng ánh mắt khác thường đối đãi các cô, nhưng cô càng quan tâm hơn chính là những thứ lời phỉ nhổ sẽ tổn thương đến Cảnh Tiểu Lang.
"Cô Nạp Lan, tôi không có ý đó." Chị y tá vội giải thích.
"Cảm ơn chị những ngày qua chiếu cố cho tôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy cắt ngang lời cô, ánh mắt chuyển về hướng Cảnh Tiểu Lang.
"Cô Nạp Lan, nếu đã thật lòng thích một người, giới tính có thật sự quan trọng như vậy?"
Chị y tá không đầu không đuôi nói một câu.
"Cái gì?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nghe thấy khác thường trong giọng điệu của cô,
"Thật ra tôi cũng thích một người, một người phụ nữ."
Chị y tá ấp úng thật lâu.
"Vậy chúc mừng chị." Nạp Lan Chỉ Thủy thản nhiên nói.
"Không, chỉ là tôi đơn phương thầm mến thôi."
"Trước khi tôi gặp được cô bé, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu phụ nữ."
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy vừa chuyển, sờ đầu Cảnh Tiểu Lang.
"Tôi từng do dự, cũng từng quấn quít. Thậm chí cho rằng đó là một đoạn tình cảm không bình thường, mà cũng chưa hẳn đã là tình cảm."
"Cô Nạp Lan..." chị y tá kích động.
"Đời người chớp mắt liền hết, muốn làm gì thì làm ngay đi."
Trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy tràn đầy khích lệ.
"Cảm ơn cô, cô Nạp Lan!"
Như có được sự cho phép, cả cơ thể và tinh thần chị y tá rung lên.
Danh Sách Chương: