Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên trước khi dọn nhà đã nói rồi, để người của công ty vận chuyển thương lượng với những người chủ hộ. Vì vậy những người này cũng ngại làm phiền Diệp Thiên, tự động phân loại dọn dẹp đồ đạc ở đó. Cả cái Tứ Hợp Viện náo loạn như một chợ rau.

- Dọn đi, sau này thì các người tha hồ mà khóc…

Diệp Thiên đứng trong sân nhìn cảnh náo loạn đấy, vẻ lãnh đạm lộ ra trong nụ cười, tham rẻ là đặc tính của con người. Có điều từ xưa đến nay, hình như chưa từng nghe thấy có ai lại dám đi lấy đồ của một ông thầy phong thủy có khả năng nghịch thiên cải mệnh.

Những người sống ở đây không phải là người xấu. Đại đa số trong bọn họ đều là những người thành thị bình dân. Nhưng Diệp Thiên cũng không phải là một nhà từ thiện, bỏ ra khoản nhỏ là có thể mua được một ngôi biệt thự lớn, đương nhiên cũng sẽ không thể nuôi không những người này được.

Diệp Thiên đi một vòng quanh hậu viện, trong lòng đã có chủ ý rồi. Đưa mắt nhìn bốn phía, thấy hai vợ chồng Trương Mạc chẳng hề tham gia vào hoạt động chuyển nhà. Diệp Thiên liền đi đến, cười bảo:

- Mấy chậu hoa này vướng lối đi quá. Trương đại ca, giúp tôi một tay với, đem những chậu hoa này chuyển đến hoa viên đó đi…

- Okie, lão Vương nhàn quá đây mà, sinh ra làm mấy cái thứ tỉa tót cây cảnh này. Ngô lão nhị, đừng có tham nhặt nhạnh mấy cái thứ rẻ mạt đấy nữa, nhanh qua đây giúp Diệp huynh đệ một tay…

Trương Mạc không chút do dự, nghe Diệp Thiên nói thế, liền gật đầu đồng ý, còn gọi lão nhị nhà ông Ngô sang giúp cùng.

Phải nói ông Vương đích thị là người yêu hoa, chẳng những hoa viên trong sân trồng đầy hoa cỏ, trước cửa mỗi phòng cũng bày không ít chậu hoa, tổng cộng đếm được phải hơn trăm chậu.

Chiếm của người khác nhiều thứ như vậy, Trương Mạc và Ngô lão nhị làm việc cũng phải gắng sức, đem những chậu hoa chuyển đến hoa viên bên cạnh. Có điều bọn họ không phát hiện ra, mỗi chậu hoa mình chuyển đi đều bị Diệp Thiên ngấm ngầm chuyển đổi vị trí.

Mãi đến hơn 10h, tất cả đồ đạc ở các phòng sau hậu viện mới được mới được chuyển đi hết, ngay đến sợi dây sắt phơi quần áo trong sân cũng bị cắt đi rồi. Trước đây còn có chút hơi người, bây giờ thì thành trống không rồi.

Mấy chậu hoa đó cũng bị người của Diệp Thiên mang vào giữa sân. Do số lượng quá nhiều, Diệp Thiên đều cho xếp chồng lên nhau, đặt kín mọt góc tường bao phía sau hậu viện.

Mấy người của công ty chuyển nhà rửa sạch tay chân, đến trước mặt Diệp Thiên, bảo:

- Ông chủ Diệp, việc đều làm xong cả rồi, chúng tôi về đây…

- Đây là 100 tệ, mấy anh cầm lấy gọi là tiền chè thuốc…

Diệp Thiên rút trong túi quần ra đưa cho mấy người đó.

Anh chàng trưởng nhóm rất thật thà. Thấy Diệp Thiên rút tiền ra, vội vàng xua tay bảo:

- Không…không, ông chủ Diệp, những thứ này chúng tôi cầm đi nhiều quá rồi, tiền nong không nên cầm nữa!

Trông thấy cảnh như vậy, những người chủ hộ không khỏi lườm nguýt. Vị trí của Diệp Thiên trong mắt bọn họ lại giảm đi một bậc, "Đã cho người ta đồ rồi lại còn cho tiền, đây thật đúng là tên bại gia tử, chuyên môn ném tiền qua cửa sổ!"

- Làm phiền mấy vị đại ca lúc đêm hôm rồi, tiền này các vị nhất định phải nhận…

Diệp Thiên cầm 100 tệ nhét vào tay người trưởng nhóm, nói tiếp:

- Mấy hôm nữa tôi phải trang trí lại chỗ này. Cái cổng hoa rủ này hơi vướng, các vị giúp một tay dỡ xuống, để sau tôi mở cửa đỡ mắc…

Khu nhà tứ hợp viện này vốn có cổng sau nhưng đã bị hoa cỏ của lão Vương che lấp hết rồi. Ngay đến cả con đường đi bộ phía sau cổng đầy hoa rủ cũng bị lấp mất. Diệp Thiên muốn mở nhà trọ, đương nhiên phải mở lại cửa và thông lại đường.

Mấy người của công ty chuyển nhà liền bước tới phía cổng sau xem xét

- Cổng này liền với tường rồi, dỡ xuống chắc hơi khó. Dùng dây thừng kéo phía trước, phía sau có người đẩy, như thế dễ hơn…

Dây thừng có sẵn rồi, mấy người của công ty chuyển nhà lại tìm một cái búa đập mấy nhát vào phần dưới cửa, một loạt gạch rầm rầm rơi xuống. cái cổng hoa rủ lúc trước nhìn kiên cố là thế, bỗng chốc trở nên lung lay xập xệ.

