Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn này vốn dĩ là xây dựng theo thói quen của người Nhật Bản, phong cách phòng của tổng thống cũng theo hình thức này, sau khi những người Bắc Cung Anh Hùng lên phòng ngồi xuống, lập tức một cô gái Nhật lên hầu trà.

-Chủ nhân, người đã đến rồi, hay là ngài nghỉ một lát rồi gặp ông ta?

Người trung niên dẫn đường lúc nãy, quỳ chân trước mặt Bắc Cung Anh Hùng, thần thái cực kì kính cẩn.

Người đang nói chuyện là Bắc Cung Trực Thụ, năm nay 15 tuổi, từ khi khách sạn năm sao này được xây dựng thì cậu đã đến đây làm.

Bên ngoài thì Bắc Cung Trực Thụ phụ trách việc hoạt động của khách sạn, nhưng trên thực tế hắn chủ yếu là tập trung tìm kiếm tung tích của số vàng năm xưa, do mấy năm nay rồi mà không có tiến triển gì cả, khi trở báo báo hàng năm hắn đều chịu mấy cái tát của chủ nhân, cho nên bây giờ trước mặt Bắc Cung Anh Hùng biểu hiện cũng có chút nơm nớp lo sợ.

-Bát Việt, chẳng lẽ ta tới Myanmar là để du sơn ngoạn thủy sao?

Gần đây càng ngày Bắc Cung Anh Hùng càng không khống chế nổi suy nghĩ của mình giơ tay lên, nhưng nghĩ đến việc Bắc Cung Trực Thụ tìm được người biết chuyện năm đó, cũng coi như là có công với gia tộc, bàn tay mới không dừng trên mặt hắn.

-Vầng, tôi lập tức đưa hắn đến.

Bắc Cung Trực Thụ bái chủ nhân một cái, lập tức đứng dậy quay người rời khỏi phòng tổng thống, trong lòng có chút hối hận khi đưa thông tin này báo cho Bắc Cung, nếu nhỡ như lại không tìm thấy vàng thì hắn không biết cái mạng này còn giữ nổi không nữa.

-Chủ nhân, tôi cùng đi với hắn ta, khi Bắc Cung Trực Thụ đi ra ngoài, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng đứng lên, sau khi Bắc Cung Anh Hùng cho phép lập tức đuổi theo sau ra ngoài.

-Trực Thụ, chúng ta mấy năm rồi không gặp nhỉ, tóc cậu trắng đi nhiều rồi đấy.

Bắc Cung Ngạn Tuấn và Bắc Cung Trực Thụ là anh em, quan hệ bình thường rất tốt, sau khi đuổi kịp liền hạ thấp âm lượng nói:

-Tính khí chủ nhân gần đây càng này càng nóng nảy, tin tức của người kia rốt cuộc có đáng tin cậy không?

-Ngạn Tuấn Quân, anh cũng già đi nhiều...

Bắc Cung Trực Thụ thở dài, cười khổ nói:

-mặc kệ tin của người kia có đáng tin hay không, em cũng muốn báo cáo công tác mà bao năm nay chưa làm được cho chủ nhân, chỉ sợ chủ nhân sẽ lệnh cho anh mổ bụng em thôi, chủ nhân có phải hơi điên cuồng rồi?

Mổ bụng ở Nhật Bản là một cách tự sát có lịch sử khá dài, lấy dao rạch bụng ra được cho là một nghi thức tự sát "Vinh quang".

Hình thức này bắt đầu thịnh hành từ sau khi chiếm giữ Mạc Phủ, bởi vì bị cướp đi trận địa nên tự chịu trách nhiệm mà mổ bụng, hoặc nhiều người bị bắt thì tự mổ bụng tại trận chiến. Từ sau khi Giang Hộ diễn ra, hệ thống chính trị xã hội tương đối vững vàng, khi đó mổ bụng phần lớn là trở thành một hình phạt.

Tới thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, hình thức mổ bụng đã đạt tới cao trào, càng được truyền ra bởi phim ảnh, truyền hình nên cả thế giới đều biết.

Nói thật, là người nắm trong tay cả một quân đoàn, gia tộc Bắc Cung luôn luôn lấy lợi ích làm đầu, chứ không chủ trương khuếch trương lực lượng, từ thời Mạc Phủ đã ít dùng hình thức mổ bụng tự sát.

Nhưng là từ sau khi Bắc Cung Anh HÙng làm chủ gia tộc, lại ép mấy nguyên lão trong gia tộc mổ bụng, điều này khiến cho rất nhiều người bất mãn với Bắc Cung Anh Hùng, nhưng không ai dám ra mặt phản kháng mà thôi.

