Phanh —— một tiếng, xe đẩy hàng bị Tề Hiên đá ngã lật trên mặt đất.
Một khắc vừa rồi, khi nhìn thấy xe đẩy hàng hướng về phía người Ngãi Giai Giai đâm vào, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi mất đi người yêu, sợ hãi không ai có thể thiệt tình chân thành cùng anh đi qua cả đời, sợ hãi trong lòng ngực anh ôm là người không còn hơi thở.
"Giai Giai, em không sao chớ, đừng dọa anh." Tề Hiên không để ý tới xe đẩy hàng ngã lật đưa tới người xem, mà là khẩn trương nhìn người trong ngực sợ tới mức sắc mặt tái nhợt .
"Tiên sinh, vì sao phá hư của công?" Lúc này một nhân viên bảo vệ đi tới, nhìn thấy xe đẩy hàng bị ngã lật thì chất vấn.
"Tôi còn muốn hỏi các người vì sao không đem những thứ nguy hiểm này cất kỹ, ông có biết cái chiếc xe đẩy này thiếu chút nữa đã đâm người hay không." Tề Hiên tức giận rống to với nhân viên bảo vệ.
Đã vậy còn dám tới chất vấn anh, đáng giận.
Nhân viên bảo vệ nhìn nhìn tình huống chung quanh, lúc này mới phát hiện không đúng, theo lý thuyết thì xe đẩy hàng không nên xuất hiện ở chỗ này , mà bây giờ lại xuất hiện, tự biết đuối lý, vì vậy lập tức nói xin lỗi.
"Tiên sinh thực xin lỗi, là sơ sẩy của chúng tôi, tôi cam đoan từ nay về sau không có chuyện như vậy phát sinh nữa."
"Giai Giai, em làm sao rồi, có bị thương không?" Tề Hiên không để ý tới bảo vệ nói xin lỗi, lo lắng nhìn người trong ngực.
"Thiếu chủ, chiếc xe kia thật đáng sợ." Ngãi Giai Giai kinh hoảng nói, ôm Tề Hiên thật chặc, chui vào trong ngực của anh.
Nhìn thấy chiếc xe kia lao đến phía cô, nhưng cô không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, chỉ có thể trơ mắt mà đứng ở nơi đó, sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng quên, chỉ biết mình sẽ bị xe đẩy đụng vào.
"Không sao đâu, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì." Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, hứa hẹn.
Thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu Giai Giai của anh liền bị thương.
"Tiên sinh, vị tiểu thư này có phải bị thương không, có cần gọi xe cứu thương không?" Bảo vệ tiếp tục hỏi.
"Ông tốt nhất tra rõ ràng cho tôi, xe đẩy tại sao lại chạy đến, chuyện này tôi sẽ truy cứu đến cùng." Tề Hiên nói cảnh cáo, sau đó ôm lấy Ngãi Giai Giai rời đi.
Chuyện này không phải chuyện ngoài ý muốn, nhất định là do người gây ra, xem ra đã có người ra tay với Giai Giai của anh. Anh bảo vệ cô bốn năm, để cho cô bình an vượt qua trong bốn năm, song bốn năm sau, anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ cô.
Nghe xong những lời này của Tề Hiên, bảo vệ chảy mồ hôi lạnh, bị khí thế của Tề Hiên làm cho người ta sợ hãi sợ tới mức có chút phát run.
Một người con trai trẻ tuổi tránh trong góc tối, rất là tức giận, sau đó lấy điện thoại ra, gẩy một dãy số, "Tiểu thư, kế hoạch thất bại."
"Phế vật, nhận nhiều tiền như vậy, ngay cả con gái cũng không đối phó được, các người làm ăn cái gì không biết." Diệp Tầm Phương ở đầu điện thoại bên kia tức giận rống to.
Cô chính là nhìn thấy Tề Hiên dẫn Ngãi Giai Giai đi sân chơi, cho nên mới phái người đi giáo huấn con nhỏ Ngãi Giai Giai kia một chút, đáng tiếc thất bại.
Tề Hiên mang danh hiệu vị hôn phu của cô cùng những con đàn bà khác hẹn hò, cái này mặt cô để ở đâu, cho nên con nhỏ Ngãi Giai Giai kia vì thế phải trả giá thật nhiều.
"Tiểu thư, xin cô cho tôi một cơ hội nữa, lúc này tôi sẽ diệt trừ cô ta." Gã đàn ông tin tưởng vững chắc mà nói.
"Hai ngày, tôi chỉ cho anh thời gian hai ngày, hai ngày sau đó tôi muốn nghe được tin tức nó tử vong." Diệp Tầm Phương nổi giận nói.
"Vâng" Gã đàn ông cúp điện thoại, sau đó nhìn bóng lưng Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai rời đi, tính toán sẽ tìm cơ hội ra tay.