Mục lục
Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người của Tề Hiên sau khi đi ra cục cảnh sát, Nghiêm Chính Phong và Trần Tiểu Ngoạn vẫn còn đang chiến tranh, anh trừng cô, cô trừng anh, hai người giống như là có thâm thù đại hận vậy. .
"Giai Giai, mình còn có việc đi trước, hiện tại cậu có thiếu chủ bên người, chắc hẳn rất an toàn, mình cũng an tâm." Trần Tiểu Ngoạn mỉm cười với Ngãi Giai Giai.
Hôm nay là ngày gia đình người ta một nhà đoàn viên, cô là người ngoài cuộc cũng nên thức thời rời đi sớm một chút.
"Tiểu Ngoạn, cậu muốn đi đâu vậy?" Ngãi Giai Giai kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, không muốn buông.
Những năm gần đây, nếu như không có Trần Tiểu Ngoạn, cô cũng không biết mình sẽ có bộ dạng gì, có lẽ đã sớm chết đói, dù cho không có chết đói, cũng sẽ sống rất khổ sở.
"Mình đương nhiên là về nhà, hôm nay mình mệt chết được, mình phải tìm một chỗ ngủ một giấc cho đã, chờ mình tỉnh ngủ, lại đến thu thập anh ta." Trần Tiểu Ngoạn chỉ vào Nghiêm Chính Phong, dáng vẻ không phục lắm.
Tuy cô hiểu lầm anh ta là tên trộm xe, có lẽ cũng hiểu lầm bản thân anh ta, nhưng mà giữa bọn họ còn có một số nợ nần cần phải tính cho rõ.
"Thu thập tôi, tôi không tố cáo cô vu tội tôi thì đã rất nhân từ rồi." Nghiêm Chính Phong khinh thường quay đầu ra, lạnh lùng một chút.
"Hiện tại tôi chẳng muốn nói với anh, Giai Giai, mình đi trước, Tiểu Hiên, mẹ nuôi đi." Trần Tiểu Ngoạn không muốn lại cùng Nghiêm Chính Phong ầm ĩ, vì vậy tạm biệt.
"Mẹ nuôi tạm biệt." Ngãi Tiểu Hiên phất phất tay, nhìn Trần Tiểu Ngoạn rời đi.
Lúc này điện thoại của Tề Hiên vang lên, tất cả mọi người đều nhìn anh.
Bọn họ cũng biết, điện thoại riêng của Tề Hiên bình thường rất ít vang lên, trừ phi là người quan trọng gọi điện thoại tới.
Tề Hiên nhìn nhìn dãy số điện thoại, vì vậy đưa di động cho Nghiêm Chính Phong, "Chính Phong, chuyện này cậu đi xử lý, hẳn là có tin tức của La Thành."
"Vâng" Nghiêm Chính Phong cầm lấy điện thoại, đi qua một bên tiếp điện thoại.
"Nào, chúng ta về nhà thôi, hôm nay chúng ta người một nhà gặp mặt, chuyện gì cũng không quản." Tề Hiên ôm lấy Ngãi Tiểu Hiên, kéo tay Ngãi Giai Giai, đi tới xe.
"Thật sự ư, con thật vui vẻ, ba , buổi tối chúng ta ăn cái gì?" Ngãi Tiểu Hiên ôm cổ Tề Hiên, vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Hiên đói à, vậy bây giờ con muốn ăn cái gì?" Tề Hiên tràn đầy tình thương của người cha, đùa với Ngãi Tiểu Hiên.
Ngãi Giai Giai nhìn cha con bọn họ tốt như vậy, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng không biết vì sao, cô cảm giác, cảm thấy hạnh phúc như vậy sẽ rất ngắn ngủi, giống như có chuyện không tốt gì đó đang chờ bọn họ.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy ?" Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngẩn người, quan tâm một chút.
"Mẹ đang nghĩ tối hôm nay ăn cái gì?" Ngãi Giai Giai bày ra nụ cười, nói dối.
Cô thật vất vả mới chờ giờ khắc này đến, muốn những chuyện này không có phát sinh cái gì, có phải là không tốt hay không, thật sự còn chưa muốn nghĩ đến.
"Con muốn ăn cá, còn muốn ăn đùi gà." Ngãi Tiểu Hiên vẻ mặt thèm ăn.
"Được, chúng ta phải đi ăn cá còn có đùi gà." Tề Hiên đỡ Ngãi Giai Giai đến trên tay lái phụ, sau đó lại đem Ngãi Tiểu Hiên đặt lên trên đùi của cô, rồi mình mới ngồi vào vị trí, sau đó khởi động xe.
Nếu như mỗi ngày đều có thể cùng người mình thích ở một chỗ, dẫn con của mình, cùng ăn một bữa cơm, đó là người hạnh phúc cỡ nào. Người ta liều chết liều sống làm như vậy là vì cái gì, không phải là vì có thể để cho người nhà mình vượt qua ngày tốt lành ư, sau đó cùng bọn họ đoàn tụ ở một chỗ.
Tề Hiên dừng xe ở trước cửa một nhà hàng, sau đó cởi dây an toàn cho Ngãi Giai Giai ra.
"Ba, chúng ta không nên ăn ở chỗ này có được hay không?" Ngãi Tiểu Hiên từ cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài nhìn vào nhà hàng, cảm thấy rất cao cấp, không nguyện ý đi.
Cho tới bây giờ cậu đều không đi tới những nhà hàng cao cấp kia ăn cơm, nhưng thường xuyên ở trên TV nhìn thấy, tuy rất muốn ăn thức ăn bên trong, nhưng cậu biết rõ, đến chỗ này thì giá tiền rất cao, cậu không muốn để ẹ lo lắng, cho nên cái gì cũng không nói.
"Tiểu Hiên không thích nơi này sao?" Khuôn mặt Tề Hiên khổ sở.
Xung quanh nơi này nhà hàng này có cấp bậc cao hơn một chút, nếu như phải thay đổi nhà hàng khác, anh thật đúng là không biết đi nơi nào.
"Ba, con chưa từng ăn thức ăn bên trong, không thể nói có thích hay không, nhưng mà con biết rõ thức ăn bên trong đều rất mắc, chúng ta đổi một nhà hàng khác nha."
Những năm này mẹ đều là dùng tiền của mẹ nuôi, cậu biết rõ mẹ băn khoăn, cho nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
"Thiếu chủ, hay là đổi nhà hàng khác đi." Ngãi Giai Giai cũng đề nghị.
Cuộc sống của những năm này bởi vì có Trần Tiểu Ngoạn, cho nên cô cũng không có khổ sở, nhưng mà ở trong lòng áy náy, cảm giác thiếu nợ Trần Tiểu Ngoạn nhiều lắm, bởi vậy cô cũng không thích dùng tiền như vậy, quá phô trương lãng phí.
"Hai người thật đúng là mẹ con, làm việc đều có suy nghĩ, hãy nghĩ một chút đi, em đó vẫn là như vậy, đều vì anh mà suy nghĩ. Yên tâm đi, bởi vì em, Tề thị hiện tại đã đứng vững vàng, con số lợi nhuận hàng năm em cũng không tưởng tượng nổi. Tiền chính là dùng để tiêu xài , hiểu được kiếm tiền và hưởng thụ, đây mới là cuộc sống." Tề Hiên đưa mẹ con họ vịn từ trong xe đi ra, sau đó kéo tay của bọn họ đi vào trong nhà hàng.
Cô gái ngốc này, vĩnh viễn đều vì anh mà suy nghĩ, sáu năm trước anh cần tiền, nhưng mà bây giờ anh cũng không cần tiền, làm thế nào mà đầu của cô không có quay lại ?
Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ mà lắc đầu, không phản đối nữa.
"Mẹ, hình như ba rất có tiền , chúng ta yên tâm mà ăn đi." Ngãi Tiểu Hiên kéo Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai đi, rất vui vẻ bước đi vào, nhìn thấy nhân viên phục vụ cung kính mở cửa cho bọn họ, cậu còn mỉm cười gật đầu với bọn họ.
Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ cười, cũng yên tâm bước đi vào, nhưng mà mới vào cửa, đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Một nhà hàng lớn như vậy, hơn nữa hiện tại cũng là thời gian dùng cơm, vì sao một người khách cũng không có ?
"Thiếu chủ, không phải là anh đem cả nhà hàng bao hết đấy chứ?" Ngãi Giai Giai kinh ngạc nhìn Tề Hiên, nhưng mà trên mặt Tề Hiên cũng có một tia kinh ngạc, hình như cũng cảm thấy sự kiện này kỳ quái.
"Ba, ba thật sự bao hết cả nhà hàng rồi sao, như vậy không được rồi." Ngãi Tiểu Hiên nghe thấy lời nói của Ngãi Giai Giai..., cũng rất là tiếc.
Một cái nhà hàng bự như vậy, nếu như bao hết toàn bộ, tốn rất nhiều tiền nha.
"Nơi này là lần đầu tiên anh tới, anh cũng không có bao hết?" Tề Hiên cảnh giác nhìn khắp nơi.
Chuyện không đúng, chẳng lẽ là hành tung đến thành phố A của anh đã bị người biết được?
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ngãi Giai Giai nắm tay Tề Hiên thật chặc, rất là lo lắng, trong lòng có chút sợ hãi.
"Tôi đây đến nói cho các người biết chuyện gì xảy ra?" Diệp Tầm Phương từ bên trong đi ra, trong tay cầm một ly rượu đỏ, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy Diệp Tầm Phương, sợ tới mức kinh hoảng, chân không tự nhiên mà lui về sau, nếu như không phải Tề Hiên giữ cô lại, chỉ sợ cô đã chạy khỏi.
Diệp Tầm Phương đến đây, cô thật không biết làm thế nào để đối mặt với cô ta, sáu năm trước cô nhận tiền của Diệp Tầm Phương, rời khỏi Tề Hiên, nhưng mà bây giờ cô lại về bên người Tề Hiên, cái này không phải là cô không tuân theo chữ tín sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK