Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Là nhồi máu cơ tim, nhưng qua kiểm tra, người này chưa từng có bệnh sử tim mạch, thân thể cũng rất khỏe mạnh, dựa theo lẽ thường mà nói, không thể nào đột phát chuyện cơ tim tắc nghẽn...

Cùng Diệp Thiên trò chuyện, tự nhiên Lục Sâm tiến vào trạng thái công việc, nói ra nghi vấn trong lòng mình với Diệp Thiên.

Nhưng tuy rằng trong lòng Lục Sâm cảm giác có chút kỳ quái, nhưng đương sự thật sự đã chết do tắc nghẽn cơ tim, chỉ có thể phân loại là chết ngoài ý muốn, không quan hệ đến việc bị giết, nếu không thì, hôm nay hắn cũng không được nghỉ ngơi.

Nhưng vụ án này quả thật cũng rất kỳ quái, bởi vì người chết lúc ấy nghe thấy chuông cửa liền đi mở cửa, chưa mở cửa, bệnh tim liền đột phát, đến khi cửa nhà hắn mở, lại phát hiện ngoài cửa không có một bóng người.

- Ha ha, anh Sâm, các anh cả ngày tiếp xúc cùng người chết, cũng không sợ ma quỷ sao?

Diệp Thiên không tin lắm lời của Lục Sâm, phải biết rằng, cách làm cho cơ tim tắc nghẽn dẫn đến tử vong, hắn cũng có thể thi triển được, hơn nữa cam đoan sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra.

Ví như lần trước ở yến hội bày trận trêu đùa Nhâm công tử vậy, nếu Diệp Thiên tàn nhẫn một chút, lúc ấy có thể khiến Nhâm Kiện sợ đến nỗi cơ tim tắc nghẽn mà chết.

Nhưng hai người cũng không có oán hận thâm sâu, hơn nữa Diệp Thiên cũng không phải loại người thích làm chuyện tuyệt tình này, cho nên đến bây giờ Nhâm Kiện vẫn còn có thể vui vẻ.

- Hắc Hắc, Diệp Thiên, em vẫn là sinh viên đại học đó, sao cũng tín mấy thứ đó?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lục Sâm nở nụ cười, công việc của hắn cơ hồ hàng ngày đều tiếp xúc người chết, nếu tin theo quỷ thần, hắn cũng không thể làm được cái nghề này, trực tiếp có thể cởi cảnh phục, đi tìm việc làm khác.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Quỷ thần là không có thật, nhưng anh Sâm, trên thân người có âm dương từ trường, tiếp xúc xác người lâu, đối với thân thể cũng sẽ không tốt...

- Nào có chuyện này, anh Sâm của em làm pháp y nhiều năm như vậy, vẫn sống nhăn ra đó sao?

Lục Sâm phản đối.

Diệp Thiên cũng không tranh luận với Lục Sâm, mà móc từ trong túi tiền ra một miếng ngọc, tùy tay đưa tới, nói:

- Anh Sâm, thứ này anh nên mang bên mình, đeo vào thắt lưng là được, có thể trung hoà được từ trường ngoại giới xâm nhập cơ thể…

Diệp Thiên lấy ra khối ngọc nữa chính là chạm trổ Tỳ Hưu, không Tỳ Hưu bình thường khác, có hai sừng, đây là Tỳ Hưu một sừng, tuy rằng chạm trổ đơn giản, nhưng đã tạo ra hình dáng Tỳ Hưu.

Kỳ thật thứ này Diệp Thiên định chuẩn bị đưa cho cô, Tỳ Hưu một sứg biểu tượng cho Thiên Lộc, hiệu quả trừ tà không được tốt như hai sừng, nhưng cũng có thể hóa giải huyết quang tai ương của Lục Sâm.

Nhìn thấy Diệp Thiên thật lạ lùng lấy ra khối Ngọc muốn tặng cho mình, Lục Sâm cảm giác có chút buồn cười, mở miệng nói:

- Diệp Thiên, anh là đàn ông, đeo cái thứ này được sao?

- Đeo vào thắt lưng, bình thường quần áo che rồi, Anh Sâm, anh cầm đi...

Diệp Thiên đưa tay ra cúng không định rụt về, nếu Lục Sâm và hắn chỉ là quan hệ người qua đường, hắn sẽ không quản chuyện chết sống của đối phương, nhưng hai người cũng thân thích, Diệp Thiên cũng không thể trơ mắt nhìn hắn gặp vận rủi được?

- Lục Sâm, báo cầm thì cầm đi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy?

Khi Lục Sâm còn muốn chối từ, thanh âm của Lưu Duy An Lưu bỗng nhiên vang lên bên cạnh, điều này làm cho Lục Sâm hơi hơi bất ngờ, dượng là một người hiền lành trung hậu, hình như chưa từng nói chuyện với mình như vậy?

