Ngày xuân thời tiết thay đổi thất thường, vừa rồi bầu trời vẫn đang trong trẻo, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, nơi xa tiếng sấm rền vang, trong không khí toàn là mùi bùn đất. Người bán hàng rong ven đường cuống quít dọn dẹp, người đi đường cũng bước nhanh hơn.
Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, bảo Tư An mở hết cửa sổ, trong tay cầm sách nhưng không có cách nào tĩnh tâm đọc.
Tư An đi pha trà, còn mang mứt Hạ Sơ Lam ngày thường thích ăn tới, nhưng Hạ Sơ Lam lại đẩy ra, cảm thấy không có khẩu vị gì. Buổi sáng trên mặt chén mì hơi quá nhiều dầu mỡ, nàng cảm thấy đến tận bây giờ dạ dày vẫn không tiêu hóa được. Tư An nói: “Ngài gần đây ăn quá ít, sắc mặt cũng không tốt. Chờ lão gia trở về nhờ lão gia bắt mạch cho ngài.”
“Chàng đang vội chính sự, không cần lấy việc nhỏ này phiền nhiễu chàng, ta chỉ hơi không quen khí hậu mà thôi, qua mấy ngày thì tốt rồi.” Hạ Sơ Lam ấn tay trên ngực nói.
Bên ngoài tiếng mưa ào ạt, mưa to tầm tã rơi xuống, đất trời mịt mờ hơi nước. Tư An vội vàng đi qua đóng cửa sổ, Hạ Sơ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ như suy tư gì. Cũng không biết Cố Hành Giản từ phủ nha trở lại chưa, mưa lớn như vậy, có thể bị xối ướt hay không. Không biết vì sao đột nhiên hơi nhớ hắn, muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Khách xá trở nên náo nhiệt hơn, rất nhiều người trên đường tiến vào trốn mưa, đại sảnh dưới lầu chen đầy, thanh âm nói chuyện với nhau còn lớn hơn tiếng mưa rơi ngoài kia.
Lúc Tư An đang sửa sang lại đồ đạc, một cái túi thơm chưa thêu xong rớt xuống, nàng cầm lên hỏi Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam thật ra đã quên mất nó, trước khi đi Triệu ma ma cố ý bỏ vào bọc hành lý của nàng, dặn dò nàng có thời gian rảnh thì thêu cho xong, nhưng dọc theo đường đi làm gì có lúc nào nhàn hạ? Hơn nữa nàng càng nhìn nó càng cảm thấy khó coi, đường thêu uyên ương xiêu xiêu vẹo vẹo vẹo, căn bản không nhìn ra là cái gì, chính nàng nhìn còn cảm thấy buồn cười.
Vẫn đừng nên tặng thì hơn. Nếu tặng không tránh khỏi bị hắn chê cười một trận.
Hạ Sơ Lam bảo Tư An giấu túi thơm đi.
Lúc này, tiểu nhị xuất hiện ở ngoài cửa, nói: “Khách quan, có người tìm Cố tiên sinh, nói là từ đô thành tới.” Nói xong lui qua một bên, một thân ảnh mặc áo tơi đội đấu lạp đi lên phía trước, trên người còn nhỏ nước tí tách, làm mặt đất ướt sũng.
Phía dưới tiếng người tiếng động hỗn tạp, nhưng lầu hai lại rất an tĩnh, hình thành đối lập rõ ràng.
Người nọ cúi đầu, không nhìn thấy mặt, nhưng có thể thấy được thân hình rất cao lớn.
“Ngươi là……?” Hạ Sơ Lam hỏi.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, Tư An kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó che miệng lại, khó có thể tin.
Hạ Sơ Lam càng khiếp sợ đến không nói nên lời.
Lục Ngạn Viễn lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, dáng người tinh tế, dung nhan đẹp hơn cả hoa tuyết. Dù cho nữ giả nam trang, cũng không che lấp được mỹ mạo tuyệt thế của nàng. Nàng đã từng thuộc về hắn, bọn họ từng thề non hẹn biển, ước định cùng đi xem phong cảnh đẹp nhất trên đời này. Khi đó nàng là thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ, mà hắn là nam tử huyết khí sôi trào, xem như một đôi trời đất tạo thành.
Nhưng hắn thua ở chỗ vô lực chống lại xuất thân, cho tới bây giờ hai người gặp lại, có loại cảm giác thương hải tang điền [1]. Là phụ thân mẫu thân không biết minh châu, làm hắn ôm mối hận đánh rơi châu ngọc. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không cam lòng thì có thể thay đổi được gì?
Trước khi hắn đến nơi đây vốn dĩ còn có rất nhiều ý niệm điên cuồng, nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ an nhàn điềm đạm của nàng hiện giờ, bỗng nhiên không đành lòng đánh vỡ mọi thứ. Cả người nàng đều toả sáng bất đồng với thần thái dĩ vãng, so sánh với thời điểm ở Thiệu Hưng, sự thanh lãnh sắc bén trên người nàng nhạt đi không ít, chân mày khóe mắt dịu dàng nhu hòa, có thể thấy được Cố Hành Giản thật sự bảo hộ nàng rất tốt.
Nàng thật sự đã buông xuống hết dĩ vãng của bọn họ.
“Ngươi tìm tới nơi này như thế nào?” Hạ Sơ Lam khẩn trương hỏi. Các nam nhân đều không ở đây, nàng và Tư An sao có thể là đối thủ của Lục Ngạn Viễn. Nhưng nơi này là khách xá, phía dưới còn có nhiều người như vậy, hắn cũng sẽ không làm gì xằng bậy đi? Trừ phi hắn điên rồi.
Lục Ngạn Viễn đi vào trong phòng, Tư An vội vàng ngăn lại nói: “Ngươi muốn làm gì? Nơi này không phải nơi ngươi có thể tiến vào!” Nàng vẫn luôn không thích Lục Ngạn Viễn, tất nhiên sẽ không dùng kính xưng với hắn. Nếu hắn dám làm gì cô nương, mình cùng lắm thì đồng quy vu tận với hắn.
Lục Ngạn Viễn cũng không đi về phía trước nữa, chỉ nói: “Hàng năm ta mang binh chinh chiến, truy tung tích các ngươi cũng không khó. Các ngươi yên tâm, ta là tới tìm Cố Hành Giản, có chuyện quan trọng thương lượng cùng hắn, cũng không có ác ý.”
“Chàng không ở đây.” Hạ Sơ Lam không muốn nhìn thấy hắn.
“Vậy ta ở chỗ này chờ hắn.” Lục Ngạn Viễn cởi áo tơi và đấu lạp, lộ ra trường sam sẫm màu bên trong, cũng bị nước mưa làm ướt một mảng. Hắn ngồi trong phòng, tựa như lẳng lặng ngây ngốc cùng nàng như vậy, cũng là tốt rồi.
“Ngươi người này sao lại thế này? Muốn đợi ngươi xuống dưới lầu chờ, không cần ở nơi này của chúng ta chờ!” Tư An muốn đuổi hắn đi, Hạ Sơ Lam ngửi được trên người hắn có một mùi mốc meo tanh tưởi, che miệng nôn khan một trận.
“Ngài làm sao vậy?” Tư An cũng không rảnh lo Lục Ngạn Viễn, vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, vỗ lưng cho nàng. Hạ Sơ Lam lại cảm thấy khó chịu cực kỳ, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thở nổi, rất nhanh cảm giác trước mắt biến thành màu đen.
Lục Ngạn Viễn thấy nàng thần sắc không đúng, lập tức đứng lên, đi qua mở cửa sổ, sau đó nói với Tư An: “Ngươi mau tháo tóc và mở cổ áo nàng.”
Tư An hoang mang lo sợ, chỉ có thể làm theo.
Hạ Sơ Lam bắt lấy tay Tư An, trong miệng không ngừng gọi: “Phu quân…… Phu quân……”
“Ngài đừng làm ta sợ, ngài làm sao vậy? Ta đi kêu Lục Bình, nhất định phải gọi đại phu đến xem.” Nàng muốn đứng lên rời đi, mới nhớ ra Lục Ngạn Viễn cũng ở chỗ này, nàng không thể để Hạ Sơ Lam lưu lại một mình.
Lục Ngạn Viễn nghe được Hạ Sơ Lam xưng hô, tức khắc cứng người tại chỗ, thời điểm một người yếu ớt nhất, người thứ nhất nghĩ đến, thường là người quan trọng nhất trong lòng nàng. Nàng gọi Cố Hành Giản phu quân, hai người hẳn rất thân mật…… Hắn không đành lòng nhìn nàng như vậy, xoay người đi ra ngoài, muốn đi tìm đại phu. Đi đến đầu cầu thang, vừa vặn thấy Cố Hành Giản và Sùng Minh đi lên.
Sùng Minh vốn dĩ khuyên Cố Hành Giản trú mưa ở ven đường, chờ hết mưa lại đi. Nhưng Cố Hành Giản trong lòng không yên, vẫn là dầm mưa trở về.
Khi Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn thấy Lục Ngạn Viễn, trong mắt hàn quang chợt lóe, ngừng ở trên bậc thang. Sùng Minh cũng không nghĩ tới Lục Ngạn Viễn lại xuất hiện ở chỗ này, tay đã đè trên chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Lục Ngạn Viễn nói: “Ta vốn tới tìm ngươi. Ngươi mau đi xem nàng một chút, nàng giống như bị bệnh, có vẻ rất khó chịu. Ta đang muốn đi tìm đại phu.”
Cố Hành Giản nghe được Hạ Sơ Lam có chuyện, cũng không phí lời cùng hắn, đi thẳng sát qua bên cạnh hắn, đi nhanh về phòng ở.
Lục Ngạn Viễn cũng muốn cùng đi qua đó, lại bị Sùng Minh giơ tay ngăn cản.
“Ngài vẫn nên ở yên tại nơi này đi.” Sùng Minh nhàn nhạt nói.
……
Tư An đang nôn nóng vạn phần, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Hành Giản tiến vào, vội vàng nói: “Lão gia, ngài đã trở lại! Cô nương không biết bị làm sao ……”
Cố Hành Giản vài bước đi qua, nhìn Hạ Sơ Lam trong lòng Tư An sắc mặt trắng bệch, đầy đầu là mồ hôi, liền ôm nàng lên, đặt nằm ngang ở trên giường, phân phó Tư An đi đóng cửa.
Hắn cởi áo và vải quấn ngực của nàng, lập tức duỗi tay bắt mạch.
Tư An đóng cửa kỹ càng, quay đầu nhìn thấy biểu tình Cố Hành Giản dường như cứng lại, vội vàng hỏi: “Cô nương bị bệnh gì, rất nghiêm trọng sao?”
Cố Hành Giản sợ bản thân khám sai, lại cẩn thận sờ mạch, không nói gì. Chỉ là hắn biểu tình ngưng trọng, làm Tư An càng khẩn trương.
Hạ Sơ Lam ngửi được mùi đan hương quen thuộc trên người hắn, tức khắc cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa không bị vải quấn ngực siết chặt nữa, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều. Nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy xiêm y trên người Cố Hành Giản vẫn còn ướt, vội vàng nói: “Ngài mau đổi xiêm y, đừng để cảm lạnh.”
Cố Hành Giản nhìn về phía nàng, ngữ khí thực mềm nhẹ: “Lam Lam, nguyệt sự lần trước của nàng cách đây một tháng? Gần đây có phải cả người mệt mỏi, không thiết ăn uống, chán ghét muốn nôn, còn thích ngủ?”
“Đúng vậy, nguyệt sự của ta từ trước đến nay không chuẩn…… Ngài làm sao biết những việc này ……” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì, dùng sức mà bắt lấy cổ tay Cố Hành Giản, yên lặng nhìn hắn.
Cố Hành Giản cúi người hôn trán của nàng, khóe miệng mang theo ý cười: “Lam Lam, nàng mang thai.”
Tư An cả kinh nói không nên lời, ngay sau đó chạy đến bên giường, cao hứng nói: “Chúc mừng lão gia, chúc mừng cô nương! Đây chính là thiên đại hỉ sự!”
Hạ Sơ Lam còn chưa có phản ứng lại, sửng sốt một lúc lâu. Nàng mang thai? Nàng có đứa bé? Sao có thể…… Nàng có bệnh lạnh tử cung, vốn tưởng rằng sẽ không nhanh như vậy, hơn nữa bọn họ mới thành thân mấy tháng thôi! Ngoài ý muốn qua đi, trong lòng nàng lại được niềm vui sướng khi làm mẹ lấp đầy, đưa tay ôm Cố Hành Giản, nhất thời không nói ra lời.
Loại cảm giác này quá kỳ diệu, nàng chưa bao giờ trải qua.
Tư An để phòng lại cho hai người bọn họ, lén lút lui ra ngoài. Nàng muốn chạy nhanh đem tin tức tốt này nói cho Lục Bình, còn muốn viết thư nói cho Triệu ma ma và Đỗ thị.
“Trước buông ta ra, trên người ta lạnh, đừng để lây hơi nước cho nàng.” Cố Hành Giản sờ sờ đầu Hạ Sơ Lam, đứng dậy cởi áo ngoài, thay bộ áo choàng sạch sẽ mới ngồi ở bên giường một lần nữa, “Còn khó chịu sao?”
“Khá hơn nhiều.” Hạ Sơ Lam ngồi dậy, rúc vào bên cạnh hắn, “Ngài xác định không có sai sót sao? Như thế nào lại có vậy, thân thể của ta rõ ràng không dễ dàng mang thai…… Cho nên ta vẫn luôn không nghĩ đến phương diện này.”
“Mạch tượng còn không phải rất mạnh, hẳn là mới hơn một tháng, nhưng sẽ không sai.” Cố Hành Giản dịu dàng vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói, “Thân thể của nàng vốn không tốt, sau này ẩm thực nghỉ ngơi càng phải chú ý thêm, ta sẽ dặn dò Tư An, lại tìm bà tử có kinh nghiệm ở gần đây chiếu cố nàng. Từ giờ trở đi nàng nhất định phải đổi về nữ trang, mặc y phục rộng rãi, không thể lại dùng vải quấn ngực.”
Hạ Sơ Lam ngửa đầu nhìn hắn, tính trẻ con hỏi: “Chàng cao hứng sao? Chàng thích con trai hay là con gái?”
Cố Hành Giản trong lòng mềm mại, cúi đầu hôn môi nàng: “Sao có thể không cao hứng? Đây là sự kiện vui mừng nhất trong ba mươi mấy năm nhân sinh của ta. Chỉ cần là nàng sinh, con trai hay con gái ta đều thích.”
Hạ Sơ Lam không nhịn được cười, khóe miệng càng lúc càng giương cao, lôi kéo tay hắn ấn ở trên bụng nhỏ: “Cố Hành Giản, chàng phải làm cha!”
Cố Hành Giản sững sờ, đã thật lâu không có người nào gọi tên của hắn. Đại đa số người không dám gọi, rốt cuộc trên đời này người có tư cách gọi thẳng tên họ hắn không có mấy người. Hắn ôm nàng vào trong lòng: “Lá gan càng thêm lớn, ỷ vào ta hiện tại không phạt được nàng, nên cậy sủng sinh kiều?”
Hạ Sơ Lam ôm eo hắn, chỉ cười. Khẩu khí của hắn tràn đầy sủng nịnh, không có ý trách cứ chút nào. Tên của hắn đúng thật không thể tùy tiện gọi, bị người nghe thấy chỉ sợ là đại bất kính. Nhưng vừa rồi một khắc kia, nàng cũng không muốn đem hắn trở thành phu quân, trở thành tướng gia, mà chỉ xem như người nàng yêu. Giữa bọn họ không có khuôn phép, không có chênh lệch, là hai người yêu nhau ngang hàng.
Cực hạn vui sướng qua đi, buồn ngủ lan đến, nàng ngáp một cái.
Cố Hành Giản cúi đầu hỏi: “Nàng mệt mỏi? Vậy ngủ một lát.”
“Ta ngủ rồi chàng lại đi……” Nàng lôi kéo vạt áo hắn nói. Lúc hắn không ở nàng vẫn luôn tâm thần không yên, hiện tại hắn đã trở lại, nàng lập tức cảm thấy kiên định.
“Được. Ta không đi, ở chỗ này bồi nàng.” Cố Hành Giản hôn trán nàng, đặt nàng nằm xuống giường, đắp kín chăn, để nguyên y phục nằm ở bên cạnh nàng.
______________________
Thương hải tang điền: bãi bể nương dâu
Thành ngữ “bãi bể nương dâu” nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội. Thành ngữ này bắt nguồn từ thành ngữ tiếng Hán “滄海桑田” [thương hải tang điền], liên quan tới câu chuyện tiên Phật được lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Tương truyền, thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu. Sau đó, ông đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến. Ma Cô nói với Phương Bình rằng: “接侍以来已见,东海三为桑田” [Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến, Đông hải tam vi tang điền]; nghĩa là “Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu”.
Câu chuyện này được lưu truyền rộng rãi trong dân gian và được người đời chắt lọc lấy cái tinh chất để phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống. Trong văn học Trung Quốc, hình ảnh “bãi bể nương dâu” trở thành tứ cho nhiều câu thơ, bài thơ nổi tiếng. Chẳng hạn, trong một bài thơ của Tô Thức đời Tống có câu: “不惊渤澥桑田变” [Bất kinh bột giải tang điền biến]. Nghĩa là: “Không sợ bể Đông biến thành ruộng dâu”. Cũng nhờ câu chuyện trên mà về sau trong tiếng Hán xuất hiện thành ngữ “滄海桑田” [thương hải tang điền].