Xem ra là Trần Tiểu Ngoạn đã mang cô trở về, hơn nữa Tiểu Hiên cũng không có chuyện gì, cô lại yên tâm nhiều hơn.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh?" Ngãi Tiểu Hiên cảm giác được người hơi động đậy, vì thế ngẩng đầu mở to mắt, hưng phấn nói.
"Tiểu Hiên, con mệt mỏi sao, đi lên ngủ cùng mẹ đi." Ngãi Giai Giai né qua bên cạnh, ý bảo cho phép Ngãi Tiểu Hiên đi lên.
"Mẹ, con không mệt, mẹ nhất định đã đói bụng rồi, con đi lấy chút gì đó để mẹ ăn." Ngãi Tiểu Hiên vội vàng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải Trần Tiểu Ngoạn ở bên ngoài cửa đang đi tới.
"Tiểu Hiên, con chạy nhanh như vậy làm gì vậy?" Trần Tiểu Ngoạn khiển trách.
"Mẹ nuôi, mẹ con tỉnh, con muốn đi lấy ẹ chút gì đó ăn, ha ha." Ngãi Tiểu Hiên ngây ngô nói, sau đó chạy đến bên cạnh tủ lạnh, suy nghĩ nên lấy cái gì thì được.
Trần Tiểu Ngoạn vui vẻ cười, đi vào trong phòng, ngồi cạnh Ngãi Giai Giai, "Giai Giai, cảm giác khá hơn chút nào không?"
Cô tìm được Ngãi Giai Giai ở trong buồng điện thoại, lúc đó cô ấy đã ngủ mê man, cô liền cõng cô ấy trở về nên không biết.
"Tiểu Ngoạn, cám ơn cậu, nếu như không có cậu, hiện tại mình có thể còn lưu lạc ở bên ngoài ?" Ngãi Giai Giai ngồi xuống, nắm tay Trần Tiểu Ngoạn, cảm kích.
"Là chị em thì cũng đừng khách khí với mình như vậy, bằng không mình không vui đâu." Trần Tiểu Ngoạn trêu chọc nói.
Kỳ thật cô vẫn không nói cho Ngãi Giai Giai biết một chuyện, chính là sáu năm nay, hàng năm Tề Hiên đều bỏ vào tài khoản của cô một trăm hai mươi vạn, trong sáu năm nay cô vốn là bảo vệ sự an toàn cho Ngãi Giai Giai. Đã nhận tiền của người khác, như vậy cô nhất định phải hoàn thành cho tốt, nhưng thật sự là cô đem Ngãi Giai Giai trở thành chị em tốt mà đối đãi.
"Tiểu Ngoạn, cậu thật tốt, nếu như ——" Ngãi Giai Giai còn muốn nói vài lời cảm động..., lại bị Trần Tiểu Ngoạn ngăn lại.
"Giai Giai, đừng nói những nếu như vậy nữa, mình không thích nghe, mình muốn bàn với cậu một việc?"
Trần Tiểu Ngoạn biết rõ Ngãi Giai Giai lại muốn nói những điều như sáu năm trước kia cô không đi cùng cô ấy ...những lời này cô thật đúng là không muốn nghe.
"Chuyện gì?" Ngãi Giai Giai hỏi.
"Chúng ta mở một cửa hàng bán hoa như thế nào, cậu không phải yêu thích các loại hoa ư, hơn nữa đối với phương diện này cũng rất thành thạo, mình nghĩ muốn ổn định ở nơi này, nên mở cửa hàng bán hoa, chúng ta cùng kinh doanh, cậu cảm thấy như thế nào?" Trần Tiểu Ngoạn đề nghị.
Kỳ thật cô muốn cho Ngãi Giai Giai có chuyện để làm, không phải cô không hiểu rõ Giai Giai, nhất định sẽ đi tìm những công việc khổ cực kia, sau đó ăn mặc tiết kiệm để trả tiền cho cô.
"Thật vậy sao, nếu quả như thật có một cửa hàng bán hoa thuộc về mình, nhất định rất tốt, nhưng mà mở cửa hàng bán hoa tốn rất nhiều tiền, chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?" Ngãi Giai Giai đầu tiên là vui mừng một phen, sau đó lại là bộ dạng có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bây giờ một phân tiền cô cũng không có, làm gì có tiền mà đi mở cửa hàng bán hoa ?
"Chuyện tiền bạc thì cậu yên tâm, mình đầu tư, cậu giúp mình kinh doanh, như thế nào?"
Sáu năm rồi, tiền mà Tề Hiên cho cô cũng có mấy trăm vạn, cũng đủ mở một tiệm bán hoa.
"Tiểu Ngoạn, cám ơn cậu."
"Đừng cám ơn, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, mình đi nhìn xem có khu vực nào thích hợp để mở tiệm hoa không, chờ thân thể cậu khỏe lại, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp." Trần Tiểu Ngoạn đỡ Ngãi Giai Giai nằm xuống, đắp kín mền cho cô ấy, sau đó liền ra cửa.
Ngãi Giai Giai nằm một mình, nhìn vĩnh hằng chi tâm ở trên cổ, lại bắt đầu tưởng nhớ Tề Hiên .
Sáu năm rồi, không biết hiện tại thiếu chủ thế nào, thật sự rất muốn quay về nhìn anh, nhưng mà nếu như Tề thị chưa có vượt qua nguy cơ, cô trở về như vậy, chẳng phải sẽ hỏng việc sao, cho nên cô không thể tùy tiện mà trở về.
Vài ngày sau, cửa hàng bán hoa của Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn mở rốt cục lắp đặt thiết bị xong, cửa hàng bán hoa tên là ‘cửa hàng bán hoa hảo giai’ cũng khai trương, ngày đầu tiên khai trương, cửa hàng bán hoa có rất nhiều hoạt động, bởi vậy buôn bán vô cùng tốt, Trần Tiểu Ngoạn và Ngãi Giai Giai cũng qua lại rất bận rộn.
Sau khi Ngãi Giai Giai gói xong một bó hoa, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chấn động.
"Hỏng bét, Tiểu Hiên tan học, mình phải đi đón con, Tiểu Ngoạn, cậu trước tự mình trông nom cửa hàng bán hoa nha." Ngãi Giai Giai sốt ruột nói, sau đó chạy ra ngoài.
"Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn hô to, đáng tiếc cũng không thể gọi Ngãi Giai Giai trở về.
Bởi vì khách hàng nườm nượp, Trần Tiểu Ngoạn đành phải ở lại trong tiệm hoa, trông nom.
Ngãi Tiểu Hiên sau khi tan học không thấy Ngãi Giai Giai tới đón cậu, nhưng cậu cũng không cảm thấy đau lòng, bởi vì cậu biết rõ hôm nay là ngày ‘cửa hàng bán hoa hảo giai ’ khai trương, mẹ và mẹ nuôi nhất định rất bận rộn, cho nên muốn tự mình đi đón xe bus, một mình đi tới cửa hàng bán hoa.
"Mẹ nuôi, mẹ con đâu rồi, sao lại chỉ có một mình mẹ vậy?" Ngãi Tiểu Hiên đeo túi xách đi đến, nhìn chung quanh, thế nào cũng không thấy thân ảnh của mẹ, vì vậy thắc mắc.
"Ông trời, Tiểu Hiên làm sao con tự mình đến đây, mẹ vừa mới ra khỏi, bảo là muốn đi đón con, mẹ gọi điện thoại nói ẹ con ngay bây giờ, nói con đã trở về." Trần Tiểu Ngoạn kinh ngạc nói, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Ngãi Giai Giai, nói cho cô ấy biết Ngãi Tiểu Hiên đã trở về.
"Mẹ nuôi, hôm nay buôn bán hình như rất tốt nha." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy nhiều khách hàng như vậy, liền tán thưởng.
"Không phải hình như rất tốt, mà là thật sự rất tốt, nếu mỗi ngày buôn bán đều tốt như vậy, vậy thì phát tài." Trần Tiểu Ngoạn vui vẻ nói.
Vốn chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút, mở cửa hàng bán hoa để vui đùa một chút, không nghĩ tới cửa hàng bán hoa lại buôn bán tốt như thế, khiến bây giờ cô nở gan nở ruột a!
"Mẹ nuôi, quần của mẹ bẩn, mau đi sửa sang môt chút." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy sau quần Trần Tiểu Ngoạn có một vết đỏ, vì vậy nhắc nhở.
Trần Tiểu Ngoạn cẩn thận nhìn một chút, sốt ruột nói, "Tiểu Hiên, con trông coi cửa hàng bán hoa một chút." Nói xong cũng chạy tới buồng vệ sinh.
Ông trời, trong khoảng thời gian này bởi vì vội chuyện cửa hàng bán hoa, khiến cho cô quên chuyện nguyệt sự này, hôm nay chính là tới ngày nguyệt sự của cô a, không biết có bao nhiêu khách hàng đã thấy cái bộ dạng xấu này của cô rồi, mắc cở chết người.
"Chuyện cá nhân mình như vậy, còn không tự mình chiếu cố, thiệt là. Cũng may hiện tại không có khách hàng, nếu quả thật khách hàng đến đây, con còn không biết nên làm sao bây giờ ?" Ngãi Tiểu Hiên ra vẻ người lớn, lầm bầm lầu bầu nói.
"Ông chủ, đem những hoa bách hợp này gói lại cho tôi." Đang lúc Ngãi Tiểu Hiên cho rằng không có người, sau lưng đột nhiên có một thanh âm truyền tới, dọa cậu nhảy dựng.
Ngãi Tiểu Hiên vẻ mặt mỉm cười xoay người, trong lòng suy nghĩ cùng người khách này nói vài câu, chờ cho Trần Tiểu Ngoạn đi ra.
"Chú —— a, chú lừa đảo, tại sao là chú a?" Ngãi Tiểu Hiên vừa quay lại, trước mắt xuất hiện người làm cho cậu vô cùng kinh ngạc, lời nói mới chỉ nói một nửa, cậu liền kinh ngạc đến ngây người nhìn.