Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường thoát hiểm xuống tầng dưới đã bị phá hỏng, tầng 80 đang không ngừng phát ra những tiếng nổ mạnh, gạch đá rơi xuống như mưa, xe cứu hỏa không có cách nào đậu ở trước tòa nhà được.

- Không được xuống lối thoát hiểm đấy!

Diệp Thiên cõng mẹ trên lưng, may là máy bay đâm vào tầng trệt chứ không một tia cơ hội hắn cũng không có.

Nhưng lúc Diệp Thiên đi qua đường thoát hiểm đến giờ bỗng "Òanh" một tiếng vang thật lớn, một màn khói chăn trước Diệp Thiên, một âm thanh bi thảm phát ra từ trong phòng kia, rất nhanh sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Tuy Diệp Thiên phản ứng rất nhanh lúc ngọn lửu lao ra hắn cũng lui về phía sau rất nhanh nhưng tóc ở trán vẫn bị lửa đốt cháy xém.

Thấy chóp mũi có mùi khét, Diệp Thiên cũng biến sắc, một đường thì bị cháy, một đường thì bị bịt kín đây đúng là lâm vào cảnh trời cao không có đường chạy mà địa ngục thì cũng không có cửa vào.

- Anh ơi, mẹ còn ở trên tầng!

Bị Diệp Thiên ôm chặt vào ngực dường như cô bé cũng ý thức được điều gì đó, cô bé khóc thét lên.

- Bé ngoan, bé hãy ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy sẽ được gặp mẹ nhé!

Lúc này Diệp Thiên đang dỗ dành đứa trẻ, tay phải cô bé quơ quơ rồi ngủ say.

- Diệp Thiên, con mang đứa trẻ này chạy đi, cả đời này cái gì mẹ cũng đã trải qua, sống đến giờ cũng đáng rồi!

Thấy ngọn lửa phun ra từ cửa thoát hiểm, Tống Vi Lan tuyệt vọng, bà là bà chủ có khả năng thiên phú về buôn bán nhưng đến thời khắc này nó cũng không giúp gì được cho bà.

- Mẹ, con muốn mẹ cả nhà mình đoàn tụ nếu không cha không rút gân lột da con mới là lạ?

Diệp Thiên hít một hơi thật sâu làm cho mình bình tĩnh trở lại, hắn nói:

- Con tin đứa bé này cũng chưa đến bước đường cùng, sẽ có cách!

Thực ra Tống Vi Lan nói không sai, kiếm trúc hơn 20 tầng này căn bản là không làm khó được Diệp Thiên, nhưng việc này là hắn đến cứu mẹ bất kể thế nào cũng không thể một mình dời đi được.

Kinh thành, Tứ Hợp Viện.

Sau khi Diệp Thiên đến Hồng Kông, mọi người trong nhà đều đến chỗ hắn tuy linh khí trong Tứ Hợp Viện chỉ còn rất loãng nhưng Diệp Thiên thấy vẫn còn có ích cho mấy chị em.

- Đông Bình, tôi nói này, hơn 6 giờ cậu đã dời khỏi giường đi dạo quanh sân làm gì vậy?

Diệp Đông Trúc nhìn thấy đệ đệ nói:

- Còn Tiểu Thiên có nuôi một con chồn, tại sao lại cũng có chút bất an nào thế hả?

Sáng sớm hôm nay, con chồn kia cứ nhảy lên, giằng co với mọi người rồi mới vào chòi nghỉ nghơi, nó luôn tục kêu " chít chít", âm thanh nghe mới thê lương làm sao khiến cho người ta có cảm giác bất an.

Diệp Đông Bình lại liều mạng gọi cho Diệp Thiên và Tống Vi Lan nhưng không sao gọi được, gấp gáp đến độ ngay cả ăn sáng ông cũng chưa ăn, ông cứ đi đi đi lại trong sân xung quanh con chồn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy, nhất định là Tiểu Thiên và Tống Vi Lan đã xảy ra chuyện gì rồi, em có cảm giác rất bất an!

Tay Diệp Đông Bình cứng đơ ra, vội vàng bấm thêm một lần sô nữa, ông tức giận điện thoại cũng suýt nữa rơi xuống đất.

- Mồm cậu là quạ đen, Vi Lan có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Diệp Đông Trúc vỗ đầu đệ đệ một cái rồi nói:

- Diệp Thiên là một đứa bé rất thông minh, có chuyện gì mà làm khó nó được? Nó luôn ở bên cạnh Vi Lan, cậu cứ yên tâ, đi!

- Chị, em có cảm giác không tốt, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!

Diệp Đông Bình suy nghĩ rồi lấy di động gọi cho Tả Gia Tuấn, hắn ta biết con trai mình đang ở đâu nhất định sẽ nói cho hắn ta biết… mấy sư huynh đệ với nhau mà.

- Bình lão đệ, ông cũng biết sao? Đừng nóng vội, tiểu sư đệ là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu!

Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe ngay thấy tiếng Tả Gia Tuấn, nhưng nói cũng làm cho Diệp Đông Bình suýt nữa giậm chân:

- Tả tiên sinh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Thiên làm sao?

- Hả? Ông vẫn chưa biết à?

Tả Gia Tuấn nghe thấy vậy lặng đi một chút, lúc này tin tức Newyork của Mỹ bị khủng bố đang lam truyền đi khắp Thế giới rồi, ông ta và Cẩu Tâm Gia đang tìm cách liên lạc với Diệp Thiên nhưng cũng giống Diệp Đông Bình điện thoại đều không gọi được.

- Tôi biết cái gì đâu? Tả tiên sinh, van ngài làm ơn nói rõ hơn một chút đi!

Diệp Đông Bình cầm điện thoại sắp khóc rồi, nghe ngữ khí của Tả Gia Tuấn thì dường như con trai mình đang rất nguy hiểm.

- Này… ông mở TV ra sẽ biết ngay.

Bỗng Tả Gia Tuân nói:

- Lão đệ, cũng đừng vội vàng, tiểu sư đệ học cứu thiên nhân, vài hôm trước đã dự liệu được chuyện này, cậu ấy dám chắc là có thể hóa giải được mà.

- Xem TV? Tả tiên sinh bây giờ tôi làm gì có tâm trạng xem cái đấy nữa?

Diệp Đông Bình bị Tả Gia Tuấn nói cho làm giở khóc dở cười, cái TV trong nhà ngoài việc để cho mấy người chị trong nhà xe vào mỗi tối ra thì cũng chỉ để trang trí, quanh năm suốt tháng ông cũng chỉ xem những chương trình cuối năm mà thôi.

- Ông cứ xem rồi hiểu, tôi phải liên hệ với Diệp Thiên trước đã, chúng ta nói sau!

Mặc dù biết tiểu sư đệ không phải là người đoản mệnh, chết yểu nhưng Đại sư huynh đã mơ hồ cảm thấy hình như hắn đang gặp khó khăn, hai vị sư huynh này sốt ruột ứng phó với Diệp Đông Bình một câu rồi cúp điện thoại.

- Đây … rốt cục là làm sao vậy?

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Diệp Đông Bình ngẩn cả người đang lúc nghĩ có nên đi mở TV hay không, thì có tiếng gọi của chị:

- Tống tiên sinh, đến đây có chuyện gì vậy?

Tuy có cũng Tống gia ăn tết nhưng từ đó đến nay hai nhà vẫn chưa lui tới, đột nhiên Tống Hạo Nhiên đến nhà khiến cho mấy người nhà Diệp gia cảm thấy ngạc nghiên.

Sắc mặt Tống Hạo Nhiên rất xấu, nói:

- Tôi tới tìm Đông Bình!

Nửa tiếng trước khi nhận được tin nước Mỹ bị khủng bố tập kích, phả ứng đầu tiên của Tống Hạo Nhiên là liên lạc với con gái, nhưng dùng hết cách mà không liên lạc được, ngồi nửa tiếng sau ông ta cũng không chịu được nữa phải đến tìm Diệp Đông Bình.

Tống Hạo Nhiên cũng không nói những điều vô nghĩa nữa, mà ngắn gọn:

- Đông Bình, anh có liên lạc được với Vi Lan không?

- Không liên lạc được, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi nghe Tống Hạo Nhiên nói, đầu óc Diệp Đông Bình như muốn nổ tung ra, trừ trường hợp con trai có nhà ra thì sao Tống Hạo Nhiên sao lại đến nhà mình? Ông ta vội vàng tới đây chắc chắn là đã có chuyện xảy ra!

- Newyork, Mỹ đã bị khủng bố tấn công, những người trong Trung tâm thương mại bị máy bay đâm trúng đều bị kẹt.

- Cái gì? Khủng bố tấn công?

Diệp Đông Bình như ngây dại ra, sắc mặt trắng bệch.

Thấy sắc mặt Diệp Đông Bình trắng bệch như vậy, Tống Hạo Nhiên thở dài nói:

- Công ty của Vi Lan ở trong tòa Trung tâm thương mại đó, ta không liên lạc được với nó, cho nên mới đến đây hỏi anh.

- Chuyện này… không thể nào!

Diệp Đông Bình hồn xiêu phách lạc, chạy về phòng không ngời ngã lăn trên đất, khuỷu tay chống xuống mặt gạch bị thương chảy cả máu.

Bất chấp vết thương trên tay, Diệp Đông Bình chạy nhanh về phòng, mở TV lên trên màn hình là những màn khói đặc mù mịt bay cũng những ngọn lửa.

Muốn nói đến tốc độ lan truyền tin tức nhanh nhất thế giới thì đúng là của Mỹ rồi.

8 giờ 46 phút máy bay đâm vào Trung tâm thương mại, mà ngay sau đó là 8 giờ 47 phút tin tức ấy đã lan truyền khắp trên mạng. Mỹ chính là trung tâm mạng của Thế giới hiệu suất lan truyền nhanh khiến cho người ta nghẹn cả họng mà nhìn trân trối.

Đến giờ đã là nửa tiếng sau, mà hai cái máy bay đâm vào tòa cao ốc đó đã được camera quay lại tất cả cảnh đó đang hiển hiện trước mặt.

- Sao có thể như thế được? không phải Mỹ là đại cường quốc sao? Sao có thể như thế được?

Diệp Đông Bình bứt tóc đau khổ, ở tuổi của ông mà nói cũng chẳng có cảm tình gì tốt đẹp với chủ nghĩa đế quốc, lúc này đây con trai và vợ mình lại đang gặp nguy hiểm ở Newyork khiến ông khó mà có thể tiếp nhận được sự thật này

- Đông Bình, đừng lo bọn họ sẽ không sao đâu!

Tuy rằng người ra cũng rất khó khăn để chấp nhận chuyện bi thương nhưng cả đời Tống Hạo Nhiên đã trải qua vô vàn sóng gió, ngược lại lúc này ông lại là người an ủi Diệp Đông Bình.

- Gì kia… người kia là ai? Sao… thê nào mà giống Tiểu Thiên quá?

Hai người đi sau vào phòng Diệp Đông Trúc, vừa mới vào mở TV ra đã bị mà hình thu hút.

Kia là hình ảnh một người nhảy từ trên lầu xuống, phía dưới camera đang kéo cận cảnh, rõ ràng là Diệp Thiên, sau lưng Diệp Thiên còn cõng một người đàn bà tóc dài, nhìn màn hình đúng là Tống Vi Lan không nghi ngờ gì nữa.

Lời nói của Diệp Đông Trúc khiến Diệp Đông Bình chạy vọt đến trước TV, nhưng tốc độ của người đó nhảy xuống cực nhanh camera cũng không quay đến cận cảnh khuôn mặt.

Lúc Diệp Đông Trúc xem thấy người kia loé lên một chút rồi biến mất, đúng là Diệp Thiên.

Thời gian trôi qua, lửa cháy ở các tầng đã lan rộng, nguyên nhân là ống dẫn khí ở mỗi tầng cũng bắt đầu cháy, tình cảnh của mấy người Diệp Thiên ngày càng nguy hiểm.

Vì lửa và khói đặc khiến cho trực thăng cũng không bay lên được mái nhà, trên tầng cao nhất luôn tục có người rơi xuống biết một ít võ công ít nhất 4, 5 người cũng theo Diệp Thiên nhảy xuống qua cửa sổ.

Nhưng trên mặt đất khói giăng kín như màn đêm, các mảng tường lại không ngừng bong tróc các nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng không có cách gì mà tiếp cận gần đám cháy cho nên vị trí đện để hơi xa, 10 người nhảy từ trên tầng xuống đều rơi xuống đất.

Mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà ngã chết đã hơn 10 người, thậm chí một nhân viên phòng cháy cũng rơi từ trên cao xuống bị va đập mạnh mà chết.

Chỉ có vài phần trăm chắc sẽ nhảy vào đệm khiến Diệp Thiên do dự nếu thịt nát xương ta thì mùi vị này cũng không dễ chịu chút nào!

- Mẹ kiếp, sao mình lại quên thứ này nhỉ?

Khói đặc và nước từ vòi hoa sẽ phun ra từ trần nhà, bị nước lạnh bỗng trong đầu Diệp Thiên lóe lên một tia sáng, hắn vỗ đầu một cái Diệp Thiên nhằm đúng chỗ vách tường.

- Diệp Thiên, con muốn đi đâu, bên kia rất nguy hiểm!

Thấy con trai bỏ cô bé ra, chính mình cũng không hiểu gì khói mà đang tràn đầy đường thoát hiểm, Tống Vi Lan lặng người đi một chút.

Tuy lúc này Tống Vi Lan không còn ý niệm chạy thoát được nữa nhưng bà vẫn hi vọng Diệp Thiên có thể sống sót, nhưng kêu lên một tiếng lo lắng cho con trai như vậy bà cũng không còn biết nói gì nữa.

- Mẹ, nghĩ gì thế? Một lúc nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!

Sau khi nghe lời mẹ, Diệp Thiên lặng đi, vững bước quay đầu lại lại cười nói:

- Mẹ coi chừng Aille, con sẽ quay lại ngay.

Vì máy bay rơi xuống khiến cho các cửa thông bị cháy, tuy cửa cháy đến tầng này nhưng độ nóng cũng hơn mức bình thường, hơn nữa còn sặc sụa mùi khói.

Tay trái Diệp Thiên đã kéo xuống một tấm vải, đỉnh đầu tẩm nước, buộc vào trên mũi, khẽ nhắm mắt lại nhảy vào trong màn khói đặc.

Tuy hai mắt đã nhắm chặt nhưng Diệp Thiên vẫn cảm nhận được xung quanh, lối thoát hiểm bên vách tường đã bị đốt bụi đen, các dấu hiệu về cửa sắt cũng không có.

- Mẹ kiếp, muốn nướng chết bố mày ư?

Cảm nhận được độ cực nóng, tay phải Diệp Thiên làm bùa Hư Không, một lực mạnh theo tay hắn truyền ra hút hết sát khí trong tầng kia lại.

- Này? Không biết dưới đó có bao nhiêu người vậy?

Lúc Diệp Thiên làm phép thấy có cảm giác an toàn, từng luồng oán khí thoát ra rất nặng, hắn không khỏi rùng mình, hắn và mẹ thoát nạn nhưng những người đó thì không có may mắn đó.

Lúc này không rảnh để suy nghĩ nhiều, Diệp Thiên giơ tay ra dẫn đường, xua sát khí và hơi nóng vây quanh mình đi. Diệp Thiên cảm giác thấy có mát mẻ hơn.

- Tam Thanh đạo tổ phù hộ, ngàn vạn lần đừng đốt những thứ kia.

Diệp Thiên bước nhanh hơn, trong lối thoát hiểm phụt lên một ngọn lửa, lối thoát hiểm ở bên trái, hắn thở mạnh một hơi thổi tan cả khói đặc trong miệng, hắn nhìn lên vách tường.

- Ha ha, ông trời không tuyệt đường của ta. Khụ… khụ. Ông đây cũng vui mừng không chịu được!

Nhìn thấy phiến hồng đồ trên cửa kính Diệp Thiên quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, cười lớn tiếng, bị một làn khói đặc tràn vào miệng, làm hắn ho khan liên tục.

Hiện ra trước mặt Diệp Thiên đúng là một căn thiết bị phòng cháy. Nhìn độ dài cũng phải hơn 100m, đủ để mình dùng.

Mang theo bình chữa cháy, Diệp Thiên lấy nó khoác lên vai, lùi lại chạy thoát khói màn khói sương dày đặc đang lượn lờ trên mặt đất.

- Tiểu Thiên, con làm gì vây?

Thấy con trai mang bình chữa cháy chạy vụt ra, Tống Vi Lan vội vàng đón lấy nhưng nhìn thấy vết băng trên cảnh tay trái của Diệp Thiên bà đau lòng:

- Tiểu Thiên tay con làm sao vậy?

- Mẹ, bây giờ không phải là lúc lo chuyện này? Chúng ta ra ngoài rồi nói!

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, lúc này hắn luôn mặc ông tay áo trong để không làm mẹ lo lắng. Tiền thật là tốt, hắn giao cho mẹ vài tỉ đôla lại dùng tính mạng để quay về.

Diệp Thiên chặn tay ngăn mẹ không nói nữa, hắn đến bên cạnh cửa sổ lấy một trụ đỡ chịu lực sau đó buộc bình chữa cháy lên trên.

- Tiểu Thiên, chúng ta dùng cái này xuống sao?

Thấy hàng động của con trai, Tống Vi Lan cũng hiểu được vài phần, bà nói:

- Con trai, con mang cô bé này đi đi, cả đời này mẹ nhận được con là đã thỏa mãn lắm rồi.

Mặc dù Tống Vi Lan biết tính con trai nhưng trên người hắn đang đầy vêt thương, thứ hai là sức nặng rất nguy hiểm, và không muốn làm liên lụy đến cách thoát thân của con trai.

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, dây và bình chữa cháy này chịu được đủ lực của 3 người chúng ta, có con ở đây ai cũng không phải chết!

Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, có công cụ thoát thân, hắn cũng được thả lỏng nếu không phải là mang theo cô bé này và mẹ thì hắn có hai bàn tay không cũng nhảy được xuống đất rồi.

Diệp Thiên cầm lấy một đầu dây của bình chữa cháy, tay phải hắn sắc như dao vậy chặt đứt một đoạn dài hơn 2m sao đó ném cái bình đó xuống.

- Mau nhìn xem, hình như ở tầng 20 có người ném cái gì đó xuống!

- Đúng vậy là bình chữa cháy, hình như có người đứng bên cửa sổ!

- Chẳng lẽ hắn muốn nhảy xuống sao?

Lúc này những người xung quanh Trung tâm Thương mại và các phòng cháy viên những vùng phụ cận Newyork đang tập trung ở đấy, mặc dù bị khói đen bao phủ nhưng qua kính viễn vọng bọn họ cũng có thể thấy rất rõ cảnh này.

Diệp Thiên vừa vứt cái bình chữa cháy xuống bị mấy quan sát viên bắt được.

Những người ở trước Trung tâm Thương mại thấy đâu là biện pháp tự cứu kì quái, ngoài cảm giác như chim hay siêu nhân thì chỉ có người nhảy dù mới xuống được như thế.

Đương nhiên là kết quả cũng giống nhau thôi ngoài những người nhảy từ tầng cao nhất trúng đệm ra thì không ai là may mắn thoát chết.

