Mục lục
Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngãi Tiểu Hiên cảm giác được Tề Triển đang mở trói cho cậu, vì vậy len lén mở mắt ra, xem tình huống một chút, đợi đến khi Tề Triển cởi toàn bộ sợi dây ra, lập tức cắn một cái thật to ở trên cánh tay của ông, tiếp theo đánh một quyền lên bụng của ông, sau đó chạy ra phía ngoài.
"A ——" Tề Triển bị cắn một miếng, đau đớn kêu to, tiếp đó lại bị một quyền, ông đau muốn chết.
Tên tiểu quỷ này sao sức lớn như vậy chứ, sớm biết cũng không mở toàn bộ sợi dây trên người nó ra, bây giờ không, bản thân ông gặp nạn.
"Mày đứng lại đó cho tao." Tề Triển đợi đau đớn giảm một chút, liền đuổi theo.
Ông mới vừa phát đi tin tức cho Tề Hiên, muốn nó dùng Tề thị để đổi người, nếu như lúc này người trong tay ông chạy mất, ông lấy cái gì đi đổi đây, cho nên ông nhất định phải bắt người trở về.
"Tiểu quỷ, mày đứng lại đó cho tao, có nghe hay không."
Ngãi Tiểu Hiên liều mạng chạy, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Tề Triển đuổi theo cậu, trong lòng rất sợ.
Đứng lại, không có cửa đâu, ngu ngốc mới không chạy, cậu cũng không phải là ngu ngốc.
Nếu là trước kia, có thể cậu sẽ chạy mất, nhưng bây giờ cậu lại đói lại mệt mỏi, một chút hơi sức cũng không có, có thể không cương được bao lâu, cho nên cậu muốn trước khi bị Tề Triển bắt được, tìm được người có thể giúp cậu.
Thế nhưng trong này đều là kho, đâu có người nào chứ, hơn nữa còn giống như một mê cung, muốn chạy trốn, đã khó càng thêm khó, xem ra phải dựa vào chính mình rồi.
"Đứng lại cho tao, có nghe không, chạy nữa, tao liền cắt đứt hai chân mày." Tề Triển vừa đuổi theo vừa đe dọa cậu bé, chính ông đuổi theo cũng rất khổ cực, chạy một đoạn là thở hỗn hển rồi.
Một đứa bé chết tiệt, lực đạo lớn, chạy trốn lại nhanh, trừ phi là từ nhỏ đã đựơc huấn luyện đặc biệt, bằng không sẽ không có bản lãnh như vậy. Nhưng theo ông biết, Tề Hiên cũng vừa mới biết mình có một đứa con lớn như thế, làm sao có thời gian mà đi huấn luyện thằng bé chứ?
Ngãi Tiểu Hiên thấy khoảng cách của Tề Triển và cậu càng ngày càng gần rồi, tâm cũng hoang mang rối loạn , thật sợ hãi, cậu biết, nếu như bị bắt trở về, chờ đợi cậu chính là đau khổ vô tận, cho nên cậu phải cố gắng chạy, cậu không muốn lại đợi ở trong kho hàng đen thùi lùi đó, mỗi ngày cũng chỉ ăn một chút xíu đồ, hơn nữa còn là bánh bao cứng, cậu không cần.
Cái tên xấu xa này bắt cậu nhất định là muốn hại ba mẹ, cậu không thể để cho ông ta được như ý, tuyệt đối không thể.
"A —— " Ngãi Tiểu Hiên phân tâm, kết quả không cẩn thận ngã lên trên đất, cánh tay và đầu gối đều té bị thương, còn có rất nhiều vết thương, có thể nghĩ, một cú ngã này của cậu cũng không nhẹ !
Ngã nghiêm trọng như thế, nhưng Ngãi Tiểu Hiên không khóc, mà cố gắng bò dậy, nhưng mà quá đau đớn, cậu lại không còn sức, bò nửa ngày cũng không bò dậy đựơc.
Tề Triển thấy Ngãi Tiểu Hiên ngã xuống rồi, nằm trên mặt đất, cố gắng muốn bò dậy, đáng tiếc bò không đựơc, vì vậy dừng bước lại, đắc ý nhìn cậu bé, đi tới từng bước một.
"Không đựơc tới đây." Ngãi Tiểu Hiên chống hai tay trên đất mặt, dùng cả tay chân lui về phía sau, cậu muốn chạy, nhưng mà tay chân đều rất đau, không chạy được !
"Tiểu quỷ, mày cảm thấy có thể ư, lần này tao nhất định sẽ dùng xích sắt khóa mày, xem mày trốn như thế nào." Tề Triển đi lên trước, một tay nắm lấy quần áo trứơc ngực Ngãi Tiểu Hiên, ôm cả người cậu.
"Buông tôi ra, cái tên bại hoại này, cứu mạng a, cứu mạng a!" Ngãi Tiểu Hiên hô to cầu cứu, liều mạng giãy giụa.
"Không đựơc kêu, nơi này sẽ không có người xuất hiện, ngoan ngoãn vào lại trong kho hàng cho tao, còn dám ra vẻ, tao sẽ chém một cái tay của mày." Tề Triển hung ác cảnh cáo Ngãi Tiểu Hiên.
Thiếu một cái tay, nói vậy Tề Hiên vẫn sẽ cầm Tề thị tới trao đổi, chỉ cần tiểu quỷ không chết, vậy thì xong chuyện tốt.
"Cứu mạng a, cứu mạng a!" Ngãi Tiểu Hiên không buông tha, tiếp tục liều mạng hô to.
Bây giờ có thể làm cũng chỉ là kêu.
"Câm miệng, đợi lát nữa mày sẽ dễ chịu thôi." Tề Triển quát Ngãi Tiểu Hiên, xách cậu đi về phía kho hàng mới lúc nãy, nhưng mà mới đi mấy bước, có người đột nhiên chặn đường đi của ông.
Tăng Hải Lâm đi không bao lâu, có phần lo lắng cho Ngãi Giai Giai ở chỗ này một mình, lo lắng cô xảy ra chuyện gì, vì vậy trở lại xem một chút, ai biết không tìm được Ngãi Giai Giai, ngược lại nghe được một tiếng cầu cứu của trẻ con.
Nơi này bình thường đều là địa phương côn đồ và lưu manh ẩn hiện, tại sao có thể có trẻ con chứ?
Tăng Hải Lâm lo lắng là thủ hạ của mình bắt trẻ con, vì vậy tới xem một chút, khi thấy một người lạ xách một đứa nhỏ lên thì trong lòng anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
May mắn không phải là người của anh, bằng không anh sẽ tức chết, Ngãi Giai Giai biết sẽ càng không tha thứ cho anh, ngăn cách của bọn họ sẽ càng lúc càng lớn.
"Mày là ai, tránh ra." Tề Triển hung hãn ra lệnh cho Tăng Hải Lâm.
"Một người lớn bắt nạt một đứa bé, có phải rất không tốt hay không?" Tăng Hải Lâm châm chọc nói.
Nếu không phải là người của anh, có thể không xen vào việc của người khác sẽ không xen vào việc của người khác thôi.
"Bố dạy dỗ con trai mình chẳng lẽ có lỗi ư, mày tránh ra cho tao." Bộ dáng Tề Triển ra vẻ hung hãn, xách Ngãi Tiểu Hiên đi tới bên cạnh Tăng Hải Lâm.
Từng Hải Lâm cho rằng bọn họ thật sự là cha con, vì vậy không có ý định quản việc vớ vẩn này rồi, dù sao chuyện nhà của người khác, anh không lý do để quản.
"Chú ơi cứu cứu cháu, cháu không phải con trai ông ta, chú cứu cứu cháu."Ngãi Tiểu Hiên liều mạng vẫy cầu cứu với Tăng Hải Lâm.
"Tiểu tử thúi, đánh mày mấy cái, mày ngay cả cha của mình cũng không nhận, trở về xem tao dạy dỗ mày như thế nào." Bộ dáng Tề Triển cố ý ra vẻ ba dạy dỗ con trai, khiển trách Ngãi Tiểu Hiên, còn dùng tay đánh nhẹ cậu, vì chỉ là diễn trò cho Tăng Hải Lâm nhìn.
Kết quả trứơc mắt ông cũng không nên gây rối loạn, tránh cho kế hoạch thất bại.
"Chú, cháu là bị ông ta trói, cháu thật sự không phải là con của ông ta, chú cứu cháu, van cầu chú cứu cứu cháu." Ngãi Tiểu Hiên không buông tha, tiếp tục cầu cứu.
"Mày được đấy tiểu tử thúi, ngay cả cha mày, mày cũng dám vu oan, về nhà xem tao dạy dỗ mày thế nào." Tề Triển lo lắng Tăng Hải Lâm tin tưởng lời nói của Ngãi Tiểu Hiên, vì vậy diễn trò cho đủ.
Chỉ là Tăng Hải Lâm quyết định mặc kệ chuyện này rồi, bởi vì không liên quan với anh, anh còn muốn đi tìm Ngãi Giai Giai, không biết cô ấy đã rời đi đâu.
Ngãi Tiểu Hiên thấy Tăng Hải Lâm đi, thất vọng dừng gào thét, chấp nhận để cho Tề Triển xách về, tiếp tục bị trói và nhét vào trong kho hàng, miệng vẫn là bị băng dính thối dán lại.
Xem ra cậu xui xẻo rồi, mẹ có tới lại không cứu cậu đi, gặp phải một chú lại không có thông cảm như thế, lại không cứu cậu, tức chết người đi được.
Ngãi Tiểu Hiên vừa nghĩ tới Tăng Hải Lâm không để ý sống chết của cậu, bộ dạng xoay người rời đi, liền vô cùng tức giận, đối với người này cũng càng ngày càng ghét.
Chỉ là suy nghĩ một chút cũng đúng, cái chú đó lại không biết cậu, tại sao mạo hiểm cứu cậu, xã hội này người có tinh thần trọng nghĩa đã rất ít rồi, phần lớn đều là người sợ phiền phức, cậu không nên oán giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK