Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm chín mươi lăm này, còn chưa có cái gọi là tạm giữ xe khi lái xe uống rượu, thậm chí cả chế độ phân tích lượng cồn trong máu cũng chưa bắt đầu thực hiện, chỉ cần không gây ra sự cố giao thông, bị cảnh sát giao thông tóm, nhiều nhất là quở mắng một trận, phạt ít tiền mà thôi, cho nên cũng không ai để ý, thành Bắc Kinh rất nhiều lái xe uống rượu say.

Sau khi uống rượu xong, Vệ Hồng Quân say khướt, lái xe về nhà, ai ngờ khi đi qua một cái ngã tư đường, ông ta coi đèn đỏ thành đèn vàng, trực tiếp đâm thẳng vào chiếc xe buýt.

Cũng phải nói ông chủ Vệ mạng lớn, khi qua đèn đỏ còn đang chạy đến tốc độ tám mươi km, nếu không phải lúc đó ông ta đánh hướng xe đi, chỉ sợ cả xe Audi đã tông vào gầm xe tải.

Nhưng ngay cả như vậy, bên ghế lái phụ, toàn bộ bị chèn ép thành một khối đồng nát, cả xe tựa hồ phân thành hai.

Xảy ra tai nạn xe cộ, Vệ Hồng Quân tỉnh hắn, nhưng cũng sợ choáng váng, hơn nữa xe đã biến dạng, cửa xe lại không thể mở ra, cảnh sát giao thông đến đây cũng không mở được, cuối cùng vẫn phải đợi người của đội phòng cháy cầm cưa điện đến, cắt cửa xe ra.

Nhưng khiến tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên chính là, với những tai nạn thế này, trong tình huống bình thường đều là xe hỏng người vong, ông chủ Vệ lại chỉ là đầu đụng phải kiếng chiếu hậu chầy xước chút da, ngoài ra, toàn thân ngay cả lông tơ cũng chưa rụng một cái.

Vệ Hồng Quân được phen kinh hồn, khi tỉnh táo lại, lập tức nhớ lại lời cảnh cáo của Diệp Thiên.

Nhưng lúc trước quả thực, ông ta hiển nhiên không để trong lòng lời nói của Diệp Thiên, cho nên Vệ Hồng Quân cũng biết xấu hổ, trước tiên sẽ không tìm Diệp Thiên, ước chừng ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, lúc này mới báo con gái đi gọi Diệp Thiên tới nói chuyện.

- Diệp Thiên, cậu thật có thể nhìn ra chú Vệ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?

Không sợ hãi như Vệ Dung Dung, Vu Thanh Nhã tròn mắt, từ nhỏ cô đã biết Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ trên núi học tập phong thuỷ - tướng thuật, hơn nữa cha cô tựa hồ cũng rất tin tưởng, nên bây giờ Vu Thanh Nhã cũng không bài xích.

- Đó là đương nhiên , mình biết nhiều mà, Thanh Nhã, cậu có tin mình có thể tính ra hôm nay cậu mặc quần chip là màu gì không ...

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt xấu xa lại nhìn vào chiếc quần bò co dãn bó sát người Vu Thanh Nhã, hắn trước đây cũng thường xuyên làm chuyện như vậy, cũng không biết đã trêu chọc cho cô gái trước mặt khóc bao nhiêu lần.

Diệp Thiên cũng không biết, vì sao mình thích trêu chọc Vu Thanh Nhã như vậy, nhất là thích nhìn bộ dáng khi cô tức giận, có lẽ chỉ có lúc này, Diệp Thiên mới có thể cảm nhận được sự vuivẻ bên người bạn cùng lứa tuổi này?

- Diệp Thiên, cậu muốn chết phải không hả? Lại trêu chọc mình ...

Vu Thanh Nhã cũng không còn là tiểu nha đầu như năm đó chỉ biết khóc lóc, giận dữ, đôi tay nhỏ bé đưa tới dưới nách Diệp Thiên, khẽ cù, cô cũng biết nhược điểm của Diệp Thiên.

- Đừng... Đừng, tiếp tục nữa mình sẽ … phản công ...

Diệp Thiên thật đúng là sợ cái này, hai tay không của mình đẩy tay của Vu Thanh Nhã ra, ai ngờ lại đặt vào một nơi mềm mềm, nhất thời thần sắc ngưng lại.

- Trời ơi, đồ xấu xa, cậu coi thường người ta ...

Vu Thanh Nhã cũng không ngờ tay của Diệp Thiên lại đặt trúng nơi nhạy cảm của cô, trong phút chốc cả người đều ngây ngẩn, mắt to ngây ngô nhìn lên Diệp Thiên.

- Ơ ... Này, Thanh Nhã, mình ... mình không phải cố ý, thật không phải là...

Mặc dù tâm tính Diệp Thiên chín chắn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở vấn đề nam nữ, hắn là một người không biết tí gì, thậm chí còn không bằng một vài học sinh ở trung học ăn vụng trái cấm, đụng tới chỗ không nên động vào, hắn cũng không biết như thế nào cho phải.

- Khụ khụ!

Nhìn thấy sắc mặt Vu Thanh Nhã tựa hồ không có gì dị thường, Diệp Thiên ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

- Hôm nay trăng sáng, mình mang cậu đi xem một chỗ bên hồ...

- Cậu ... mình liều mạng với cậu ...

Không phải Vu Thanh Nhã không phản ứng, mà là vừa rồi cả người đều choáng váng, phản ứng chậm một chút mà thôi, lúc này nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, tức giận đánh móc sau gáy Diệp Thiên, nắm tay gõ lên đầu Diệp Thiên.

Đối với Diệp Thiên mà nói, đánh vào người thế này không khác gì mát xa, một lúc lâu sau, Diệp Thiên không hề hấn gì, ngược lại là Vu Thanh Nhã mệt thở hồng hộc .

Một tay bắt được tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên hỏi:

- Thanh Nhã, trút giận hết chưa?

- Chưa, cậu ... cậu bắt nạt mình ...

Trong ánh mắt trong veo của Vu Thanh Nhã tựa hồ mang theo chút sương mù.

- Vậy ... vậy để mình đi bắt nạt cô gái khác nhé!

Mặc dù Diệp Thiên không có kinh nghiệm kết giao cùng con gái, nhưng hắn rất hiểu lòng người, hơn xa người bình thường.

- Cậu dám!

Quả nhiên, Diệp Thiên nói chưa dứt, bản mặt ủy khuất của Vu Thanh Nhã liền trừng lên đôi mắt.

- Mình đương nhiên không dám...

Diệp Thiên bỗng nhiên vươn tay ra, nắm lấy vai Vu Thanh Nhã, ôm vào trong lòng, nhẹ nói :

- Thanh Nhã, làm bạn gái của mình nhé?

Có những người, từ khi sinh ra duyên phận đã là trời định rồi, mặc dù Diệp Thiên không thể suy tính nhân duyên và tiền đồ của mình, nhưng hắn tin, cô bé trước mặt này, nhất định sẽ trở thành một người quan trọng nhất trong vận mệnh của mình.

- Cái... Cái gì? Bạn ... Bạn gái?

Cảm nhận được hơi thở nam tính của Diệp Thiên trên người, cái đầu nhỏ của Vu Thanh Nhã nhất thời trống rỗng, cô vốn có chỉ số thông minh vượt qua 120, lúc này tựa hồ cũng trở thành 0. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Tuy rằng Vu Thanh Nhã biết, mình thích Diệp Thiên, cũng có thể mơ hồ cảm giác được, Diệp Thiên cũng thích mình, nhưng cô thật không thể ngờ, Diệp Thiên lại thổ lộ với mình vào lúc này?

- Sao vậy? Không muốn?

Thấy người trong lòng mình thật lâu không nói gì, Diệp Thiên có chút sốt ruột, hắn chín chắn hơn cũng chỉ là thanh niên mười tám tuổi, mình thổ lộ rồi không có được câu trả lời thuyết phục, có thể hiểu là sẽ có tâm trạng gì.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã tựa hồ mới tỉnh lại, ý thức được mình còn đang trong lòng Diệp Thiên, nhịn không được đẩy người Diệp Thiên một cái, nhưng cũng không thể giãy khỏi vòng tay mạnh mẽ của Diệp Thiên.

- Thanh Nhã, có đồng ý hay không em nói đi ...

Giọng điệu Diệp Thiên lúc này giống như là một chàng trai đang rất xúc động, biểu lộ hoàn toàn tâm tình của mình.

- Em ... em đồng ý …

Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng gật gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé Diệp Thiên cũng từng hỏi cô như vậy: Vu Thanh Nhã, bạn có đồng ý làm tân nương của ta hay không? !

Tuy rằng lúc nhỏ rất nhiều chuyện, trong trí nhớ đã có chút mơ hồ, nhưng Vu Thanh Nhã luôn luôn nhớ kỹ những lời này, cũng nhớ rõ câu trả lời của mình: mình đồng ý!

- Ha ha, Thanh Nhã, em đồng ý rồi?

Cho dù Vu Thanh Nhã trả lời nhẹ nhàng như là muỗi kêu, vẫn không thể nào tránh được lỗ tai của Diệp Thiên, mừng rỡ, Diệp Thiên một tay bế Vu Thanh Nhã lên, tiếng cười sảng khoái truyền rất xa.

- Ai da, nhẹ một chút, nhỏ giọng một chút, nơi này chính là trường học nha...