Đối với hàng động này của Diệp Thiên cũng không được các nhân viên cứu hộ kia xem là khả thi.

Phải biết rằng, dây của bình chữa cháy không phải là làm bằng loại dây thừng tốt khoảng cách xuống đến tầng trệt là hơn 80m muốn trượt xuống bằng dây này cũng không phải là chuyện dễ, chỉ cần trượt tay một cái là có thể rơi xuống ngay.

- Cục trưởng, độ cao của xe cứu hỏa có thể tới đó không phải là chúng ta còn có thể dùng thang ở tầng trệt cứu người được hay sao?

Một quan sát viên quan sát tình hình rồi báo cáo nhanh cho chỉ huy hiện trường, hơn nữa còn đưa ra đề nghị của mình.

Cục trưởng dùng kính viễn vọng nhìn thấy Diệp Thiên ở bên cửa sổ, lắc đầu nói:

- Không, trên kia chỉ có một người, chúng ta không thể chết vì hắn được.

Trung tâm Thương mại không ngừng phát ra tiếng nổ, làm cho gạch đá không ngừng trút từ trên không trung xuống, gây ra rất nhiều khó khăn cho công tác cứu hộ.

Chuyện xảy ra đến giờ đã là một tiếng đồng hồ, đã có 62 phòng cháy viên bị bỏ mạng vì gạch đá rơi trúng, hơn nữa con số này đang không ngừng gia tăng.

Điều này dường như làm cho công tác cứu hộ bên ngoài Trung tâm Thương mại dừng lại, các phóng cháy viên chạy vào trong cứu hộ cũng đều bị nhốt ở bên trong.

Nếu quả thực thang và xe cứu hộ đến cứu Diệp Thiên thì vị chỉ huy phải chuẩn bị tinh thần mất đi một chiếc xe cứu hỏa và sinh mạng của hơn mười phòng cháy viên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta từ chối.

Quan sát viên nghe thấy cậu trầm mặc, anh ta biết quyết định của chỉ huy là đúng trên tầng 80 còn không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, các tảng xi măng có thể rơi xuống đầu các phòng cháy viên bất cứ lúc nào.

Nhưng có một sự việc xen ngang, một phóng viên ôm camera đến bên chỉ huy cũng đã ghi lại được cảnh nén bình chữa cháy từ trên cửa sổ xuống.

- Mẹ đừng sợ, quay đầu nhắm mắt lại, ôm chặt cô con, nhất định không được buông ra!

Diệp Thiên làm việc từ trước đến nay đều là cứu người mà không cứu mình, căn bản là hắn không hi vọng gì vào sự cứu giúp của các phòng cháy viên Mĩ. Lúc này hắn đang ôm Aillny ở trước ngực, cõng mẹ ở phía sau, sau đó buộc chặt dây phòng cháy lên người.

- Tiểu Thiên, có con mẹ không sợ!

Tống Vi Lan ôm chặt cổ con trai, chẳng ngờ bà đã có thể dựa vào một nam tử hán chính là con trai mình, trong thời khắc này bà vô cùng tự hào.

- Ôm chặt vào, đi!

Diệp Thiên mỉm cười, dùng tay phải nắm chặt lấy dây nhìn thấy đám người phía dưới rồi quay người lại nhảy xuống dưới qua cửa sổ.

Trong nháy mắt đã bị camera của phòng viên ghi lại, vốn dĩ họ còn muốn chụp lại hành động của Diệp Thiên lại nhưng lại nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Đầu tiên là nhảy ra khỏi cửa sổ không phải là một người mà là 3 người.

Sau đó là hàng động nhảy bằng dây cứu hỏa này, hắn là phải dùng hai tay lần lượt trượt xuống.

Có thể thấy là Diệp Thiên chỉ kẹp chân vào bình chữa cháy, tay không dùng chút lực nào, ba người bọn họ nhanh chóng trượt xuống, tốc độ cũng không chậm hơn so với nhảy lầu.

Nhưng sau khi xuống đến độ cao hơn 40m, Hai chân Diệp Thiên đã yếu dần tốc độ cũng chậm xuống.

Màn trình diễn này khiến mọi người phải phồng mồm trợn má, bọn họ đang hoài nghi không biết Diệp Thiên có bí mật mang theo miếng sắt trong đũng quần hay không? Nếu không thì với lực ma sát này sẽ khiến hai chân hắn chảy máu, tróc thịt ra mất.

- Không hay rồi, có một mảng tường đang rơi xuống đúng hướng của hắn!

Cách mặt đất vài chục mét, lúc mọi người đang hoan hô chuẩn bị nghênh đón thì đột nhiên quan sát viên hét lên một tiếng kinh hãi.

Một tiếng nổ mạnh trên tàng 90 chấn động này khiến cho mọi thứ rơi xuống.

Diệp Thiên Cách mặt đất khoảng 10m, quan sát viên nhận thấy mảng tường kia cách đầu Diệp Thiên chừng 30m.

Hơn nữa với tốc độ của nói e rằng chỉ 1, 3 giây nữa thôi là có thể rơi xuống đầu Diệp Thiên, điều khiến người ta lo lắng là người thanh niên kia lại cứ cúi xuống đất dường như không hề biết tai nạn kia sắp giắng xuống đầu mình.

Thời khắc này vô cùng ngưng đọng, cổ họng của mọi người đều nghẹn ứ lại mặc dù vậy cũng không biết giúp gì cho Diệp Thiên, còn có người hét lớn, nhắc nhở Diệp Thiên đang có nguy hiểm.

Khoảng cách cách xa nhau gần trăm thước, những tiếng kêu la của những người này nhất định là vô ích, nhưng phát sinh trước mắt một màn , cũng làm cho bọn họ thiếu chút nữa ngay cả ánh mắt cũng đều trợn lên.

Đang ở khoảng cách mà chỉ cách Diệp Thiên khoảng mươi mét, tất cả mọi người đều cho rằng không trung mấy người này không có cơ hội sinh tồn, Diệp Thiên bỗng nhiên làm ra một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ở bên ngoài tay trái Diệp Thiên kia, đột nhiên thoáng hiện ở bên hông, dây bình cứu hỏa chẳng biết tại sao rộng ra, cô bé nguyên bản uốn trong lòng ngực của hắn, thân thể dần hạ xuống.

Cùng lúc đó, phụ ở sau lưng Diệp Thiên Tống Vay Lan,thân thể cũng là mạnh mẽ trầm xuống, vốn dĩ cánh tay không có nhiều khí lực, căn bản là không đủ để chống đỡ ngụ thân thể của chính mình.

Bất thình lình trong lòng căng thẳng, nhân viên cứu viện, lúc này khoảng cách cách mặt đất còn có hai chục mét, nếu hai người ngã xuống thì không có chút may mắn nào.

- Mẹ nó, lại còn mưa, con mẹ nó, thật sự là muốn lấy mạng ta!

Kỳ thực từ lúc tiếng nổ manh kia vang lên, thời gian sàn gác bóc ra, Diệp Thiên trong lòng liền nổi lên báo động, hắn biết kiếp này bản thân hắn xem như tránh không khỏi, sớm đã chuẩn bị.

Tay trái như đao giống như sau khi mang thủy dập tắt đám cháy, Ailie vừa hay rơi xuống chân của Diệp Thiên, cơ thể ở giữa không trung, đùi nhẹ của Diệp Thiên nhẹ nhàng nhảy dựng, thân thể nho nhỏ của Ailie tức khắc thay đổi phương hướng lập tức bay thẳng về tấm đệm .

Sau khi đánh bay Ailie, Diệp Thiên xoay người một cái, tay trái ở bên hông mẹ, phát ra kình lực, một lực khiến cho thân thể của Tống Vy Lan bị đẩy đi ra, điểm rơi giống như Ailie. Đều là rơi trên đệm trên mặt đất.

Hành động đột nhiên này của Diệp Thiên đã khiến cho mọi người sửng sốt, lúc này bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại có kình lực lớn như vậy, trong lòng đều hưng phấn vì hai nữ nhân kia thoát cái lưỡi hái tử thần.

Chính là không đợi bọn họ hoan hô ra tiếng, tình cảnh càng làm cho người căng thẳng đã xảy ra.

Bởi vì ngã xuống sàn gác diện tích quá lớn, hơn nữa tốc độ hạ xuống cực nhanh, nửa người Tống Vay Lan vừa bay ra ngoài, sàn gác liền từ trên trời giáng xuống. Mắt thấy muốn rơi ở trên người của nàng.

- Trời, ông trời ông chơi tôi à?

Nhìn thấy tình hình như thế, Diệp Thiên cũng nở nụ cười khổ. Hắn vốn nghĩ sau khi để mẹ cùng Ailie văng đi ra, mình cũng thoát ra khỏi nơi này. Nhưng tốc độ sàn gác rơi xuống vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Diệp Thiên.

Mắt thấy mẫu thân như muốn bị sàn gác nện vào, Diệp Thiên căn bản sẻ không có thời gian nghĩ nhiều, cầm lấy bình cứu hỏa, tay phải mạnh dùng lực, thân thể Diệp Thiên đột nhiên quay cuồng trên không trung.

Tất cả chuyện này đều đều phát sinh trong thời gian chỉ mấy giây, Diệp Thiên quay cuồng khiến cho bình cứu hỏa quấn quanh tại cái hông của hắn, thân thể hắn cao lên vài thước, khó khăn lắm mới đón được cái sàn gác nặng như đồng kia.

Bình cứu hỏa trói chặt bên hông khiến thân thể Diệp Thiên đứng thẳng ở tại không trung, chỉ thấy hai tay của hắn cử động quá mức, trong miệng phát ra một tiếng gầm lên giận dữ trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe được:

- Mở cho ta!

Dường như không dừng lại ngay. Ngay khi Diệp Thiên hai tay giơ lên, sàn gác đã muốn mang theo vạn quân lực hung hăng tạp xuống, thấy như vậy, tim mọi người như muốn nh.ảy ra khỏi lồng ngực

Sàn gác nặng đến mấy nghìn ki-lô-gam, cộng them lại rơi xuống từ mười tầng trên cao. Cái lực đạo này đâu chỉ vạn quân, đừng nói là một thân thể bình thường, coi như phía dưới là xe cứu hỏa, chỉ sợ đều có thể thành một khối vỡ nát.

- Tiểu Thiên? !

Ngay cả trong miệng Tống Vay Lan giữa không trung cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, nếu có thể, nàng tình nguyện người ở dưới sàn gác kia chính là mình, mà không phải con trai.

Trong lòng mọi người, hành vi của Diệp Thiên không thể nghi ngờ là Diệp Thiên lấy trứng chọi với đá, đầu rơi máu chảy tan xương nát thịt phải là thân trên không trung, ngay đến những nhiếp ảnh gia cũng quên không chụp lại cái khoảnh khắc đó, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn sự việc xảy ra giữa không trung .

Sàn gác này uy hiếp với Diệp Thiên, cũng không kém Anthony Marcus, mà ở trên đỉnh đầu bị một tầng bóng ma thời gian bao phủ, cái loại nguy có tử vong này cũng xuất hiện trong lòng Diệp Thiên.

Nhưng tâm cảnh của Diệp Thiên lúc này cũng là bình tĩnh như dòng nước, hắn từ nhỏ tới lớn, hành sự đều tùy tâm sở dục, chứ không vì tình thế mà bị điều khiển, nhưng riêng chỉ có mẹ hắn, là sự cản trở lớn nhất trong lòng Diệp Thiên.

- Chính là chỗ này rồi !

Dưới sự cảm ứng khí cơ của Diệp Thiên, tốc độ bên dưới lầu gác giảm xuống khác xa so với tốc độ rất nhanh mà quần chúng đang xem ở bên ngoài, trong cái khoảnh khắc một phần một nghìn giây đó, Diệp Thiên đã nhận ra điểm yếu của sàn gác này.

- Oành!

Một tiếng vang thật lớn, như là lại xảy ra một lần nổ mạnh, kính xung quanh chấn đắc vỡ vụn hoàn toàn rơi xuống.

Mà không thể ngờ được cái sàn gác ở không trung kia biến thành tứ phân ngũ liệt, vốn dĩ đánh tới hướng bên hông Tống Vy Lan, khó khăn lắm mới hướng tới sát bên eo của nàng rơi xuống mặt đất, dường như là nhìn thấy Tống Vay Lan ở trên người con trai, trùng điệp rơi khí trên nệm.

- Tiểu Thiên!

Tống Vy Lan trong miệng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau khi rơi xuống nệm, cũng không để ý từ trên trời giáng xuống hòn đá, cả lăn lẫn bò té xuống dưới.

- Mau cứu người!

Nhìn thấy màn này quan chỉ huy hiện trường liền phát ra mệnh lệnh, hơn mười nhân viên phòng cháy chữa cháy mạo hiểm đá trên trời rơi xuống, bay nhanh nhằm phía khí đệm.

Phải biết rằng, độ cao khí đệm này là còn có năm thước, người bình thường căn bản là đi không dưới tới, nhân viên phòng cháy chữa cháy phải gác lên cây thang mới có thể đi lên, mặt khác còn có bốn năm người, còn lại là chạy tới hướng Diệp Thiên cùng hòn đá.

Trong lòng những nhân viên phòng cháy chữa cháy, Diệp Thiên chính là anh hùng, trong lúc nguy cấp nhất hi sinh chính mình, bảo toàn tánh mạng của hai nữ nhân, phàm là có một tia cơ hội, bọn họ đều muốn cứu Diệp Thiên trở về.

Mà lúc này, tình hình Diệp Thiên thật là nguy.

Tuy rằng tìm được điểm yếu sàn gác kia rồi, nhưng sức người không thể thắng thiên, Diệp Thiên chân khí toàn thân dồn vào hai tay, mà còn không có cách nào chống được sàn gác vạn quân lực.

Đá phiến tuy rằng bị hắn đánh tan thành tứ phân ngũ liệt, nhưng là dưới song trưởng của Diệp Thiên, vừa chạm vào đã gãy thành vài đoạn, trong khi vỡ, một khối đá phiến to nhỏ, trùng điệp hướng thẳng đầu Diệp Thiện nện xuống.

Sau khi cùng Anthony Marcus đối chiến, sức khỏe của Diệp Thiên về cơ bản vẫn chưa hồi phục, lại thêm vào buổi sáng hôm nay chạy băng băng hết sức, hắn đã dốc hết sức mình ở song chưởng gãy lúc sau, thần trí dĩ nhiên có chút mơ hồ.

- Tiểu Thiên!

Đúng lúc này trong tai của Diệp Thiên vang lên tiếng gọi âm ỉ của mẫu thân, đồng thời một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng.

- Ta không thể chết, ông trời muốn ta chết, ta mạn phép bất tử!

Dường như là phản ứng theo bản năng, Diệp Thiên cúi đầu, cả người căng lên, đem lưng ra đón tảng đá.

- phụt …

Sức mạnh từl ưng truyền đến mạnh mẽ, khiến Diệp Thiên phủ tạng cơ hồ đều vỡ vụn , máu tươi từ mồm trên không trung liền phun tới, bị day của bình phòng cháy quấn quanh lấy thân thể quay cuồng rơi xuống mặt đất.

Độ cao hai mươi mét, cũng khoảng sáu bảy tầng lầu cao như vậy, trên không trung Diệp Thiên dường như cũng không có khả năng tự cứu, mà các đội viên đội cứu hộ còn không có thể chạy tới, một màn này khiến cho tim mọi người đều rung lên.

Muốn nói còn là mẫu thân kêu la cứu Diệp Thiên một mạng, tuy rằng thắt lưng dường như đều bị nện đứt, tình trạng vết thương khá nghiêm trọng, song động lực này lại là khiến Diệp Thiên hoàn toàn tỉnh lại.

Khi mà còn cách mặt đất khoảng chừng ba, bốn thước, Diệp Thiên toàn thân duy nhất có đôi chân là không bị thương, giậm mạnh, dây bình chữa cháy quấn quanh ở bên người đột nhiên dừng lại.

Chỉ vì một cái vặn này Diệp Thiên đã hao hết sức lực cuối cùng, trong vài giây ngắn ngủi, thân thể hắn vô lực rớt xuống, vừa hay được các đội viên cứu viện đón được.

- Trời ạ, kỳ tích, đây là kỳ tích!

- Thượng Đế, người có thật, phải không?

- Cảm tạ Thượng Đế, người trẻ tuổi kia còn chưa chết!

- Anh hùng, cậu ta là người anh hùng của nước Mĩ!

Ở một khắc này, toàn bộ sôi trào , những người thấy toàn bộ chuyện này không phân biệt quốc tịch, không phân biệt chủng tộc, tất cả mọi người đều lệ nóng tràn mi.

Tiếng hoan hô sấm dậy, nước mắt mơ hồ, bọn hắn thậm chí không biết mình đang hoan hô cái gì, trong lúc gặp phải đại nạn lớn như này, Mỹ Quốc cần anh hùng, nhân loại cũng cần anh hùng.

Một người Hoa kiều trẻ tuổi, trong lúc tính mạng của mình đang bị uy hiếp rất lớn, thì lại phải mang chính tính mạng đó để cứu người khác, chính mình đi cứu nước nhà trong lúc nguy khốn mà nên.

Quan trọng hơn hết là Diệp Thiên còn sống, đây mới là người Mĩ quốc cần, bọn hắn không cần anh hùng chết, chỉ cần anh hùng sống, đó mới là anh hùng đích thực của Mỹ quốc.

Hành vi của Diệp Thiên, khiến các đội viên phòng cháy chữa cháy quên đi sợ hãi, càng nhiều người vọt vào đống sắp sụp đổ, đi thực hiện sứ mệnh bọn họ.

- Đáng chết, sao mình quên chụp lại nhỉ?

Trong lúc mọi đang hoan hô, người phóng viên đứng ở bên người chỉ huy cũng hung hăng tát trên mặt một cái,

- Thượng Đế, tha thứ cho con đi, giải thưởng nhiếp ảnh năm nay về tin tức đáng lẽ phải là của con !

Vị phóng viên trẻ tuổi này có lí do để tin tưởng, nếu hắn có thể chụp một màn của Diệp Thiên trên không trung, không bàn cãi nhiều hắn tuyệt đối có thể đạt được giải thưởng lớn chụp ảnh nam nay.

Nhưng khi hắn ôm camera muốn vọt vào thì cũng là lúc đội viên phòng cháy khiêng Diệp Thiên xuống, cơ hội đã hết, tình trạng của Diệp Thiên đang vô cùng nguy kịch, trực tiếp bị đưa vào trong xe cứu hộ.

- Tránh ra, đó là con trai của ta, để cho ta qua!

Vết thương trên đùi của Tống Vy Lan cũng không nhẹ, hiện vẫn đang chảy máu tươi, nhưng lúc này trong lòng của Tống Vy Lan chỉ có con trai, thậm chí nàng không có cảm giác đau một chút nào.

- Vị phu nhân này cũng bị thương, còn có cả tiểu cô nương kia, cùng đưa bọn họ đến bệnh viện đi.

Quan chỉ huy hiện trường biết, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để phát huy mạnh chủ nghĩa anh hung, chỉ có người sống, mới có thể nhận sự hoan hô và sung bái của người Mĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK