Đoàn người Hạ Sơ Lam thở hồng hộc chạy về nhà, Liễu thị đã ngủ rồi.
Hạ Sơ Lam bảo Hạ Tĩnh Nguyệt về phòng trước nghỉ ngơi, trong lòng hơi lo sợ bất an. Mấy người Kim kia thoạt nhìn lai lịch không nhỏ. Tình huống ngay lúc đó, bọn họ muốn thoát thân, chỉ có thể xin bá tánh chung quanh giúp đỡ …… Nàng bảo Lục Bình đi hỏi thăm tin tức, chính mình dạo bước trong viện.
Lục Bình thực nhanh trở lại, thở hồng hộc nói: “Cô nương, sự tình nháo lớn. Mấy người Kim đó là tới đô thành nghị hòa, muốn tri phủ giao ra toàn bộ bá tánh đánh người, tự bọn họ xử trí.”
Hạ Sơ Lam nắm chặt tay. Nàng cúi đầu đi ra ngoài viện, hạ giọng nói với Lục Bình: “Chuẩn bị xe ngựa đi tướng phủ.”
“Không cần đi.” Một thanh âm quen thuộc vang lên ở ngoài cửa.
Hạ Sơ Lam ngẩn ra, ngước mắt nhìn. Cố Hành Giản từ bên ngoài đi vào, mặc quan phục chính thức, một bộ quan bào màu tím, đeo túi kim ngư, toàn thân lộ ra cỗ quan uy cao cao tại thượng. Hắn đi thẳng đến trước mặt Hạ Sơ Lam, dừng bước: “Chuyện Ngói tử, ta đều đã biết.”
“Thực xin lỗi, ta không biết bọn họ là……” Hạ Sơ Lam vội vàng nói.
Cố Hành Giản đưa tay ôm cả người nàng vào trong lòng, khẽ tựa vào đỉnh đầu nàng. Thật muốn làm nàng về sau đừng ra cửa, nếu như đêm nay những người Kim đó dám…… Cánh tay hắn siết chặt, đáy mắt thoáng hiện tia ngoan lệ.
Người giữ cửa câu lan mô tả mấy cô nương bị đùa giỡn một chút, hắn đã biết nhất định là nàng. Vì thế mặc kệ thế cục phủ nha Lâm An đang lật đến tung trời, trước chạy tới nơi này nhìn xem nàng bình an hay không. Thấy nàng một khắc kia, trong lòng mới an tường.
Hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại coi trọng người này như vậy. Có lẽ bắt đầu từ lúc nàng dò hỏi hắn có gia thất hay chưa, một mình hắn ngồi ở giếng cạn, không có cách nào đẩy nàng ra, chỉ muốn đến gần ánh sáng của nàng. Chỉ có chính hắn rõ ràng, ở sâu trong nội tâm hắn, có bao nhiêu khát vọng ánh sáng và ấm áp.
Hạ Sơ Lam chạm vào ngực hắn, được hơi thở ôn nhu của hắn vây quanh, chỉ cảm thấy có cảm giác rất an toàn. Nàng đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Là ta thêm phiền toái cho ngài. Hôm nay là sinh nhật ngài, nguyện ngài năm năm khoẻ mạnh. Tối nay ở cố gia, trải qua có tốt không?”
Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nàng chăm chú một lát, nhạy bén nhận ra điều gì. Nhưng hắn không nói toạc, chỉ gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tháng chạp năm nay gả cho ta được không? Ta không chờ được thời gian quá dài.”
Tháng chạp? Cách hiện tại không đến bốn tháng. Hắn gấp như vậy sao? Thành thân có một đống chuyện cần chuẩn bị, thông thường phải nửa năm thời gian.
Bất quá ngẫm lại, lấy tuổi tác hắn xác thật nên sốt ruột. Nàng cũng không biết nên nói cái gì, đỏ mặt gật đầu. Tháng chạp thì tháng chạp đi, nàng cũng không muốn về sau gặp hắn còn phải lén lút.