Vu Thanh Nhã bưng kín miệng Diệp Thiên.

Năm chín mươi lăm, chuyện yêu đương ở đại học, tuy rằng tuyệt đối không thể ít hơn so với đời sau, nhưng thông thường đều là lén lút, lúc này điều lệ sinh viên còn chưa cho phép có thể kết hôn, hơn nữa Vu Thanh Nhã là con gái, da mặt đương nhiên mỏng hơn nếu so với Diệp Thiên.

- Sinh viên thời nay, thực... thực là thời thế đổi thay ...

- Ông xã, năm đó, không phải ông cũng theo đuổi tôi ở trường học à? Ông như vậy không gọi là thiếu đạo đức sao?

Cách đó không xa một đôi bạn già mới ăn xong cơm chiều đi tản bộ, nghe được phía trước truyền đến tiếng cười, không khỏi lắc đầu, chưa nói dứt câu, bên hông đã bị người cấu, véo một cái.

- Đúng, đúng, phu nhân nói đúng, đây không phải thời thế đổi thay, mà là thanh xuân tràn trề ...

Nhìn thấy người yêu năm đó đầu đầy tóc đen, hiện tại đã trắng xoá, trong lòng bà lão giáo viên dâng lên một cảm giác dịu ngọt, nghe bên tiếng cười tai thiếu nam thiếu nữ, bọn họ giống như cũng trở về thời còn trẻ.

Vui đùa ầm ĩ một lúc, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã ngồi ở ghế đá bên cạnh đường mòn, đối với hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương mà nói, kích động qua rồi ngược lại lại không có gì để nói.

- Đúng rồi, Diệp Thiên, có chuyện em muốn hỏi anh ...

Vu Thanh Nhã chợt nhớ tới một chuyện,

- Ba em tuần sau đến Bắc Kinh, muốn em đi cùng ông tham gia dạ hội gì đó, đến lúc đó anh đi cùng em chứ!?

Là công chúa trong nhà họ Vu, lại là thanh thuần xinh đẹp như vậy, Vu Hạo Nhiên không ít lần đem theo con gái đi chơi, chẳng qua Vu Thanh Nhã không mấy ưa thích những nơi như vậy, nhất là sau này đã lớn, ở những nơi này cô hay gặp những người đáng ghét.

Trước mắt đã có bạn trai, Vu Thanh Nhã dĩ nhiên là muốn cho Diệp Thiên cùng đi với cô, hơn nữa Vu Thanh Nhã tin tưởng, ba cô nhất định sẽ thừa nhận Diệp Thiên, dù sao giao tình hai nhà cũng không đơn giản.

- Tuần sau? Thầy Vu sẽ tới à?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, mới vừa lừa được con gái người khác, lại phải gặp phụ huynh, là một điều khó xử với cánh đàn ông.

Nghe thấy Diệp Thiên vẫn xưng hô với cha như hơn mười năm trước, Vu Thanh Nhã không khỏi giận dữ nói :

- Còn gọi Thầy Vu sao? Anh không thể gọi tiếng CHÚ à?

"Thầy" tuy rằng cũng rất thân thiết, nhưng đã xác định quan hệ yêu đương với Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã rất muốn nghe Diệp Thiên gọi "Chú".

- Ừ, được, chú Vu, gọi là chú Vu...

Diệp Thiên trước đây gọi thầy năm sáu năm, nhất thời sửa lại thật là có chút không quen.

- Thanh Nhã, lần này ba em tới Bắc Kinh làm cái gì?

Diệp Thiên hỏi lời này là có tật giật mình, tuy rằng biết rõ Vu Hạo Nhiên không phải vì hắn theo đuổi con gái ông mà tới Bắc Kinh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, dù là truyền nhân hay phong thuỷ đại sư, vào thời khắc này tất cả đều vô dụng .

- Còn có thể tới làm gì chứ, chính là nói chuyện làm ăn thôi, chúng ta mang theo miệng đến ăn uống là được, ăn xong là về!

Trước kia Vu Thanh Nhã không thích tham gia loại yến tiệc này, nhưng có thể cùng đi với Diệp Thiên lại không giống với lúc trước, tối thiểu những kẻ chán ghét ruồi bọ sẽ không tới quấy rầy mình .

Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên cuối cùng gật gật đầu, nói:

- Đi, anh đi với em, cũng nhiều năm không gặp chú Vu…

Diệp Thiên không phải loại người hay nhăn nhăn nhó nhó, vừa rồi lo lắng trong lòng nhưng phản ứng rất bình thường, trước kia khi Vu Hạo Nhiên làm thầy chủ nhiệm của mình, mình cũng dám trêu ghẹo con gái ông, hiện tại thì sợ gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK