Lúc Hạ Sơ Lam tỉnh lại, đầu còn hơi đau, hôm qua thật quá mệt mỏi. Nàng ngủ thật sự trầm, cơ hồ không hề nằm mơ. Bên cạnh chăn mền gấp chỉnh tề, nàng nhớ rõ đêm qua hai người bọn họ tách ra ngủ. Dường như từ trước tới nay, lần đầu tiên khi ngủ có người nằm bến cạnh, còn chưa quen thuộc.
Hắn dậy sớm như vậy, sao lại không gọi nàng? Về sau hẳn do nàng chiếu cố ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của hắn mới đúng.
Nàng lẳng lặng ngồi, phát ngốc một lát, mới kêu Tư An và Triệu ma ma tiến vào. Triệu ma ma nhẹ giọng hỏi: “Cô nương đêm qua tốt không?” Trên giường bày khăn, rõ ràng có lạc hồng. Thuyết minh hai người đã viên phòng. Triệu ma ma vốn tưởng rằng cô nương ngủ rồi, tướng gia cũng có vẻ không muốn đánh thức nàng, đêm qua hẳn sẽ không viên phòng. Rốt cuộc là phu thê tân hôn, vẫn không nhịn được.
Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, ngồi ở trước bàn trang điểm hỏi: “Tướng gia đi nơi nào?”
“Tướng gia dậy sớm hơn cô nương nửa canh giờ, đang ở trong sân đánh quyền.” Triệu ma ma dù sao cũng là người từng trải, quan sát thần sắc Hạ Sơ Lam, cảm thấy không đúng lắm, vẫn truy vấn chuyện tối hôm qua. Nếu chuyện phòng the giữa phu thê không hợp, cũng sẽ ảnh hưởng tình cảm.
Hạ Sơ Lam chỉ có thể thành thật nói, phương diện này thật sự phải nhờ Triệu ma ma dạy.
Triệu ma ma nói một hồi trọng yếu, sau đó thở dài một tiếng: “Tướng gia rốt cuộc thương tiếc cô nương, không dùng sức lăn qua lăn lại. Thân thể này của cô nương vốn kiều quý, cũng không có cách nào. Tướng gia chỉ sợ cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, sau này làm nhiều thêm vài lần thì tốt rồi.”
Hạ Sơ Lam hồi tưởng biểu hiện của Cố Hành Giản, hắn nhất quán không hiện sơn lộ thủy, cho nên ngoài mặt nhìn không ra. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy hắn tựa hồ cũng hơi sốt ruột, bỗng chốc vọt vào, nàng còn chưa kịp ướt át, sao có thể cất chứa hắn…… Chỗ kia của hắn vẫn là rất kinh người.
Nàng rửa mặt xong, thay đổi tốt y phục, đang muốn đi đến trong viện nhìn Cố Hành Giản thì hắn đã trở lại. Trước vạt áo ướt một mảng lớn, từ tay áo đến khuỷu tay, trên mặt cũng là mồ hôi nhỏ giọt. Người này cũng không phải diện mạo thực kinh diễm, nhưng nhìn lâu rồi, sẽ cảm thấy thực thoải mái. Đại khái là trên người hắn có loại khí chất thời gian lắng đọng lại, có được mị lực đặc biệt.
“Nàng tỉnh? Ta đi tắm gội thay quần áo trước.” Cố Hành Giản ôn hòa nói, bước đi hướng tịnh phòng.
Hạ Sơ Lam theo bản năng đi theo phía sau hắn: “Thiếp thân hầu hạ ngài……” Nàng nhớ rõ hẳn phải xưng hô như vậy. Đương thời chú ý nhất lễ nghi quy phạm, phu vì thiên, phu vì quý. Hơn nữa phu quân này của nàng, còn không phải quan lại cấp thấp, mà là Tể tướng cao cao tại thượng. Nàng xuất thân thương hộ, càng không muốn làm người ta cảm thấy nàng không có quy củ.
Cố Hành Giản sửng sốt, xoay người nhìn nàng, kéo hạ khóe miệng: “Lúc không có người ngoài, không cần dùng khiêm xưng, ta cũng nghe không quen. Ta có thói quen một mình tắm gội, nàng đi trước dùng đồ ăn sáng đi.” Hắn kỳ thật muốn cho nàng tùy ý tự nhiên một chút, nhưng đại để thân phận tuổi tác chênh lệch bày ra đó, trong khoảng thời gian ngắn nàng còn câu nệ.
Từ từ sẽ được.
Hạ Sơ Lam không theo vào nữa, ngồi ở bàn tròn chờ. Khẩu vị của hắn thanh đạm, buổi sáng phần nhiều là chút rau ngâm và trứng muối linh tinh, có cháo cũng có màn thầu. Nàng là người phương Nam, có thói quen uống cháo. Hắn là người phương Bắc, hình như tương đối thích ăn mì. Trứng muối rõ ràng là chuẩn bị cho nàng, bởi vì hắn không động vào một miếng nào.
Hai người thực an tĩnh ăn xong bữa sáng, làm cho Tư An và Triệu ma ma đều hơi khẩn trương, cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Tư An là người lảm nhảm, ngày thường ở trong nhà, khẳng định ríu rít mà nói chút chuyện thú vị phát sinh gần đây, nhưng đến tướng phủ liền thu liễm. Nàng phát hiện người tướng phủ, từ Nam bá đến Sùng Minh, đi đường căn bản không có thanh âm, giống như phát ra tiếng vang là đại sự khó lường gì đó.
Nàng đã nhìn ra, tướng gia ngoài mặt ôn hòa, trị người dưới lại rất nghiêm. Không phải ai cũng có thể làm càn trước mặt hắn.
Cố Hành Giản cũng không phải người hay nói, phần lớn thời gian là ít lời. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, ngẫu nhiên còn sẽ thất thần. Hạ Sơ Lam nói cũng không nhiều lắm, không phải loại tính tình hoạt bát sáng sủa. Huống chi ở trước mặt hắn, luôn có vài phần cảm giác câu nệ. Đại để trong lòng càng để ý, càng trở nên thật cẩn thận.
Ăn qua bữa sáng, bọn họ muốn đi Cố gia nhận thân. Hôm qua Hạ Sơ Lam ở tiền đường đã bái họ hàng trực hệ gần, hôm nay hình như còn có rất nhiều họ hàng xa và láng giềng muốn gặp. Cố Hành Giản tuy rằng phân gia với Cố Cư Kính, nhưng tục lệ không thể miễn.
Cố Hành Giản muốn đi đổi xiêm y ra cửa, Hạ Sơ Lam đi theo hắn, giống như cái đuôi nhỏ. Nàng mở ra rương gỗ đựng xiêm y của hắn, tổng cộng có năm bộ thường phục, quá ít, còn phần lớn đã cũ. Nàng nên làm nhanh cho hắn mấy bộ y phục mới.
“Hôm nay ngài muốn mặc bộ nào? Bộ trường sam màu tím nhạt thế nào?” Hạ Sơ Lam cúi người lấy bộ lan sam thoạt nhìn còn mới ra, nâng lên cho hắn xem.
Hắn trong mắt mỉm cười: “Ta tự mình làm.”
Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là chuyện ta nên làm, vẫn để cho ta làm đi. Cái này được không? Hôm nay thời tiết sáng sủa, mặc cái này màu sắc phù hợp.”
Nhìn nàng kiên trì, Cố Hành Giản cũng không nghịch ý nàng: “Theo nàng đi.” Hắn kỳ thật còn rất muốn nhìn nàng chuyển động chung quanh mình, thật là tiểu thê tử toàn tâm toàn ý thay phu quân tính toán.
Hạ Sơ Lam nhón chân cởi thanh sam trên người hắn ra, bên trong vẫn mặc bộ trung y nàng làm không thể gặp người kia. Nàng quả thực không biết nói gì mới tốt: “Ta mang theo bộ mới từ nhà mẹ đẻ, bộ này ngài cũng đừng mặc đi?”
“Không cần thay đổi, vải dệt này rất thoải mái.” Cố Hành Giản nói. Trung y mới, đại khái không phải nàng tự tay làm. Nữ hồng của một người sẽ không tiến bộ vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn, cái này là công sức của nàng.
Hạ Sơ Lam không có cách nào, chỉ có thể thay lan sam cho hắn. Lan sam là tay áo rộng cổ tròn, phía dưới cũng rộng, cho nên hơi rộng thùng thình. Hình thể Cố Hành Giản thiên về gầy, cũng may người rất cao, vẫn có thể căng lên. Nàng chuyên chú vuốt phẳng nếp gấp trên vai hắn, cảm giác được tầm mắt hắn dừng trên mặt mình, làm bộ không thèm để ý.
Cố Hành Giản buồn cười nhìn nàng, làm bộ trấn định, rõ ràng phía sau tai đều hồng. Hắn còn muốn trêu chọc nàng, lại nghe Sùng Minh ở bên ngoài kêu lên: “Tướng gia.”
Cố Hành Giản đợi đến khi Hạ Sơ Lam mặc đồ tốt cho hắn, mới xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy Sùng Minh cầm một phong thơ trong tay. Thư là Ân Bình Quận Vương Triệu Cửu viết, hắn nói qua mấy ngày nữa hồi đô thành, muốn đến bái vọng lão sư. Mấy tháng trước hoàng đế gặp hai vị quận vương, phân biệt ủy thác trọng trách nặng nề, cũng tồn vài phần tâm tư thử thách. Từ mặt tình cảm mà nói, hai vị này đều không phải nhi tử thân sinh của hoàng đế, hoàng đế tất nhiên băn khoăn rất nhiều.
Triệu Cửu bị phái đi tra một vụ án tham ô ở Dương Châu, chắc là gặp phải nan đề gì, muốn đến thỉnh giáo Cố Hành Giản. Hắn là người tâm tư lung lay, nhìn thông minh hơn Phổ An Quận Vương biết trong triều đình nên mượn sức ai nhất.
Cố Hành Giản trầm mặc nhét lại thư vào trong bao thư, hỏi Sùng Minh: “Xe ngựa về Cố gia chuẩn bị tốt chưa?”
Sùng Minh sửng sốt: “Tướng phủ cách Cố gia không quá xa, ta tưởng rằng ngài và phu nhân dùng cỗ kiệu……”
Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Hai cỗ kiệu quá phiền toái, còn phải mướn bốn kiệu phu, đi đổi một chiếc xe ngựa đi.”
Sùng Minh không dám chậm trễ, vội vàng đi làm.
Xe ngựa thực nhanh chuẩn bị tốt, Cố Hành Giản mang theo Hạ Sơ Lam ra cửa. Nàng rất ít mặc y phục màu sắc rực rỡ, nhưng cô dâu cần thiết mặc màu đỏ, bởi vì là chính thê, còn phải là màu đỏ tươi. Nàng chọn váy lụa mỏng màu đỏ nhạt phối hợp, bên ngoài bọc kiện áo lông cừu. Kỳ thật da nàng tuyết trắng, màu sắc tươi thắm càng làm nàng thêm xinh đẹp.
Cố Hành Giản trước đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó tự mình đi lên ngồi xuống. Bởi vì trời lạnh, bên trong trải thảm lông thỏ, đốt bếp lò nhỏ, trên bàn thấp còn bày một bàn cờ. Cố Hành Giản nói với Hạ Sơ Lam: “Trên đường còn phải đi một lúc, nàng bồi ta chơi tiếp.”
Hạ Sơ Lam biết hắn học vấn cao, nhưng không biết công phu đánh cờ của hắn cũng hạng nhất, liền đáp ứng thử xem. Chắc không thể lợi hại hơn Tam thúc đi? Nhưng mới vừa đi vài bước, nàng liền biết mình mười phần sai. Kỳ lộ của Tam thúc là thâm tàng bất lộ, thường thường xuất kỳ bất ý. Kỳ lộ người này thập phần sắc bén, xuống tay không lưu tình chút nào.
Nàng đầu tiên là tiến công, lại bị hắn đảo khách thành chủ, đi đến nơi nào đều bị bao vây chặn đánh, căn bản không có đường sống phản kích. Nàng sao lại luẩn quẩn trong lòng muốn cùng hắn đánh cờ đây? Như hắn loại này giỏi về tính toán tỉ mỉ, giỏi về mưu lược, nhất định là cao thủ. Không thể nào kém hơn Tam thúc.
“Ta không đánh với ngài nữa.” sau khi hắn lại lấy đi năm quân của nàng, Hạ Sơ Lam thở dài, “Tam thúc chơi cờ cũng lợi hại, Tĩnh Nguyệt cũng lợi hại, dù sao đánh với ai ta đều thua.”
Cố Hành Giản nhu hòa nhìn về phía nàng: “Mục đích tiến công của nàng quá mạnh, thực dễ dàng bị người thấy rõ cách đi. Chơi cờ hẳn nên công thủ kết hợp, lấy lui làm tiến. Tới.” Hắn kéo nàng ngồi xuống trước người mình trước, hai tay vây quanh nàng, “Muốn học sao? Ta dạy cho nàng. Muốn thắng tam thúc nàng khả năng không lớn, nhưng thắng vị muội muội kia của nàng không tính quá khó.”
Nàng đối với chơi cờ cũng không phải quá hứng thú, nhưng hắn nguyện ý dạy nàng, nàng tất nhiên vui vẻ nghe. Nghe nói sau khi hắn làm Tể tướng, không dễ dàng dạy người.
Cố Hành Giản chỉ tay vào ô vuông vừa rồi nàng hạ cờ, nói: “Nhìn nơi này, từ bước thứ ba bắt đầu đi nhầm.”
Hạ Sơ Lam nghiêng đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc. Vừa rồi nàng hạ nhiều bước như vậy, bản thân cũng không ghi nhớ, hắn cư nhiên nhớ kỹ tất cả? Loại cảm giác những chuyện mình lơ đãng làm lại được người ghi nhớ toàn bộ, thực ngọt ngào.
Hắn ôn hòa nói chuyện, thanh âm dễ nghe chui vào tai nàng, nhè nhẹ mà ngứa. Hạ Sơ Lam không thể nào nghiêm túc lắng nghe, chỉ là thích hắn ôn nhu kiên nhẫn như vậy mà đối đãi mình, giống như mưa xuân làm vạn vật dễ chịu. Hắn vốn cách sinh hoạt của nàng rất xa, xa đến mức không hề giao thoa, cho nên đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác không chân thật.
Nhưng vùi ở trong lòng hắn, được hắn nắm tay, độ ấm của hắn lại chân thật đến đốt người.
Đây là phu quân nàng. Người này tài cao bát đẩu, quyền khuynh triều dã, không biết được bao nhiêu nữ tử ái mộ, lại thuộc về một mình nàng, cho nàng ôn nhu chưa từng dành cho người khác.
Nàng bỗng nhiên xoay người, ôm lấy bờ vai của hắn.
Cố Hành Giản sửng sốt một chút, đưa tay nhẹ vỗ về lưng nàng, hỏi: “Làm sao vậy? Là ta nói quá khó hiểu? Nàng nếu không thích thì không cần học.”
Nàng lắc đầu, không nói lời nào, cứ lẳng lặng ôm hắn thế này thì tốt rồi.