Cố Hành Giản mỉm cười, lại lẳng lặng ôm nàng trong chốc lát, luyến tiếc buông tay. Trên mái tóc nàng đượm hương thơm, còn có thân thể mềm mại, quả thực làm cho người quá mê luyến. Có đôi khi cảm thấy nàng rất cường đại, cường đại đến có thể một mình đảm đương một phía mà khởi động một phần gia nghiệp. Có đôi khi lại cảm thấy nàng thực nhỏ yếu, thân thể nhỏ yếu như vậy, dường như chạm vào liền vỡ, phải che chở thật tốt.
Thẳng đến khi Sùng Minh nhỏ giọng thúc giục: “Tướng gia……” Phủ nha bên kia chỉ sợ không thể đợi, muộn nữa thật sự xảy ra án mạng.
Cố Hành Giản lúc này mới buông lỏng tay: “Sớm đi ngủ đi. Sự tình ta sẽ xử lý tốt.”
Hạ Sơ Lam thối lui chút, lại không yên tâm kéo lấy tay áo hắn: “Có thể thực phiền toái hay không ……” Cố Hành Giản đưa tay ấn đỉnh đầu nàng, trấn an nói: “Không phiền toái, mau đi ngủ đi. Nhớ rõ cài cửa thật kỹ.” Nói xong liền xoay người đi rồi.
Hạ Sơ Lam nhìn theo thân ảnh hắn biến mất trong bóng đêm, Lục Bình đi qua cài kỹ cửa.
Chờ hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô nương còn một bộ lưu luyến không rời, thở dài. Như thế nào cảm giác cô nương bị tướng gia ăn đến gắt gao đây?
Hạ Tĩnh Nguyệt đứng trong một góc, sâu kín thở dài. Nàng vốn ngủ không được, muốn vào trong viện nhìn xem Hạ Sơ Lam, vừa lúc nhìn thấy Cố Hành Giản tới. Thấy hai người ôm nhau, không tránh người khác, tình cảm tựa hồ thực tốt.
Nàng đem tiểu tâm tư của mình giấu đi thật tốt. Người kia, kiếp này đứng xa xa mà nhìn thì tốt rồi.
***
Tứ Phương quán tiếp đãi ngoại nhân ở Lục Bộ cạnh cầu, bên ngoài một tầng tường thấp vây quanh, cửa chính trên đỉnh núi, to lớn bao la hùng vĩ. Trước cửa dựng cột treo một đèn lồng màu đỏ thật lớn, mặt trên viết hai chữ “Tứ Phương”.
Vùng này giống như cửa cung, dùng cây gỗ đỏ thẫm chặn cổng, không cho phép bá tánh tới gần, cho nên không náo nhiệt như trên đường. Tối nay trong cung ban cho ngự rượu, cấm quân thủ quán mỗi người đều uống một ít, sắc mặt ửng đỏ.
Vừa rồi một đám người Kim cầm công văn Kim Quốc hùng hổ đi vào, trong tay còn áp mấy bá tánh, không biết là chuyện gì. Nhưng đại sứ là khách, Đại Tống vì lễ nghi chi bang, cho nên cấm quân cũng chưa hỏi.
Bỗng nhiên, trên đường lớn yên tĩnh vang lên lạc đát lạc đát tiếng vó ngựa. Tướng lãnh cấm quân tiến lên vài bước, nhìn thấy một người từ trên xe ngựa xuống, đi nhanh về phía này. Hắn quát: “Người nào! Nơi này là Tứ Phương quán, không được tới gần.”
Cố Hành Giản đi đến chỗ có ánh sáng, tướng lãnh cấm quân kia nhận ra hắn, vội vàng mềm giọng, hành lễ nói: “Tướng gia.”
“Vừa rồi có phải có mấy người Kim đi vào hay không?” Cố Hành Giản nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi. Lúc hắn đi phủ nha, không thấy Hoàn Nhan Xương, cũng không người Kim. Tri phủ nói, bởi vì quan phủ không đồng ý bắt người, những người Kim đó liền đi rồi. Cố Hành Giản cảm thấy kỳ quặc, phái người đi Ngói Tử nhìn thoáng qua, người Kim thế nhưng trực tiếp đi Ngói Tử bắt người đi.
