Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao lại thế nay? Ai za!

Máy bay rung lên, 1 cô nữ tiếp viên hàng không đứng trước Diệp Thiên chúi đầu vào trong lòng Diệp Thiên, lần này không phải cô ta cố tình quyến rũ gì mà thực sự là sớm chớp ác liệt khiến cả máy bay như quay cuồng trong không trung. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thế nhưng Diệp Thiên cũng không có lòng dạ thương hoa tiếc ngọc, 1 tay cầm lấy cánh tay của cô tiếp viên đó, thuân tay kéo cô ta lên ghế ngồi bên cạnh, dùng dây an toàn cố định cô ta lại.

Diệp Thiên lúc này, vẻ mặt nghiêm trọng, cái mà cậu lo lắng không phải là sấm chớp hay dòng khí máy bay gặp phải mà là vừa rồi, cậu đột nhiêm có cảm giác nổi gai ốc, tim đập cũng nhanh hơn vài phần.

- Không xong rồi, bom sắp nổ rồi!

Ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên nhìn vào 1 chỗ máy bay, tựa như nhìn xuyên thấu qua thân máy bay phát hiện ra lớp nhựa cây bọc ngoài quả bom c4 đã tan chảy ra, quả bom giữa lớp nhựa đó, trên đó có 1 dụng cụ kích thước chỉ bằng đầu ngón tay trỏ, con số đang đếm lui dần.

- Mẹ nó, đây đúng là nhà giột gặp mưa mà!

Diệp Thiên đứng mạnh dậy, dây thắt an toàn trói chặt trên người cậu cũng không chịu nổi lực mạnh mẽ đó, đột nhiên bị đứt đoạn, thuận tay cậu với lấy bộ đàm của nữ tiếp viên hàng không bên cạnh, Diệp Thiên hô lên:

- Lập tức hạ xuống, ông chỉ có thời gian 3 phút thôi!

- Diệp tiên sinh, ngài định làm gì? Nhanh chóng ngồi xuống đi, máy bay đang rất xóc.

Nữ tiếp viên hàng không không biết xảy ra chuyện gì, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiên, đầu óc cô nhất thời không hiểu dược, Diệp Thiên làm sao có thể thoát khỏi sợ dây thắt an toàn chịu được lực kéo đến mấy ngàn kg kia.

- Đợi không xóc nảy nữa chỉ sợ là cái mạng nhỏ của ngươi đã không còn rồi.

Diệp Thiên đứng vững trên máy bay, 2 chân giống như đinh dính chặt vào sàn, mặc cho máy bay có nghiêng ngả thế nào, thân thể cậu vẫn không chuyển động. Mẹ nó, hạ cánh cũng không kịp rồi!

Phóng ra 1 tia thần thức, Diệp Thiên phát hiện thời gian cho cậu tổng cộng chỉ có hơn 200 giây, vội vàng nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không, hỏi:

- Máy bay có trang bị dù không? Có đủ mỗi người 1 cái không?

Diệp Thiên biết, hàng không dân dụng sở dĩ không chuẩn bị dù là có nguyên nhân của nó, bởi vì dù rất nặng, mấy trăm cái dù để ở trên máy bay căn bản là không chở được bao nhiêu khách nữa, ngoài ra còn có 1 điểm, hàng không dân dụng bình thường bay cao hàng vạn mét trên trời.

Với độ cao đó, 1 là do nguyên nhân áp suất không khí thấp, cabin căn bản là không mở ra được, 2 là cho dù cabin có mở ra được, trên cao hàng ngàn mét nhiệt độ - 40 độ gây chết đông, đợi cho người nhảy dù có thể rơi xuống độ cao có thể sống sót được, sợ là đã biến thành 1 khối thi thể rồi.

Thế nhưng loại máy bay tư nhân này, quan trọng nhất là tính năng an toàn, Diệp Thiên tin rằng, trên máy bay chắc chắn là trang bị đủ dù, chỉ cần bay máy bắt đầu hạ xuống, tất cả vẫn còn kịp.

- Diệp tiên sinh, cậu định làm gì? Tôi hy vọng là cậy ngay lập tức trở về chỗ của mình.

Cửa lớn khoang điều khiển mở ra, cơ trưởng vẻ mặt phẫn nộ nhìn Diệp Thiên, ông đã đã đồng ý sau khi máy bay qua vùng mưa bão sẽ lập tức hạ cánh xuống biển, không ngờ Diệp Thiên lúc này lại làm nháo nhào cả lên.

Tuy rằng chỉ là 1 người làm công, nhưng cơ trưởng cũng có nguyên tắc nghề nghiệp của mình, ông ta không cho phép 1 người hoàn toàn không biết gì về bay trên không khoa chân múa tay trước mặt mình được.

- Máy bay sắp nổ rồi, nhanh giảm độ cao xuống, mang dù ra cho bọn họ mặc vào!

Ngữ khí Diệp Thiên lúc này thực sự rất mãnh liệt, lúc này ở độ cao gần chục ngàn mét trên trời mà nhảy dù sợ là ngoài cậu cùng Lôi Hổ có công lực không kém ra thì tất cả những người khác sẽ trở thành đống băng hết.

- Cậu điên rồi sao? Bên dưới là sấm sét, giảm độ cao lúc này tất cả chúng ta đều chết!

Ánh mắt cơ trưởng mở trừng trừng, nhìn Diệp Thiên như là người ngoài hành tinh, từ trước đến nay ông ta chưa từng nghe thấy chuyện điên khùng như vậy.

- Ít nói nhảm đi, nguyên liệu lớp ngoài của máy bay là vật liệu cách điện, đừng cho rằng là tôi không biết!

Diệp Thiên cúi người xuống, nhìn lên chỗ đỉnh đầu Giang Sơn 1 chút, giơ tay ấn 1 cái nút, phía dưới chỗ ngồi Giang Sơn nẩy ra 1 bao dù:

- Đừng nhúc nhích, chú mặc lên cho cháu, lát nữa lúc nhảy dù thì ấn nút này là được rồi.

Diệp Thiên vừa đeo dù cho Giang Sơn, vừa quay lại nhìn Lôi Hổ, nói:

- Lôi Hổ, ông cũng tự mặc đi, bọn họ muốn ở lại chỗ này thì cứ ở, tin tôi thì lát nữa nhảy cùng tôi!

- Ông Diệp, tôi tin ông!

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Lôi Hổ nhất thời chân tay luống cuống lấy dù ra, ông ta đã chơi qua trò này rồi, trong vòng 10 giây đã đeo nó lên người xong. Diệp tiên sinh, hành vi của ngài đã làm nguy hiểm đến sự an toàn của máy bay, xin mời ngài quay lại chỗ ngồi của mình.

Ngay tại lúc Diệp Thiên mặc xong dù cho Giang Sơn, trên tay phi cơ trưởng đột nhiên xuất hiện khẩu súng, họng súng tối đen nhằm ngay đúng Diệp Thiên.

- Con mẹ nó, ít nói nhảm đi, lập tức hạ độ cao cho tôi!

Thời gian trong thần thức càng lúc càng ít, Diệp Thiên làm gì có thời gian nói những lời vô nghĩa với phi cơ trưởng, thân thể đi đến bên cạnh phi cơ trưởng, không đợi ông ta có phản ứng gì, khẩu súng trong tay ông ta đã đổi chủ, họng súng lạnh lẽo dí thằng vào huyệt Thái Dương trên đầu cơ trưởng.

- Bĩnh tĩnh, Diệp tiên sinh, ông nhất định phải bình tĩnh, tôi lập tức hạ độ cao!

Cơ trưởng bị Diệp Thiên dọa cho hồn bay phách lạc, hắn không dám nghi ngờ, nếu mình còn không tuân theo mệnh lệnh của Diệp Thiên, 1 giây nữa đầu hắn sẽ giống như trái dưa hấu nổ tan tành.

Dưới sự chèn ép của Diệp Thiên, 2 người cùng vào phòng điều khiển, phó trưởng lái nhìn hành động của Diệp Thiên đang định đối phó lại thì bị cơ trưởng ngăn lại, đánh nhau trong này thì chết sẽ càng nhanh thôi.

- Không được, chậm quá!

Nhìn thấy cơ trưởng từ từ hạ độ cao, chân mày Diệp Thiên cau lại, tiến lên trước 1 bước, giơ tay gạt điều khiển đến mức thấp nhất, lập tức máy bay rung lên, lảo đảo, đầu chúc xuống, giống như 1 mũi tên nhọn đang lao xuống tầng mây đen ngòm.

Đột nhiên giảm xuống, mang đến cảm giác mất trọng lực, khiến cho mọi người trong cabin kinh hãi, cơ trưởng không có bất kỳ phòng bị nào cũng thành 1 đống trên mặt đất, chỉ có Diệp Thiên vẫn đứng vững vàng nơi đó, 2 chân giống như xúc tua bám vào sàn nhà.

Lúc máy bay tiến vào trong tầng mây, mưa to lập tức trút xuống máy bay, tầm nhìn gần như bằng 0, thế nhưng đúng như lời Diệp Thiên, sét cũng không đánh vào máy bay, chỉ có điều đập vào mắt lúc này lúc là những ánh chớp nhoáng, vẫn khiến cho người ta kinh hãi.

- Vẫn còn tốt, vẫn còn kịp!

Sau khi nhìn vào con số trên bảng điều khiển là 3000 mét, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, bời vì động cơ dẫn bom đó vẫn còn thời gian 50 giây nữa mới nổ.

- Chuẩn bị mở cửa!

Diệp Thiên nghiêng đầu về phía cơ trưởng. Nhìn thấy Diệp Thiên đúng là muốn nhẩy dù, trên mặt cơ trưởng lộ ra nụ cười chua sót, nói:

- Diệp tiên sinh, kỳ thực không cần phải mở cửa, ghế ngồi trên máy bay này có trang bị chạy trốn!

Thiết bị bắn ra chạy trốn thường được lắp trên máy bay chiến đấu, để cho người chiến đấu trên máy bay có thể chạy trốn trong thời gian ngắn nhất, thế nhưng Lý Siêu Nhân cho người chế tạo chiếc máy bay này cũng trang bị tính năng như vậy.

Ngay sau khi ghế được bắn ra, phao cứu sinh dưới ghế thậm chí có thể tự động bơm đầy khí, hơn nữa bên trong còn có túi cấp cứu khẩn cấp và ít đồ ăn nước uống.

Không chỉ có như thế, trong mỗi cái dù còn có tín hiệu vô tuyến cầu cứu phát ra ngoài, có thể khiến cho đội cứu hộ nhanh chóng tìm được mình, thân làm 1 tỉ phú giàu nhất thế giới người Hoa, Lý Siêu Nhân cực kỳ coi trọng an toàn của mình.

- Mẹ nó, sao không nói sớm?

Diệp Thiên tức giận chửi 1 câu, nói:

- Đợi tôi trở về chỗ ngồi, lập tức bắn ghế ra, tôi khuyên ông đừng có đùa giỡn, nếu không tôi không ngại cho cái máy bay này đi đời luôn đâu.

Nói chuyện, Diệp Thiên tay phải bóp chặt khẩu súng, khẩu súng đó trong bàn tay cậu nhanh chóng biến thành 1 đống mảnh vụn, từ khe ngón tay của Diệp Thiên chảy ra, 2 viên phi cơ nhìn thấy trợn tròn mắt, nếu không phải tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, bọn họ thực sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Nếu 2 người các ông không muốn chết, tôi khuyên 2 ông tốt nhất là cũng nhảy dù đi!

Báo động nguy hiểm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Diệp Thiên vỗ vỗ tay, bước ra khỏi khoang điều khiển, ngồi lên chỗ của mình, thế nhưng có điều làm cho Diệp Thiên bất ngờ, đó là 3 cô nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng đã mặc áo dù xong rồi, sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên ghế.

- Mẹ nó, nhanh lên chút đi!

Sau khi Diệp Thiên ngồi xuống, thì phát hiện ghế ngồi từ từ bắn ra, lập tức tay phải nhấc lên, 1 dòng chân khí bắn ra, sàn bằng kim loại nổi lên 1 trận lửa, rồi sàn nhà bị tách ra 1 vết sâu.

Thế nhưng đúng vào lúc Diệp Thiên còn chưa nói xong, 2 bên cabin trên đỉnh đầu bỗng nhiên tách ra, sắc mặt mọi người trong cabin căng thẳng, những trận gió thật mạnh táp vào mặt, cơ thể họ có chút thay đổi, toàn bộ âm thanh bên tai là tiếng gió và tiếng sấm sét, bộ quần áo trên người trong nháy mắt đã ướt hư chuột lột.

Cùng lúc đó, Diệp Thiên cảm thấy thân thể đẩy mạnh lên, chỗ ngồi dưới mông cũng tách khỏi máy bay, 1 cỗ lực mạnh mẽ bắn cậu ra ngoài.

Nhờ 1 tia chớp sáng, Diệp Thiên nhìn thấy rõ ràng đám người Giang Sơn cũng bị bắn ra khỏi cabin, mà 2 vị phi cơ tựa như muốn sống chết với chiếc máy bay đó cũng mặc chỉnh tề bay từ đầu máy bay ra, đương nhiên Diệp Thiên với thân phận là sư đệ của Tả đại sư cũng đương nhiên có tác dụng.

- Chết mẹ rồi, mình vẫn còn chưa đeo dù!

Sau khi ra khỏi cabin, Diệp Thiên mới nhớ ra , sau khi mình ngồi lên ghế hình như còn chưa kịp đeo dù, không khỏi chửi ầm lên, cậu tu vi mặc dù rất cao, ở thời cổ đã được xưng hô là thần tiên lục địa, nhưng ở đây lại là hàng ngàn mét trên không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK