Mục lục
Sủng trong lòng bàn tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Masha
Trong phòng thập phần an tĩnh, không một tiếng vang.
Chân Cố Hành Giản thiếu chút nữa vướng phải ghế, chỉ có thể châm một ngọn đèn nến, đi tịnh thất trước. Mùa đông trong tịnh thất đều chuẩn bị nước nóng, một vại nước lớn, phía dưới đốt củi duy trì nhiệt độ. Hai người ban đêm tỉnh giấc trực tiếp lấy dùng, không cần lại kêu hạ nhân.
Bên trong tịnh thất nóng hổi, hơi nước mờ mịt. Cố Hành Giản kiểm tra nhiệt độ nước trong thùng tắm, cởi áo ngoài, trung y, quần, ngồi vào trong thùng tắm, thoải mái thở ra một hơi. Không gì thoải mái hơn dùng nước ấm ngâm thân thể vào ban đêm trời đông giá rét.
Tiếng động hắn tạo ra không lớn lắm, nhưng Hạ Sơ Lam vẫn tỉnh.
Kỳ thật lúc hắn mới vừa tiến vào, nàng đã hơi tỉnh, chỉ là lúc ấy còn hơi mơ hồ, cũng không nghe rõ ràng, tưởng Triệu ma ma đến xem nàng có đạp chăn hay không. Đến tận khi bên trong tịnh thất truyền đến động tĩnh, nàng mới mở to mắt, mới đầu hoài nghi Triệu ma ma vào quét dọn, nhưng nghĩ lại, Triệu ma ma không có khả năng vào lúc nàng đang ngủ, liền hồ nghi mà xuống giường.
Ván cửa tịnh thất khép hờ, từng trận nhiệt khí cùng ánh sáng mỏng manh từ bên trong lộ ra.
Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Hành Giản nhắm mắt dựa vào rìa thùng gỗ, bả vai lộ ra trên mặt nước. Da hắn rất trắng, cho dù ánh sáng mờ tối, hơi nước tràn ngập, cũng không ngăn được làn da hắn lộ ra bạch quang. Thư sinh trắng nõn này nọ chắc là hình dung diện mạo hắn đi.
Hắn rõ ràng thực gầy, nhưng vô luận là đứng hay ngồi, cũng cho người ta cảm giác vững như Thái sơn. Hạ Sơ Lam không ngờ hắn sớm trở lại như vậy, định lặng lẽ xoay người rời đi, lại nghe thanh âm phía sau nói: “Là ta đánh thức nàng?”
Sau đó “Ào ào” tiếng nước chảy, dường như hắn từ trong thùng tắm đứng lên, kéo cửa ra, đứng ở phía sau nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: “Phu nhân, ta hình như đã quên lấy xiêm y.”
Hơi thở ấm áp ở cổ nàng, mang theo mùi thơm của thảo mộc cùng hương vị đàn hương. Mặt Hạ Sơ Lam lập tức đỏ rần, không dám quay đầu lại, hấp tấp nói: “Ta, ta đi lấy.” Sau đó chạy đi mất.
Cố Hành Giản nhìn bóng dáng nàng hốt hoảng chạy đi, nhẹ nhàng cười một cái, tươi cười lại chậm rãi thu lại. Chờ hắn mặc tốt xiêm y đi ra, Hạ Sơ Lam đã khoác áo lông, đứng đắn hỏi: “Ngài sao trở lại sớm như vậy? Dùng qua cơm tối chưa? Phòng bếp hẳn còn chút thức ăn, ta sai người đi hâm lại.”
“Không cần phiền toái, ta đã dùng qua.” Cố Hành Giản vừa lấy khăn lau mặt, vừa vẫy tay bảo nàng ngồi trên giường, “Hôm nay tiến cung như thế nào?”
“Còn tính là thuận lợi. Trung Nghĩa Bá phu nhân, còn có tam thẩm và Tĩnh Nguyệt đi cùng ta. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều là người rất khoan dung.” Hạ Sơ Lam chậm rãi nói. Cố Hành Giản ngón tay thon dài cầm khăn, hơi nghiêng đầu lắng nghe. Từ góc độ này không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mạch máu xanh đậm uốn lượn khúc chiết phía dưới mu bàn tay, dị thường rõ ràng.
Hạ Sơ Lam lấy hết can đảm, bắt lấy cổ tay hắn nói: “Ta có chút lời muốn nói.”
Tay Cố Hành Giản bỗng nhiên bị nàng nắm lấy, rũ cánh tay xuống, quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, dễ dàng bị lạc trong đó, cho nên rất khó nhìn rõ.
“Ngài có phải đã biết trước khi ta tiến đô thành, Lục Ngạn Viễn chặn xe ngựa của ta?” Hạ Sơ Lam thử hỏi, “Là Lục Ngạn Viễn nói cho ngài?” Tư An và Lục Bình khẳng định sẽ không chủ động nói với Cố Hành Giản, như vậy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, đó là Lục Ngạn Viễn tự mình nói.
Nàng không biết mục đích Lục Ngạn Viễn làm như vậy, nhưng vốn dĩ là chuyện nàng nên giải thích, nàng hẳn nên chủ động nói rõ.
Cố Hành Giản “Ân” một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác, thần sắc thanh lãnh vài phần.
Hạ Sơ Lam nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Lúc ấy hắn muốn ta cùng hắn đi, ta cự tuyệt. Ta sở dĩ không nói với ngài, là bởi vì vô luận hắn nói gì làm gì, đều không có quan hệ gì với ta. Thời khắc ta quyết định gả cho ngài, chưa từng nghĩ đến có liên hệ gì với nam tử khác. Nhưng ngài hỏi Triệu ma ma chuyện giữa ta cùng hắn, còn không cho ta biết. Ngài muốn làm gì đây?”
Tay Cố Hành Giản bị nàng bắt lấy, không thể lảng tránh, chỉ có thể ngồi trên giường. Sau khi hắn tra hỏi Triệu ma ma đã đoán được Triệu ma ma sẽ nói cho nàng. Hắn thậm chí nghĩ tới, nàng biết được mình hỏi chuyện cũ năm xưa sẽ phản ứng như thế nào, khiếp sợ, phẫn nộ hay thậm chí giảo biện. Nhưng nàng đều không có, nàng an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cạnh hắn, phảng phất như kể ra một chuyện chẳng liên hệ gì với nàng.
Không hổ là gia chủ Hạ gia, phần tâm tính gặp nguy không loạn này, lúc hắn hơn mười tuổi cũng chưa chắc có.
“Ta không tính toán làm bất cứ chuyện gì.” Cố Hành Giản nhẹ cười một tiếng, lắc đầu, “Nàng muốn ta phải tin tưởng thế nào, một tình yêu đã từng đến chết không phai, qua ba năm là không còn dấu vết.”
Cho nên Lục Ngạn Viễn dây dưa không thôi, thậm chí chạy đến trước mặt hắn thị uy, hắn đều có thể lý giải. Rốt cuộc bọn họ đã từng yêu nhau, còn yêu đến vô cùng oanh oanh liệt liệt. Lục Ngạn Viễn không thể quên được, nàng có thể quên hết không? Mà hắn cũng không rông lượng như bản thân đã nghĩ.
Hạ Sơ Lam nắm tay Cố Hành Giản, thở dài: “Người luôn sẽ thay đổi. Khi còn nhỏ ta cùng tỷ muội trong nhà chơi đấu cỏ, luôn muốn thắng, không thắng thì rất không thoải mái. Nhưng về sau lớn lên, ta cảm thấy thắng thua kỳ thật cũng không quan trọng như vậy. Tướng gia, ta là người đã chết qua một lần, càng hiểu được mình muốn cái gì.”
Cố Hành Giản ghé mắt nhìn nàng, không nói gì.
Hạ Sơ Lam đứng lên, đi đến trước mặt Cố Hành Giản: “Ngài không tin đúng không? Ta đây liền chứng minh cho ngài xem.”
Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cởi áo lông ném ở một bên, hai tay vịn bờ vai của hắn, cúi đầu hôn môi hắn. Bờ môi của hắn hơi khô, cánh môi ướt át của nàng dán lên, thực nhanh thấm ướt bờ môi hắn. Sau đó đầu lưỡi nàng thăm dò tiến vào trong miệng hắn, thấy hắn cắn chặt hàm răng, có hơi buồn bực, càng chặt chẽ dán lấy môi hắn.
Bỗng nhiên, hắn duỗi tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng ôm ngồi trên đùi, chủ động làm sâu hơn nụ hôn này. Nha đầu này dám đến trêu chọc hắn, lá gan cũng quá lớn.
Hạ Sơ Lam hé miệng, chỉ bạc từ khóe miệng chảy xuống, âm thanh xấu hổ vang lên trong màn đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Hai tay nàng vòng quanh vai hắn, cảm giác bàn tay hắn vươn vào dưới trung y, cách áo ngực vuốt ve ngực nàng. Cả người nàng run rẩy, ngón chân cuộn vào nhau, miệng nhỏ cố hết sức phun ra nuốt vào đầu lưỡi lửa nóng của hắn. Nàng cơ hồ thở không nổi, ngực kịch liệt phập phồng, cảm thụ ngón tay hắn nhéo lên đỉnh đứng thẳng.
Bất tri bất giác, quần áo nàng rơi xuống bên hông, áo ngực nửa mở, dưới cổ nàng bị hắn hôn ra mảng vệt đỏ lớn. Rõ ràng đang mùa đông khắc nghiệt hẳn là rất lạnh, cả người lại nóng bỏng lên.
Cố Hành Giản đỡ eo nàng, khàn giọng hỏi: “Nguyệt kỳ đã hết rồi sao?”
Nàng xấu hổ gật đầu, liền bị hắn bế lên, đặt ở trên giường. Hắn cởi bỏ tất cả trói buộc trên người nàng, cả người phủ lên, thân thể nam tính như lửa nóng đè nặng nàng, xa lạ mà lại quen thuộc. Nàng bất an vặn vẹo thân mình, môi lại bị hắn hôn. Hắn hôn thật lâu mới buông tha, nhìn hơi nước tràn ngập trong hai mắt nàng, cả người mềm nhũn.
“Tướng gia……” Nàng mềm mại gọi, cả người đã hơi lâng lâng.
“Còn gọi tướng gia?” Cố Hành Giản nâng mặt nàng, hôn mí mắt nàng. Lông mi nàng phất qua bờ môi của hắn, thực ngứa.
Hạ Sơ Lam mờ mịt hỏi: “Vậy gọi là gì……”
Hiện tại Cố Hành Giản không có thời gian nói tỉ mỉ cùng nàng, cảm giác được nàng đã đủ ướt, lập tức đi vào.
Hạ Sơ Lam kêu nhỏ một tiếng, hai tay bấu víu phía sau lưng hắn. Bị hắn đâm vài cái, cảm giác dưới thân vừa căng vừa tê mới dần dần giảm bớt, không khó chịu như lúc trước. Nàng không ngừng thở gấp, hai chân vụng về quấn lấy vòng eo hắn, cơ hồ làm hắn không động đậy được.
Cố Hành Giản khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Lam Lam, thả lỏng chút.”
Lực chú ý của Hạ Sơ Lam còn ở cách xưng hô của hắn, nhẹ nhàng mà thương kính, nhưng không đợi nàng nghĩ kỹ, khoái cảm nháy mắt đã nuốt lấy nàng.
Nàng cho rằng hắn muốn một lần là tốt rồi, giống đêm tân hôn, không ngờ còn có lần thứ hai, lần thứ ba…… Tay nàng bắt lấy đầu giường, lúc sau đã không còn tri giác, hôn mê mà ngủ.
Cố Hành Giản ôm nàng đi tịnh thất, sau khi trở về, ôm nàng vào trong ngực, hôn trán của nàng. Nàng vừa rồi vừa vụng về vừa nỗ lực đón ý nói hùa hắn, khơi dậy dục vọng của hắn, hắn lập tức không khống chế được, liền muốn tàn nhẫn chút.
Hắn nhìn Phật châu phiếm ánh sáng tím trên cổ tay, nhớ tới trước kia ở đại Tướng Quốc Tự nghe trụ trì phương trượng nói những phật hiệu sắc tức là không, không tức là sắc, dường như dần dần không thể nào cảm thấy hứng thú với việc nam nữ. Không ngờ sống đến từng này tuổi, vẫn là triệt để phá giới. Trụ trì phương trượng ở trên trời có linh, không biết có trách hắn tu phật hiệu còn chưa đủ tinh thâm.
Người trong ngực ngủ say, hắn lại không buồn ngủ một chút nào, lẳng lặng mà nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
Lục Ngạn Viễn như thế nào, đã không quan trọng nữa. Nàng ở dưới thân hắn thừa hoan, ở trong lòng ngực hắn ngủ yên, tất cả những thứ này Lục Ngạn Viễn chưa bao giờ có được. Đây là thê tử hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn, còn có động tình khi hoan ái đều không lừa được người.
Triệu ma ma nghe được động tĩnh trong phòng thẳng đến canh ba mới dần dần tiêu đi, không khỏi có chút đau lòng cô nương. Thân thể mảnh mai như vậy, sao có thể chịu nổi tướng gia đòi hỏi như thế …… Nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, quan hệ phu thê, vốn dĩ là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Hơn nữa trong lòng tướng gia không thoải mái, chuyện này cũng dễ hiểu.
Ngày thứ hai, Tư An tới thay Triệu ma ma, nghe Triệu ma ma nói tướng gia đã trở lại, còn lăn lộn cô nương đến nửa đêm, âm thầm lắp bắp kinh hãi. Nàng đứng ở ngoài cửa chờ, bọn thị nữ cũng đã lấy dụng cụ rửa mặt chờ. Cố Hành Giản mở cửa ra, phân phó Tư An: “Đừng đánh thức phu nhân, để nàng ngủ nhiều một lát.”
“Vâng.” Tư An đáp. Cô nương rất ít ngủ nướng, canh giờ này còn không dậy, chỉ sợ thật sự rất mệt.
Sùng Minh cảm thấy tướng gia hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, khóe miệng còn mang theo ý cười, không biết có phải đêm qua đã xảy ra cái gì cùng phu nhân hay không. Có thể làm tướng gia tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, cũng chỉ có phu nhân.
Cố Hành Giản đang đánh quyền, Nam bá lại thỉnh an, thuận tiện nói chuyện Sùng Nghĩa hôm nay tới đón Cố Gia Huyên cho hắn. Cố Hành Giản lần này đi Xương Hóa, cố ý phái người gõ người Tần gia một chút. Phỏng chừng bọn họ lần sau không dám cả gan làm loạn như thế. Kỳ thật y theo tính tình hắn, sẽ không tiện nghi Tần gia như vậy. Nhưng huynh trưởng cố ý nói với hắn, những kẻ đó đều là người nhà Tần La, muốn lưu vài phần đường sống.
Nam bá còn nói thêm: “Vừa mới biết hôm qua lúc phu nhân tiến cung, Mạc Quý Phi cầm họa tác tướng gia vẽ lấy ở chỗ Thái Hậu cấp mọi người đề từ. Phu nhân đề từ tốt nhất, Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều.”
Cố Hành Giản dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Bức họa nào?”
“Chính là năm ấy khi Hoàng Thượng thiên thọ, ngài đưa hạ lễ cho Hoàng Thượng, sau lại bị Thái Hậu lấy đi. Do Cấp Sự Trung đại nhân hỗ trợ đưa đi.”
Cố Hành Giản nhớ tới bức họa kia, vốn chỉ là cao hứng khi chơi trò chơi làm, không có đề từ cũng không có lạc khoản, lại bị Trương Vịnh cầm đi, như hiến vật quý đưa cho Hoàng Thượng. Không ngờ Hoàng Thượng thập phần thích, còn tặng cho Thái Hậu.
Hắn lấy khăn trong tay Sùng Minh lau mồ hôi, lại hỏi: “Phu nhân đề thế nào?”
Nam bá liền đem 《 Định Phong Ba 》 còn có những lời Hạ Sơ Lam nói lặp lại một lần: “Chuyện này đã truyền khắp đô thành, mỗi người đều nói tướng gia tìm được người tri âm. Trong cung truyền đến tin tức, đêm qua Hoàng Thượng cố ý đi cung Thái Hậu, ngự bút đề 《 Định Phong Ba 》 trên bức họa.”
Cố Hành Giản hơi giật mình, ngay sau đó cười nhẹ, nha đầu này lại có bản lĩnh như vậy, cư nhiên kéo gần quan hệ quân thần giữa bọn họ. Mấy năm nay Hoàng Thượng trọng dụng hắn, tín nhiệm hắn, quan hệ quân thần trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Nhưng Hoàng Thượng vẫn thích nghe những lời như vậy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK