Hạ Sơ Lam chưa từng nghe qua Cố Hành Giản nói Nữ Chân ngữ, chờ rời khỏi đám người, tò mò hỏi: “Lão gia, ngài học Nữ Chân ngữ với ai? Nghe hoàn toàn giống như người Kim nói.”
Cố Hành Giản cười cười, không trả lời. Sùng Minh xen miệng nói: “Học khi năm đó bắc thượng nghị hòa. Trước khi đi lão gia một chữ cũng không biết, lúc đó tìm một người Kim ở Tứ Phương Quán để học tập. Ở Kim Quốc mấy tháng đã có thể nói rất tốt, lúc ấy thông dịch đi theo nói lão gia rất có thiên phú.”
Hạ Sơ Lam nhìn bóng dáng của thanh tú Cố Hành Giản, âm thầm thở dài.
Người này học rất nhanh, nàng đã tự mình thể nghiệm quá. Ví dụ như kỹ thuật hôn hay chuyện phòng the, trong thời gian ngắn đã cực kỷ thuần thục. Mỗi đêm nàng đều bị hắn làm cho xin tha không ngừng, hắn lại trước sau tinh lực tràn đầy. Nhưng đến lúc ban ngày hắn lại là Cố Ngũ tiên sinh áo mũ chỉnh tề.
Ai có thể ngờ hắn cởi quần áo là như vậy?
Cố Hành Giản đương nhiên không biết nữ nhân của hắn đang suy nghĩ gì. Hắn quan tâm chính là giá hàng hóa ở địa phương, còn có đồ vậy người Kim giao dịch, thường thường đến gặp chủ quán ven đường dò hỏi sự tình một chút. Ở chỗ này Người Kim mua sắm chủ yếu vẫn là lá trà, tơ lụa cùng với đồ sứ. Mà người Kim bán lại là da lông và ngựa. Bởi vì biên cảnh Đại Tống rất thiếu ngựa nội địa, nghe nói những con ngựa đó so với tơ lụa thượng đẳng còn quý hơn vài lần, hơn nữa người Kim chỉ cần tiền đồng để tiến hành giao dịch.
Chờ Cố Hành Giản đi dạo một vòng, sắc trời đã chuyển tốu, khắp nơi đều treo đèn lồng. Khi hắn làm việc vô cùng chuyên chú, đến khi bụng Lục Bình vang lên hai tiếng, hắn mới phát hiện, quay đầu lại hỏi: “Đang đói bụng?”
Lục Bình ngượng ngùng sờ sờ cái ót.
Khác với người đô thành trắng đêm buôn bán, cửa hàng hay sạp nơi này dường như chỉ kinh doanh ban ngày, đến buổi tối đều đóng cửa sớm, trên đường cũng không có người đi đường.
Mọi người đều có chút bụng đói kêu vang, thật sự không tìm thấy nơi để ăn, đang chuẩn bị trở về khách xá. Bỗng nhiên gặp một đội hơn mười kỵ binh bao vây bọn họ. Những người đó cưỡi ngựa lớn mang theo kim đao, cổ tay áo và cổ áo đính lông động vật, đội mũ nỉ, thắt bím tóc, vừa thấy liền biết chính là người Kim.
Cố Hành Giản đưa tay bảo hộ Hạ Sơ Lam ở phía sau, sắc mặt không đổi. Lục Bình và Sùng Minh tiến lên, làm tốt muốn động tác chuẩn bị. Đối phương nhân số đông đảo, trong lòng bàn tay Lục Bình đổ không ít mồ hôi lạnh.
Người Kim dẫn đầu dùng ánh mắt tìm tòi một chút, ngừng ở trên mặt Cố Hành Giản, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Buổi chiều ta ở chợ đã gặp ngươi, ngươi có phải nói được tiếng Nữ Chân hay không?”
Cố Hành Giản gật đầu, người nọ tiếp tục nói: “Phu nhân nhà ta không cẩn thận rơi khỏi xe ngựa bị thương, nguy trong sớm tối. Gần đây chỉ có một người đại phu Hán có thể chữa trị, nhưng hắn nói chúng ta nghe không hiểu, thông dịch cũng không nói trôi chảy, ngươi có thể đi cùng chúng ta một chuyến hay không? Có trọng thưởng.”
Cố Hành Giản nhìn người Kim đó không giống như người thường, hoa văn trên kim đao của hắn hình như là đồ đằng của gia tộc Kim Quốc nào đó. Hắn dùng Nữ Chân nói: “Các ngươi tới nhiều người như vậy, chỉ sợ không chấp nhận chuyện ta không đi.”
Người Kim đó nói: “Phu nhân nhà ta bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nếu xảy ra chuyện ở địa giới người Hán các ngươi, chỉ sợ đối với các ngươi cũng không phải chuyện gì tốt. Ngươi tốt nhất nên đi theo chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi.”
Cố Hành Giản nghĩ nghĩ nói: “Ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng không cần khó xử người của ta.”
Người nọ ôm quyền nói: “Chỉ cần ngươi chịu đi theo chúng ta, bọn họ tất nhiên sẽ không có việc gì. Hiện tại ta có thể để bọn họ rời đi.” Nói xong, hắn bảo người bên cạnh nhường ra một con đường.
Cố Hành Giản xoay người nói với Hạ Sơ Lam: “Các người đi về trước, ta có việc đi theo bọn họ một chuyến.”
Hạ Sơ Lam bắt lấy cánh tay hắn, lắc đầu. Người Kim hung hãn, lại coi tánh mạng người Hán như con kiến, vô cùng nguy hiểm.
Cố Hành Giản thấp giọng trấn an nói: “Không sao đâu. Nhà bọn họ có người bệnh nặng, đại phu người Hán không thể giao tiếp với bọn họ, cần một người biết nói tiếng Nữ Chân hỗ trợ. Ta đi một lát sẽ về, nàng đừng lo lắng.”
Hạ Sơ Lam vẫn không buông tay, người Kim thúc giục hai tiếng, bộ dáng sốt ruột. Cố Hành Giản nhẹ nhàng kéo tay Hạ Sơ Lam ra, giao cho Tư An, lại trao đổi với Sùng Minh một ánh mắt, Sùng Minh liền mang theo bọn họ rời khỏi.
Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn Hành Giản, trên mặt hắn mang ý cười bình tĩnh thong dong, giống như chỉ là rời nhà đi bái phỏng bằng hữu.
Chờ bọn họ đi được vài bước, đội kỵ binh người Kim đã rầm rộ rời đi. Trên đường phố lại vắng vẻ không một bóng người.
Sùng Minh nhìn sắc mặt Hạ Sơ Lam, nói: “Những người Kim đó đều là cao thủ, thật muốn đánh nhau sợ sẽ làm mọi người bị thương. Lão gia mưu trí hơn người, sẽ không có việc gì. Lại còn có ám vệ đi theo.” Câu nói cuối cùng, hắn nói rất nhẹ.
Hạ Sơ Lam lúc này mới thoáng an tâm. Nhớ tới khí thế vừa rồi của mấy người Kim đó, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng địa vị khẳng định không nhỏ. Cố Hành Giản là người đã gặp qua sóng to gió lớn, hơn nữa thường xuyên giao tiếp cùng người Kim, hẳn là sẽ không vấn đề cái gì …… Trần Giang Lưu ở bên cạnh nói: “Sùng Minh ca ca, nơi này có rất nhiều người Kim, trên đường chỉ sợ không an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chút về khách xá đi.”
Sùng Minh gật đầu, nhanh chóng mang mọi người đi trở về.
***
Cố Hành Giản bị đưa tới trước một tòa phủ đệ, cửa phủ rất to lớn, lại không có đề biển. Người Kim dẫn hắn đi vào, đi qua một sân viện, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ bốn mùa, còn có một bàn đu dây, vừa thấy đã biết là chỗ nữ tử ở. Thị nữ đứng ngoài cửa đều mặc trang phục người Kim, bên trong đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có tiếng người truyền đến.
“Đừng trì hoãn, mau vào đi thôi.” Người Kim thúc giục nói.
Cố Hành Giản đi vào, trong phòng bố trí không khác gì chỗ ở của người Tống, nhưng đồ vật bày biện lại có chút đặc điểm của người Kim. Ví dụ như trên mặt đất trải thảm hoa, trên tủ thấp bày một cái sừng trâu, còn có trên tường treo một loan đao nạm đầy đá quý.
Trên giường màn thêu tơ vàng buông xuống, hai thị nữ đứng cạnh giường chăm sóc. Một lão giả nhăn mày đứng đó, trên vai vác hòm thuốc, hẳn là đại phu.
Cố Hành Giản tiến lên nói chuyện với lão giả, sau đó quay qua nói với người Kim: “Đại phu vừa rồi bắt mạch, bước đầu phán đoán thương thế của phu nhân không quá nghiêm trọng. Nhưng để xác định không có thương tổn đến nội tạng, yêu cầu thị nữ cởi y phục của phu nhân quần áo, sau đó dựa theo phương pháp đại phu nói, để thị nữ cẩn thận kiểm tra một lần.”
“Việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhanh chút đi. Chỉ cần phu nhân không có việc gì, muốn chúng ta làm thế nào làm cũng được.” Người Kim đó vội vàng nói.
Cố Hành Giản thỉnh hắn tránh đi, lại truyền lời của đại phu cho thị nữ Kim Quốc, rất nhanh đã kiểm tra xong.
Đại phu tiến đến khai phương thuốc, Cố Hành Giản hỏi người Kim: “Khi nào ta có thể rời đi?”
Người Kim nghĩ nghĩ nói: “Ngươi và đại phu kia tạm thời ngủ lại một đêm ở trong phủ, nhìn xem ngày mai phu nhân có tỉnh lại không. Nếu nàng tỉnh, tất nhiên sẽ để các ngươi đi, còn có hậu tạ.”
Vừa rồi lúc Cố Hành Giản tiến vào đã phát hiện, phủ đệ này khắp nơi đều có người tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt. Đừng nói người của hắn không vào được, hắn muốn đi ra cũng không dễ dàng như vậy. Phủ đệ cũng không có đồ vật gì có thể chỉ ra rõ ràng thân phận của chủ nhân, hắn không khỏi nghi ngờ, đây rốt cuộc là phủ của người nào?
Vị phu nhân kia tuy rằng bị thương hôn mê, nhưng thương thế không thực sự nghiêm trọng. Ngày thứ hai, đã có thị nữ tới báo, nói phu nhân đã tỉnh, thỉnh Cố Hành Giản đi qua xem.
Cố Hành Giản đi đến phòng hôm qua, chỉ thấy một phụ nhân mỹ mạo mặc y phục người Hán, tóc chỉ tùy tiện búi thành một búi ngồi ở trong phòng, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc. Nàng đại khái chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, giữa mi tâm ưu sầu nhàn nhạt, phong tư yểu điệu, không giống như là người Kim, ngược lại như là nữ tử ngườiTống.
Phụ nhân thấy Cố Hành Giản, hơi thất thần, mở miệng nói: “Nghe nói là tiên sinh và đại phu cùng đã cứu tánh mạng ta. Thủ hạ của ta lỗ mãng, chẳng biết có đường đột với tiên sinh không?” Nàng nói chính là Hán ngữ, thanh âm dễ nghe.
Thấy Cố Hành Giản lộ ra biểu tình nghi hoặc, phụ nhân cười nhẹ nói: “Tiên sinh không cần băn khoăn, ta vốn là người Tống giống ngươi.”
Lúc này Cố Hành Giản mới nói: “Ta chỉ là hỗ trợ truyền lời mấy câu không đáng nói tới chuyện cứu tánh mạng của phu nhân. Chẳng qua ta đi chuyến này còn có chuyện quan trọng, đồng bạn đang đợi ta. Phu nhân nếu không có việc gì, ta xin cáo từ.” Tuy hắn muốn tra xét chủ nhân tòa phủ đệ này rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn không dễ dàng. Vẫn nên chờ rời khỏi đây rồi tính tiếp.
Lời nói của phụ nhân đã đến bên miệng, nhìn thị nữ bên cạnh, lại nuốt trở về, sửa lời nói: “Đó là tất nhiên. Ta đã chuẩn bị lễ mọn, cảm ơn tiên sinh.” Nói xong, nàng gật đầu với thị nữ bên cạnh, thị nữ kia liền đi vào bên trong mang một cái khay ra, trên mặt phủ vải đỏ. Phụ nhân lấy vải đỏ ra, trên khay là năm khối vàng thỏi, nàng nói: “Một chút tâm ý, thỉnh tiên sinh nhận lấy.”
Ra tay rộng rãi như thế nhất định là quý tộc Kim Quốc.
Cố Hành Giản cũng không từ chối, nhât lấy số vàng thỏi. Hắn có thể cảm giác được, phụ nhân này vốn muốn nói gì đó với hắn, nhưng kiêng kị thị nữ bên cạnh, không dám nhiều lời.
Lúc này bên ngoài có người chạy vào, ở bên tai phụ nhân nói vài câu, phụ nhân liền bảo thị nữ đưa Cố Hành Giản rời phủ.
Bọn họ đi đến hành lang, Cố Hành Giản nhìn thấy bên kia có một bóng người cao lớn hấp tấp chạy qua, phía sau còn có mấy tùy tùng đi theo. Tuy chỉ vội vàng thoáng nhìn, Cố Hành Giản đã nhận ra người này đúng là Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng!
Bọn họ đã từng gặp qua vài lần lúc hắn Bắc thượng nghị hòa năm đó. Nhưng Hải Lăng vương không trấn giữ ở kinh đô, chạy đến thành châu này làm gì?
Cố Hành Giản vội vàng cúi đầu xuống, may mắn Hoàn Nhan Lượng tâm tâm niệm niệm ái thiếp của mình, cũng không chú ý tới hắn.
Hoàn Nhan Lượng mới vừa bước vào sân đã cao giọng hô: “Thiều nhi, ta đến!”
Phụ nhân trong phòng muốn đứng lên đón chào, nhưng người không có sức lực, lại ngã xuống giường. Hoàn Nhan Lượng tiến vào, nhìn dáng vẻ nàng bệnh như Tây Thi, trong lòng càng thêm thương tiếc, tiến lên ôm lấy nàng nói: “Nàng mới sinh con được nửa năm, muốn nàng tĩnh dưỡng tốt ở kinh thành, lại muốn đi cùng ta đến đây. Đang yên lành sạo lại ngã xuống xe ngựa? Những người hầu hạ nàng đều đáng chết!”
Phụ nhân ngửa đầu cười nói: “Thân thể của thiếp vẫn luôn không tốt. Lúc ngồi xe ngựa có hơi buồn, chỉ muốn đi xuống hít thở không khí trong lành, sao biết được không cẩn thận dẫm vào hư không mới ngã xuống. Cũng may đại phu người Hán y thuật cao siêu, ta đã không có việc gì, Vương gia cũng đừng trách người khác.”
Hoàn Nhan Lượng vuốt tóc nàng, ôn nhu an ủi. Nàng rũ xuống hai mắt, trong ánh mắt lại toát ra hơi lạnh thấu xương.
Nàng thật vất vả đến Tống thổ, nhìn thấy người Tống, lại hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện nhiều một chút. Người của Hoàn Nhan Lượng vẫn luôn giám thị nàng. Có ai có thể ngờ, nàng từng là Khang Phúc quận chúa của Đại Tống đây? Thởi điểm sự biến Tịnh Khang, trong cung mấy ngàn nữ tử bị đưa vào trong trại quân Kim, giống như súc vật bị phân phối, trải qua những ngày không bằng heo chó.
Mới đầu nàng bị phân tới Hoán y cục của Kim Quốc, Hoán y cục chính là nơi chuyên để quý tộc Kim Quốc chơi đùa nữ nhân địa phương. Lúc ấy có hậu phi, tông phụ, công chúa mấy chục người tất cả đều trở thành đồ chơi của người Kim. Lúc nàng mười tuổi thiếu chút nữa bị cường bạo, may mắn được Hoàn Nhan Lượng cứu. Hoàn Nhan Lượng an trí nàng ở trong phủ, cũng không hỏi đến nữa, nhưng ngoài ý muốn cho nàng nơi che chở. Hai năm trước, nàng trở thành thiếp thất của Hoàn Nhan Lượng, đây là kết cục tốt nhất trong mấy ngàn nữ tử bị bắt giữ. Những tỷ muội đó của nàng không có một người nào sống sót ở Hoán y cục.
Hoàn Nhan Lượng thấy nàng thần sắc u ám, sợ nàng lại nghĩ tới chuyện gì không vui, liền nói: “Nàng không phải vẫn luôn muốn trở về nhìn xem sao? Chờ chuyện của ta ở bên này xong xuôi sẽ mang nàng đi Lâm An nhìn xem, như thế nào?”
“Vương gia nói thật chứ?” Triệu Thiều chờ mong hỏi.
Hoàn Nhan Lượng hôn nàng một cái: “Nha đầu ngốc, bổn vương đã khi nào lừa gạt nàng chưa?”
Triệu Thiều lại chú ý cẩn thận hỏi: “Vương gia, ngài có phải đã giết người kia hay không?”
Một đoạn thời gian trước, có người ám sát Hoàn Nhan Lượng, Triệu Thiều đúng lúc cũng ở đó, bị dọa không nhẹ. Người nọ đương nhiên không thành công, bị thủ hạ Hoàn Nhan Lượng kéo đi ra ngoài, sinh tử không rõ.
“Những việc này nàng đừng hỏi, dưỡng thương cho tốt.” Hoàn Nhan Lượng ôm nàng về giường, sau khi dỗ nàng ngủ liền đi ra ngoài.
Hắn gọi hạ nhân trong phủ tới dò hỏi, biết có một nam nhân nói Nữ Chân ngữ rất tốt thì hỏi: “Người nọ hiện tại ở nơi nào?”
“Trước khi ngài trở về, phu nhân đã đưa hắn rời phủ.”
Hoàn Nhan Lượng phất tay, bảo người kia lui xuống.