Cô nhớ hơi rõ, khi dây chuyền bị mẹ kế đoạt lấy, kế tiếp là mắt thấy ở trong lồng ngực một gã đàn ông đẹp mắt, mà về sau sao lại ở nơi này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô căn bản cũng không rõ ràng.
Chuyển động cổ của mình, giống như không có đau đớn vậy, mười ngón tay lạnh buốt, không biết thoa cái gì mà làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Trong trí nhớ mơ hồ, cô nhớ rõ có một người đàn ông ôm cô chạy, hơn nữa giống như vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ đây là mộng sao?
Chính là cô cảm giác đây không phải là mộng, khẳng định có người này tồn tại, rốt cuộc người đó là ai?
Ngãi Giai Giai nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, vì vậy muốn xuống giường, mới vén chăn lên, liền phát hiện trên cổ của cô đeo dây chuyền đã bị mẹ kế cướp đi, lập tức vô cùng vui vẻ mà hô lớn.
"Dây chuyền của mình đã trở lại, dây chuyền của mình đã trở lại."
Bà Lâm nghe được tiếng hoan hô của cô, đẩy cửa vào, nhìn mặt cô cười tràn đầy vui vẻ, sau đó đi đến, ngồi vào bên cạnh Ngãi Giai Giai, ôm cô hỏi.
"Giai Giai, con đã tỉnh, cổ còn đau không, ngón tay sao rồi, có còn đau không?"
"Mẹ Lâm, người xem, dây chuyền của con đã trở lại, nó không có bị cướp đi, con thật vui vẻ nha." Ngãi Giai Giai ở trong ngực bà Lâm, nói rất là hưng phấn.
"Giai Giai, sợi dây chuyền này đối với con rất quan trọng sao?" Bà Lâm cố ý hỏi như vậy.
"Đương nhiên quan trọng, nó là do người quan tâm con tặng, hơn nữa là lần đầu tiên trong năm năm qua có người tặng lễ vật cho con, với con mà nói rất quan trọng." Ngãi Giai Giai nắm thật chặc dây chuyền treo lủng lẳng, nghiêm túc nói.
"Kỳ thật dây chuyền là bị mẹ kế của con đoạt đi, nhưng mà do thiếu chủ phái người đi lấy trở lại." Bà Lâm mắt nhìn Ngãi Giai Giai nói ra.
"Mẹ Lâm, thiếu chủ là ai, chẳng lẽ là người quan tâm con sao?"
Bà Lâm nghe xong lời Ngãi Giai Giai nói..., khẽ gật đầu.
"Nguyên lai người quan tâm con gọi là thiếu chủ, con thật vui vẻ a, rốt cuộc biết tên của ông ấy." Ngãi Giai Giai vẻ mặt thỏa mãn nói.
Ngãi Giai Giai chưa từng thấy qua khuôn mặt, cho rằng ‘ thiếu chủ ’ là cái tên.
"Cái này ——" Bà Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Thôi đi, thiếu chủ đã không muốn cho cô bé này biết rõ sự hiện hữu của ngài, bà cũng không nên lắm miệng, miễn cho bị phạt, dù bà rất muốn làm như thế.
"Mẹ Lâm, nơi này là nơi nào, con sao lại ở chỗ này?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bà Lâm, vì thế nói sang chuyện khác.
Cô biết rõ mẹ Lâm lại gặp chuyện khó nói rồi, cho nên không muốn lại tiếp tục truy vấn vấn đề này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác, cô sẽ không để cho người quan tâm ở bên cạnh cô phải khó xử.
"Nơi này là một ngôi biệt thự riêng của thiếu chủ, mẹ kế con không phải đuổi con ra khỏi nhà sao, thiếu chủ quyết định cho con ở lại trong này, do ta cùng ông Lâm chiếu cố con, con nói được không?" Bà Lâm thân mật hỏi giống như người mẹ.
"Được, đương nhiên là được, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với mẹ Lâm và bác Lâm, đi nơi nào cũng được, còn có thiếu chủ, đi theo các người, con nhất định rất hạnh phúc." Ngãi Giai Giai ôm eo bà Lâm, hạnh phúc nói.
"Tốt, mẹ Lâm hiện tại mặc quần áo đẹp cho con, sau đó dẫn con đi ăn cái gì, lại dẫn con đi làm quen với hoàn cảnh nơi này, con nói có được hay không?" Bà Lâm nắm cái cằm Ngãi Giai Giai, cưng chìu hỏi.
Thiếu chủ muốn bọn họ xem Ngãi Giai Giai giống như con gái mà chiếu cố, cho nên bọn họ không thể nói cho cô biết, bọn họ chỉ là người hầu mà thôi.
"Dạ."