"Hay nên nói là em không tin tưởng chút nào vào năng lực của thân ái nhà em hửm."
Sống tay Laura nhẹ nhàng đẽo gọt đường nét trên gương mặt cô, hôn lên gương mặt Lạc Thanh liên tục.
"Không phải như vậy..." Lạc Thanh càng thêm quẫn bách, xấu hổ đến cúi đầu.
"Dù gì chị cũng đâu có cái đó của đàn ông..."
"Tiểu ngốc nghếch~ song thân của chị đều là nữ giới, em cho rằng chị làm sao mà được sinh ra?" Laura buồn cười nhìn cô.
"Tuy rằng chị không có tận lực làm việc đó, vốn định để kết hôn rồi mới có bảo bảo."
"Nhưng mà xem ra, chị là đánh giá thấp năng lực của mình rồi."
"Chị rốt cuộc đang nói cái gì ah?" Lạc Thanh quăng nắm đấm lên bả vai Laura.
"Haha~"
"Bảo bối, đây là đang xấu hổ hả?" Laura bắt được cánh tay cô, đặt bên mép hôn lên ngón tay. (///~ cute~)
Lúc này, bác sĩ chạy đến. Laura lập tức để cho bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho thân thể Lạc Thanh.
"Như thế nào?"
Laura không đợi kịp liền hỏi, còn nữ bác sĩ thì vẻ mặt lúng túng, cô đương nhiên biết quan hệ giữa vị tiểu thư đây và bà chủ.
Nhưng cô tuyệt đối tin tưởng giữa hai người phụ nữ không thể nào lại có thể vô căn cứ tạo ra trẻ con được, nếu giờ phút này cô nói thẳng ra, bà chủ nhất định sẽ nổi điên. Đến lúc đó không chừng cả cô cũng bị vạ lây, nhưng nếu nói dối, hiển nhiên cô cũng chẳng tránh được.
Vì vậy dưới ánh mắt khẩn cấp của Laura, cùng vẻ mặt khẩn trương của Lạc Thanh, nữ bác sĩ thấp thỏm nói:
"Lạc Thanh tiểu thư đã mang thai... cụ thể phải đến bệnh viện làm kiểm tra mới có thể biết chi tiết hơn." Nữ bác sĩ trong lòng run rẩy sợ hãi nói.
"Thật sao?!" Laura lặp lại hỏi.
"Là thật..."
Nữ bác sĩ kinh ngạc trước phản ứng của Laura, không phải nổi giận như trong dự liệu của cô, ngược lại lại tràn đầy vui sướng cùng xúc động.
Ôi trời! Tiểu thư Laura đây là đổi tính đổi nết rồi sao!
"Tốt quá rồi!!"
"Bảo bối! Chị đã nói là có thai rồi mà!!"
Laura hưng phấn xốc ngang Lạc Thanh lên, xoay vòng vòng tại chỗ, khiến nữ bác sĩ hóa đá tại chỗ.
"Thả em xuống mau!" Lạc Thanh nổi đóa vỗ bả vai cô.
"Ngay và luôn~!"
"Bảo bối, chị xin lỗi. Tại chị kích động quá." Laura thả Lạc Thanh xuống, lo lắng nhìn cô, rất sợ cô thấy khó chịu ở đâu.
Lạc Thanh liếc mắt nhìn nữ bác sĩ, Laura lập tức nói.
"Cô lui xuống trước đi."
Nữ bác sĩ chạy như trối chết khỏi biệt thự.
"Bảo bối~ tới cho chị hôn cái nào~"
Laura cúi người ôm eo Lạc Thanh, đầu dán chặt lên bụng cô.
"Chị làm cái gì á!" Lạc Thanh kêu lên.
"Đương nhiên là chào hỏi bảo bảo của chúng ta trước rồi." Laura vui vẻ nói.
"Ngốc!"
"Con mình chỉ mới bây nhiêu đó thôi, vẫn chưa thành hình mà."
"Bảo bảo của chị há có thể giống với đứa bé của phàm phu tục tử."
"Trong cơ thể chị đang chảy dòng máu của Xà tộc, bảo bảo của chúng ta cũng sắp mang dòng máu Xà tộc rồi."
"Nhờ vào linh khí để thai nghén nên, đương nhiên là thiên phú bất phàm!"
"Biến ngay! Nào có ai giống như chị, con còn chưa chào đời mà đã khoe khoang vậy rồi."
Lạc Thanh khinh bỉ trợn mắt nhìn cô.
"Đấy là sự thật." Laura từ sau ôm lấy Lạc Thanh.
Bên tai cô nói thầm:
"Cảm ơn em, Tiểu Thanh." Lạc Thanh chỉ cảm thấy chớp mắt trong lòng như có gì đó hòa tan.
"Đần độn... rõ ràng chính là chị cưỡng ép...."
Nhưng trong giọng điệu Lạc Thanh lại không có phân nửa oán trách, ngược lại lại lộ ra niềm vui sướng.
"Khổ cực cho em rồi." Laura hôn nhẹ lên lỗ tai cô.
"Ngốc nghếch....."