Người trước kéo người sau đẩy. "Rầm!" một tiếng, cái cổng hoa rủ cùng bức tường liền xung quanh đổ ụp, bụi bay tứ tung, làm cho đám người Trương Mạc đến giúp cũng lấm lem bụi bẩn.

- Haha, được rồi, Trương đại ca. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm. Đợi sau này nhà trọ mở rồi, tôi mời các vị bữa cơm rượu…

Sau khi bức tường đón gió và cánh cổng phủ đầy hoa được dỡ xuống, trên mặt Diệp Thiên thoáng một nụ cười. Chỗ sân này chính là nơi âm dương giao hòa, chỉ cần làm phép một chút thì có thể phát huy tác dụng rồi.

- Vậy thì cảm ơn Diệp huynh đệ trước đã. Chúng tôi phải về bây giờ, cả người bụi bẩn khắp rồi…

Dỡ tường khiến cho đám người lấm lem bụi đất. Thêm nữa, trong sân cũng trống không rồi, không ai muốn ở đây lâu hơn nữa, mọi người đều lũ lượt ra về.

- Ối, sao lại thấy lành lạnh thế nhỉ?

Trương Mạc đi sau Diệp Thiên đột nhiên rùng mình một cái. Sau lưng hắn như có một luồng khí lạnh rờn rợn sau gáy. Vội quay đầu lại xem, nhưng cái gì cũng không thấy.

Giờ đang lúc đầu tháng chín nắng hanh cuối thu, nhiệt độ ban đêm cũng 24,25 độ trở lên. Một cơn gió lạnh vô duyên vô cớ, khiến Trương Mạc vội vàng đảo bước, nhanh chóng bước tới trước Diệp Thiên.

- Tiểu Diệp, từ từ đã, hôm nào rảnh đến nhà tôi làm bữa cơm!

- Diệp Thiên huynh đệ, khi nào cần giúp đỡ cậu cứ nói…

- Đúng thế, Tiểu Diệp, đừng khách sáo, hàng xóm láng giềng cả mà. Lúc nào cần đại thúc giúp cháu cứ nói…

Cả sân những người được cho đồ đều đứng ở trước cổng khu nhà Tứ Hợp Viện tiễn Diệp Thiên. Còn trong lòng họ thực sự nghĩ Diệp Thiên thế nào cũng không ai biết, đoán là những lời lẽ chẳng tốt đẹp gì.

- Cảm ơn các chú các cô, mấy hôm nữa nhất định quay lại quấy rầy…

Diệp Thiên khách khí bảo, rồi quay người rời khỏi khu nhà tứ hợp viện mà trên giấy tờ pháp lí đã là của mình.

- Chỉ mong lá gan của các vị đừng nhỏ quá…

Vừa quay người đi, nụ cười tươi rói trên mặt Diệp Thiên đã biến thành cái cười khẩy.

Ban đầu Diệp Thiên đối với việc có nên dỡ bỏ cánh cổng rủ hoa hay không trong lòng hơi chút do dự. Nhưng sự tham lam của những con người đó đã thúc cậu hạ quyết tâm, biến vùng đất phong thủy âm dương giao hòa tốt đẹp này thành trận địa cửu âm tuyệt sát.

Tục ngữ nói "Độc dương bất sinh, độc âm bất trường", chính là nói âm dương phải hòa hợp mới khiến cho vạn vật sinh tồn. Sân tứ hợp này của lão Vương, hồi đầu xây dựng cũng là do có cao nhân chỉ điểm. Bức tường sau cánh cổng đầy hoa chính là cửa ải trọng yếu ngăn chặn "Quỷ Môn" đông bắc.

Bây giờ Diệp Thiên phá bỏ bức tường đó, chính là để khai thông cửa quỷ.

Cái gọi là "Quỷ Môn", thực ra chính là nơi để ngăn chặn sát khí của phương vị đông bắc. Giờ "Quỷ Môn" phá rồi, âm dương trong khu nhà tứ hợp viện này sẽ bị mất cân đối. Trương Mạc lúc trước cảm thấy sau gáy rợn luồng khí lạnh chính là do âm khí xộc vào gây ra.

Hơn trăm chậu hoa được vận chuyển sắp xếp lộn xộn cũng chính là một trận pháp cao minh. Làm cho dương khí hai bên phía trước sân đều bị giữ lại, để âm khí chỗ "Quỷ Môn" có thể thần tốc ập vào.

Cái sân này vốn ở vị trí giao hòa âm dương của cả khu nhà. Âm khí lớn mạnh sẽ trong thời gian ngắn nhất quét sạch cả sân. Diệp Thiên không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Cha bố nó chứ, anh nói xem tên họ Diệp này có phải đầu óc không bình thường. Đem đồ đạc đi cho người ta, đã vậy lại còn vác cả tiền đem cho nữa.

Cái sân ồn ào suốt nửa đêm im ắng trở lại. Nhưng vừa trải qua những chuyện này, mọi người chẳng mấy ai có thể ngủ được. Các nhà đều đang thảo luận về chuyện hồi nãy xảy ra.

Trương Mạc từ sau khi ở hậu viện trở về, nãy giờ đều thấy nao nao trong người. Nghe vợ nói liền khó chịu bảo:

- Cô lo nhiều chuyện như vậy làm gì. Tôi thấy tên tiểu tử đó đúng là ông nhị thế tổ. Chưa được nếm mùi khổ nên chưa biết. Sau này mà không thuận theo nó thì biết tay…

- Uhm, tôi cũng thấy thế. Nhưng cái nhà trọ đó rất dễ kiếm tiền, sao chúng ta lại không nghĩ tới chứ?

Làm ăn buôn bán suốt mười năm nay, vợ Trương Mạc thực cũng sáng mắt lên khi thấy ý tưởng kinh doanh nhà trọ của Diệp Thiên.

- Nghĩ được cũng làm gì có tiền. Khu nhà này mua lại ít nhất cũng phải bảy tám mươi vạn, lại thêm tu sửa, không có một trăm năm sáu mươi vạn làm sao làm nổi, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ? Đàn bà các cô đúng là đứng nói chuyện không biết đau lưng!

Trong người Trương Mạc đang buồn bực, sau khi mắng vợ một câu xong, bảo:

- Đừng để ý chuyện của người khác nữa, đi ngủ đi, mai còn phải đi thu tiền nhà nữa…

- A, ma, có ma!

Đúng lúc Trương Mạc tắt hết đèn trong phòng, trong sân đột nhiên vọng lại một tiếng kêu thất thanh, khiến cho những người nghe thấy đều hốt hoảng sợ hãi.

- Có chuyện gì thế?! Một tay bật đèn phía đầu giường, Trương Mạc chưa kịp mặc áo, đưa tay với vội cái côn trên đỉnh đầu xông vội ra ngoài.

- Chị Nghiêm, chuyện gì vậy? Ma ở đâu?

Đèn các nhà trong sân đều sáng lên, mọi người tới tấp chạy ra, Trương Mạc chạy đến đầu tiên phát hiện ra trong sân có một người đầy âm khí đang đứng.

Thấy đèn tứ phía đều sáng, chị Nghiêm đang ngây người cũng bình tĩnh lại, chỉ tay ra phía hậu viện, giọng run run bảo:

- Ma, có ma, một đám ma nữ mặc quần áo thời cổ đứng đó!

- Chị nói cái gì thế? Nhà chúng ta làm gì có ma?

Trương Mạc lấy làm buồn cười cho lời của chị Nghiêm. Chị ta bình thường đanh đá chua ngoa là thế, chẳng ngờ gan lại bé vậy. Sống ở đây mười mấy năm rồi, làm gì có ma quỷ nào quấy nhiễu?

- Chị Nghiêm, chị bảo ma ra đây cho tôi xem nào? Kia, kia….là cái gì?

Trương Mạc vừa nói, vừa bước lên phía trước, đến chỗ cổng sau hậu viện, thò đầu vào trong nhìn, bỗng dưng cả người cứng đơ lại, tóc gáy dựng ngược hết lên.

Nhờ ánh đèn giữa sân hắt lại, Trương Mạc tận mắt thấy rõ, ba người phụ nữ mặc trang phục thời cổ đang từ phía sau hậu viện đi sang phía trước.

Người đi sau cùng còn quay đầu lại nhìn Trương Mạc, gương mặt trắng toát và đôi môi thẫm máu đột nhiên khiến Trương Mạc lùi lại phía sau, hốt hoảng ngã bịch xuống đất.

- Me, mẹ nó… có ma thật?

Mọi người xung quanh xúm lại, Trương Mạc đến nói cũng lắp bắp. Một mùi hôi từ dưới đất bốc lên, té ra Trương Mạc sợ tới mức tè cả ra quần.

- Tên tiểu tử ngươi cũng chỉ được cái ngang ngược thôi. Làm gì có ma quỷ trên đời này chứ?

Trông thấy điệu bộ của Trương Mạc, lão Ngô tay cầm đèn pin soi vào chỗ hậu viện. Trong sáu mươi năm cuộc đời của mình, ông đã từng tham gia trận chiến tự vệ phản kích biên giới Trung Ấn nổi tiếng, người chết thấy quá nhiều rồi, vì thế căn bản không sợ mấy thứ này.

- Chỗ nào có quỷ chứ? Chị Nghiêm, chị và Trương Mạc hoa mắt cả rồi.

Lão Ngô thậm chí còn đi vào hẳn trong hậu viện, bật tất cả đèn điện trong sân lên. Nhưng ngoài tiếng gió từ chỗ phía sau cánh cổng hoa bị dỡ bỏ truyền lại, cả hậu viện vẫn không khác bình thường.

- Không…không nhìn nhầm đâu, có ma, thật là có ma mà…

Giọng của Trương Mạc đã bật thành tiếng nức nở. Anh ta rõ ràng đã nhìn thấy cô cung nữ đi bộ sau cùng. Cô ta còn nhếch miệng cười với hắn, gương mặt tái nhợt cùng đôi môi thẫm máu, cả đời này hắn cũng không bao giờ quên.

Lời Trương Mạc chưa dứt, chị Nghiêm cũng vội chen thêm vào:

- Đúng thế, có ma thật mà, là năm ma nữ, trên người đều mặc quần áo thời cổ, trên đều còn đội mũ, à không, không phải là mũ, mà là đồ trang sức.

- Không đúng, tôi thấy có ba ma nữ. Mẹ ơi, mặt nó trắng toát…

Lúc này người vây quanh đã nhiều, trong người cũng cảm thấy bớt sợ hãi, Trương Mạc nói chuyện lưu loát dần.

