Ngãi Giai Giai sau khi vào cửa thì buông tay Tề Hiên ra, mang trái tim lo lắng bất an đi từ từ đến trước mặt bà Lâm, to gan hỏi, "Mẹ Lâm, đã xảy ra chuyện gì, vì sao sắc mặt của mọi người đều khó coi như vậy?"
"Vừa rồi có người lấy ra một bộ quần áo nhỏ, mặt trên còn có một ít vết máu, Tiểu Ngoạn nhìn thấy món quần áo đó, là Tiểu Hiên, nhưng đối phương chỉ thả một bộ quần áo ở ngoài cửa, không có gì cả, chúng ta căn bản không biết là ai, cũng không biết kế tiếp bọn họ muốn gì, chỉ có thể rầu rỉ." Bà Lâm bất đắc dĩ giải thích, sau đó đem món quần áo nho nhỏ dính máu ra, đưa tới trước mắt Ngãi Giai Giai.
"Cái gì?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy món quần áo nho nhỏ dính máu, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, nếu như không phải Tề Hiên đỡ cô, cô đã sớm ngã xuống .
"Giai Giai, em làm sao thế?"
"Giai Giai, chỉ là một vật quần áo dính máu mà thôi, không thể nói được gì, trước tiên con đừng lo lắng, có lẽ đây là bọn họ hù doạ chúng ta, mục đích là để cho chúng ta sống ở trong kinh hoảng sợ hãi." Bà Lâm thu hồi quần áo dính máu, an ủi Giai Giai.
"Giai Giai, cậu yên tâm đi, chuyện còn chưa có rõ ràng, đừng vội." Trần Tiểu Ngoạn cũng khuyên.
Mọi người đều lo lắng Ngãi Giai Giai không chịu nổi sự đả kích này mà hôn mê bất tỉnh, cho nên an ủi cô.
"Nhất định là Diệp Tầm Phương, vừa rồi chúng ta đối với cô ấy như vậy, nhất định là đã chọc tức cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể ra tay với Tiểu Hiên, Tiểu Hiên nhất định ở trong tay Diệp Tầm Phương, thiếu chủ, van cầu anh cứu Tiểu Hiên đi." Ngãi Giai Giai khóc cầu khẩn Tề Hiên.
Do còn chưa rõ tình huống của Ngãi Tiểu Hiên thì cô còn có thể bắt buộc chính mình không cần phải lo lắng quá, có lẽ Tiểu Hiên rất an toàn, nhưng bây giờ lại thấy được quần áo dính máu, cô có thể không sốt ruột sao?
Đây không phải là cô quá ích kỷ, quá tham lam sao, muốn thiếu chủ lại muốn Tiểu Hiên nữa, cho nên ông trời trừng phạt cô?
"Chỉ dựa vào một bộ quần áo dính máu thì không thể xác định có phải Diệp Tầm Phương bắt Tiểu Hiên đi không, xem ra đối phương có mục đích khác, bằng không cũng sẽ không chỉ là đưa một bộ quần áo dính máu đến mà thôi, bây giờ chuyện chúng ta cần làm chính là tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi." Tề Hùng đột nhiên lên tiếng.
Ông đã bảo Nghiêm Chính Phong đi ra ngoài điều tra Diệp Tầm Phương, bây giờ vẫn chưa có tin tức, nhưng không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, bởi vì sự việc vẫn còn là ẩn số, bọn họ còn có hi vọng.
"Không phải, nhất định là Diệp Tầm Phương, vừa rồi cô ấy đã nói, nếu như chúng ta dám đối với cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ đòi lại trên người Tiểu Hiên, bây giờ chính là cô ấy đang trả thù chúng ta, là cô ấy, chính là cô ấy." Ngãi Giai Giai bổ nhào vào trong ngực Tề Hiên khóc lớn, khóc đến nỗi trái tim tan nát rồi.
Đều do cô không tốt, nhất thời vui vẻ, hại Tiểu Hiên, cô không đủ tư cách làm mẹ, nếu như Tiểu Hiên thật sự đã xảy ra chuyện, bảo cô nên làm gì bây giờ?
"Giai Giai ngoan, đừng khóc, anh không thích bộ dạng em khóc, Tiểu Hiên thông minh như vậy, nhất định nó sẽ không có chuyện gì."
Tề Hiên chỉ có thể ngoài miệng nói vài lời an ủi, kỳ thật trong lòng cũng rất lo lắng, nói cho cùng anh hoàn toàn không biết là ai bắt Tiểu Hiên đi .
"Đúng, Tiểu Hiên nhất định sẽ không có chuyện gì, Tiểu Hiên thông minh như thế, chắc chắn sẽ không có việc gì." Ngãi Giai Giai an ủi mình.
