"Cặn bã! Biến thái! Cút đi!"
Nguyệt cầm gối dựa nằm trên salon đập loạn xạ vào người Giản Niên, Giản Niên sờ mũi, giống như một cây đại thụ vậy, đứng im tại chỗ.
Mặc cho Nguyệt đối với cô "đánh đấm", nhưng với cô mà nói như thế chỉ giống như đang gãi ngứa mà thôi.
"Nguyệt..." Nạp Lan Chỉ Thủy không nói tiếng nào,
"Biến thái! Lừa gạt! Cặn bã!" Nguyệt tiếp tục tiến hành tiếng gầm thét vô cùng tận của mình,
"Vật đó là đồ trong phòng làm việc của tôi..."
Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định vẫn là lòng tốt giúp đỡ Giản Niên một chút.
"Chị Trấp Thủy, Hỏa Hỏa?"
Cảnh Tiểu Lang bước ra từ phòng vệ sinh, lúc trước cửa nhìn thấy bóng người nọ, đầu tiên thấy kinh ngạc sau đó là mừng rỡ chạy về phía cô.
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy có chút xíu không vui, khẽ nhíu mày.
"Tiểu Lang Lang~" Giản Niên một tay đặt lên trán Nguyệt, đẩy cô sang một bên. Giang hai tay, cho Cảnh Tiểu Lang một cái ôm thật to.
Nạp Lan Chỉ Thủy hầm hừ, như thể không ngần ngại gì nói,
"Tiểu Lang Lang, Giản Niên là tới đón Nguyệt."
"Ai muốn cùng tên này chứ..."
Nguyệt còn chưa dứt lời, đã bị Giản Niên hung ác trợn mắt một cái, lời ra đến miệng lại bị khó chịu nuốt trở vào.
"Hỏa Hỏa, em cũng quen biết chị tai nhọn hả?" Cảnh Tiểu Lang thân mật ôm cánh tay Giản Niên,
"Cũng xem là vậy."
Giản Niên quẹt chóp mũi cô bé một cái.
"Cảnh Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy hít thở thật sâu, sau đó hướng cô quát lên.
"Chị Trấp Thủy?" Cảnh Tiểu Lang quay đầu lại, chậm chạp hiển nhiên không ý thức được mình đã làm sai chuyện gì.
"Tới đây!" Nạp Lan Chỉ Thủy vẫy tay, Cảnh Tiểu Lang lập tức buông Giản Niên, như làn khói chạy đi.
Thời điểm còn cách Nạp Lan Chỉ Thủy một khoảng cách nhỏ, Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng kéo cô bé một cái, lôi vào trong lòng mình.
"Ô... chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang ngượng ngùng gọi một tiếng,
"Ngoan ngồi lên đùi chị~"
Thân người mềm mại sà vào trong lòng, Nạp Lan Chỉ Thủy mới cảm thấy yên tâm, thỏa mãn dùng chóp mũi ngửi một chút mùi hương trên người cô bé.
"Chị Trấp Thủy, đừng như vậy... Hỏa Hỏa còn ở đây..."
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu hướng Giản Niên cười xin lỗi.
"Không sao." Giản Niên cười lắc đầu, khổ sở trong lòng chỉ mình mình biết.
Tròng mắt Nguyệt quét qua quét lại giữa các cô,
"Ồ~~~~~~~~~~ mối tình tay ba!!!" Cô cố ý hét lớn như đang rêu rao.
"Ưm hưm hưm ưm..."
Chỉ là vẫn chưa kịp ngông cuồng, Giản Niên đã một tay bịt miệng cô lại, kéo ra ngoài.
"Tiểu Lang Lang, lần sau em sẽ trở lại thăm chị. Em còn công việc, về trước." Giản Niên mỉm cười, lui ra cửa.
"Ô, bộ dạng Hỏa Hỏa hình như có tâm sự." Cảnh Tiểu Lang chống cằm, lo lắng nói.