Lạc Thanh để mặc cho cô ôm, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt cảm thụ động chạm ôn nhu từ Laura.
"Có điều rốt cuộc làm sao mà em lại mang thai vậy?" Hiển nhiên Lạc Thanh hết sức để ý vấn đề này.
"Đoán chừng thời điểm chúng ta làm yêu, hạt giống trong chị đã vô tình chảy vào trong em."
"Mặc dù mang huyết thống và linh lực từ Xà tộc, nhưng chị lại không mạnh bằng mẹ mình."
"Khác với bà nội và mẹ, hai người họ có thể nắm giữ linh lực trong tay rất tốt, bao gồm cả việc làm thế nào ooxx để nhân loại có mang."
"Mà chị thể chất trời sinh liền chính là có thể làm cho nữ giới mang thai." Nói đến đây, sắc mặt Laura có chút mất tự nhiên đỏ ửng.
"À, em hiểu rồi."
"Bên trong cơ thể chị hẳn là cũng mang thứ giống với t*ng trùng của nam giới đi."
"Phụt!" Laura dùng loại ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô vợ nhà mình.
"Vậy lúc trước chị lên giường với nhiều đàn bà như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho mấy cô đó dễ dàng mang thai lắm sao?!"
Thanh âm Lạc Thanh không khỏi lớn hơn, giống như đang chất vấn Laura vậy.
"Bảo bối! Chị thề có thai với chị chỉ có một mình em!" Laura khẩn trương nói.
"Lẽ nào chị đã để cho mấy cô đó dùng tránh thai hết rồi?" Lạc Thanh tiếp tục nói.
"Tuyệt đối không có!"
Laura chỉ còn chưa quỳ xuống thề độc với Lạc Thanh.
"Chị khai báo cho thành thật! Rốt cuộc là có hay không?"
"Không có!"
"Chị chẳng qua với mấy cô đó chỉ trên phương diện về công việc mà thôi, không hề cho các cô ấy chạm vào chị!" Laura lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy sao?" Lạc Thanh nheo mắt lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.
"Vợ! Chị trong sạch thật sự!"
"Tránh ra! Ai là vợ chị!" Lạc Thanh xoay người đi, cố ý đưa lưng về phía cô.
"Bảo bối! Em rốt cuộc phải như thế nào mới chịu tin tưởng chị?"
"Trừ phi chị cũng mang thai!"
Lạc Thanh bật thốt nên lời này cũng thấy kinh ngạc trước bản thân, không phải cô không tin tưởng vào Laura. Chẳng qua khi vừa nghĩ đến Laura có khả năng đó, vậy cô ấy khác chi những kẻ đàn ông chó má kia chứ? Trong lòng buồn rầu, Lạc Thanh dùng tay nhẹ vuốt ngực.
"Chị.... chị không thể được...."
"Tuy có phương pháp... nhưng chị không biết cách." Laura cúi đầu.
"Em muốn yên tĩnh một mình, chị ra ngoài đi." Thấy bộ dạng Laura đáng thương, Lạc Thanh trong lòng cũng mềm nhũn.
"Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Thấy Lạc Thanh đang mang thai, không nên để tâm trạng cô ấy bị ưu buồn ảnh hưởng, Laura ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Sau khi Laura rời đi, Lạc Thanh nằm một mình trên chiếc giường lớn.
"Ở đây đã mang một sinh mệnh nhỏ bé sao?"
Bàn tay Lạc Thanh nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, trong mắt lộ ra từ tính cố hữu của người mẹ.
"Mình sắp làm mẹ rồi ư?" Lạc Thanh tự nhủ, tâm tình đột nhiên trở thành mẹ này khiến đầu óc cô không thể bình tĩnh được.
Chẳng biết tự lúc nào, Lạc Thanh cứ vậy thiếp đi. Trong mộng, cô thấy mình cùng Laura đang cử hành hôn lễ tại giáo đường, ở bên cạnh các cô có hai thân ảnh nhỏ bé.
Một đứa dáng dấp giống cô, một đứa thì giống Laura.
Laura một mình bồi hồi trong sảnh chính, vội vàng gọi vài cuộc điện thoại, căn dặn Giessen gia gia bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho thai phụ, ngay cả đầu bếp cũng phải thay đổi.
Còn căn dặn Giessen mua một vài cuốn sách liên quan đến việc mang thai. Cúp máy, Laura ngồi lên salon, hít vào một hơi thật sâu. Cô sắp làm mẹ rồi! Từ khi biết được Lạc Thanh có thai nụ cười trên gương mặt cô dường như liền chưa từng vơi đi. Cứ vậy, có lẽ Lạc Thanh sẽ đồng ý lời cầu hôn của mình cũng nên. Laura ngửa đầu nhắm mắt, trong lòng suy đoán.
Ngày hôm sau, Thiệu Anh Khang đột nhiên tới cửa thăm hỏi.
"Laura tiểu thư."
Laura vừa mở cửa, khẽ cau mày, trên mặt có một tia không vui.
"Đã lỗ mãng quấy rầy cô rồi." Thiệu Anh Khang lễ phép thi lễ.
"Vào đi." Lạc Thanh vẫn còn đang ngủ, điểm tâm cũng không xuống ăn, chuyện này khiến Laura có chút bận lòng.
Vốn định tự mình bưng đồ ăn lên, nhưng gặp phải quấy rầy khách không mời mà tới.
"Tôi đặc biệt vì chuyện hôm qua tới để xin lỗi cô." Thiệu Anh Khang mang chút vẻ áy náy nói.
"Thiệu tiên sinh, hôm qua tôi cũng đã hơi không được phải phép, xin anh đừng chê bai."
Trong lòng cô oán thầm.
Kẻ gây ra họa cần xin lỗi thì không đến, ngược lại người không liên quan lại mò đến, đúng là buồn cười.
"Vốn anh cả và chị dâu tôi nên đích thân tới."
"Nhưng tôi cảm thấy Laura tiểu thư hai người là do tôi mời đến, vẫn nên để cho tôi đi xin lỗi thì hơn."
"Dù sao một loạt chuyện này cũng đều do tôi mà ra."
Laura nhìn tên đàn ông trước mặt, có chút muốn cười.
Đúng là tên đàn ông tự đắm mình trong thế giới riêng, mang vác lên người tất cả mọi thứ, là muốn thể hiện bản thân cường đại đến mức nào à?
"Vốn tôi không định nhiều lời, nhưng cảm phiền Thiệu tiên sinh trở về khuyên nhủ anh mình thật tốt, đối với phụ nữ vẫn là nên mở thật to mắt ra mới tốt."
"Tiểu thư Laura, thứ cho tôi nói thẳng."
"Có lẽ cô đối với chị dâu nhà tôi có hơi thành kiến, chứ con người chị ấy cũng không tệ lắm đâu."
"Phụt – Hahahaha!" Laura rốt cuộc không nhịn được cười, cười thành tiếng.
Sắc mặt Thiệu Anh Khang trầm xuống, cảm thấy Laura là đang cười nhạo hắn.
"Phụ nữ tốt!"
"Quả thật là phụ nữ tốt ha!"
Giọng điệu nồng nặc châm biếm rốt cuộc cũng dẫn đến không ưa của Thiệu Anh Khang.
"Hôm qua chị dâu tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh cả tôi rồi, toàn bộ trong cảnh đội chị ấy đều biết về quá khứ của Lạc Thanh tiểu thư."
"Lạc thanh tiểu thư thậm chí còn có tình cảm với chị dâu, nhưng đã bị chị ấy cự tuyệt."
"Im đi!"
Laura nổi giận, trong mắt thoáng qua lệ sắc.
"Tôi còn tưởng anh em hai người là người không tệ lắm, nhưng làm sao lại đi vừa ý một món hàng đã qua sử dụng như vậy, thì ra đều có nguyên nhân."
"Ở đây não hỏng rồi!" Laura chỉ chỉ cái đầu của mình.
"Laura tiểu thư!" Thiệu Anh Khang đứng bật dậy.
"Mời thu hồi lời vừa rồi của cô, đây đối với chúng tôi mà nói là một sự sỉ nhục!"
Thiệu Anh Khang tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong giọng điệu đã nồng nặc tức giận.
"Lý Mộng Như là loại đàn bà như thế nào, tôi biết rõ hơn hai người nhiều!"
"Trở về nói với cô ta, nếu còn muốn giống như con chó sống tiếp, thì liền biết điều cụp cái đuôi lại cho tôi!" Laura lạnh lùng nói.
"Laura tiểu thư, vậy chứ Lạc Thanh tiểu thư là loại đàn bà gì đây?"
"Cô cứ luôn miệng mắng chị dâu tôi, vậy Lạc Thanh tiểu thư nếu như đã ở bên cô, sao còn bên ngoài lui tới với người khác."
"Hơn nữa còn mang thai với người đó."
Thiệu Anh Khang mặt mày hớn hở nói, sắc mặt Laura thế nhưng ngày càng lạnh đi. Bóp gãy cổ tên đàn ông này, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Xin hỏi từ đâu anh biết được tôi có thai với người khác?"
Một đạo giọng nữ êm ái từ cầu thang truyền tới.
"Tiểu Thanh?"
Laura hốt hoảng nghiêng đầu nhìn. Lạc Thanh mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, buồn ngủ nhìn Laura. Laura lập tức chạy tới, ôm cô vào lòng.
"Mặc ít như vậy, coi chừng bị cảm lạnh bây giờ."
Trong giọng tràn đầy quan tâm, Lạc Thanh cũng không kháng cự, hai tay chủ động choàng qua cổ Laura.
"Ôm một cái~"
Lời nói mềm nhũn, làm cho xương tủy Laura cũng sắp mềm nhũn theo.
"Ngay và luôn!"
Xốc ngang Lạc Thanh lên, là cái bồng công chúa tiêu chuẩn. Thiệu Anh Khang nhìn thấy trong lòng một trận ghen tỵ. (Chú cũng muốn được bồng như vậy hay sao =))))))