Nghe hai người nói xong, mọi người xung quanh đều thấy gai gai người, da gà nổi lên hàng loạt. Nếu như một người nói có ma thì không sao, đằng này những hai người cùng khẳng định là thấy, hơn nữa lại còn tả rõ hình dạng, mọi người không thể không tin.

Nhất là khi Trương Mạc và chị Nghiêm ngày thường đều không phải thuộc dạng hiền lành, một người đã từng sạn mặt trong tù, một người thì đanh đá có biết nhường nhịn ai bao giờ. Với tính cách của hai người này, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì sẽ không bao giờ bị dọa tới mức độ như vậy.

- Chuyện này đúng là có chút tà khí. Sao tôi lại cảm thấy phía sau hậu viện cứ có luồng khí lạnh nhỉ. Chắc là do thay đổi thời tiết?

Lão Ngô sau khi dạo quanh một vòng sau hậu viện cũng thấy hơi rờn rợn. Trời nóng nực thế này sao lại cảm thấy lành lạnh nhỉ?

- Chú Ngô, lão Vương không phải là vì bị mà quấy nhiễu mà dọn đi đấy chứ?

- Đúng thế rồi. Ngôi nhà đẹp như vậy mà bán đi, hẳn bên trong có gì không lành rồi…

- Lúc nào phải mời cao nhân đến xem mới được, lập đàn cúng bái chắc là xong…

Nghe lão Ngô nói thế, mọi người trong sân nhao nhao bàn luận. Trông thấy điệu bộ sợ hãi tới mức hồn bay phách tán của Trương Mạc và chị Nghiêm, bọn họ đều tin rằng hai người này thật là đã gặp ma.

- Bố, vậy bố xem giờ phải làm gì? Trương Mạc không nói dối đâu…

Đừng tưởng lão Ngô bộ dạng hùng hổ, nhưng thực chất gan cũng thường thôi. Nghe thấy mọi người nói thế, hai chân cũng bắt đầu lẩy bẩy đứng không vững rồi.

Cần biết, nơi này nguồn gốc xa xưa chính là Hoàng Thành, bọn thái giám cung nữ hai triều Minh Thanh chết ở đây rất nhiều, con số mười vạn tám vạn cũng có, khó bảo không có những oan hồn du đãng ở đây.

- Cái gì mà làm thế nào? Chỗ càn khôn sáng rõ này làm gì có ma. Chỉ do các người nhát gan thôi, ra chiến trường rồi xem có còn sợ chết nữa không?

Lão Ngô bực tức cốc vào đầu con trai một cái, nói:

- Mão Tử, cha con ở đây đã hơn ba chục năm rồi cũng chưa từng thấy con ma nào. Được rồi, các anh kê giúp tôi cái giường qua đây, tối nay tôi sẽ ngủ ở hậu viện này!

Lão Ngô là người nóng nảy, trước đã từng ra chiến trường giết giặc, nên khi thấy mọi người đều tin rằng sân sau có ma, không khỏi chướng mắt, ông muốn dùng bản lĩnh chứng minh rằng trên đời này không có ma mãnh gì hết.

Ngô lão nhị sợ lão Ngô xảy ra chuyện gì, liền bảo:

- Bố, con thấy không cần thiết phải làm thế, để mai mời đạo sĩ đến làm phép đuổi tà đi là được rồi.

- Mời đạo sĩ cái khỉ gì, có ma thì lão Ngô ta đây sẽ bắt!

Lão Ngô tức giận mắng cho con trai một trận, bắt cậu ta phải khiêng một cái giường tới, rồi quay sang bảo với mọi người:

- Được rồi, giải tán thôi, về ngủ cả đi…

Thấy lão Ngô kê giường ngủ ở hậu viện như thế, mọi người trong lòng cũng thấy đỡ sợ. Nếu có ma thật, có quấy nhiễu thì cũng tìm lão Ngô quấy nhiễu trước tiên, cứ an tâm về ngủ một giác đã, mọi chuyện để sau nói tiếp.

Nhưng những người quay trở về phòng ngủ này cũng không được yên giấc. Cả đêm đều nghe có tiếng khóc ỉ ôi từ phía hậu viện vọng lại. Cho tới khi trời sáng, mấy nhà liền vẫn chưa thể chợp mắt.

- Chú Ngô, chú… Chú làm sao thế này? Sao sắc mặc chú nhợt nhạt vậy? Phải rồi, đêm qua cứ có tiếng khóc tỉ tê suốt, chú có nghe thấy không?

Sáng hôm sau, mấy nhà không ngủ được vội vàng bò dậy, ra xem lão Ngô từ hậu viện về. Trông thấy lão xuất hiện, mọi người không khỏi kinh hãi.

Tối qua lúc mới vào lão Ngô còn mặt mày hồng hào là thế. Vậy mà bây giờ so ra còn không bằng sắc mặc Trương Mạc tối qua. Điều này khiến cho mọi người ai nấy tim đập như trống dồn.

- Làm gì có tiếng khóc nào? Chỉ thấy hơi lạnh chút thôi, ta lên đây lấy chăn…

Lúc lão Vương nói chuyện tay xoa xoa trên mặt. Ông ta thật sự không nghe thấy tiếng gì cả, ngủ liền một mạch tới khi trời sáng thì tỉnh dậy.

Mấy người đang nói chuyện trong sân thì trong phòng Trương Mạc vọng ra tiếng nói của vợ hắn:

- Chú Ngô ơi, nhanh đến giúp cháu với, Trương Mạc, Trương Mạc không ngừng sốt…

Lão Ngô vừa áp tay vào trán Trương Mạc, đúng là nhiệt độ cao hơn bình thường

- Cậu ta sốt rồi. Nhanh lên, mau đưa cậu ta vào bệnh viện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Vừa mới sáng sớm, cả khu nhà tứ hợp viện vì chuyện này mà nháo nhác như cảnh gà bay chó chạy. Mấy hộ gia đình này đều không có ý định ngủ bù, trong lúc đánh răng rửa mặt buổi sáng, không khỏi bất giác liếc mắt nhìn về phía hậu viện.

Chuyện bất ngờ vẫn còn nằm ở phía sau. Sau khi cùng vợ Trương Mạc đưa hắn ta vào viện, lão Ngô còn chưa kịp rời thì cũng phát sốt, lại phải ở trong bệnh viện đeo chai nước lên người.

Thế là từ lúc ấy, những người sống trong khu tứ hợp viện ai nấy cũng đều phát hoảng. Chuyện gì cũng có, người thì bảo tối qua nhìn thấy bóng một thị nữ lởn vởn trong phòng lão Vương, người thì bảo thấy một oan hồn từ trong hoàng cung chạy ra.

Còn có người nói đồ đạc bọn họ dọn hôm qua đều là của các oan hồn ngày trước khi còn sống dùng. Bậy giờ không thấy, bọn họ liền đi đòi chúng ta, bắt chúng ta đem đồ trả lại cho họ.

Lại có người nói đây chính là quỷ môn quan. Lão Vương là Chung Quỳ chuyển sang kiếp khác mới có thể trấn giữ được. Bây giờ ông ấy đi rồi, đám ma mãnh đó lại chạy ra dọa người.

Tục ngữ nói "chuyện tốt khó ra cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm". Chuyện sân tứ hợp viện này có ma, công sức của mấy giờ này liền truyền khắp cả Hoàng Thành, ngay cả những người đến ăn sáng ở đầu ngõ cũng xì xào bàn tán.

Buổi sáng Diệp Đông Lan đi công viên về, sau khi mua điểm tâm về sân, vội giữ chặt Diệp Thiên đang chuẩn bị đi ra ngoài, bảo:

- Diệp Thiên, hôm qua cháu có làm gì không?

- Hôm qua? Có làm gì đâu? Không phải là đã đi đến sân tứ hợp viện sao?

Diệp Thiên mơ hồ nói.

- Thật không làm gì?

Diệp Đông Lan chăm chú nhìn Diệp Thiên, bà biết Diệp Thiên hiểu về những kiến thức phong thủy. Lúc ở bên ngoài nghe được tin đồn ma quỷ, ngay lập tức nghĩ tới Diệp Thiên.

- Thật không làm gì ạ, chỉ là dọn ít đồ đạc ở sân sau đi thôi. Cô, sao cô lại hỏi vậy ạ?

Diệp Thiên cười thầm trong lòng, trên mặt không chút thanh sắc, trận pháp cậu bày ra, tự biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Hôm qua sân tứ hợp viện đó có ma, thế là ba người đều vào viện rồi. Tiểu Thiên, thật là cháu không làm chuyện này?

Trực giác của bà mách bảo, chuyện này nhất định có liên quan tới Diệp Thiên.

Ngoài lão Ngô và Trương Mạc ra, chị Nghiêm đanh đá chua ngoa cũng phải đi viện. Tin đồn ngày càng nghiêm trọng.

Diệp Thiên mặt mày mếu máo bảo:

- Bác à, cả ngày hôm qua cháu ở nhà thì có thể làm ra trò ma quỷ gì chứ? Hơn nữa cháu làm sao có thể nửa đêm giả ma quỷ đi dọa người chứ?

- Nói có lí đấy, nhưng Diệp Thiên à, nếu chỗ đó thực sự có ma thì chẳng phải chúng ta đã mua phải khu nhà ma sao?

Diệp Đông Lan đột nhiên nghĩ tới điều này, không khỏi mặt mày thất sắc.

- Bác à, đợi những người này dọn đi rồi, cháu đi mời đạo sĩ Bạch Vân Quan làm lễ cúng bái là được rồi.

Diệp Thiên nghe thế mỉm cười. Cậu có thể đoán được, giờ này trong khu nhà tứ hợp viện ắt hẳn đã có người đi mời đạo sĩ rồi.

Có điều nơi đó là chỗ huyệt đạo âm dương do thiên nhiên hình thành. Hòa thượng đạo sĩ thông thường khó mà có cách phá giải.

Còn về những bình hoa đó, Diệp Thiên càng không lo, đó là trận pháp đặc hiệu, ngoài Ma Y Nhất Mạch ra, người khác khó mà nhận ra được.

Diệp Đông Lan cũng không có cách, đành bảo:

- Ma quỷ không phải cháu làm, sau này đến thăm người ta một tí, tránh bị người khác bàn tán ra vào…

Những lời này của Diệp Đông Lan cũng không phải là thừa. Quả thực là có người nghi ngờ Diệp Thiên thật, nói cậu làm ra chuyện này, chỉ có điều chưa được rầm rộ lắm mà thôi. Vì hôm qua Diệp Thiên đã để lại cho mọi người ấn tượng rất tốt.

