Cao Tông đứng trong Thùy Củng Điện, tức giận tận trời. Tất cả nội thị cung nữ đều quỳ gối cùng Triệu Cửu trong điện, cùng nhau xin hoàng đế bớt giận. Triệu Cửu định giải thích, nhưng Cao Tông đang cơn thịnh nộ, căn bản không nghe lọt một chữ. Hắn là một trong những người thừa kế mà trong lúc ở Dương Châu lại dám gây ra chuyện gièm pha như vậy, còn bị ngôn quan buộc tội, mất hết mặt mũi hoàng gia!
“Phụ hoàng, ngài nghe nhi thần giải thích. Nhi thần không cố ý như thế, chỉ là……” Triệu Cửu dập đầu xuống đất, vội vàng nói.
Cao Tông chỉ tay vào hắn, nổi giận nói: “Trẫm không muốn nghe ngươi giải thích! Ngươi lợi dụng chức vụ cùng quan viên yến tiệc, còn cẩu thả cùng nữ tử dân gian, ngươi đặt trẫm và mặt mũi hoàng thất ở chỗ nào! Uổng công trẫm cực kỳ tín nhiệm ngươi, ngươi lại hồi báo như thế!”
Triệu Cửu run bần bật, một chữ cũng không nói nên lời. Hắn cho rằng chỉ cần hắn không nói, chuyện này những quan viên ở Dương Châu cũng có phân, không ai dám thọc đến trước mặt hoàng đế. Không ngờ lại bị Vương Luật biết, một phong tấu chương buộc tội đặt trên ngự tiền, dẫn lửa thiêu thân.
“Hoàng Hậu nương nương giá lâm!” Nội thị ngoài cửa kêu vang một tiếng, Ngô Hoàng Hậu bước nhanh đi vào Thùy Củng Điện, quỳ gối bên cạnh Triệu Cửu: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài bớt giận.”
Cao Tông cho dù tức giận, cũng nhớ tình cảm phu thê nhiều năm cùng Hoàng Hậu. Huống chi Ngô Hoàng Hậu từng dung tánh mạng bảo hộ ông lúc du quan, ông không đành lòng giận chó đánh mèo.
“Hoàng Hậu, nàng làm gì vậy?” Cao Tông khoanh tay, cau mày hỏi.
Ngô Hoàng Hậu quỳ thẳng lên một chút, sau đó nói với Cao Tông: “Hoàng Thượng, tả gián đại nhân không biết rõ tình huống, chuyện này thần thiếp biết rõ nhất, vẫn nên để thần thiếp kể rõ. Trên thực tế Cửu Nhi lúc về đô thành đã nói cho thần thiếp việc này, hắn cùng nàng kia cũng không phải cẩu thả, mà là tình chàng ý thiếp, vốn muốn nạp vào vương phủ. Chẳng qua ngày ấy Hoàng Thượng nói muốn tuyển phi cho hắn, hắn sợ chính phi còn chưa vào cửa, nạp thiếp trước không ổn, cho nên mới không nói.”
Cao Tông ngồi trên giường ngự, nhìn Triệu Cửu hỏi: “Mẫu hậu ngươi nói có thật không?”
Triệu Cửu vội vàng nói: “Thiên chân vạn xác. Nhi thần cũng không cưỡng bách nữ tử đó, mà thật tình thích nàng, muốn nạp nàng vào vương phủ. Nhưng mà nhi thần chưa báo cáo, phụ hoàng đã nói muốn tuyển phi, còn chọn cô nương nhà Lý tướng quân. Nhi thần sợ nói ra sẽ tổn thương tình cảm với Lý gia, tính toán hoãn một chút lại nạp vị cô nương gặp ở Dương Châu vào phủ……”
Cao Tông vuốt tay vịn đầu rồng, nhìn mọi người quỳ gối trên điện, bớt giận một chút, nói: “Hoàng Hậu và những người khác đều đứng lên trước đi.”
Mọi người tạ ơn, Ngô Hoàng Hậu vịn nữ quan đứng lên, Triệu Cửu vẫn thành thành thật thật quỳ đó.
Cao Tông bảo những cung nhân khác đều lui xuống, chỉ chừa lại Đổng Xương, Ngô Hoàng Hậu và Triệu Cửu ba người. Ông trầm giọng nói: “Ngươi nói thật đi, nàng kia có lai lịch gì? Nàng có biết thân phận của ngươi?”
Triệu Cửu thành thành thật thật nói: “Nàng nói mình là người Thiệu Hưng, tên là Thiền Nhi. Lúc ấy trên thuyền hoa có rất nhiều quan viên, nhi thần cũng không để lộ thân phận. Nhưng nhi thần vẫn luôn tra án ở Dương Châu, còn chưa điều tra thân phận của nàng. Hẳn là xuất thân thương hộ bình thường.”
Sắc mặt Cao Tông vẫn rất ngưng trọng, Ngô Hoàng Hậu nói: “Hoàng Thượng, Cửu Nhi đã tuổi này, trong phủ còn không có người hầu hạ, vốn dĩ thần thiếp cũng muốn an bài hai cung nữ trước vào phủ đi hầu hạ nó. Nếu nó cùng cô nương kia lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải như Vương đại nhân nói, không bằng thu cô nương kia vào trong vương phủ trước, giúp đỡ chiếu cố ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của Cửu Nhi, ngài xem như thế nào?”
Vốn quận vương nạp một hai người thiếp, cũng không phải là đại sự gì, không cần Cao Tông phải hỏi đến. Cao Tông tức giận vì trong sổ con Vương Luật nói có sách mách có chứng, chỉ chứng Triệu Cửu cường ô dân nữ, bại hoại thanh danh hoàng thất, lúc này ông mới nổi trận lôi đình.
Ông cũng không phải người cổ hủ, nam tử tuổi trẻ huyết khí phương cương, cũng cần phát tiết, không nhân việc tư làm việc công là được. Nhưng nãy giờ rốt cuộc chỉ là lời nói một phía của Hoàng Hậu và Ân Bình Quận Vương, ông vẫn muốn đích thân điều tra một phen rồi mới ra quyết định.
“Các người trước tiên cứ lui ra.” Cao tông phất tay nói.
Triệu Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đi theo Ngô Hoàng Hậu rời khỏi Thùy Củng Điện. Triệu Cửu nói khẽ với Ngô Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, vừa vặn thoát hiểm.”
“Lần này ít nhiều nhờ kế sách của Cố tướng. Phụ hoàng con nhất định sẽ phái người đi Dương Châu và cả Thiệu Hưng nữa để điều tra, con có đối sách gì chưa?” Ngô Hoàng Hậu nắm cổ tay của hắn nói.
Triệu Cửu ôm quyền nói: “Mẫu hậu yên tâm, quan viên Dương Châu đều có nhược điểm trong tay nhi thần, hơn nữa lúc ấy cũng là bọn họ bức nhi thần đi vào khuôn khổ. Nếu sự tình nháo lớn, chính bọn họ cũng không có chỗ tốt nào. Ngay cả vị cô nương kia cũng là thật tình thích nhi thần. Nếu nói với nàng có thể nhập vương phủ, nàng tất nhiên sẽ nói lý do thoái thác giống chúng ta. Chỉ là nhi thần cảm thấy kỳ quái, chuyện này sao lại bị Vương Luật biết?”
Ngô Hoàng Hậu thở dài nói: “Trước mắt trên triều đình có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm con như vậy chỉ chờ bắt được sai lầm của con, có người cố ý tiết lộ tình hình thực tế cho Vương Luật cũng nói không chừng. Vương Luật là có tiếng thiết cốt, không sợ chết, phụ hoàng con cũng không làm gì được hắn. Sau này con hành sự cần phải cẩn thận gấp bội, vạn lần không thể lại lỗ mãng.”
“Nhi thần hiểu được. Mẫu hậu vì chuyện của nhi thần vất vả bôn ba, nhi thần đều ghi tạc trong lòng, tương lai nhất định hiếu thuận mẫu hậu gấp bội.” Triệu Cửu đỡ cánh tay Ngô Hoàng Hậu, thành khẩn nói. Ngô Hoàng Hậu chưa sinh dục, hy vọng về sau đều ký thác trên người Triệu Cửu, tất nhiên muốn hết sức bảo hộ hắn. Nghe hắn nói như vậy, vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Cao Tông còn ngồi trong điện trầm tư, Đổng Xương dâng trà lên, nhẹ giọng hỏi: “Quan gia còn đang suy nghĩ chuyện của Ân Bình Quận Vương?”
“Ngươi cảm thấy lời của bọn họ vừa mới nói và những lời Vương Luật viết trong tấu chương, ai thật ai giả?” Cao tông vừa uống trà vừa hỏi.
Đổng Xương kéo kéo khóe miệng: “Quan gia đang làm khó tiểu nhân. Tiểu nhân ngu muội, thật sự nhìn không ra.”
Cao Tông ngước mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi từ lúc trẫm còn là Khang Vương đã luôn theo hầu bên cạnh trẫm, nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, không thể nào không biết một chút. Nói một chút đi, nói không đúng, trẫm cũng không trách ngươi.”
Tròng mắt Đổng Xương xoay chuyển, sau đó mới nói: “Theo tiểu nhân thấy, hai bên đều không thể tin hết được. Ngôn quan ngày thường chính là bắt bóng bắt gió, bắt lấy đủ loại sai lầm của quan viên không buông, có khuếch đại vài phần cũng chưa biết được. Còn Hoàng Hậu và Ân Bình Quận Vương, vốn dĩ là quan hệ vinh nhục cùng chịu, bảo vệ cũng là bình thường. Chẳng qua tiểu nhân nghe nói hai vị quận vương mấy năm nay qua ngày rất kham khổ, cũng không nuôi nổi hạ nhân cơ thiếp, Phổ An Quận Vương còn tự mình trồng rau ăn, ngay cả chung thân đại sự cũng bị trì hoãn. Lần này xem như gặp được một nữ tử ái mộ, quận vương tuổi trẻ khí thịnh, cầm giữ không được, cũng không phải là sai lầm lớn.”
Cao Tông gật đầu, đặt chén trà ở một bên: “Trẫm cũng nghĩ gần giống như ngươi.”
Đổng Xương hùa theo cười nói: “Vậy thuyết minh tiểu nhân còn có thể đoán được vài phần thánh tâm. Mấy năm nay ở bên cạnh quan gia, cũng không tính ngốc hẳn không học được gì.”
Cao Tông cũng không nhịn được cười, liếc nhìn ông một cái: “Lão hồ ly.”
“Quan gia quá khen.” Đổng Xương ôm quyền nói.
……
Cố Hành Giản không nói cho Hạ Sơ Lam chuyện đã phát sinh trong cung. Qua mấy ngày, hắn nói với Hạ Sơ Lam, chuyện của Hạ Sơ Thiền đã có tiến triển, không lâu sẽ phải tiến vương phủ.
Nàng tò mò truy hỏi sự tình từ đầu đến cuối, Cố Hành Giản cũng không nhiều lời. Hắn trao đổi điều kiện cùng Hoàng Hậu, chuyện này đương nhiên không thể nói cho nàng.
Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, Cố Hành Giản mỗi ngày đều phải đi Chính Sự Đường xử lý chính vụ, trở nên vô cùng bận rộn. Thường thường đi sớm về trễ, có đôi khi Hạ Sơ Lam còn chưa tỉnh, hắn đã đi rồi. Mà chờ hắn trở về đã là đêm muộn, nàng lại ngủ rồi.
Hôm nay ban đêm, Hạ Sơ Lam cố ý nâng đỡ tinh thần chờ hắn trở về. Sau khi hắn tắm gội liền lên giường, ôm nàng vào trong lòng. Nàng mở to mắt, nhẹ nhàng gọi: “Phu quân.”
“Nàng còn chưa ngủ?” Cố Hành Giản cúi đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Hạ Sơ Lam nâng tay lên vuốt ve mặt hắn, cảm thấy thật vất vả dưỡng thêm một chút thịt đã không còn. Nàng sâu kín thở dài: “Ta muốn nói với chàng vài lời. Nếu không ngày mai tỉnh lại, chàng không còn ở đây.” Mỗi lần sáng sớm tỉnh lại, cảm giác bên cạnh trống rỗng cũng không dễ chịu. Trước kia nàng đều một thân một mình, hiện giờ dường như đã quen ỷ lại hắn.
Cố Hành Giản bật cười, khẩu khí này rất có vài phần khuê trung oán phụ. Khó được khi nàng không dùng kính xưng, liền vuốt tóc nàng nói: “Ừ. Nàng muốn nói cái gì? Ta nghe nàng.”
“Năm sau có phải chàng muốn đi Hưng Nguyên phủ? Phải đi bao lâu?”
“Hưng Nguyên phủ đường xá xa xôi, chỉ sợ chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm mới có thể trở về.”
Hạ Sơ Lam luôn cảm thấy thời gian này quá dài, bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật: “Ta có thể đi cùng chàng không?”
“Nàng?” Cố Hành Giản dừng một chút.
“Ừ, ta có thể mặc nam trang, làm thư lại cho chàng, được không? Vừa vặn Hưng Nguyên phủ ta cũng chưa từng đi qua. Nghe nói bên kia sẽ có tuyết rơi.” Hạ Sơ Lam chờ mong mà nói. Nàng là người phương nam chính cống, rất hiếm khi thấy tuyết.
Cố Hành Giản vốn cũng từng có ý tưởng mang theo nàng đi, rốt cuộc vừa tân hôn đã phải tách ra lâu như vậy, thật sự hơi khó chịu. Nhưng hắn lại cảm thấy điều kiện bên kia không thể so với đô thành, thân thể nàng mảnh mai, chỉ sợ không chịu nổi khổ sở tàu xe mệt nhọc. Hiện giờ nàng chủ động nói ra, hắn không khỏi nói: “Chuyện Hạ gia không giống như công sự của ta. Hơn nữa chỗ kia gần biên quan, điều kiện vô cùng kham khổ, nàng vẫn nên lưu lại nhà đi.”
“Ý của phu quân là, ta là người không chịu được khổ?” Hạ Sơ Lam không vui nói, “Sinh ý của Hạ gia ở vùng đó vốn đang gián đoạn, ta cũng muốn đi xem xét. Chàng nếu không mang ta đi cùng, ta liền tự mình đi theo thương đội qua đó.”
Cố Hành Giản vốn cũng không nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, trước mắt thấy nàng rất có ý muốn leo lên nóc nhà lật ngói, liền kéo nàng qua, đè ở dưới thân, nâng cằm nàng nói: “Lá gan nàng càng lúc càng lớn, cũng dám uy hiếp vi phu? Trong thương đội ngư long hỗn tạp, nàng một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể đi? Ta không đồng ý.”
Hạ Sơ Lam còn chưa kịp nói chuyện, môi đã bị hắn bịt kín, trung y đang mặc cũng bị hắn dùng sức kéo xuống. Nàng bị hôn đến ý thức mơ hồ, chỉ nghe được hắn thấp giọng nói ở bên tai: “Lam Lam, lát nữa đừng xin tha.”
Lúc sau Hạ Sơ Lam thật sự xin tha, ảo não nghĩ thật không nên chạm nghịch lân hắn, bị hắn dùng đủ loại tư thế xâm nhập. Ngày thường hắn dùng mọi cách sủng nàng, yêu quý nàng, nhưng vấn đề nguyên tắc tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho nên mặc kệ về sau nàng xin tha như thế nào, hắn dường như đã quyết tâm, không hề dừng lại xem xét.
Một đêm này, nàng không có cơ hội để ngủ.
Lời editor: Ai biểu chọc giận anh chi, ráng chịu nha Lam Lam.