Cao Tông lập tức đứng lên, không xác định hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
“Vâng! Nhưng điện soái và chủ tướng đều bị thương không nhẹ, cho nên Anh quốc công trước đưa bọn họ về dưỡng thương. Ít ngày nữa liền có thể đến đô thành.” Nội thị vui vẻ ra mặt.
“Hảo! Thật tốt quá!” Cao Tông khó được kích động, chỉ cảm thấy trong lòng thở ra một hơi dài. Lúc trước hắn vẫn luôn lo lắng Lục Ngạn Viễn ở trong tay Kim Quốc, Hoàn Nhan Tông Bật lấy việc này áp chế, đưa ra điều kiện hoà đàm càng hà khắc hơn. Hắn thủ nửa giang san tổ tiên lưu lại này, tuy rằng bấp bênh nhưng không muốn lại ra nhiễu loạn gì.
Biểu tình trên mặt Cố Hành Giản trước sau như hồ nước lặng, bình tĩnh không gợn sóng.
Xuất phát từ tư tâm, đây thật là một tin tức tốt. Hắn dâng hồi âm của Hoàn Nhan Xương lên, Đại Tống sẽ chủ động lui binh, hắn cũng sẽ viết thư thỉnh hoàng đế Kim Quốc phái Hoàn Nhan Xương đến hoà đàm, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn mệnh Hoàn Nhan Tông Bật. Sau khi đưa thư còn chưa thu được hồi âm, cho nên hắn tạm thời không đề cập vấn đề lui binh với hoàng đế.
Hiện tại hoàng đế chỉ lo cao hứng, so với đánh thắng trận còn muốn vui sướng hơn.
Cố Hành Giản liền cáo lui trước.
Chờ Cố Hành Giản đi rồi, Mạc Lăng Vi mới từ phía sau bức rèm che đi ra, chậm rãi bước qua, ngồi xuống trước mặt hoàng đế: “Hoàng Thượng, nhìn ngài cao hứng giống như tiểu hài tử kìa.”
Cao Tông kéo nàng lên, ngồi ở trên đùi mình, nội thị và cung nữ vội vàng lui ra ngoài.
Thân thể trẻ trung, dung mạo kiều mỹ, còn có thân phận nữ nhi Mạc Hoài Tông, những thứ này đều là nguyên nhân Mạc Lăng Vi có thể nhanh chóng đạt được thịnh sủng. Cao Tông không quá trầm mê với nữ sắc, Ngô Hoàng Hậu hoa tàn ít bướm, Trương Hiền phi lại tính tình thanh lãnh, phân vị cao bên trong hậu cung, cũng chỉ có tính tình Mạc Lăng Vi hợp khẩu vị với Cao Tông nhất, Cao Tông tất nhiên phá lệ yêu nàng tha thiết.
Cao Tông nhéo nhéo cằm nàng: “Nàng không biết trẫm nằm mơ cũng ngóng trông Lục Ngạn Viễn có thể bình an không có việc gì, huống chi hắn còn mang Phương đại tướng bên ta trở về! Phụ tử Anh quốc công chính là rường cột nước nhà, lần này trở về, trẫm nhất định ngợi khen thật tốt.”
Mạc Lăng Vi cười cười, phủ Anh quốc công và nhà nàng là quan hệ thông gia, nàng tất nhiên cao hứng, hai tay ôm lấy bả vai Cao Tông: “Hoàng Thượng thật sự tứ hôn cho Cố tướng? Thân phận nữ nhi thương hộ kia so với Cố tướng, rốt cuộc là hơi thấp.”
Cao Tông bỗng nhiên chăm chú nhìn nàng, nàng bị nhìn đến hoảng hốt, cố gắng cười nói: “Ngài đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp mà nhìn thần thiếp như vậy, thần thiếp có chút sợ.”
“Không phải nàng còn nhung nhớ những chuyện trước khi vào cung đấy chứ?” Cao Tông lấy tay nàng ra, xụ mặt hỏi. Mạc Lăng Vi trước khi vào cung lưu luyến si mê Cố Hành Giản, trong đô thành không người nào không biết, không người nào không hiểu. Cao Tông vốn còn lo lắng nàng không thật sự muốn tiến cung, trong lòng tồn một phần nghi ngờ. Nhưng mà mấy năm nay, nàng thủy chung tận tâm tận lực chăm sóc ông, còn vì ông sinh hạ tiểu hoàng tử, ông mới bỏ đi nghi ngờ. Đặc biệt sau khi tiểu hoàng tử ngoài ý muốn chết non, ông đối nàng càng thêm thương tiếc.
Giờ phút này nghe nàng nhắc tới hôn sự của Cố Hành Giản, trong lòng không biết là tư vị gì.
Mạc Lăng Vi cúi đầu che miệng cười, nói: “Hoàng Thượng, ngài đây là đang ghen sao?”
Cao Tông hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Mạc Lăng Vi tựa vào trong lòng ông, vuốt ngực ông nói: “Thần thiếp vì ngài sinh tiểu hoàng tử, ngài còn không tin thần thiếp? Ngài là phu quân thần thiếp, lại là phụ thân tiểu hoàng tử. Cho dù tiểu hoàng tử không còn nữa, trong lòng thần thiếp cũng vĩnh viễn hướng về ngài.”
Nàng nhắc tới tiểu hoàng tử, thanh âm lại hơi nghẹn ngào.
Cao Tông mềm lòng, vỗ lưng nàng nói: “Nhìn nàng đi, đang yên lành sao lại nhắc tới tiểu hoàng tử rồi lại khổ sở? Là trẫm không tốt, không nên nói chuyện này với nàng.”
Mạc Lăng Vi là người giỏi thay đổi sắc mặt, từ âm u chuyển quang đãng.
Cao Tông nhìn nàng rúc vào ngực mình, thân thể mềm mại hương thơm vô cùng, đột nhiên cảm thấy một cỗ huyết khí dâng lên, bế nàng lên, bước đi ra sau điện.
Đổng Xương từ Trương phủ trở về, vốn dĩ phải báo cáo với hoàng đế, nhưng nhìn nội thị cung nữ tất cả đều đứng bên ngoài Hàn Thúy Đường, liền biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Hoàng đế đã lâu không lâm hạnh hậu cung, hết lần này đến lần khác đụng tới Mạc Quý Phi liền không khống chế được muốn mây mưa một phen…… Ông thở dài, bảo tả hữu nội thị bảo vệ cho tốt, đừng để cho người không liên quan đến gần.
***
Cố Hành Giản từ trong cung ra, ngồi lên xe ngựa liền phân phó Sùng Minh đi Trương gia. Thương thế hắn còn chưa tốt hẳn, cho nên không thể cưỡi ngựa.
Sùng Minh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: “Tướng gia, sao bỗng nhiên ngài muốn đi Trương phủ?” Ngày thường đều là Trương Vịnh ba ngày hai lần chạy qua gặp Cố Hành Giản, số lần Cố Hành Giản chủ động đi tìm hắn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Nữ nhi Trương Vịnh đêm qua chết non.” Người trong xe ngựa nhàn nhạt nói.
Sùng Minh há miệng thở dốc, Cấp Sự Trung đại nhân vạn phần yêu thương ấu nữ kia a. Nhớ rõ lúc tắm ba ngày, còn một hai đòi tướng gia đi tham gia, tên cũng là tướng gia chọn.
Đến Trương phủ, trên dưới đều là một mảnh mây sầu sương thảm. Nữ nhi Trương Vịnh chưa thành niên mà chết non, không thể thiết linh đường cũng không thể không kiêng kị mà xử lý tang sự. Quản gia chạy tới bẩm báo Trương Vịnh Tể tướng lâm môn, Trương Vịnh từ trước giường thê tử đột nhiên đứng lên, sửng sốt một chút mới lau khô khóe mắt đi tiền đường gặp.
Cố Hành Giản nhìn Trương Vịnh một tráng hán, khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhíu mày hỏi: “Như thế nào bỗng nhiên xảy ra chuyện?”
Hạ nhân đang dâng trà cho hắn không khỏi tò mò nhìn hắn nhiều thêm vài lần. Cố Hành Giản chính là một đại nhân vật kì lạ, thanh danh vang xa lại ru rú trong nhà, người bình thường không dễ dàng nhìn thấy. Này có cơ hội gặp được, còn không xem thật cẩn thận sao?
Trương Vịnh đưa tay đỡ trán, hốc mắt càng đỏ: “Bị bệnh đậu mùa, chống đỡ mấy ngày, không vượt qua được. Chuyện này còn chưa kịp báo cho ngươi, ngươi từ đâu mà biết?”
Cố Hành Giản nói: “Hôm nay ta tiến cung, Hoàng Thượng nói. Tôn phu nhân thế nào?”
“Chúng ta là nam nhân còn hảo, khổ sở cũng có thể đứng được, nữ nhân gia không được như vậy. Hễ tỉnh là khóc, khóc đến choáng, thân mình sắp hỏng rồi. Ta cũng mới từ chỗ nàng lại đây.” Trương Vịnh uể oải ỉu xìu nói, “Đại khái không khác mấy với tình trạng Mạc Quý Phi năm ấy.”
Cố Hành Giản trầm mặc một chút, lại mở miệng nói: “Có cần ta hỗ trợ gì, cứ việc nói.”
Trương Vịnh vốn muốn nói không có, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: “Ngươi có phải có giao hảo với phương trượng Đại Phật Tự hay không? Ta nghĩ đặt bài vị Tuệ Nhi cung phụng trước Phật đường, để cho nàng sớm chuyển thế đầu thai. Nhưng nghe nói Đại Phật Tự đã đầy, rất khó lại đưa bài vị vào.”
Cố Hành Giản gật đầu: “Giao cho ta.”
Trương Vịnh nói lời cảm tạ, gắng lên tinh thần hỏi: “Hôn sự của ngươi như thế nào? Có thể làm thỏa đáng trong năm nay không? Ta khuyên ngươi trước lúc thành thân nên dưỡng tốt thân thể, ráng ăn để khỏe mạnh một chút. Chờ sau khi thành thân mau chóng làm phu nhân ngươi hoài hài tử. Ca ca là người từng trải, ngươi nghe ta chuẩn không sai.”
Cố Hành Giản vốn không nghĩ xa như vậy, nhưng hôm nay Trương Vịnh đích xác làm hắn tỉnh ra. Thân thể này của hắn, vạn nhất sinh hạ hài tử yếu ớt, đến lúc đó chết non, vậy nàng…… Hắn không đành lòng làm nàng chịu tội như vậy. Hài tử đều là thịt rớt xuống trên người mẫu thân, sao có thể không bi thương vô cùng. Nàng tuy rằng kiên cường hơn nữ tử bình thường, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Lúc ban đầu, hắn chỉ lo lắng mình sẽ đi trước nàng, bồi nàng không được bao lâu. Hiện tại lại bắt đầu nhọc lòng chuyện con nối dõi. Hắn chưa từng thử qua, hẳn không phải không được. Nhưng hắn chưa từng có một khắc giống như bây giờ, kỳ vọng mình là một người trẻ tuổi, thân thể cường tráng, như vậy sẽ không phải ưu tư quá nhiều.
Trên đường trở về, Cố Hành Giản vẫn luôn chuyển Phật châu, nhắm mắt trầm tư. Hắn giơ tay nhìn cổ tay của mình, lại nhéo nhéo thịt trên người, mày nhăn càng thêm lợi hại.
Chờ trở lại tướng phủ, hắn chắp tay đi trên đường mòn, vừa vặn nhìn thấy nữ đầu bếp mua đồ ăn trở về.
Nữ đầu bếp vừa thấy Cố Hành Giản liền tự động né xa ba thước, hận không thể đi đường vòng. Đều nói Tể tướng bởi vì chán ghét nữ tử, cho nên tướng phủ lớn như vậy, trừ bỏ nàng không có đến nửa nữ nhân. Nếu không phải vì tiền lương hậu hĩnh, nàng cũng không dám lưu lại trong tướng phủ.
Cố Hành Giản lại phá lệ mà gọi nàng lại. Nữ đầu bếp tưởng mình làm sai chuyện gì, run run hỏi: “Tướng gia, là ta làm không tốt chuyện gì sao?” Mỗi ngày nàng biến đổi đa dạng thức ăn chay, đúng hạn giờ Mão, đúng giờ ly phủ, không nhớ rõ làm gì sai.
Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Bắt đầu ngày mai, ba bữa cơm chay mặn phối hợp, mỗi bữa đều phải có thịt.” Hắn kỳ thật không thích vị tanh hôi của thịt, nhưng ăn thịt đối với thân thể có chỗ lợi. Hắn muốn điều dưỡng thân mình, phải từ ẩm thực bắt đầu.
Nữ đầu bếp nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “Vâng, đã hiểu.”
Cố Hành Giản cũng không nhiều lời với nàng, đi thẳng về phía trước.
Nữ đầu bếp vừa đi hướng phòng bếp, vừa lầm bầm lầu bầu: “Đây thật là việc lạ, hòa thượng cư nhiên muốn khai trai?”
***
Ngày này sáng sớm, ngày mới vừa sáng một chút.
Phong ba Hàn gia, nhờ Hạ Sơ Lam lôi đình chi thế giải quyết, thực nhanh bình ổn. Phụ tử Hàn Trạm một lần nữa trở về kinh doanh bán rượu, cửa hàng Hạ gia cũng kinh doanh bình thường. Hàn thị trải qua chuyện này, quả nhiên thành thật rất nhiều.
Hạ Sơ Lam ngã đầu ngủ say một ngày một đêm, phân phó ai cũng không thể quấy rầy.
Triệu ma ma đau lòng nàng một người bận rộn trong ngoài, phân phó phòng bếp hầm canh gà nhân sâm, ninh nhỏ lửa, chờ nàng tỉnh lại là có thể uống.
Tư An nhân cơ hội này, đem sự tình Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản nói hết với bà. Bà nghe được cả kinh sửng sốt: “Cố Ngũ tiên sinh kia thế nhưng là Tể tướng?”
Kia chính là người xa xôi không thể với tới, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trước kia Triệu ma ma cũng từng nghĩ, cô nương rốt cuộc phải gả cho dạng nhân gia gì. Bọn họ xuất thân thương hộ, không phải không gả được cho quan gia, nhưng nhất định không phải quan gia nào gia thế quá tốt. Những cao môn đại hộ hiển quý kia, tỷ như phủ Anh quốc công, cô nương có gả, cũng chỉ có thể làm thiếp. Nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ, đương triều Tể tướng muốn cưới cô nương?
“Ta và Lục Bình cũng hoảng sợ đấy. Cố tướng tuy rằng hơi lớn tuổi một chút, nhưng ôn tồn lễ độ, lại nguyện ý cấp cô nương thân phận chính thê, bên người cũng không có một cái nữ nhân lung tung rối loạn nào.” Tư An ban đầu không tin Cố Hành Giản sống ba mươi mấy năm, một thị thiếp thông phòng cũng chẳng có, cố ý bảo Lục Bình đi hỏi thăm rõ ràng. Kết quả làm nàng giật mình, Cố Hành Giản đừng nói tình sử trống rỗng, thật sự một thị nữ cũng không.
Tư An còn âm thầm kỳ quái, người như vậy, làm sao có thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế bắt lấy cô nương?
Triệu ma ma nghiêng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm giác trong lòng thực phức tạp.
Vốn luôn lo lắng cô nương gả không tốt, nhưng hôm nay việc hôn nhân này lại quá tốt, tốt đến mức bà có chút không tin. Bà chưa từng thấy Cố Hành Giản, chỉ có thể từ miêu tả hữu hạn của Tư An tưởng tượng người kia. Tuy rằng thời gian nhận thức ngắn, chủ yếu là cô nương thích. Bà hy vọng sẽ không lại giống như thế tử Anh Quốc Công lần trước, kết cục là một hồi không vui.
Triệu ma ma đang suy nghĩ, Lục Bình chạy tới, thở hổn hển nói: “Cố, Cố nhị gia mang theo bà mối tới cửa cầu hôn!”