"Không cho phép nghĩ đến cô ấy~"
Nạp Lan Chỉ Thủy bá đạo ôm chặt cô, hàm răng làm chuyện xấu gặm nhắm lên làn môi cô bé.
"Ô... chị Trấp Thủy, có chút đau." Cảnh Tiểu Lang đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị.
"Đau?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nhướng mi nhìn cô bé, khóe miệng cong lên, răng dùng sức cắn lên gò má.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, đại bại hoại!"
"Ức hiếp người ta!"
Cảnh Tiểu Lang đau đến kêu lên, bàn tay nhỏ bé đấm tượng trưng lên vai Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy cười sâu hơn, liếm môi cô bé.
"Ngoan~ há miệng ra~"
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang kêu rên một tiếng, nhưng vẫn nghe lời há miệng.
Đối mặt chiếc miệng nhỏ đã rộng mở, đầu lưỡi Nạp Lan Chỉ Thủy tiến quân thần tốc thẳng vào, câu khởi chiếc lưỡi nhỏ vụng về của cô bé, quấn quanh mút vào.
Mút sâu một hồi, lại cố ý buông ra, liếm lên đầu lưỡi nhạy cảm. Sau đó mới quấn quanh vài vòng, lặp đi lặp lại như thế nhiều lần. Nhiệt độ trên mặt Cảnh Tiểu Lang bạo tiến, không đuổi kịp tiết tất Nạp Lan Chỉ Thủy, một tia nước miếng chậm rãi dọc theo khóe miệng cô bé chảy ra.
"Ưhm hưm..."
Cảnh Tiểu Lang muốn kháng nghị, nhưng vừa đến khóe miệng, cuối cùng phát hiện biến thành tiếng nghẹn ngào.
Hai con ngươi linh động dần dần hiện đầy hơi nước, dường như cảm thấy đã trừng phạt xong, Nạp Lan Chỉ Thủy mới chịu bỏ qua cho cô bé.
Cô liếm môi, ánh mắt vẫn nhìn Cảnh Tiểu Lang nóng bỏng. Thấy Cảnh Tiểu Lang hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống,
"Chị Trấp Thủy, mỗi lần hôn đều hại Tiểu Lang không thở nổi."
Cảnh Tiểu Lang nũng nịu như rên rỉ nói ra,
"Nếu Tiểu Lang không thở được, chị nhất định sẽ làm hô hấp nhân tạo cho em~"
Nạp Lan Chỉ Thủy cười ôm chầm lấy cô bé, vuốt ve làn tóc, yêu thích không buông tay.
"Thời điểm Tiểu Lang Lang hôn môi bộ dạng rất đáng yêu~" Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đăm chiêu.
"Chị Trấp Thủy đừng nói nữa..."
Cảnh Tiểu Lang vùi đầu vào ngực cô, không chịu nhìn cô.
"Xấu hổ làm gì, sớm muộn gì cũng thành người của chị~"
Nghĩ vậy, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy cân nhắc có nên nhanh một chút rinh Cảnh Tiểu Lang về nhà.
Chỉ có điều cô thật sự chưa muốn kết hôn sớm như vậy, xự xuất hiện của Cảnh Tiểu Lang xem như đã là một cái ngoài ý muốn trong đời cô rồi.
"Chị Trấp Thủy, không xấu hổ~" Cảnh Tiểu Lang tiếp tục đà điểu, nhỏ giọng thì thầm.
"Vật nhỏ~ nói ai xấu hổ~"
Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên ý trêu ghẹo, hai tay bên hông Cảnh Tiểu Lang, bắt đầu gãi ngứa.
"Hahahaha~"
"Chị Trấp Thủy, đừng phá mà!"
"Tiểu Lang, nhột~"
Cảnh Tiểu Lang uốn éo người, chỉ chốc lát sau liền cầu xin tha thứ.
"Rốt cuộc ai xấu hổ hử~"
"Ô... Ô..." Cảnh Tiểu Lang quanh co,
"Chịu nhận sai chưa~"
Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên, tiếp tục "tấn công" eo cô bé.
"Tiểu Lang sai rồi~"
"Chị Trấp Thủy, đừng gãi nữa~"
Nạp Lan Chỉ Thủy lúc này mới bỏ qua cho cô,
"Vật nhỏ~" Lại nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi cô bé.
Cả hai náo loạn một hồi,
"Chị Trấp Thủy, Hỏa Hỏa với chị tai nhọn là chuyện gì vậy?" Cảnh Tiểu Lang vùi trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chuyện các cô ấy, chúng ta liền đừng để ý~"
"Hơn nữa cũng không phải chuyện vật nhỏ em nên bận tâm~"
Nạp Lan Chỉ Thủy điểm lên trán cô bé.
"Tiểu Lang Lang chỉ cần bận tâm chuyện chị là được rồi~" Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói,
"Thì ra chị Trấp Thủy vừa rồi là ghen." Cảnh Tiểu Lang hậu tri hậu giác,
"Thật là sói con ngốc nghếch~" Nạp Lan Chỉ Thủy cưng chiều cọ lên đầu cô bé.
"Ngao ô~" Kim Mao ngủ đã giấc thức dậy, phẩy lông trên người, há miệng ngáp.
"Kim Mao~"
Nạp Lan Chỉ Thủy gọi nó một tiếng, Kim Mao nghễnh đầu, chân chó chạy tới bên chân Nạp Lan Chỉ Thủy, lấy lòng cọ lên mũi chân cô.
"Chị Trấp Thủy, Kim Mao là con đực hay cái vậy?" Cảnh Tiểu Lang đột nhiên hỏi,
"Ừ, đúng là chị cũng không để ý."
Hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy Kim Mao,
"Ô ô~" Kim Mao kêu hai tiếng.
"Để chị xem xem." Nạp Lan Chỉ Thủy vén lông bụng nó lên,
"Ngao ô!" Kim Mao liều mạng giãy giụa,
"Con cái."
Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói, Kim Mao đáng thương ủy khuất rũ đầu xuống.
"Ô, Kim Mao là đang ngượng ngùng ạ?" Tình cảnh này giống như đã từng biết, Cảnh Tiểu Lang chỉ chỉ Kim Mao.
"Phì~ hình như là vậy." Nạp Lan Chỉ Thủy huơ huơ Kim Mao,
"Kim Mao~ chúng ta đều là nữ~ không có gì phải mắc cỡ."
"Ngao ô~~~~~"
Lỗ tai Kim Mao cụp xuống, hiển nhiên không đồng ý với lời giải thích của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Phì~" Nạp Lan Chỉ Thủy thả Kim Mao xuống, Kim Mao lanh lợi nằm bên chân Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị Trấp Thủy, chị với Kim Mao quen biết chưa tới một ngày~ nó thật dính lấy chị~"
"Nhưng lại ghét em." Cảnh Tiểu Lang có chút ủy khuất.
"Chị chỉ cần sói con ngốc ngếch nhà chị dính lấy chị~"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm Cảnh Tiểu Lang. Cảnh Tiểu Lang quyệt miệng, vẫn bày ra bộ mặt thối.
Nạp Lan Chỉ Thủy kiên nhẫn dỗ dành cô bé, Kim Mao dựa đầu lên móng vuốt, ánh mắt ai oán nhìn về trước.
-----
"Lên xe!" Gương mặt Giản Niên lạnh lùng,
"Không lên!" Nguyệt đứng tại chỗ, nghiêng đầu cao ngạo nhìn về nơi khác.
"Thật là không lên?" Giản Niên cười nhạt,
"Lão nương chính là không lên đấy, xem cô có thể làm được gì."
"Oái? ! ! !"
Nguyệt hoảng sợ nhìn Giản Niên, chỉ thấy Giản Niên xốc ngang cô lên cứng rắn nhét vào ghết ngồi sau.
"Giản Niên, cô thả tôi xuống mau lên!" Hai tay Nguyệt đấm cô, "bốp" một tiếng, một cái tát không đúng lúc đánh xuống mặt Giản Niên.
"Cô!" Giản Niên vô cùng tức giận, lớn chừng này cũng chưa từng có ai tát cô như vậy.
"Đồ đàn bà điên!" Giản Niên hừ một tiếng, đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái.
"Shura thối, đừng tưởng rằng một tiểu Shura ở một vương quốc Shura cỏn con thì lớn lối nhé!" Nguyệt tiếp tục ồn ào.
"Tôi đánh cô à!"
"Bổn tiên đến từ thiên giới, theo đạo lý cô còn phải ba quỳ chín khấu với tôi đấy!"
Hai tay Nguyệt ôm ngực, mặt đầy khiêu khích vừa nói.
"Ba quỳ chín khấu?"
"Hừ hừ!" "Lúc này đây cô đang là tù nhân của Giản Niên tôi!"
Giản Niên ném ra lời, bỗng đạp chân ga.
Thiên giới làm gì có thần tiên nào ồn ào như vậy! Giản Niên cũng không tin, cái bà đanh đá này lại thật đúng là thượng tiên! (lỡ đúng thì sao Niên Niên =))))))
Cứ xem như, hôm nay là một hồn phách du đãng ở nhân giới, nói cách khác chính là một "người chết"!
Dọc trên đường đi, Nguyệt mắng mỏ những lời khó nghe các kiểu, cô lôi tất cả các loại những lời mắng mỏ khó nghe ở nhân gian hay dùng mà cô có thể nghĩ ra.
Sắc mặt Giản Niên ngày càng khó nhìn, chỉ có thể gia tăng tốc độ.
Thật vất vả tới được đích, Giản Niên dùng sức mở cửa xe, lôi cô xuống.
"Bệnh thần kinh!"
"Có ai không! Cứu mạng với! Cưỡng ép dân nữ a!" Nguyệt lớn giọng gầm to,
"Cô muốn bị bắt đem đến phòng thí nghiệm, thì cứ kêu!"
Giản Niên kéo tay cô lại, trợn mắt trừng cô, nhả ra từng câu từng chữ. Nói xong, nhoẻn miệng cười, kéo khăn che đầu dùng để che kín hai cái tai ra.
"Trả lại cho tôi!"
Cái tai nhọn giật giật, bộc lộ trong không khí. Nguyệt tức giận đoạt lấy khăn che đầu trên tay Giản Niên,
"Đàng hoàng một chút cho tôi!" Giản Niên lôi cô vào nhà,
"Cô rốt cuộc muốn giam cầm tôi đến bao giờ?" Vừa cào cửa, Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
"Cho đến khi cô nói chân tướng ngày hôm đó."
Giản Niên vào bếp, mở tủ lạnh muốn tìm đồ uống.
"Nếu tôi không nói thì sao?"
"Lẽ nào cô có thể quản tôi cả đời?" Nguyệt xem thường.
"Có thể cân nhắc." Giản Niên nghiêm túc nói.
"Đồ khốn!" Nguyệt mắng một câu.
"Hỏa luyện ngục của Shura không dở đâu, xem thử có thể chưng cô thành nước luôn không~"
Giản Niên xấu xa trả lời.
"Thái tử Shura, có phải là... à không... là con gái!" Nguyệt dừng một chút,
"Tôi vốn là con gái."
Giản Niên cười vân đạm kinh phong.
"Tôi nguyền rủa cô đời này cũng không ai thèm lấy!" Nguyệt nghiêng đầu đi nhẹ lí rí.
"Không nhọc cô phí tâm~ cả đời tôi dài lắm~ tôi có chính là thời gian~"
Ý cười nơi khóe mắt Giản Niên ngày càng đậm.
————————————————
Chầu quơi, tui shịp đôi Giản x Nguyệt aaaaaaaaaaak *căng buồm thổi gió thổi gió*, đáng yêu quá hiuhiu~~~~~
Danh Sách Chương: