Larche bị bóp cổ, nói ra mơ hồ không được rõ ràng. Đôi mắt gắt gao trợn nhìn Laura, bên trong chứa đựng không hiểu cùng yêu thương đau xót, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi.
"Tôi sẽ giết cô!!!"
Dưới cơn thịnh nộ, đôi mắt Laura tràn đầy tia máu, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên những hình ảnh về vết thuơng trên người Lạc Thanh, lực đạo trên tay cũng tăng thêm không ngừng.
"Laura... dừng tay....."
Lạc Thanh trên giường yếu ớt gọi, mặc dù cảm động Laura đối với mình yêu thương, nhưng cô là tuyệt đối không thể để Laura vì cô mà giết người.
"Tiểu Thanh?!"
Laura bỗng thức tỉnh, buông tay, vội vàng trở lại bên mép giường. Larche giống như một khối vải bị xé toạc vậy rơi rụng xuống dưới đất.
"Chúng ta về nhà...." Lạc Thanh ngưng mắt nhìn vào hai mắt cô.
"Được, chúng ta về nhà." Laura hôn lên môi cô, xốc ngang cô lên.
Thời điểm đi ngang qua người Larche.
"Trở về nói với cha cô, từ nay về sau tất cả mọi cung cấp vũ khí quân sự đều chấm dứt." Lạnh lùng ném xuống một câu, Laura bồng Lạc Thanh vội vã rời đi.
Lúc Lạc Thanh lần nữa tỉnh lại, cô đã trở về phòng ngủ của mình. Vừa liếc mắt, liền thấy hai con ngươi đang tràn đầy lo lắng.
"Bảo bối~ rốt cuộc em cũng tỉnh rồi, làm chị lo lắng chết được!!"
"Có thấy khó chịu ở đâu không?!" Laura sờ gương mặt cô.
"Em không sao." Lạc Thanh cười lắc đầu, nhìn trên cánh tay mình đã được băng bó kỹ lưỡng, Lạc Thanh muốn ngồi dậy.
Laura lập tức đệm gối ở sau lưng cho cô.
"Chị đi lấy đồ ăn cho em."
"Khỏi đi chị." Lạc Thanh kéo tay cô lại.
"Hửm?" Laura lại ngồi xuống, gương mặt đầy nghi ngờ.
"Laura, cảm ơn chị."
"Ngốc nghếch!" Laura sủng nịch sờ một chút lên đầu cô.
"Giữa chị và em còn phải ơn nghĩa làm gì." Laura khẽ cười nói.
"Cảm ơn chị đã đối tốt với em." Trên gương mặt Lạc Thanh hiện lên một tia đỏ ửng.
"Ầy... bảo bối, đừng nói mấy lời như vậy với chị."
"Sẽ khiến chị hiểu lầm mất." Laura bất an nói.
"Đối thoại như vậy giữa chúng ta quá mức lạnh nhạt rồi."
"Em không phải ý đó."
Ý thức được cô ấy đã hiểu lầm chuyện gì, Lạc Thanh vội vàng nắm lấy tay cô.
Cảm giác lòng bàn tay dính lấy nhau, có một chút như bị điện giật nhưng lại ấm áp như dòng nước chảy vào trong tim.
"Chị biết không, em đã từng rất hận chị." Lạc Thanh nhẹ nhàng nói.
"Vậy cũng là lỗi do chị tự làm phải tự gánh, dù sao lúc đó chị xác thực rất là đáng chết." Laura tự giễu nói.
"Đừng nói như vậy." Lạc Thanh dùng ngón tay ngăn chặn đôi môi của cô.
"Chị đã thay đổi rất nhiều."
"Đó cũng là nhờ có em." Laura cầm lấy ngón tay tác quái của cô, dùng sức hôn lên.
"Bảo bối~ hết thảy những thứ này đều là nhờ có em."
"Chị biết bản thân mình rất khốn kiếp, nhưng chị biết để toàn tâm toàn ý yêu một người, thì nhất định phải vì người đó mà thay đổi."
"Laura, em yêu chị." Lạc Thanh đột nhiên ngẩng đầu nói.
"Ha?!"
Laura như bị giật điện, ngây ngơ tại chỗ.
"Đồ khờ...." Lạc Thanh xấu hổ cúi đầu.
"Bảo bối, chị cũng yêu em!!"
Toàn thân mừng rỡ như điên sung sức nhào tới, Laura ôm chầm lấy Lạc Thanh vừa hôn, vừa gặm gặm.
"Chị yêu em! Chị yêu em!"
"Bảo bối, chị yêu em!!!"
Chuyện này phải chăng có nghĩa là Lạc Thanh đã hoàn toàn đón nhận cô, nói cách khác cô ấy đã gần thêm một bước đáp ứng gả cho cô.
"Hưm... chị làm em đau." Lạc Thanh chau mày.
"Xin lỗi!"
Laura lập tức buông cô ra, xin lỗi gãi gãi cái đầu. Lạc Thanh "phì cười" một tiếng, bây giờ Laura giống như đứa nhỏ làm sai vậy, không đúng, cô ấy vốn chính là một bé gái không hề lớn lên.
Ngay cả thời điểm hai người đang làm chuyện đó, cô ấy cũng đặc biệt thích đùa giỡn đầu ti của cô.
Cả hai nị oai một hồi, Laura liền xuống lầu lấy thức ăn. Lạc Thanh ăn một chút thì nói thấy mệt.
"Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe." Laura vừa nói vừa muốn đứng dậy rời đi.
"Đợi một chút." Lạc Thanh bắt được gấu quần cô.
"Sao vậy?" Laura quay đầu hỏi.
"Chị không cùng em sao?" Lạc thanh ánh mắt yếu ớt nhìn cô, Laura xém chút không nhịn được muốn nhào tới, nuốt nuốt nước miếng.
"Trên người em còn có vết thương, chị sợ....."
"Em một mình không ngủ được." Lạc Thanh đáng thuơng nói.
"Vậy chị ôm em ngủ..." Laura lầu bầu một câu. Thế cho nên, tối nay Laura mất ngủ. Hương thơm cơ thể cùng cảm xúc mềm mại mê người của người trong ngực, hành hạ cô sắp điên lên luôn rồi. Nhiều lần, cô đều muốn xuống giường vào nhà tắm để xối nước lạnh cho tỉnh táo.
Sáng hôm sau, Lạc Thanh thong thả tỉnh dậy, nhưng vừa liếc mắt liền thấy người bên cạnh mắt thâm quần, liền sợ hết hồn.
"Laura?" Vẫn là yếu ớt hỏi.
"Tỉnh rồi hả? Chị đi nấu bữa sáng cho em..." Laura lắc đầu, vội vàng xuống giường.
Ở sau lưng, Lạc Thanh nhìn theo bóng lưng cô, không nhịn được che miệng cười.
Mấy ngày sau, tại khu trung đông xa xôi, truyền tới tin tức công chúa Larche bị quốc vương nhốt lại để tự suy ngẫm.
"Cô công chúa đó cũng bị trừng trị rồi."
"Hừ! Trừng trị có một chút."
Đối với kết quả như vậy, Laura khịt mũi xem thường.
"Laura, bao giờ chúng ta trở về"
Giờ phút này, cả hai đang ăn sáng trên bờ biển.
"Sao vậy? Em muốn về à."
"Không phải, chúng ta ở đây cũng được một thời gian rồi đi." Lạc Thanh uống một hớp nước trái cây.
"Vậy đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thôi."
Laura đặt báo lên bàn, trong lòng suy nghĩ đại kế cầu hôn vẫn còn chưa thực hiện được, sao có thể trở về nhanh như vậy.
"Ừm."
Lạc Thanh nhìn về biển khơi xa xa, không nói gì thêm. Cùng ngày, các cô nhận được một tấm thiệp mời. Dường như là của một thương nhân đang nghỉ dưỡng tại đây buổi tối muốn tổ chức party, nên mời các cô.
"Em muốn đi không?" Laura nhìn Lạc Thanh một chút.
"Dù sao cũng không có việc gì, chi bằng đi xem thử một chút đi." Lạc Thanh nói.
"Được." Laura cười nói.
Buổi tối, cả hai mặc bộ quần áo tình nhân đi tới khu biệt thự cách đó không xa. Trước cửa, khách mời đã tụ lại rất đông, phần lớn đều là người trẻ tuổi, đang trò chuyện vui vẻ.
Giữa vũ đài còn mời tới một ban nhạc nước ngoài để giúp vui.
"Đúng là náo nhiệt~" Lạc Thanh cảm thán một câu.
"Em thích?" Laura hỏi.
"Chính là cảm thấy không khí như vậy rất vui vẻ." Lạc Thanh thành thật trả lời.
Lạc Thanh chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút, Laura lại không nghĩ vậy, âm thầm nhớ trong lòng.
"Tiểu thư Laura?" Đột nhiên, có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đùi xanh da trời cầm ly rượu đi tới.
"Cô nhất định là tiểu thư Laura Carano đi!" Tên đàn ông tỏ ra có chút kích động, Lạc Thanh bất giác nhíu mày.
"Đúng vậy, chào anh." Laura lịch sự đưa tay ra.
"Tiểu thư Laura, thật sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
"Vị này là?" Tên đàn ông lúc này mới chú ý tới Lạc Thanh đứng bên cạnh Laura.
"Cô ấy là người yêu của tôi." Laura hào phóng giới thiệu.
"À...." Trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ thất vọng.
"Mời vào trong, chúng ta vào trong trò chuyện tiếp đi."
Tên đàn ông nghênh đón các cô vào khu biệt thự. Hắn tuổi chừng chưa tới ba mươi, nhìn tướng mạo giống với Thiệu Anh Khang đổng sự trưởnrg tập đoàn Thiên Hoa.
Đúng như suy nghĩ thường thấy, con nhà giàu chính cống ra đời trong gia đình quyền quý, xí nghiệp trải rộng toàn cầu. Laura không biết trên hòn đảo nhà cô lại có một số nhân vật như vậy, ban đầu mua hòn đảo này, đích thực cô có cho một vài nhân sĩ thuê để xây nhà riêng.
"Tôi cũng gần đây mới biết được cách vách nhà mình lại là chưởng môn nhân đỉnh đỉnh đại danh của gia tộc Carano!"
"Tiểu thư Laura, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ cô!" Thiệu Anh Khang kích động nói.
"Quá khen." Laura chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, tay cô tự nhiên ôm lấy eo Lạc Thanh chặc hơn.
Nhưng phát giác thấy cô ấy có chút kháng cự.
Nghiêng đầu nhìn một cái, Lạc Thanh chẳng qua chỉ lắc đầu, bày tỏ cô không sao.
"Anh cả nhà tôi vừa mới đám cưới, mời bọn họ đến đây chơi." Thiệu Anh Khang nói.
"Anh, đại tẩu, hai người tới rồi à!" Hắn đột nhiên hướng đằng xa ngoắc ngoắc.
"Anh Khang!" Laura cùng Lạc Thanh cũng quay đầu nhìn lại, nhất thời sắc mặt Lạc Thanh đột nhiên kịch biến.
Ngay cả Laura cũng lộ ra thần sắc không vui trên mặt, người đàn bà này tại sao lại xuất hiện ở đây.
Anh của Thiệu Anh Khang Thiệu Anh Kiệt cưới người đàn bà chính là Lý Mộng Như ôm bụng bầu biến mất đã lâu.
Chỉ thấy vóc người cô ta, hoàn toàn không giống với phụ nữ có bầu, chỉ điểm này khiến Laura nghi ngờ cả hai.
"Tiểu thư Laura, vị này là anh cả của tôi Thiệu Anh Kiệt, còn có chị ấy là Lý Mộng Như vợ của anh ấy."
"Ừm." Laura gật đầu, Lạc Thanh cúi đầu sắc mặt đã ảm đạm một mảnh.
Ngược lại Lý Mộng Như lại giống như hoàn toàn không quen biết cả hai, hướng hai người chào hỏi.
"Xin lỗi, Thiệu tiên sinh. Thân thể người yêu tôi không được thoải mái, cảm ơn anh đã khoản đãi." Laura vừa nói, vừa muốn mang Lạc Thanh rời đi.
"Tiểu thư Laura..." Thiệu Anh Khang lúng túng gọi lại một tiếng.
"Laura, em không sao đâu." Lạc Thanh khoát tay, sửa sang lại tâm trạng của mình, nói:
"Em không sao, Laura."
"Liệu tôi có thể mời tiểu thư Laura và Lạc Thanh tiểu thư cùng dùng bữa tối không?"
Thiệu Anh Khang xem tình hình nói. Laura nhìn Lạc Thanh một chút, lại gật đầu.
"Vậy đi thôi." Laura dắt tay Lạc Thanh đi theo sau Thiệu Anh Khang.
"Tiểu thư Laura còn trẻ như vậy, trong giới kinh danh đã đạt được thành tựu cao, ngay cả thân tôi là đàn ông cũng còn không bắt kịp..."
Trên bàn cơm, Thiệu Anh Khang không ngớt nịnh nọt Laura, sự chú ý của Laura từ đầu đến cuối đều chỉ dừng trên người Lạc Thanh.
Lạc Thanh thì một mực im lặng ăn thịt bò trên dĩa, nói thật lòng cô cũng thấy ăn không vô. Lý Mộng Như cứ đường hoàng xuất hiện trước mặt các cô như vậy, còn như không có gì xảy ra ngồi đối diện, chuyện này khiến cô bất luận thế nào cũng không bình tĩnh được.
Dù sao, Lý Mộng Như từng là một sự tồn tại đặc thù đối với cô. Dù cô đã không còn yêu cô ta, thậm chí sau khi nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn bà này, cô cũng chỉ còn lại sự căm ghét.
Trong lòng Laura thì lo lắng liệu Lạc Thanh có còn một chút xíu tình cảm nào với tiện nữ kia không, suy nghĩ đó khiến cô rất khó chịu.
Còn Thiệu Anh Khang vốn chính là coi trọng Laura, bất kể là từ lợi ích gia tộc hay là từ cảm xúc lễ nghĩa, Laura đối với hắn mà nói là một người cộng sự tốt không gì hơn được.
Chẳng qua hắn muôn vàn không ngờ tới, Laura lại đã có người yêu, mà còn là một phụ nữ. Hơn nữa người phụ nữ này đối với Laura rất là quan trọng, bằng không cô ấy đã không công khai tuyên bố thân phận của cổ trước mặt nhiều người như vậy.