Cố Hành Giản thay đổi quan phục, cưỡi ngựa chạy đến cửa cung. Trên đường Sùng Minh đưa cho hắn bánh táo ở chợ đêm để lấp bụng, hắn vừa ăn vừa nhớ tới ngày ấy gói hoành thánh, khóe miệng mang ý cười, cảm giác bánh táo cũng thơm hơn. Nhưng thực nhanh hắn lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, trên mặt lại từ quang đãng chuyển sang âm u.
Sùng Minh nhìn ra hôm nay tướng gia tâm tình không tốt, cũng không có nhiều lời. Ai biết Hạ cô nương kia lại làm gì tướng gia rồi.
Chờ đi đến cửa chính, gặp được vài vị quan viên Xu Phủ. Người buổi sáng mới thấy qua là Xu Mật Sử Tưởng Đường đi đầu chắp tay thi lễ: “Cố tướng.” Xu Phủ cùng Chính Sự Đường phân công quản lý quân chính, nên chiến sự tiền tuyến bọn họ cũng tới. Chẳng qua nhìn cac vị quan viên Xu Phủ này, sắc mặt không yên, đoán rằng tin tức từ tiền tuyến truyền đến không phải tin tốt.
Cố Hành Giản đáp lễ nói: “Sử tướng, không biết Hoàng Thượng gọi gấp, là vì chuyện gì?”
Tưởng Đường thở dài nói: “Cố tướng có điều không biết, Hoàn Nhan Tông Bật dụ bắt chủ tướng quân ta, điện soái dẫn một chi đội đuổi theo vào rừng núi, từ đây mất đi tin tức, sinh tử chưa biết.”
Cố Hành Giản hít mạnh một hơi, Lục Ngạn Viễn đã xảy ra chuyện? Hắn chính là chủ tướng duy nhất lần Bắc chinh này, lại là ái tử của Anh quốc công, nếu hắn có việc, kia Anh quốc công cùng chiến sự…… Đều không quá lạc quan.
Hắn đưa tay thỉnh Tưởng Đường đi trước, Tưởng Đường làm lễ nhường, hắn cũng không chối từ, trực tiếp đi về phía trước. Trong Thùy Củng điện không ít quan viên đang đứng, nghị luận sôi nổi. Mạc Hoài Tông đứng bên cạnh, biểu tình ngưng trọng, thần sắc có bệnh rõ ràng. Hắn có hai nữ nhi, một người vào cung làm Quý Phi, một người gả đến Anh quốc công phủ làm dâu trưởng, quang cảnh cỡ nào. Không nghĩ đến một sớm khai chiến, rể hiền của hắn sinh tử không rõ. Nữ nhi về Mạc gia khóc lớn một hồi, hắn cũng bất chấp việc đang dưỡng bệnh, trực tiếp tiến cung.
Cố Hành Giản đi đến trước nhóm quan văn, cùng Mạc Hoài Tông hành lễ lẫn nhau. Hai người đều giữ chức Trung Thư, kỳ thật đấu đá so với bất kỳ ai khác đều kịch liệt hơn, cố tình ngoài mặt còn muốn giả bộ mười phần lễ kính đối phương. Mạc Hoài Tông là cựu thần thời tiên đế, đi theo Cao Tông Nam độ, tuổi già vẫn luôn tận sức với chuyện thu phục Trung Nguyên, tự nhiên khinh thường cùng Cố Hành Giản phái cầu hòa làm bạn.
Quan viên Xu Phủ ở bên cạnh nghị luận: “Hiện tại quân tâm tiền tuyến đại loạn, ta xem trận chiến này không thể đánh.”
“Chúng ta hẳn nên chủ động cầu hòa đi? Bằng không người Kim đánh tới phía Nam thì làm sao bây giờ?”
“Ta đã sớm nói qua là không thể đánh. Nếu không chúng ta lại cấp cho Kim Quốc thêm chút cống bạc đi? Hòa thân cũng được a.”
Trên Điện thực mau đã bị thanh âm phái chủ hòa bao phủ. Mạc Hoài Tông là phái chủ chiến, sắc mặt vững vàng, Tưởng Đường là phái trung lập, không nghiêng không lệch. Cố Hành Giản phái chủ hòa, nhưng đã có rất nhiều người đang nói chuyện cầu hòa, hắn cũng chỉ trầm mặc mà đứng, tùy ý phía sau cãi nhau ngất trời.
Lúc này Đổng Xương hô to một tiếng, Cao Tông tiến điện.
Cao Tông sắc mặt cũng không tốt, vốn là khuôn mặt thon gầy càng thêm chút tiều tụy. Khi đó Anh Quốc Công lý tưởng hào hùng yêu cầu Bắc Phạt, hắn theo bản năng phản đối. Năm đó Kim Quốc khí thế bừng bừng phá được Biện Kinh, vẫn luôn đuổi sát hắn không bỏ, hắn từ trong xương cốt liền có loại cảm giác không thể đánh bại người Kim.
Nhưng nghĩ đến Hoàn Nhan Tông Bật hiếu chiến, còn có dân tộc Hán ở Trung Nguyên hướng dân tộc thiểu số ở phương Bắc cúi đầu xưng thần khuất nhục, tổng cảm thấy nội tâm khó khăn, trong lúc nhất thời xúc động, đáp ứng cầu thỉnh của Lục Thế Trạch, cũng muốn bọn họ tự giải quyết vấn đề quân lương. Không nghĩ đến nhiều quân lương như vậy cũng được bọn họ thu thập xong. Cao Tông cũng thấy được khao khát của bá tánh dân gian muốn thu phục Trung Nguyên so với tưởng tượng của hắn còn mãnh liệt hơn.
Hắn nói với bản thân đây là ý trời, hơn nữa tin chiến thắng liên tiếp báo về, đánh đến Kim Quốc bại lui liên tiếp, hắn cũng cảm thấy nở mày nở mặt. Không nghĩ đến Hoàn Nhan Tông Bật dùng nhất chiêu, trực tiếp làm cho bọn họ lâm vào cục diện cực kỳ bị động.
“Chư vị ái khanh chắc hẳn đã nghe nói việc tiền tuyến, có thượng sách gì? Đều nói ra để nghe một chút.”
Một quan viên Lễ Bộ tiến lên nói: “Thần cho rằng, điện soái rất có khả năng đã rơi vào tay người Kim. Việc cấp bách, đó là viết thư cùng người Kim nghị hòa, đem hai vị chủ tướng chuộc lại.”
Quan viên Xu Phủ nói: “Chỉ sợ lúc này chủ động viết thư, chúng ta đang ở cục diện thập phần bị động, phương diện cống bạc Kim Quốc sẽ thi triển công phu sư tử ngoạm. Ngu kiến của thần, Kim chủ đã từng cầu hôn qua công chúa triều ta, không bằng chọn một chi nữ tôn thất đi trước hòa thân.”
“Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nữ nhi tôn thất nào nguyện ý gả đến Kim Quốc? Huống chi Đại Tống ta khai quốc hơn hai trăm năm, còn chưa có tiền lệ công chúa hòa thân.”
“Trước mắt là tình huống đặc thù, phải bất chấp rất nhiều. Nữ nhi Sùng Nghĩa Công Thanh Nguyên huyện chủ không phải vừa đúng độ tuổi sao?”
Hai người kia vốn đang cao giọng tranh luận, Cao Tông lập tức chặn lại nói: “Không thể hòa thân!”
Hai người kia liền lui xuống. Những người còn lại từng người đề ra kiến nghị, phần lớn hy vọng nghĩ cách bỏ dở chiến sự, chủ động hướng Kim Quốc cầu hòa. Chỉ có Mạc Hoài Tông tiến lên bái nói: “Hoàng Thượng, vạn vạn không thể vào lúc này chủ động hướng Kim Quốc cầu hòa! Nếu như thế, Kim Quốc sẽ lấy lý do chúng ta chủ động khởi xướng chiến tranh, bốn phía yêu cầu gia tăng cống bạc, kia đối với quốc khố mà nói, sẽ là gánh nặng cực lớn.”
Tưởng Đường rốt cuộc mở miệng: “Lúc trước Bắc Phạt hẳn nên nghĩ đến hậu quả này. Phó tướng nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngài muốn nhìn Điện Soái cùng một viên đại tướng triều ta rơi vào trong tay quân địch, mà chúng ta không làm gì cả?”
“Thế tử Anh Quốc Công chính là con rể lão phu, chẳng lẽ lão phu không sốt ruột bằng Sử Tướng sao? Nhưng giờ phút này hướng Kim Quốc cầu hòa, tuyệt không phải thời điểm tốt nhất!”
Trên Điện tranh luận nửa ngày cũng không có kết quả, Cao Tông nhìn thấy Cố Hành Giản trước sau không nói một lời, cố ý giữ lại một mình hắn, cho lui tả hữu.
Đổng Xương mang theo nội thị thối lui đến sau điện, nhìn thấy Mạc Lăng Vi đi về phía này, hoảng sợ, chận trước nói: “Quý Phi nương nương, ngài sao lại đến đây? Quan gia đang nghị sự.”
“A ông, ta nghe nói phụ thân tiến cung, nghĩ muốn đến gặp.”
Đổng Xương nói: “Nhưng phó tướng đã xuất cung rồi.”
“Vậy hiện tại Hoàng Thượng đang cùng ai thảo luận chính sự?” Mạc Lăng Vi hỏi. Mấy năm trước nàng vào cung, so với chư vị nương nương trong cung, vốn dĩ tuổi tương đối nhỏ, Cao Tông cũng sủng ái nàng nhất. Thêm việc nàng tang con, Cao Tông lòng mang áy náy, càng thêm dung túng nàng. Có đôi khi ở tiền triều, cũng sẽ chiêu nàng đến bồi thẩm duyệt tấu chương.
Lần trước Đài Gián buộc tội Cố Hành Giản, Cao Tông giận dữ, nàng cũng ở đây. Cho nên nàng đến tiền triều, Cao Tông sẽ không cho rằng nàng đi quá giới hạn.
“Quan gia đang cùng tướng gia thảo luận chính sự.” Đổng Xương thành thật nói.
Mạc Lăng Vi tiến lên vén màn che cửa phụ, nhìn thấy phía trước ngự tòa, Cố Hành Giản đang nói chuyện. Rõ ràng ở đô thành thế gia công tử lớn lên anh tuấn hơn hắn nhiều như vậy, nhưng không có ai có được khí chất đạm mạc như sương khói, lại ôn nhuận như mưa xuân như hắn. Lơ đãng là có thể quăng xuống một cục đá trong hồ nhân tâm, tạo nên từng trận gợn sóng.
Nhớ không rõ ngày nào năm nào, hình như nàng cũng ở nơi nào xa xa mà nhìn hắn một cái. Lúc đó hắn còn không phải là Tể tướng, chỉ là một tiểu lại mặc áo lục, cùng người tranh luận thuế ruộng tranh đến mặt đỏ tai hồng, không đồng ý để quan viên thu của bá tánh nhiều hơn một đấu gạo.
Người đã từng ngạo cốt như vậy, không biết khi nào bị năm tháng mài dũa đến lõi đời khéo đưa đẩy, lại không phụ bộ dáng lúc trước.
Đổng Xương nhìn thấy Mạc Lăng Vi buông màn che, xoay người lại, biểu tình vẫn như khi đến: “A ông, ta ở phía sau điện chờ Hoàng Thượng. Sau khi thảo luận chính sự kết thúc, nói cho ngài một tiếng.”
“Vâng.” Đổng xương tự nhiên không dám từ chối.
Mặt trời lặn ở phía Tây, thời gian bất tri bất giác trôi đi.
Thời điểm Cố Hành Giản từ hoàng cung đi ra, sắc trời đã tối, các nơi trong thành bắt đầu bày sạp chợ đêm, náo nhiệt rao hàng. Sùng Minh dẫn ngựa đến, bọn họ cưỡi ngựa trở về. Cố Hành Giản biết hôm nay Hạ Diễn vấn đáp được thượng phẩm, lại không biết buổi sáng khảo thí đáp được thế nào.
Bổ thí Thái Học quy định hai trận khảo thí không thể có một hạ phẩm, nếu không một trận được thượng phẩm cũng vô dụng. Hẳn là không đến mức đáp ra hạ phẩm đi?
Nếu hiện tại liền đi đến chỗ ở của bọn họ, hỏi một câu cậu đáp như thế nào, đại khái có thể biết kết quả, không cần chờ Quốc Tử Giám yết bảng.
Cố Hành Giản hạ quyết tâm, đang muốn quay đầu lại phân phó Sùng Minh, nhìn thấy Sùng Minh chạy tới bên đường mua một chén hoành thánh nóng hầm hập, hướng hắn phất phất tay. Cố Hành Giản cười cười, bỗng nhiên con ngựa dưới thân như bị chấn kinh, vọt mạnh ra ngoài.
“Tướng gia!” Biến hóa quá mức đột ngột, Sùng Minh cả kinh buông lỏng chén trong tay, muốn đuổi theo, vừa vặn chạm mặt mấy chiếc xe chở đầy lương thực đẩy tới, chặn đường đi của hắn. Hắn sốt ruột muốn thoát thân, phía trước con ngựa hí dài một tiếng, tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác.
***
Sau khi Hạ Diễn được Lục Bình tiếp về nhà, từ Tư An biết Cố tướng đã đến.
Tư An lẩm bẩm tự nói: “Cố Ngũ tiên sinh, như thế nào lại là Cố tướng đây?” Nàng lớn như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua quan lớn như vậy. Hơn nữa người nọ còn không làm giá, ở chung khá tốt.
Kỳ thật không chỉ có nàng, ngay cả Hạ Diễn đến bây giờ còn không tin được. Đối với cậu mà nói, có thể đến gần người mình vẫn luôn ngưỡng mộ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Cố tướng chính là đương triều Tể tướng a. Đừng nói thế tử Anh Quốc Công, cả triều chu tử, lại có mấy ai có thể so sánh được với Tể tướng tôn quý? Người như vậy so với bọn họ xuất thân thương hộ, thân phận thật sự cách xa quá lớn.
Tư An làm cơm chiều xong, Hạ Diễn đi đến trước cửa phòng Hạ Sơ Lam gõ gõ: “Tỷ tỷ, tỷ ra ăn một chút gì đi?”
Một lát sau, Hạ Sơ Lam từ bên trong đáp: “Ta không ăn, các người ăn đi.”
Hạ Diễn thở dài, đi trở về trong viện, đối Tư An cùng Lục Bình lắc lắc đầu.
Lúc ăn cơm, cảm xúc ba người đều không tốt lắm. Tư An hỏi: “Cô nương cùng Cố tướng thật sự không thể ở bên nhau sao?”
Lục Bình trả lời: “Ngươi ngẫm lại Tể tướng là ai? Kia chính là quan văn đệ nhất nhân! Ngay như Nhị cô gia là một tiểu quan bé như hạt mè đậu xanh còn ghét bỏ cưới Nhị cô nương nhà chúng ta làm thê tử, sợ bị người khác cười nhạo, càng miễn bàn Tể tướng.”
Tư An buồn bực thật sâu. Vốn tưởng rằng lần này đến Lâm An, cô nương sẽ thu hoạch một đoạn nhân duyên tốt, nào biết Cố Ngũ lắc mình biến hoá trở thành Cố tướng. Cái này thật đúng là kém đến cách xa vạn dặm.
Hạ Sơ Lam buồn ở trong phòng một ngày một đêm, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận. Ngày thứ ba từ trong phòng đi ra, mệnh Tư An thu thập đồ vật, chuẩn bị trở về Thiệu Hưng.
“Cô nương, chúng ta không đợi Quốc Tử Giám yết bảng?” Tư An hỏi. Kỳ thật nàng muốn hỏi chính là, không đợi Cố tướng? Nhưng nàng không có lá gan hỏi ra miệng. Chỉ có thể than một tiếng, tình lộ của cô nương thật đúng là nhấp nhô.
Hạ Sơ Lam lắc đầu: “Quốc Tử Giám sẽ đưa kết quả đến mỗi nhà thí sinh trúng tuyển. Chúng ta trở về chờ tin tức là được.”
Hạ Diễn kỳ thật còn muốn giáp mặt cảm ơn Cố Hành Giản, cùng ngài cáo biệt, nhưng xem bộ dáng tỷ tỷ, cũng không dám nhắc lại.
Tư An chỉ cảm thấy hiện giờ cô nương chạy trối chết, cùng lúc trước Cố tướng ở Thiệu Hưng chạy trối chết thật rất giống. Nhưng người trở về, tâm mang về được sao? Chỉ sợ đã lưu tại Lâm An.
Chờ đến khi Tần La đang vội đến sứt đầu mẻ trán nhận được chìa khóa Hạ Sơ Lam gọi người trả lại, đuổi tới chỗ ở của nàng thì đại môn đã khóa, đã sớm người đi nhà trống.