“Vâng. Trước đây không lâu đích xác có mấy người Kim đi vào.” Cấm quân trả lời.
Cố Hành Giản trực tiếp đi hướng Tứ Phương quán, cấm quân đó định nói chuyện, Cố Hành Giản cũng không quay đầu lại mà nói: “Thủ dụ tiến quán hiện tại ta không có, nhưng mạng người quan trọng, ngày mai ta sẽ tự mình giải thích cùng Hoàng Thượng. Sẽ không truy trách các ngươi.”
Cấm quân sao dám thật sự ngăn cản Cố Hành Giản, huống chi giao thiệp cùng Kim Quốc vẫn luôn là hắn phụ trách.
Cố Hành Giản mang theo người vào Tứ Phương quán, không muốn quấy rầy sứ thần nước khác, trực tiếp tìm sân viện nào còn sáng đèn.
Thủ hạ Hoàn Nhan Xương nghe được động tĩnh, vội vàng gọi người tắt đèn, nhưng đã không kịp.
Sùng Minh đẩy cửa phòng ra, dẫn người vọt vào, Cố Hành Giản theo ở phía sau.
Nương ánh trăng, có thể nhìn thấy mấy bá tánh bị bắt đều bị trói gô ném ở trong góc. Có một người đang bị ấn ở trên đất, thống khổ cuộn tròn thành một đoàn, xem ra bọn họ tính toán tự xử tất cả.
Người Kim nhìn thấy Cố Hành Giản, ngược lại trấn định lại, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Tướng gia tự tiện xông vào địa bàn chúng ta, muốn làm gì?”
Cố Hành Giản đi vào ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn người Kim kia: “Đây là lãnh thổ Đại Tống, các vị nếu đã được chọn làm sứ thần, hẳn là nói tiếng Hán tương đối khá. Cái gì gọi là nhập gia tùy tục, đạo lý này không cần ta nói đi?”
Người Kim đều biết Cố Hành Giản nói tiếng Nữ Chân vô cùng tốt, không khác gì người Kim, cho nên mới nói tiếng Nữ Chân. Người Kim hồ nghi nhìn hắn một cái, sửa miệng dùng Hán ngữ cứng nhắc nói: “Cố tướng đây là có ý gì?”
“Các ngươi tiến vào đô thành, trước đó chưa báo cho ta, còn ở đô thành khinh bạc nữ tử đàng hoàng, tự tiện bắt đi con dân Đại Tống. Ai cho các ngươi lá gan đó!” Cố Hành Giản nắm chặt tay, quát, “Hoàn Nhan Xương đâu, kêu hắn tới gặp ta.”
Người Kim bị hắn quát, hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến Cố tướng vẫn luôn hữu hảo với Kim Quốc thế nhưng sẽ hưng sư vấn tội bọn hắn.
Lúc này, Hoàn Nhan Xương từ ngoài cửa đi vào “Cố tướng, chúng ta là lão bằng hữu, hà tất phát hỏa lớn như vậy.” Hắn nói Hán ngữ phi thường lưu loát. Hiện giờ quý tộc Kim Quốc sôi nổi học tập Hán ngữ, trang phục lễ nghi cũng đều Hán hóa đến thập phần nghiêm trọng. Hoàng đế Kim Quốc còn hạ chiếu lệnh ngăn chặn xu thế này, lại hiệu quả cực nhỏ.
Cố Hành Giản kéo hạ khóe miệng: “Vương gia nếu thật coi Cố mỗ như bằng hữu, vì sao phải bí mật tiến đô thành? Còn dung túng thủ hạ nơi nơi làm ác, đây đều không phải là việc làm của bằng hữu. Tối nay ta phải thảo được công đạo rõ ràng, nếu không thực xin lỗi thân quan phục này.”
Hoàn Nhan Xương sửng sốt một chút, lại nhìn thấy bá tánh trong phòng run bần bật, dò hỏi người Kim vừa rồi nói chuyện là chuyện như thế nào. Sau khi nghe xong, hắn cho người Kim kia một cái tát, lạnh lùng nói: “Lời nói của ta các ngươi đều xem như gió thổi bên tai!”
Người Kim bụm mặt, không dám nói lời nào. Bọn họ sao nghĩ đến chẳng qua muốn lưu lại hai cô nương lại chọc giận bá tánh Lâm An. Bọn họ có hai người còn nằm ở y quán chờ cứu trị đây.
Hoàn Nhan Xương lệnh người Kim thả hết bá tánh bị bắt, lại mắng bọn họ đi ra ngoài, tự mình rót một chén nước đưa cho Cố Hành Giản: “Biết Hành, hà tất phát hỏa lớn như vậy? Ngươi và ta quen biết nhiều năm, lần này không phải ngươi hướng Hoàng Thượng cầu tình, ta còn không thể từ Hành Đài trở về. Kỳ thật ngươi không cần tự mình lại đây, chỉ cần phái người nói một tiếng, ta sẽ tự giáo huấn mấy tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này.”
Cố Hành Giản vừa uống nước vừa nhàn nhạt nói: “Hoàn Nhan huynh vì sao không ở cạnh bọn họ?”
Hắn nói chuyện khẩu khí thập phần nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Hoàn Nhan Xương cảnh giác, hay là bị hắn phát giác cái gì? Không có khả năng, hắn hành sự rõ ràng vô cùng bí mật. Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Xương trấn định nói: “Ta đi Yến quán, nghe nói Diêu Thất Nương là đệ nhất danh kỹ Lâm An, ta cũng muốn đi ôm một mỹ nhân.”
“Không khéo, theo ta được biết, Diêu Thất Nương chưa bao giờ chiêu đãi người Kim.” Cố Hành Giản đặt cái ly trong tầm tay trên bàn trà, nhìn thẳng Hoàn Nhan Xương, “Hay là ta nói thẳng, ngươi bí mật tiến thành, kỳ thật là có nhiệm vụ trong người. Hoàn Nhan huynh nếu không thể thẳng thắn thành khẩn cùng ta, như vậy chúng ta không cần thiết nói tiếp.” Nói xong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Hoàn Nhan Xương lập tức kéo hắn lại, đi qua nhìn ngoài cửa có người hay không. Sau đó đóng cửa thật kỹ, mới thấp giọng nói: “Là Hoàng Thượng muốn giết Lục Ngạn Viễn. Hắn nói chỉ có Lục Ngạn Viễn chết, mới bằng lòng thu binh hoà đàm. Ngươi có thể giúp ta việc này hay không? Sau khi sự thành, chúng ta nhất định lui binh.”
Cố Hành Giản nheo mắt: “Ngươi đưa hồi âm của ta cho Kim Quốc hoàng đế nhìn?” Trong thư hắn nói muốn mệnh Hoàn Nhan Tông Bật, Kim Quốc hoàng đế liền đề ra muốn mệnh Lục Ngạn Viễn.
“Ta không có biện pháp. Nếu không cho Hoàng Thượng xem, hắn sao có thể tín nhiệm ta, để ta đến tiến hành hoà đàm? Ta biết Lục Ngạn Viễn là đối thủ của ngươi, hắn chết, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt. Huống chi hiện tại hắn trọng thương hôn mê, giết chết cũng không phải việc gì khó.” Hoàn Nhan Xương khuyên nhủ.
Cố Hành Giản không để ý đến hắn, mà là nói: “Lục Ngạn Viễn không chết, Kim Quốc các ngươi sẽ không lui binh?”
Hoàn Nhan Xương gật đầu. Hắn tuy là phái chủ hòa, cũng là người Kim Quốc. Hắn cảm thấy Lục Ngạn Viễn đáng chết.
Cố Hành Giản vuốt Phật châu trong tay, nhàn nhạt cười: “Các ngươi không khỏi quá coi thường ta, cũng quá coi thường Đại Tống.”