Lúc này điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, dọa mọi người giật mình, không có ai dám đi nhận cú điện thoại kia, đều sợ hãi đây là điện thoại mang đến tin tức xấu .
"Tôi tới nhận." Trần Tiểu Ngoạn thấy không ai nhận, vì vậy chủ động đi đến nghe.
"Muốn mạng sống đứa nhỏ, ngoan ngoãn giao Tề thị ra đây." Trần Tiểu Ngoạn can đảm đem điện thoại lên bên tai, đối phương nói những lời này xong cúp điện thoại, cũng không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Trần Tiểu Ngoạn sau khi nghe xong những lời này, đứng lặng tại đó, rất kinh ngạc.
Ông trời, lòng tham của bọn cướp này cũng quá lớn đi, muốn cả Tề thị.
Tất cả mọi người đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trần Tiểu Ngoạn, hi vọng cô ấy nói ra nội dung người kia nói trong điện thoại, nhưng mọi người lại sợ hãi, sợ tin tức này làm cho bọn họ đi vào tuyệt vọng.
"Tiểu Ngoạn, đối phương nói gì?" Bà Lâm là người đầu tiên hỏi.
"Hắn nói, nếu như muốn mạng sống Tiểu Hiên, hãy giao Tề thị ra."
"Cái gì, cũng quá đáng đi, muốn toàn bộ Tề thị, rốt cuộc là ai chứ, lòng tham lớn như vậy, tiền bạc không cần, nhất định muốn cả Tề thị." Bà Lâm mắng to.
Tề Hiên cùng Tề Hung liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng cùng suy nghĩ về một người.
Người vẫn muốn chiếm Tề thị thành của mình chỉ có một, chính là Tề Triển. Không nghĩ tới mất tích vài năm, lúc này lại gây ra sóng gió, bọn họ tính toán vạn lần, cũng không tính đến người này.
"Tề Hiên, hiện tại ba đều giao hết thảy cho con, con muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, ba sẽ không phản đối." Tề Hùng nói rất thoải mái, giống như Tề thị trong mắt ông đã không còn quan trọng vậy.
"Thiếu chủ, bác trai, hai người đang nói gì vậy?" Ngãi Giai Giai nghe không hiểu.
Vừa rồi nghe thấy đối phương muốn Tề thị trao đổi Tiểu Hiên, cô đã cảm thấy không có hi vọng. Tề Hùng coi trọng Tề thị cỡ nào, làm sao có thể lấy ra đổi, nhưng lần này lời nói của Tề Hùng lại khiến cô chấn động, những người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ?
"Nếu như bác không có đoán sai, Tiểu Hiên là bị em trai của bác Tề Triển bắt đi, người này không biết là nguyên nhân gì, biến mất đã nhiều năm, bây giờ vừa xuất hiện thì bắt Tiểu Hiên đi, chỉ có nó mới có lòng tham lớn như vậy, muốn cả Tề thị." Tề Hùng thở dài giải thích.
Cho tới giờ ông cũng không muốn đi tin dã tâm của Tề Triển, dù sao nó cũng là ba của Tề Ngữ Ti, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, khiên ông không thể không tin.
"Tôi xử lý chuyện này trước, có một việc ông phải xử lý trước, là phải cho Lữ Lỵ Liên bay. Nếu như tôi đoán không sai, sự sống của Tiểu Hiên chính là từ trong miệng bà ta nói ra, nhé, ba thân ái của tôi." Bộ dạng Tề Hiên ra vẻ chỉ trích nhìn Tề Hùng, giống như đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người của ông.
"Khi ba biết mình có một đứa cháu thì thật sự rất hưng phấn, rất muốn tìm người để chia xẻ niềm vui của ba, cho nên ngày đó các con vừa đi, ba liền gọi điện thoại nói với Lữ Lỵ Liên, ba có cháu trai, nói gọi là Tiểu Hiên, rất đáng yêu, ba rất yêu mến nó. Ba già rồi, không giống như muốn đồ vật năm đó, bây giờ ba thầm nghĩ mỗi ngày cùng người thân của mình ở một chỗ sống thật vui vẻ, không còn yêu cầu gì." Tề Hùng nói thực chân thành, tuyệt không phải là giả vờ.
Ông biết rõ Lữ Lỵ Liên là người đàn bà không thể tin tưởng, ông cũng chưa từng tin tưởng bà ta, chỉ là rất vui vẻ, muốn tìm người chia xẻ, lúc tìm không được người thì dưới tình huống đó chỉ có thể tìm bà ta.
Tề Hiên nhìn bộ dáng Tề Hùng chân thành, trái tim có hơi rung động, thật sự rất muốn đi qua ôm cha mình. Nhưng vừa nghĩ tới mẹ mình, trong lòng của anh lại hận , làm sao cũng không thể tha thứ ông được.