- Dượng, chú… đây là làm sao vậy? Không... Không phải là đồ trang sức sao?

Trong lòng Lục Sâm tràn đầy khó hiểu, nhận Tỳ Hưu trong tay Diệp Thiên.

- Cháu ... cháu biết cái gì, thứ này... thứ này giá trị bao nhiêu tiền cháu biết không?

- Dượng, cái gì mà đáng tiền hay không, đừng nói chuyện này chứ ...

Khi Diệp Thiên muốn ngăn cản, Lưu Duy An đã nói ra.

- Duy An, thứ này rất đáng tiền sao?

Lúc này ngay cả dượng hai của Diệp Thiên cũng thấy hứng thú, cầm Tỳ Hưu trong tay con trai, đặt ở lòng bàn tay đánh giá.

- Ngọc cũng không tồi, chạm trổ hơi kém một chút, Tỳ Hưu trong truyền thuyết là đầu rồng, thân ngựa, chân lân, thứ này trông giống một con sư tử hơn...

Dượng hai của Diệp Thiên là một người có học vấn, mở miệng sẽ nói được ưu khuyết điểm ngọc Tỳ Hưu này, hắn không thích thứ này, thuận tay lại đưa cho con trai.

- Được, sau này mính sẽ đặc biệt đi học học mài ngọc...

Vật lấy ra lại một lần nữa bị người ta chế giễu, Diệp Thiên cho dù da mặt tiếp tục dày, cũng cảm giác có chút ngăn khó chịu, nhưng phàm là người nhìn thấy đồ của hắn, luôn sẽ đánh giá việc chạm.

- Tiểu Thiên, cháu ... cháu cho Lục Sâm thứ này, có phải.. có phải rất đáng giá không?

Lưu Duy An không để ý lời anh rể hai, mà là nhìn về phía Diệp Thiên, cũng chưa che dấu thần sắc kinh hãi trên mặt.

- Dượng, thứ này rốt cuộc là cái gì, chú nói đi mà...

Nghe được Lưu Duy An hai lần nhắc là vật này quý giá, Lục Sâm cũng lắp bắp kinh hãi, hắn biết dượng là một người hiểu biết, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không nói lung tung.

- Khụ, sáng nay Diệp Thiên bán một khối ngọc, tương đương khối này, tổng cộng bán 100 vạn, là 100 vạn nhân dân tệ!

Lưu Duy An nói về con số kia, còn đặc biết nhấn mạnh.

- Dượng, cái kia... cái kia không như vậy...

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, đều là người trong nhà, cũng không cần phải động đến chuyện đó, lúc này hắn cũng không ngăn cản Lưu Duy An kể ra chuyện buổi sáng đã xảy ra, dù sao sớm muộn gì mọi người đều sẽ biết.

- Bao nhiêu ... bao nhiêu cơ?

Nghe được lời của Lưu Duy An, Lục Sâm giật mình thiếu chút nữa để ngọc Tỳ Hưu trong tay văng ra.

- 100 vạn, bán cho một người có tiền ở Hong Kong, đó là một khối ngọc hồ lô, nhưng không lớn hơn khối ngọc này!

Tuy rằng Lưu Duy An không biết khối ngọc này đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu là Diệp Thiên lấy ra, nói vậy cũng là vật giá trị xa xỉ.

- Đúng vậy không? Thứ này... thứ này có thể đáng nhiều tiền như vậy sao?

Hai cha con Lục Sâm đều kinh ngạc, bọn họ chỉ là công nhân viên bình thường, làm nhiều năm như vậy, trong nhà gởi ngân hàng cũng chỉ được ba bốn vạn đồng tiền mà thôi, 100 vạn đối với bọn họ mà nói, là một con số mơ ước mà không thể có. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Dượng, anh Sâm, thứ này chính là cái bùa hộ mệnh, có người muốn tiêu trừ tai họa để tâm trạng an ổn, kỳ thật giá trị không đáng nhiều tiền như vậy...

Diệp Thiên vội vàng giải thích, quả thật bán đồ vật này phải xem người, nếu là người bình thường mà nói, chỉ sợ cũng bán không được 100 vạn, lúc ấy Diệp Thiên cũng chưa nghĩ đến giá đó.

- Lục Sâm, cháu nhận đi, dượng biết cháu không tin những chuyện này, nhưng đúng như Tiểu Thiên nói, mang theo cầu cái tâm an, cũng không coi là tín ngưỡng phong thủy mê tín...

Nhìn thấy Diệp Thiên đưa khối ngọc Tỳ Hưu này cho Lục Sâm, Lưu Duy An liền giúp Diệp Thiên khuyên bảo Lục Sâm, hắn biết Diệp Thiên hiểu được thuật xem tướng phong thuỷ, nói không chừng trên người Lục Sâm sắp xảy ra điều gì xấu.

- Nhưng mà ... nhưng mà, thứ này rất đắt tiền …

Nếu không nghe được lời của Lưu Duy An lúc trước, Lục Sâm có thể nhận, nhưng vừa nghe thứ này giá trị trăm vạn, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ.

Nhìn thấy anh họ vẫn muốn chối từ, Diệp Thiên mở miệng nói:

- Anh Sâm, em nói thật cho anh, đồ này là tự em khắc, thật sự không đáng tiền, bị ngã hay vỡ cũng không sao …

Diệp Thiên nói lời này cũng không sai, pháp sư biết phong thủy mới nhìn ra sinh khí, người bình thường nhìn thấy sẽ cho rằng là khối ngọc trang sức bình thường mà thôi.

Thấy Lục Sâm còn có chút do dự, Diệp Thiên tiếp tục nói:

- Anh Sâm, học thuyết âm dương thực sự không phải là vô căn cứ, thân thể anh hiện chưa có bất trắc, nhưng chuyện Hàn Hàn khóc rống cũng có chút quan hệ với anh đấy, bình thường mang theo thứ này, mấy thứ tà khí cũng sẽ không dính vào đứa bé…

Tư tưởng của người Trung Quốc, từ trước đến nay đều là thà tin rằng có còn hơn không tin, nói đến chuyện của con trai, là đã nói thẳng đến Lục Sâm.

- Không... Không thể nào?

Quả nhiên, nghe thấy Diệp Thiên nói lời này, Lục Sâm rất rung động.

Hôm qua đứa bé khóc suốt một đêm, hắn làm cha cũng là rất đau lòng, đi bệnh viện lại kiểm tra không ra vấn đề gì, lại nghe thấy Diệp Thiên nói như thế, trong lòng hắn thật đúng là có chút sợ hãi.

- Được, thứ này anh nhận, Diệp Thiên, khi nào thiếu tiền muốn bán đi, em cứ nói ...

Vì sức khỏe của con trai, rốt cục thì Lục Sâm cũng nhận khối ngọc Tỳ Hưu này, nhưng cũng không đơn giản là cài thắt lưng giống như Diệp Thiên nói, mà là trân trọng đặt ở trong túi áo lông.

Thấy các vết máu tụ nơi ấn đường Lục Sâm bắt đầu dần dần tán đi, Diệp Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu anh họ khăng khăng không nhận thứ này, Diệp Thiên nói không chừng lại phải bày trận pháp giúp hắn khu trừ sát khí, nhưng so với việc chữa bệnh cho Hàn Hàn, âm khí trên người Lục Sâm ngưng tụ rất nhiều, muốn làm vậy cũng không dễ.

Chuyện trong phòng bếp, cuối cùng cũng bị cô bác của Diệp Thiên phát hiện.

Nhưng con trẻ có bản lĩnh kiếm tiền, lại không ăn trộm ăn cắp, các cô cũng không tiện nói cái gì, vả lại Diệp Thiên không xài tiền bậy bạ, bình thường lấy bài vở và bài tập làm trọng, như thế cũng thật giống Diệp Đông Bình.

Vốn rất hưng phấn với việc buôn bán lời một trăm vạn, cũng bị các trưởng bối đánh áp xuống , mãi đến khi ra khỏi nhà cô, Diệp Thiên mới thở phào một cái thật dài, cảm thấy thói quen hay nói của cha hắn đều là di truyền thì phải?

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay đã là hơn bảy giờ tối, Diệp Thiên nghĩ một lát, đưa tay bắt một chiếc xe taxi,

- Anh à, đến công ty Mật Vân...

Tuy rằng Lục Sâm đã nói, người nọ được nhận định là tử vong không bị tác động nào, nhưng trong lòng Diệp Thiên rất rõ ràng, với cường độ âm sát khí trên người Lục Sâm, người tử vong kia, tuyệt đối là bị âm sát xâm nhập dồn đến chết, mà chuyện này, mười phần chắc chắn là có người ra tay.

Bất kể là trước giải phóng hay là đang hiện đại, người giống như Diệp Thiên, đều là rất thần bí, bọn họ cũng có quy tắc của mình, trong đó có một điều chính là, không được tùy tiện hành pháp hại người thường.

Đương nhiên, nếu mình đã bị thương tổn thì chuẩn tắc nầy dĩ nhiên là không tính, tựa như Nhâm công tử đắc tội với Diệp Thiên trước đây, sau đó bị Diệp Thiên trừng phạt, cho dù bị người trong nghề nhìn ra, cũng không thể chỉ trích Diệp Thiên.

Mặc dù Diệp Thiên không biết người của Mật Vân này tử vong do đâu, cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng sự tình liên quan đến thân nhân của mình, nên không thể nào khoanh tay đứng nhìn, tối thiểu cũng phải làm rõ ràng sát khí trên người Lục Sâm, rốt cục có phải bị người ta dẫn vào hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK