Đề tài có chút nhàm chán, bất quá thì là có thể thổi phồng lên được bao nhiêu hai anh em liền thổi phồng lên bấy nhiêu, Laura đối với việc này khịt mũi xem thường. Trong lòng cô nghĩ nếu không phải hai anh em họ ra đời trong ngôi nhà giàu có, thì đời nào có thành tựu như hôm nay?
Từ khi chào đời cô đã liền sống tại nhân giới, cân nhắc một chút về tiêu chuẩn của loài người đối với thành công và thất bại thì đơn giản chính là tiền tài địa vị và danh dự, mà vận mạng của một người khi chào đời dựa vào điều trên chiếm một phần rất lớn.
Rốt cuộc thì, bữa cơm cũng kết thúc. Laura thấy Lạc Thanh chỉ ăn được một ít, trong lòng mơ hồ hơi lo lắng.
Cô vốn định lúc này mang Lạc Thanh về, không ngờ Thiệu Anh Khang lại đề nghị mọi người cùng vào phòng khách ngồi một lát, lúc sau sẽ có cà phê mang lên. So với bên ngoài huyên náo, bên trong căn phòng khách lại cho người ta cảm giác hoàn toàn như hai thế giới.
"Một lát sau còn có màn biểu diễn pháo hoa, chẳng hay hai vị có thể đợi đến khi nó kết thúc rồi hẵng hãy đi."
Thiệu Anh Khang sớm đã nhìn ra tâm tư nóng lòng muốn ra về của Laura, hắn mở miệng giữ người.
Laura vừa định lên tiếng.
"Cảm ơn Thiệu tiên sinh, cũng lâu lắm rồi tôi không được ngắm pháo hoa."
Lạc Thanh thế nhưng lại cười nói, Laura hướng cô với ánh mắt trưng cầu ý kiến. Lạc Thanh chẳng qua chỉ cầm lấy tay Laura, ánh mắt tỏ ý không cần phải vì cô mà băn khoăn.
Biết Lạc Thanh trong suy nghĩ đều ưu tiên đến mình, trong mắt Laura liền thoáng qua một tia nhu tình. Một màn này bị Thiệu Anh Khang nhìn thấy, trong lòng hắn có chút khó chịu cố ý dời đi ánh mắt.
"Phải rồi, chẳng hay Thiệu thái thái làm sao mà biết được Thiệu tiên sinh vậy, nhất định hẳn là một giai thoại rồi."
Laura cố ý nói, cô ngược lại không ngờ người đàn bà này lại có thể nương nhờ Thiệu gia, thành công gả vào nhà giàu có.
Cô đã đánh giá thấp người đàn bà này rồi, cần phải nhìn nhận lại thật kỹ lưỡng.
"Nhắc lại thấy thật xấu hổ, chúng tôi là gặp gỡ trong quán bar."
"Tôi đối với Mộng Như xem như là vừa thấy đã yêu, khi đó Mộng Như vừa mới ly hôn với chồng cô ấy."
Nhắc tới vợ mình, trên gương mặt Thiệu Anh Kiệt tràn đầy niềm hạnh phúc, trong mắt hắn chứa chan tình yêu không kể xiết.
Hắn chủ động cầm tay Lý Mộng Như, nắm lấy đưa lên ngực.
"Tôi không ngại việc cô ấy đã từng kết hôn, từng là một nhân viên cảnh sát."
"Bất quá, hiện tại cô ấy đã vì tôi làm một bà nội trợ trọn vẹn."
Thiệu Anh Kiệt kéo kiều thê vào lòng.
Trên mặt Lý Mộng Như có chút e thẹn, nhưng vẫn thuận theo dựa sát vào ngực chồng.
"Haha, vậy chính là tình yêu đích thực rồi~"
Laura tâng bốc nói, nhưng đáy mắt lại ung dung thoáng qua vẻ giảo hoạt.
Kỹ thuật diễn cũng tốt lắm, có thể giật được bằng khen rồi đấy.
Trong lòng cô oán thầm.
Lạc Thanh cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt mình, đây là Lý Mộng Như sao? Trong dạ dày đột nhiên buồn nôn, cô muốn ói. Vờ vịt một người đàn bà bộ dạng như vậy khiến cô thấy muốn ói.
"Sao vậy?" Laura khẩn trương hỏi Lạc Thanh.
"Không sao, phỏng chừng dạ dày hôm nay có chút không được thoải mái." Lạc Thanh cho cô nụ cười an tâm.
"Ngược lại Laura tiểu thư, không chỉ có tài kinh doanh, ngay cả điểm ưa thích phụ nữ này cũng thật kinh hãi thế tục." Thiệu Anh Kiệt câu trước khen câu sau chê bai nói.
"Tôi thích nữ giới đã không còn là bí mật, người trong ngành đều biết."
"Tôi rất yêu vợ mình."
Laura dùng lực rất lớn ôm Lạc Thanh vào lòng.
"Vợ? Laura tiểu thư, các người đã kết hôn chưa?"
Thiệu Anh Kiệt cười khan một tiếng, sắc mặt Thiệu Anh Khang tái xanh.
"Đã là chuyện ván đóng thuyền, cô ấy giờ đây là vị hôn thê của tôi." Cô ngưng mắt nhìn vào hai mắt Lạc Thanh.
Laura thâm tình nói, Lạc Thanh lộ chút vẻ xúc động, cô có phải nên cân nhắc đáp ứng lời cầu hôn của Laura rồi chăng?
"Cha mẹ đôi bên đã đồng ý rồi sao?" Thiệu Anh Khang không nhịn được hỏi.
"Xin lỗi, hai mẹ của tôi đã qua đời từ rất sớm. Tiểu Thanh cũng vậy."
Chân mày Laura hiện lên một tia không vui. Cô kiêng kỵ nhất là người khác nhắc tới cha mẹ mình.
"À....." Thiệu Anh Khang mất tự nhiên quay sang chỗ khác.
"Bánh ngọt cà phê đã tới~"
Người làm đẩy xe thức ăn vào, trong không khí tỏa ra trận trận hương thơm ngọt lịm của bánh ngọt, Lạc Thanh thế nhưng một chút thèm ăn cũng không có. Trong dạ dày lần nữa trời long đất lở, Lạc Thanh không nhịn được che miệng, bắt đầu nôn mửa.
"Tiểu Thanh?!" Laura lo lắng kêu lên.
"Wc...." Lạc Thanh nhỏ giọng nói.
"Ở bên kia." Thiệu Anh Khang chỉ về một chỗ cách đó không xa.
"Em không sao."
Cô hướng Laura lắc đầu, tỏ ý để cô tự đi là được rồi.
"Xin lỗi, không thể ngồi chơi cùng các vị." Lạc Thanh đứng dậy, trong lòng Laura một trận lo lắng cho thân thể Lạc Thanh, một mặt cảm thấy kỳ quái cô ấy là đang có chuyện gì, bụng đã ăn phải thứ gì không sạch ư?
Không lâu sau, Lý Mộng Như đứng dậy bày tỏ muốn về phòng thay đổi xiêm y. Laura nheo mắt đánh giá bóng dáng cô rời đi.
"Laura tiểu thư, có vấn đề gì sao?" Thiệu Anh Kiệt chú ý thấy điểm này, không khỏi hỏi.
"Thật ngại, chẳng qua dáng dấp tôn phu nhân* rất giống một người quen biết của tôi."
(*gọi tôn kính vợ người ta)
"À?" Thiệu Anh Kiệt nhíu mày.
"Thứ tôi nói thẳng, Thiệu tiên sinh có lẽ cũng đã biết rõ mọi chuyện về tôn phu nhân rồi nhỉ."
"Trước khi chúng tôi kết hôn, Mộng Như đã thẳng thắn nói mọi chuyện với tôi, bao gồm cả việc đáng thương bất hạnh bị sảy thai của cô ấy."
Trên gương mặt Thiệu Anh Kiệt lộ ra vẻ đau xót, như thể đứa bé đã mất đó là con trai ruột thịt của hắn vậy.
"Xem ra Thiệu tiên sinh đối với Lý tiểu thư là yêu đến khắc cốt ghi tâm a." Laura không mặn không nhạt nói.
"Tôi từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục từ nước ngoài, trên tư tưởng có thể nói là thuộc về dạng tương đối cởi mở."
"Tiểu thư Laura yêu người cùng giới cũng là chuyện hết sức cảm động đi." Thiệu Anh Kiệt phát ra từ đáy lòng thở dài nói.
"Đều như nhau." Laura cười nói.
Thiệu Anh Khang thì một mực hướng anh cả nháy mắt ra hiệu, dễ dàng nhận thấy Thiệu Anh Kiệt cũng không phát hiện ra. (bởi zậy bị Lý Mộng Như dễ dàng xỏ mũi dắt đi là đúng rùi)
"Ụa ----!"
Lạc Thanh hai tay vịn chặt hai bên tường, hướng bồn cầu nôn mửa. Nôn một trận xong, đến khi cô cảm thấy cỗ cuồn cuộn trong bụng dịu bớt, mới chậm rãi đứng dậy.
Thân thể mềm nhũn yếu ớt vô lực dựa vào tường, Lạc Thanh dùng tay vén lọn tóc qua một bên, hai tay che bụng, trên gương mặt chứa đầy biểu cảm nghi hoặc.
"Mình rốt cuộc là bị làm sao vậy..."
Cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn được một chút, Lạc Thanh từ từ đi tới bồn rửa mặt. Trùng hợp lúc này, cánh cửa "cọt kẹt" mở ra. Lý Mộng Như mặt không cảm xúc đứng đó. (như ma vậy)
"Là cô?!"
Lạc Thanh chợt xoay người, trên gương mặt đầy cảnh giác cùng đề phòng với cô.
"Cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không làm chuyện gì với cô." Lý Mộng Như lãnh đạm mở miệng nói.
"Vậy tôi ra trước." Lạc Thanh không muốn cùng cô nói thêm câu nào, từ bên người cô lướt qua.
"Nhìn bộ dạng của cô, sẽ không phải đã mang thai đi." Lạc Thanh sững sốt.
"Chuyện này không liên quan tới cô." Cô xoay người nói.
"Dù sao tôi cũng xem như là người từng trãi, phản ứng của cô nôn mửa lợi hại như vậy, Laura cô ta cũng không phát hiện được." Lý Mộng Như cười nhạt.
"Tôi biết từ lâu cô ở lại bên cạnh Laura là có âm mưu khác, bây giờ sợ rằng cô đã không thể dễ dàng dứt ra được rồi."
"Thì ra cô cũng có thể lên giường với đàn ông....." Lý Mộng Như còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng "bốp" một tiếng, Lạc Thanh đã hung hăng tát cô.
Bị một cái bạt tai, Lý Mộng Như nổi giận, một tay che mặt bị đánh.
"Lạc Thanh, cô đánh tôi à!"
"Đối với loại phụ nữ hư hỏng ai cũng có thể như cô, đánh cô tôi còn ngại bẩn tay mình."
"Miệng sạch sẽ một chút cho tôi, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Laura." Lạc Thanh cao ngạo nhìn cô.
"Ha! Có con hoang với một thằng đàn ông khác còn không biết xấu hổ làm ra vẻ thanh cao."
"Nếu như để Laura Carano biết được, cô cảm thấy cô ta còn để cho cô toàn thây không?"
Lý Mộng Như cay nghiệt nói, lại "bốp" một tiếng, Lạc Thanh lại tát thêm cho cô một cái. (Mì Hảo Hảo *viết hoa lun* =)))))))))))
Thân thể Lạc Thanh run rẩy.
"Không cần cô bận lòng, tôi sẽ đích thân nói với chị ấy."
Nói ra từng lời từng chữ, Lạc Thanh chỉ cảm thấy những ký ức của trước nay trong phút chốc bị xé toạc thành những mảnh vụn, Lý Mộng Như ôn nhu, Lý Mộng Như hiền lành, đưa cô trở ra từ vực sâu địa ngục.
Lý Mộng Như đó... vào giờ phút này đã tan vỡ thành từng mảnh, thì ra hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của cô, là cô tình nguyện từ một phía. Cô bị lừa gạt tất tần tật, người đàn bà trước mặt cô hôm nay mới là Lý Mộng Như đích thực.
"Lạc Thanh, cô thử đánh tôi lại lần nữa xem nào!"
Lý Mộng Như nổi giận, bắt lấy cánh tay Lạc Thanh lôi kéo về trước.
"Ưhm..."
Thân người Lạc Thanh không ổn định, ngã sỗng xoài về trước. Mới nãy nôn mửa, dẫn đến khiến cô mất hết sức lực toàn thân, cô cảm thấy chân mình cũng mềm đi, Hơn nữa miệng vết thương trên cánh tay mới vừa khép lại không lâu, bị móng tay nhọn của Lý Mộng Như đâm rách, máu đỏ tươi trong nháy mắt liền rỉ ra.
"Tay cô bị thương?" Lý Mộng Như thả tay cô ra, vào giờ phút này mới phát hiện trên cánh tay cô ấy có vết dao.
Lạc Thanh không nói gì, chật vật bò dậy từ mặt đất, đi ra cửa.
"Tiểu Thanh?!"
Laura trùng hợp chạy tới thì thấy Lạc Thanh sắp ngã xuống, vội vàng đỡ lấy cô. Lúc phát hiện miệng vết thương trên cánh tay lại chảy máu, mới sợ hãi nói:
"Tại sao lại như vậy?"
Song khi Lý Mộng Như vừa bước ra, Laura lúc này liền hiểu.
"Lý Mộng Như!" Cô nổi giận, con ngươi nhìn thẳng vào cổ.
"Không liên quan tới tôi... tôi đâu biết là..."
Trong lòng Lý Mộng Như cũng bối rối, hậu quả của việc chọc giận Laura cô đương nhiên hiểu, thật vất vả cô mới nhặt được cơ hội lần thứ hai, gả cho Thiệu Anh Kiệt.
Cô mới vừa hạnh phúc chưa được bao lâu, tuyệt đối không muốn lại rơi vào địa ngục lần nữa.
"Không phải tôi! Tại cô ấy mang thai!" Trong cơn kinh hoàng, cô chỉ về phía Lạc Thanh thét lên. Nghe thấy tiếng thét anh em Thiệu Anh Kiệt cũng đã chạy tới.
"Có thai?!" Thiệu Anh Khang lập lại.
"Chúng tôi cáo từ trước!"
Laura nghiến răng nghiến lợi nói, xốc ngang Lạc Thanh lên liền rời khỏi đây.
"Em không sao... Laura, cô ấy không làm gì em cả đâu."
Dọc trên đường đi, hai tay Lạc Thanh vững vàng choàng qua cổ Laura, bên tai cô nói nhỏ. (bế vợ một đường đi bộ về biệt thự:">~)
"Đáng ghét!"
"Khốn kiếp!" Laura mắng.
"Chị sớm nên cho người đàn bà đó vào tù ở đi cho rồi!"
"Bây giờ cô ta cũng không thể làm gì được em, em còn hung hăng tát cho cô ta hai cái bạt tai kia mà." Lạc Thanh sờ mặt cô, khẽ cười nói.
Về đến nhà, Laura lập tức gọi bác sĩ đến.
"Không cần khẩn trương như vậy, có thể chẳng qua là do em ăn đồ ăn bị hư mới bị đau bụng thôi."
"Hay là chị không tin tưởng em... cho rằng em cùng người khác..."
"Im miệng!" Laura dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng nào đó.
Vừa hôn sâu xong.
"Em không mảy may hoài nghi là mình đã có thai với chị?" Laura không được tự nhiên nói.
"Không phải....."
"Chẳng qua gần đầy chúng ta cũng không có cái đó... em làm sao có thể có thai được." Lạc Thanh đỏ mặt cúi đầu.
————————————————
Những chương cuối cùng không phải khẩu vị của mình ah, *nằm dài lê lết* nhân gia thật sự lười lắm ah, nhân gia chỉ muốn edit bộ Ám sát thôi, hiu hiu, các bạn mau đến cho nhân gia động lực để edit hoàn nhanh bộ này ah hiuhiuhiuuuuuu
Về việc edit phần 1 Lang Hoặc mình quyết định là sẽ edit nha, cơ mà chi tiết như thế nào thì để mình hoàn phần 3 này trước xong lúc đó sẽ thông báo đến cho các bạn sau hén. Tình hình nhìn chung là sắp tới mình sẽ edit song song 2 hố 1 lúc rồi, vì mình sẽ tập trung cho bộ Ám sát hơn, vậy nên tiến độ edit phần 1 hẳn sẽ chậm. Lịch liếc edit cụ thể mình sẽ thông báo sau nhé.
Thân ái~