-Trực Thụ, ăn nói cẩn thận.

Nghe thấy em mình nói như vậy khuôn mặt Ngạn Tuấn biến sắc, thanh âm cũng thấp xuống, nói:

-Xuất phát điểm hành sự của gia chủ vẫn là lấy lợi ích gia tộc làm gốc, nhưng những hành vi của những người kia hơi khiếm nhã, lần này nếu không tìm thấy vàng thì cậu nên trốn đi một thời gian, may ra sự tình có chút biến hóa.

Là một người kế thừa thế lực gần ngàn năm mà nói, gia tộc Bắc Cung không phải chỉ lời nói của Bắc Cung Anh Hùng là định đoạt được, vẫn là còn có những túc lãođặc biệt nghiên cứu kiếm đạo trong gia tộc, những người này mới là vũ lực trung tâm của gia tộc Bắc Cung.

Năm năm trước, Bắc Cung Anh Hùng ép một người trong gia tộc vì phạm một sai lầm nhỏ mà mổ bụng, ai biết được người này lại là con cháu của một vị túc lão này. Bởi vậy khiến cho một số người trong hội túc lão rất bất mãn, có người đề nghị Bắc Cung Anh Hùng tạm rời chức gia chủ, vào trong hội túc lão để tu bổ kiếm đạo.

Đương nhiên, trong hội này cũng có người ủng hộ Bắc Cung Anh Hùng, nếu không vào những năm 80 vì những sai lầm trong đầu tư đã bị gia tộc hất khỏi vị trí gia chủ.

Cho nên đề nghị này luôn luôn gây ra tranh chấp không ngừng, chuyện Anh Hùng đến Myanmar tìm vàng lần này quyết định việc hắn ta còn được kế thừa vị trí gia chủ hay không.

Tìm được vàng, chứng minh Bắc Cung Anh Hùng là chính xác, còn không thì các mâu thuẫn trước kia sẽ liên tục bùng lên, cứ coi như là Bắc Cung Anh Hùng có thế lực thì cũng chỉ còn con đường rút lui trong im lặng.

Lần này đến Myanmar, gia tộc Bắc Cung còn tám vị nguyên lão thì đã đến ba, cũng chính là trưởng bối đích hệ của Bắc Cung Anh Hùng, nhưng bọn họ thích yên tĩnh, nên không cùng đoàn đến, mà đến sau trên chiếc chuyên cơ của gia tộc Bắc Cung.

-Em biết rồi, cảm ơn anh Ngạn Tuấn Quân.

Bắc Cung Trực Thụ cũng coi như là một thành viên trọng yếu của gia tộc Bắc Cung, sau khi nghe thấy anh mình nói như vậy, nét mặt lộ ra nét vui mừng, trong mười năm làm gia chủ của Bắc Cung Anh Hùng, quả thực là chỉ không để cho gia tộc Bắc Cung chịu thiệt thòi, đưa gia tộc trở thành tâm điểm mà đến thiên hoàng cũng phải sùng bái.

-Được rồi, tự mình cẩn thận một chút, mấy ngày này đừng để xảy ra chuyện gì, một khi giả chủ nổi giận, anh cũng không bảo vệ được em đâu.

Bắc Cung Ngạn Tuấn thấp giọng hỏi đồ đệ, hắn mấy năm nay đều nuôi không ít hồng phúc, Bắc Cung Anh Hùng kinh doanh khách sạn năm sao ở Myanmar nhiều năm, nên cũng coi như là một người giỏi trong lĩnh vực quản lí, hắn cũng không muốn để chuyện này xảy ra.

-Vầng, em sẽ chú ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lời của anh Đường khiến cho Bắc Cung Trực Thụ rùng mình, hắn biết Bắc Cugn Anh HÙng bình thường thì như có vẻ là một lão già bất mãn, nhưng thực ra trình độ kiếm đạo của hắn rất cao siêu.

Vào ba mươi năm trước khi giành được vị trí gia chủ, Bắc Cugn Trực Thụ mới có hơn mười tuổi, tận mắt nhìn thấy Bắc Cung Anh Hùng một mình một đao, chém chết chính cha mình và hộ vệ gia chủ Đại Bát lúc đó, tự tay giết chết cha ruột đúng là mất hết nhân tính.

Chuyện này cũng đã để lại bóng ma trong lòng Trực Thụ, đó là lí do vì sao nhiều năm nay mặc dù bất mãn với Bắc Cung Anh Hùng nhưng từ trước đến giờ lại không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, sau khi nghe thấy lời của anh ĐƯờng trong lòng mới lóe ra một tia hi vọng.

Khi hai người nói chuyện, đã đến một phòng ở tầng mười trong khách sạn, có hai người đang đứng ở trước cửa phòng, Bắc Cung Trực Thụ chào hỏi bọn họ, một người trong số đó mở cửa phòng ra.

Sau khi tiến vào căn phòng xa hoa, Bắc Cung Trực Thụ dùng tiếng Myanmar một cách thuần thục, nói với một ông đã lớn tuổi ngồi trên ghế sa lon đang xem ti vi:

-Ngài Đức Khâm Baden, sống ở đây có vui không?

-Quen... quen, nhưng có điều, Bắc Cung tiên sinh, tôi ... tôi muốn về rồi.

Cụ già hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, các nếp nhăn trên mặt hằn sâu, là hình tượng một lão già nông thôn Myanmar điển hình, cái đầu của ông không cao lắm, nhất là ở tuổi này, dáng người hơi còng, sau khi đứng lên từ ghế salon, cũng không cao hơn so với lúc ngồi bao nhiêu, vẻ mặt có chút câu nệ.

-Ô, Đức Khâm Baden, là tôi tiếp đãi không tốt sao? Ông có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi.

Bắc Cung Trực Thụ cười nói:

-tộc người của ông đều hi vọng ông có thể sống ở đây một thời gian, nhưng nếu như ông thực sự muốn về, vậy cũng được, lát nữa tôi dẫn ông đi gặp một người, trả lời vài câu hỏi là được.

-Được được, có thể trở về là tốt rồi.

Đức Khâm Baden tuy chỉ là một người nông dân Myanmar bình thường, cả đời không đi ra khỏi làng thôn nơi ông sinh sống, nhưng ở cái tuổi này của ông, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, biết mình ở đây dường như là rất thoải mái nhưng thực ra là đang bị giam lỏng.

Còn về phần Bắc Cung Trực Thụ nói người nhà của ông muốn ông ở đây thêm một thời gian, âu cũng là sự thật, bởi vì Đức Khâm Baden là người Đạn Bang Myanmar, từ thời Quốc Minh, Đạn Bang luôn bị Thổ Ty Vương thống trị, không hề tiếp nhận sự quản lí và lãnh đạo của Myanmar, chữ và ngôn ngữ mà họ sử dụng cũng không khác gì nhiều người Mão, vào năm 1947, Đạn Bang Myanmar, Khắc Khâm Bang, Khâm Bang Cập, là trung tâm cho thị trấn nhỏ ở cảnh nội Bân Long Đạn Bang, kí kết hiệp định "Bân Long", giành được độc lập từ chính phủ Anh, cuối cùng Đạn Bang Ty Vương trở thành tổng thống chính phủ Mão đầu tiên của Myanmar. Có thể thấy thế lực Đạn Bang ở Myanmar là rất lớn và có vị trí quan trọng.

Nhưng trước đây, người mạnh về quân sự Myanmar- Ôn tướng quân đã đảo chính giành chính quyền, cùng năm đó, xóa bỏ "hiến pháp liên bang", thành lập ủy ban cách mạng tiến hành chế độ thống trị độc tài từ đó về sau, các bang vì quyền tự chủ của mình mà sôi nổi giao chiến cùng chính quyền trung tâm Myanmar, lan rộng ra thành cuộc nội chiến, một khi đã diễn ra thì khó mà cứu vãn được.

Trong cuộc nội chiến này không nghi ngờ gì việc Đạn Bang là chủ lực trong việc phản chính quyền, vào thời kì năm sáu mươi bảy mươi, thậm chí không ít thanh niên Trung Quốc hừng hực sức trẻ đi vào chiến trường Myanmar, chiến đấu vì giúp đỡ người dân Đạn Bang giành lại tự do.

Đây là cuộc chiến tranh trường kì, kéo dài đến tận thập niên 90, phía trước đã đề cập đến Đại Độc Kiêu Khôn Cát, chính là người lãnh đạo sau này của Đạn Bang, ông đã làm trong ba năm, tuyên bố Đạn Bang thoát khỏi liên bang độc lập kiến quốc Myanmar.

Tuy rằng Khôn Cát đã đầu hàng chính phủ Mynamar, nhưng chiến tranh ở Đạn Bang vẫn diễn ra không ngừng, quân đội Nam Đạn Bang cũng vẫn luôn đấu tranh vì tự do của Đạn Bang.

Nhưng những tổn thất mà chiến tranh mang lại là rất lớn, mà Bắc Cung Trực Thụ lại thường rất hào phóng với các hoạt động ở khu vực Đạn Bang, nên bọn họ rất quý trọng khách, cho nên Đức Khâm Baden đến sống ở khách sạn này cũng đúng là giao phó của những người Đạn Bang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK