Hôm nay là ngày cô khát vọng đã lâu, nhưng mà lúc đi vào phòng học nhìn thấy vài chục ánh mắt nhìn cô, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, cô không có bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, thật khẩn trương a!
"Các học sinh, đây là bạn học mới chuyển tới lớp học chúng ta, tên Ngãi Giai Giai, mọi người hoan nghênh bạn ấy." Giáo viên đứng ở trên bục giảng nói, sau đó vỗ tay, bạn học phía dưới cũng vỗ tay theo, nhưng mà có một người càng khoa trương hơn, vỗ bàn hô lớn, "Bạn học Ngãi Giai Giai, ngồi cùng bàn với mình a."
Người này không phải ai khác, chính là Trần Tiểu Ngoạn.
"A ——" Ngãi Giai Giai không biết làm sao.
"Giai Giai đi thôi, ngồi xong rồi bắt đầu học." Giáo viên cười nói.
"Dạ." Ngãi Giai Giai khẽ gật đầu, sau đó đi đến vị trí của Trần Tiểu Ngoạn, cùng cô trở thành người ngồi cùng bàn.
"Bạn học Giai Giai, chào bạn, mình tên là Trần Tiểu Ngoạn, từ nay về sau chúng ta ngồi cùng bàn." Trần Tiểu Ngoạn nhiệt tình nói.
Cô có thể không nhiệt tình ư, mười vạn a, một tháng mười vạn a, oa ken két, đây đúng là rất nhiều tiền.
"Cám ơn bạn, mình tên là Ngãi Giai Giai, rất hân hạnh được biết bạn." Ngãi Giai Giai cũng thân mật nói.
Bởi vì bây giờ là thời gian lên lớp, cho nên bọn họ không dám trò chuyện quá nhiều, chỉ có thể thu lại để trò chuyện sau.
Trần Tiểu Ngoạn vô cùng nhiệt tình, dẫn Ngãi Giai Giai làm quen tất cả hoàn cảnh trong trường học, cùng cô như hình với bóng, mà ngay cả Ngãi Giai Giai đi toilet, cô cũng đi theo.
Cô hiện tại đã hiểu được người kia sao lại phải ra giá cao như vậy mà mướn cô, vì chính là cái này, ở trường học có thể như hình với bóng mà bảo vệ Ngãi Giai Giai, kể cả đi toilet, ha ha, cô thật thông minh.
Ngãi Giai Giai bởi vì Trần Tiểu Ngoạn nhiệt tình, rất nhanh mà cùng cô ấy trở thành bạn tốt, đi đâu cũng là hai người.
Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn mới từ toilet đi ra, đã bị một đám người chặn lại, không cho các cô ra phòng rửa tay.
"Mấy ngừơi làm gì vậy, tránh ra." Trần Tiểu Ngoạn che chở Ngãi Giai Giai, hung ác mà rống to.
"Trần Tiểu Ngoạn, chuyện này không liên hệ gì tới mày, mày tránh ra cho tao." Lúc này một người giống như nữ vương, cao ngạo đi tới nói.
"Hoa hậu giảng đường Diệp Tầm Phương?" Trần Tiểu Ngoạn kinh ngạc nói.
"Đã biết là tao, còn chưa tránh ra." Diệp Tầm Phương ra lệnh.
"Được, bọn này đi, cả toilet đều cho bạn, Giai Giai chúng ta đi." Trần Tiểu Ngoạn lôi tay Ngãi Giai Giai, tính tìm cách đi ra cửa phòng vệ sinh, nhưng mà có người ngăn lại không để cho các cô đi ra ngoài.
"Mày có thể đi, nhưng mà nó thì không được." Diệp Tầm Phương chỉ vào Ngãi Giai Giai nói.
"Mình?" Ngãi Giai Giai chỉ mình, khuôn mặt nghi vấn.
Cô mới đến trường học này, hình như không có kết thù với người nào a.
"Đúng, chính là mày."
"Diệp Tầm Phương, Giai Giai hôm nay là học sinh mới chuyển tới, hình như chưa từng có đắc tội với bạn, bạn không cần gây khó dễ cho bạn ấy." Trần Tiểu Ngoạn híp mắt nói.
Đắc tội hoa hậu giảng đường không thể nào tốt, đặc biệt là Diệp Tầm Phương hoa hậu giảng đường này, nổi danh bạo lực.
"Nó cướp vị hôn phu của tao, mày nói nó có đắc tội đến tao không?" Diệp Tầm Phương tàn bạo trừng mắt Ngãi Giai Giai.
Nếu như không phải Tề Ngữ Ti vụng trộm đến nói cho cô biết, Tề Hiên không muốn cô mà là muốn một con nhỏ quê mùa tên là Ngãi Giai Giai, thật sự là làm cô tức giận chết mà. Diệp Tầm Phương cô là ai, là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, người người đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, chỉ có Tề Hiên chết tiệt kia dám không muốn cô.
Tề Hiên không nên chết, dù sao cô còn muốn anh làm vị hôn phu của cô mà, như vậy chính là Ngãi Giai Giai này là người đáng chết.