- Í, bác à, cháu phải đi đây!

Diệp Thiên gật đầu, nhận lấy sữa đậu nành và bánh bao, vừa ăn vừa đi đến khu nhà tứ hợp viện.

- Trận pháp cửu âm tuyệt sát này, uy lực quả không nhỏ!

Vừa đặt chân vào nhà tứ hợp viện, Diệp Thiên đã cảm thấy sát khí nặng nề. Tất nhiên, đây cũng là do Diệp Thiên có khả năng nhạy cảm mạnh mẽ đối với nguyên khí của đất trời. Người thường bước vào sẽ không có cảm giác như vậy.

- Tiểu Diệp, cậu đến rồi à?

Mọi người trong khu nhà trông thấy Diệp Thiên đến, nét mặt đột nhiên trở nên ái ngại. Hôm qua vừa mới mua nhà, hôm nay đã gặp phải ma quỷ, cho dù là ai nhìn thấy Diệp Thiên, cũng đều cảm thấy người này rất đen đủi.

- Chị Lý à, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phải rồi, cả cảnh sát đến để làm gì?

Diệp Thiên phát hiện ngoài những hộ gia đình sống trong khu tứ hợp viện ra, còn có vị chủ nhiệm Mã cùng một người mặc cảnh phục từ sân sau đi ra.

- Đừng nói nữa, hôm qua đúng là gặp ma rồi!

Chị Lý gần như không muốn nói chuyện này, chỉ vào Diệp Thiên rồi quay sang nói với chủ nhiệm Mã:

- Chủ nhiệm Mã, ông không phải là chủ nhà sao? Cậu ấy chính là…

- Này, cậu thanh niên, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi?

Lúc Mã Bình trông thấy Diệp Thiên, không khỏi sững lại. Thực sự ấn tượng đối với cậu sinh viên năm đó cực kì rõ nét, có điều bây giờ màu tóc của Diệp Thiên chuyển màu nhanh quá, khiến Mã Bình không dám nhận là quen biết.

- Chủ nhiệm Mã, cô tôi là Diệp Đông Lan, hai năm trước chúng ta đã gặp nhau một lần…

Diệp Thiên biết không thể giấu giếm được gì, bèn thẳng thắn giới thiệu.

- Cậu… cậu là Diệp Thiên? Tóc cậu sao lại biến thành thế này?

Nghe Diệp Thiên nhắc tới Diệp Đông Lan, Mã Bình nhớ lại ngay lập tức. Lúc còn ở trên khu tứ hợp viện, ông đã không ít lần giao lưu cùng đám người Diệp Đông Bình. Nhưng lúc đó Diệp Thiên đã về Mao Sơn nên trước giờ chưa từng gặp mặt.

So với hai năm trước, sự thay đổi lớn nhất của Diệp Thiên chính là màu tóc đen của cậu. Vì vậy tuy cảm thấy cậu thanh niên trước mặt có gì đó quen biết nhưng chủ nhiệm Mã cũng không dám tùy tiện nhận.

- Chủ nhiệm Mã, em là Diệp Thiên, tóc này… là do bậc trưởng bối trong nhà tạ thế, đau xót quá mà thành…

Diệp Thiên thừa biết chủ nhiệm Mã trước đây là do một tay bác mình cất nhắc, quan hệ rất gần gũi với nhà họ Diệp, cho nên cũng không giấu giếm gì. Nói ra chứng bệnh bạc tóc của mình, đặt trong mắt người chuyên ngành, cũng chỉ là một cách giải thích mà thôi.

Chỉ là Diệp Thiên vừa nói ra những lời này, vị cảnh sát đứng bên cạnh chủ nhiệm Mã ánh mắt lộ đầy vẻ cảm phục. Có thể vì người thân tạ thế mà bạc tóc, người thanh niên này quả thật tâm tính không tồi.

Sau khi biết thân thế của Diệp Thiên, chủ nhiệm Mã chỉ vị cảnh sát đó bảo:

- Diệp Thiên, lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một lát. Vị này là cảnh sát Ngô Cát, là sở trưởng sở cảnh sát khu vực của chúng ta. Anh ấy có chút chuyện muốn hỏi cậu một lát…

Tuổi tác của sở trưởng Ngô không lớn, xem chừng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Anh ta là đội cảnh sát hình sự phái xuống. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng án lớn án nhỏ qua tay cậu đều không thiếu, uy thế không bày mà lộ.

- Cảnh sát Ngô, có chuyện gì vậy?

Bộ dạng của Diệp Thiên hơi chút kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ gấp gáp.

Biểu hiện của Diệp Thiên trong mắt mọi người đôi chút hoang mang, nhưng trong mắt của sở trưởng Ngô thì là vô cùng bình thường.

Cảnh sát chính là đại diện cho cơ quan chấp pháp nhà nước, mà người dân lại tương đối thiếu kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát, nên những chuyện như thế này cảm thấy sợ sệt, giống như lúc đi học bị thầy cô gọi lên bảng thấy căng thẳng. Nhưng tất cả những cảm giác đó không có nghĩa là bạn đã làm sai điều gì.

Ngô Cát đã từng được đào tạo qua lớp tâm lí tội phạm. sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên trong lòng đã loại bỏ cậu thanh niên đứng trước mặt mình ra khỏi đối tượng hiềm nghi.

- Diệp Thiên, cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề thôi…

Lúc này mặt trời đã lên, trời hơi nóng nực. Sở trưởng Ngô nhìn xung quanh, chỉ vào cái bàn đá dưới gốc cây cổ thụ ở phía tiền viện bảo:

- Đi nào, chúng ta ra đó ngồi nói chuyện…

Sau khi ngồi xuống mấy cái ghế đá kê xung quanh cái bàn, sở trưởng Ngô mở quyển sổ ghi chép trong tay, hỏi;

- Diệp Thiên, có phải cậu đã mua khu nhà tứ hợp viện này?

Diệp Thiên gật đầu, cười bảo:

- Đúng thế, tôi đã mua lại rồi. Hôm qua đã làm thủ tục sang tên…

- Vậy tối hôm qua có phải cậu đã đến sân tứ hợp viện này?

Sở trưởng Ngô tiếp tục truy vấn, mắt chăm chú nhìn Diệp Thiên.

- Có đến. Tôi gọi người của công ty chuyển nhà đến đem một số đồ đạc phía sau hậu viện dọn đi…

Sau khi Diệp Thiên điềm nhiên đấu mắt với sở trưởng Ngô một hồi, bèn liếc nhìn xung quanh, nhỏ tiếng bảo:

- Chỗ này tiền trung hậu viện vốn thông với nhau, nhưng lối vào phía trước đều bị chắn cả rồi. Tôi muốn mở cửa sau hậu viện làm thành một cái nhà trọ…. Chuyện này cũng phạm pháp sao?

- Không phạm pháp, nếu muốn sửa thành nhà trọ, cậu tìm cơ quan có thẩm quyền làm thủ tục đăng kí là được rồi, chúng tôi không quản chuyện này.

Với tư cách là sở trưởng sở cảnh sát khu vực, anh ta cũng đã từng nhiều lần khuyên giải những người này chuyển nhà nhưng đều không có kết quả. Giờ nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô quả có hơi chút ngượng ngập.

- Vậy thì tốt…

Diệp Thiên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

- À, tôi muốn hỏi điều này?

Bị Diệp Thiên công kích, sở trưởng Ngô hơi chút thất thần, nghĩ một lát, bảo:

- Phải rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu, Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi tứ hợp viện có quay lại lần nào nữa không?

Vừa sáng sớm nay, sở cảnh sát đã nhận được đơn báo án của một hộ trong khu nhà này, rơi đúng ca trực của sở trưởng Ngô. Qua phân tích hiện trường, anh ta nhận định vụ việc này là do có người giả ma đóng quỷ dọa dẫm.

Cứ theo lối suy đoán này, Diệp Thiên là chủ nhà mới, đương nhiên sẽ là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho dù Diệp Thiên không tới, sở trưởng Ngô cũng sẽ đi tìm cậu.

Có điều sau khi gặp Diệp Thiên, trong lòng sở trưởng Ngô, mối hiềm nghi Diệp Thiên đã giảm xuống bội phần. Một cậu bé mới 20 tuổi, khó mà có được thủ đoạn như thế?

- Không có ạ. Hôm qua tôi rời khỏi chỗ này liền về nhà ngủ…

Diệp Thiên làm bộ không biết gì, trả lời xong một câu, mặt mũi bỗng nhiên căng thẳng trở lại.

- Sở… Sở trưởng Ngô, ông có ý gì vậy? Tối qua tôi không hề đến đây, chuyện ma quỷ gì đó không hề liên quan đến tôi!

- Cậu cũng biết chuyện ma quỷ sao?

Sở trưởng Ngô hơi chút sơ xuất, nhưng đã kịp bình thường trở lại. Chuyện này đã truyền khắp bốn khu nhà tứ hợp viện, Diệp Thiên không biết mới lạ.

- Tôi vừa ngủ dậy thì bác tôi đã bảo. Bà ấy bảo tôi đến xem thế nào, sở trưởng Ngô, thật… thật là có ma quỷ sao?

Diệp Thiên lắp ba lắp bắp hỏi.

Sở trưởng Ngô khoát tay bảo:

- Không có chuyện gì cả, đừng có tin mấy lời nhảm nhí. Diệp Thiên, hết chuyện rồi, cậu về đi…

Dù biết là có kẻ bày trò, nhưng vừa rồi qua điều tra hiện trường, sở trưởng Ngô vẫn chưa thu được manh mối gì đáng giá.

Nhưng những gì sở trưởng Ngô phải làm trước mắt, chính là làm thế nào để gạt bỏ tâm trạng sợ hãi của mọi người đối với chuyện ma quỷ này. Đã loại trừ được sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên, vì vậy anh ta không muốn tốn thêm thời gian với Diệp Thiên nữa.

- Tôi…tôi có thể vào xem bên trong không?

Diệp Thiên cẩn thận hỏi.

Sở trưởng Ngô nghe vậy cười:

- Đương nhiên có thể rồi, đây là nhà của cậu mà. Diệp Thiên, đừng áp lực quá, chuyện này chắc chắn là có người giả ma giả quỷ, cậu xem làm gì tốt được thì làm…

- Để tôi xem, tại sao vào trong lại có cảm giác âm khí nặng nề đến vậy?

Diệp Thiên gật đầu, nhấc chân bước vào hậu viện, nhưng chưa đầy năm giây đã vội vàng chui ra, mặt mũi thất sắc, đến cả những câu tục tĩu cũng văng ra.

- Được rồi, đừng nói nữa, làm gì có âm khí gì. Nhanh về nhà đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt giữ bọn gây tội…

Nghe Diệp Thiên nói thế, sở trưởng Ngô sa sầm nét mặt. Nhưng kì thực ông hoàn toàn đồng ý với lời nói của Diệp Thiên, vì lúc ông bước vào hậu viện cũng có cảm giác toàn thân lạnh toát, da gà nổi lên khắp người.

- Được rồi. sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã, vậy tôi về đây. Các ngài có chuyện gì cứ đến nhà tìm tôi…

Diệp Thiên gật đầu cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hậu viện, lẩm bẩm:

- Quả đúng là tà môn, mới ban ngày thôi mà đã cảm thấy lạnh như vậy rồi.

Diệp Thiên tuy nói thầm, nhưng vẫn đủ lọt tai sở trưởng Ngô, chủ nhiệm Mã và mấy chủ hộ đứng quanh đấy. Sắc mặt bọn họ không khỏi khó coi trở lại.

Sở trưởng Ngô vì không có cách gì giải đáp vấn đề của Diệp Thiên, còn mấy chủ hộ quanh đấy thì khẳng định là có ma quỷ thật, cảnh sát đến cũng vô dụng?

- Sở trưởng Ngô, chuyện này, ngài nhất định phải nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu khôn... chúng tôi không dám ở đây nữa…

Chẳng đợi Diệp Thiên rời đi, mấy hộ gia đình đã vây quanh sở trưởng Ngô. "Có khó khăn tìm cảnh sát" Câu nói đó được thể hiện rõ nét trong thời khắc này.

- Vốn dĩ chỗ này cũng không phải là của các anh…

Sở trưởng Ngô trách thầm trong đầu, sau mở miệng bảo:

- Mọi người đừng sợ, trên đời này làm gì có ma. Tối nay tôi sẽ ở đây, để xem xem rốt cuộc kẻ nào đang bày ra cái tro ma mãnh này.

- Ngài ở đây? Ngọc Hoàng Đại Đế có ở đây cũng vô ích!

Diệp Thiên vừa bước ra khỏi cổng hậu viện nghe thấy thế, trên mặt không kìm nổi nét tươi cười.

Tuy phong thủy trong Cố Cung cực đẹp nhưng cũng có một vài nơi sát khí tụ lại, chẳng qua là do được cao nhân hãm lại ở một số điểm chốt. Ví như lãnh cung Trường Xuân chuyên giam giữ các phi tử chính là nơi tụ đầy sát khí.

"Quỷ Môn" Diệp Thiên mở ra này là đường dẫn cho sát khí bốn năm trăm năm tích tụ lại được thoát ra. Nếu chỉ là một thầy phong thủy bậc thường, ắt hẳn sẽ bị dọa đến mất mật.

Cho dù với thủ pháp của Diệp Thiên, muốn tiêu trừ sát khí hoàn toàn cũng phải mất thời gian một đến hai tháng chứ cảnh sát thì sá gì… ngay đến Lão Đạo Sĩ sống lại cũng chưa chắc có cách hóa giải trong phút chốc.

Còn về cái gọi là ma quỷ, thực chất chính là do những sát khí này tạo thành.

Người trần lúc nói đến ma quỷ thường có câu : "Tin thì có, không tin thì không có." Câu nói này ý nói ma quỷ là do chính con người tưởng tượng mà ra.

Ở chỗ sát khí tập trung, sát khí có thể làm rối loạn trí óc của con người. Những người cho rằng có ma quỷ tự nhiên sẽ sinh ra ảo giác, từ đó mà thấy ma.

Như chị Nghiêm tối qua chính là như vậy, trong đầu chị ta tưởng tượng ra hình ảnh cung nữ là do ảo giác tạo thành.

Còn Trương Mạc theo sau, cũng bị ảnh hưởng bởi lời chị Nghiêm, lúc đó trong đầu cũng đang nghĩ đến chuyện của cung nữ. Vì vậy sau khi bị sát khí xâm nhập, cũng sinh ra ảo giác giống như chị Nghiêm.

Còn lão Ngô thần kinh khá vững, trước giờ không hề tin chuyện ma quỷ. Vì vậy những sát khí này sẽ không khiến cho ông ta có ảo giác ma quỷ. Cho nên cùng một thứ, ông ta và Trương Mạc nhìn thấy khác nhau.

Có một số bạn đọc xem đến đây sẽ không hiểu, những người nói là mê tín ma quỷ sẽ bị ám hại, nhưng lão Ngô đã từng xông pha trận mạc chém giết người, ông ta hoàn toàn không tin những điều này, tại sao cũng phải nhập viện?

Đây chính là nói đặc điểm thứ hai của âm khí. Ngoài việc gây ra ảo giác cho những người yếu bóng vía, âm khí còn xâm hại đến cơ thể con người.

Âm khí lạnh lẽo sau khi thâm nhập vào cơ thể, sẽ làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối, khiến cơ thể nhiễm lạnh, sau đó sẽ cảm lạnh phát sốt, là lí do như vậy.

Lão Ngô không sợ ma quỷ, một mình chạy đến hậu viện ngủ, đến chăn cũng không mang theo, lượng âm khí ồ ạt xâm nhập vào trong người ông ta. Đừng nói lão Ngô đã năm sáu chục tuổi rồi, dù là thanh niên hai mấy tuổi cũng không chịu nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK