Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên cũng lười phải giải thích cùng cha, mở miệng nói:

- Ba vạn đồng đó để con trả, mấy ngày hôm trước con kiếm được khoản tiền không nhỏ, trở về sẽ biếu cha một chút.

- Ba không cần tiền của con, tự mình giữ lại, đừng tiêu linh tinh là được ...

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện này, con trai đã lớn như vậy, ngoài việc giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh lần đó bị thất thế, có vẻ như chưa từng bị hớ, cũng không cần phải quan tâm hắn.

Trở lại khu quầy hàng, Diệp Thiên nhìn thoáng qua chung quanh, nói:

- Ba, chúng ta vẫn ai đi đường nấy nhé!

Hiện tại Diệp Thiên cũng tăng vài phần hứng thú đối với nơi này, so sánh với Phan Gia Viên, trong mười món thì có đến 9 món là giả, nơi này đa phần đều là hàng thật, khả năng phát hiện nhạc cụ của thầy tu tương đối lớn.

- Được, nhưng mà con đừng mua thêm hung khí gì nưa đấy!

Diệp Đông Bình lo lắng nhắc con trai một câu, trong tay ông hiện tại chỉ còn lại hơn bốn mươi vạn tiền mặt, không chịu được nếu Diệp Thiên gây sức ép.

- Ba, ba yên tâm đi, có những thứ không phải tùy tiện là có thể đụng vào...

Diệp Thiên cười cười, quay người đi hướng ngược lại với cha.

Một món đồ cổcó phải là nhạc cụ của thầy tu hay không, chỉ dựa vào mắt thường mà nhìn là không thể, hơn nữa những đồ này chủ yếu đều mang một tia sát khí, Diệp Thiên nhất định phải cẩn thận xem xét từng thứ.

Như vậy, tốc độ xem xét vật của Diệp Thiên cũng chậm rất nhiều, hai ba giờ đồng hồ cũng nhìn mười mấy sạp, nhưng vận khí của hắn tựa hồ cũng không còn, đừng nói là nhạc cụ của thầy tu, ngay cả hung khí như lúc truớc thấy cũng không còn một món nào.

Nhưng Diệp Đông Bình lại thích nhiều thứ, cho tới trưa đã mua được bốn năm món, thỉnh thoảng cũng phải kêu con trai tới nhìn cho hắn, hắn cũng sợ lại mua phải hung khí về nhà.

Nhưng ở trong này người bán đồ, chủ yếu đều là giống nhau, là muốn mua thì mua cả, một cái lẻ là không bán, muốn chọn chọn lựa lựa lại càng không có cửa, cho nên bốn năm khoản mua bán này tiến hành xong, hơn bốn mươi vạn của Diệp Đông Bình cũng tiêu gần hết.

Tiền tuy rằng không còn, nhưng giới hạn trong quy củ, người không thể nào rời đi, cho nên lúc này Diệp Đông Bình cũng chỉ đi lang thang, đương nhiên, gặp được vật tốt mà không có tiền mua, cũng thật sự khiến Diệp Đông Bình nghẹn họng.

Ở nói giao dịch này buổi trưa sẽ miễn phí cơm trưa, tầng một khu nhà biệt thự có gian phòng lớn chính là nhà ăn, nếu như người bán cần đi ăn cơm, có thể bảo nhân viên trong sân trông giữ hộ.

Đến trưa, cũng đã có người lục tục đến dùng cơm, khu quầy hàng bên này bất kể là người mua hay người bán, đều ít đi rất nhiều.

- Ba, đi ăn đi, ba cũng không có tiền, còn hăng say như vậy sao?

Lúc ăn cơm Diệp Thiên không thấy cha, ăn no rồi liền đi tìm, nhìn thấy cha đang ngồi xổm trước một cái quầy hàng xem xét cái gì đó.

- Đi đi, tránh qua một bên, quấy nhiễu cái gì?

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn con một cái, nơi này toàn là những người có tiếng trong giới cổ vật ở kinh thành, nếu như bị người ta biết mình không có tiền, truyền ra chẳng phải là một chuyện cười sao?

May mà chủ hàng này đi ăn cơm, người trông giữ chính là một nhân viên, tuy rằng cũng nghe được Diệp Thiên nói, nhưng bản tính nghề nghiệp khiến trên mặt hắn không có bất kỳ khác thường.

- Lão Diệp, xem xét được cái gì tốt chưa?

Diệp Thiên đang cùng cha nói chuyện, bên tai truyền lại tiếng nói của vị Dư tổng, hắn cũng vừa từ nhà ăn đi ra, bên miệng còn ngậm cái tăm.

- Ha ha, không có gì, không có gì, là bộ đồ Tế Tự thôi.

Diệp Đông Bình cười khan một tiếng đứng dậy, đúng như con trai nói vậy, hắn hiện tại cũng chỉ nhìn cho đỡ nghiền thôi.

- Ơ, bộ đồ bằng ngọc này không tệ đâu? Lão Diệp, sao thế? Không có hứng thú à?

Diệp Đông Bình mới vừa đứng lên, Dư Khốc liền ngồi xổm xuống, sờ mó mấy món đồ vừa rồi Diệp Đông Bình đang thưởng thức.

Diệp Đông Bình đã muốn đứng dậy, ông chủ Dư lại đến xem đồ, cũng không tính phạm vào quy củ, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi một câu.

Diệp Đông Bình trong túi đã không có tiền , tuy rằng nhìn được bộ đồ này, nhưng vẫn chỉ có thể phẫn nộ nói:

- Dư Tổng, nếu ông thích ...

- Lão Diệp, hai người là?

Dư Khốc có chút kỳ quái nhìn về phía Diệp Thiên, người thanh niên kia tựa hồ có chút không lịch sự?

Trong lòng Diệp Đông Bình cũng có chút tức giận, mở miệng khiển trách:

- Diệp Thiên, sao không nói gì?

- Ba, thứ này con muốn mua, đợi chủ bán quay về!

Diệp Thiên xua tay đối với cha, đồng thời ngồi xổm xuống, bướng bỉnh móc ra hai khối ngọc trong tay Dư Khốc ra.

- Ôi, lão Diệp, như này không được hay lắm?

Dư Khốc vốn cũng không định mua mấy khối ngọc khí này, chỉ là hắn đã hơn 40 tuổi, bị Diệp Thiên cướp đi đồ vật trong tay, thật mất thể diện!

- Đứa nhỏ này, không hiểu chuyện gì cả, Diệp Thiên, nhanh giải thích cho chú Dư!

Diệp Đông Bình cũng cảm giác con làm hơi quá, vừa rồi mình đứng lên, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng thực tế đã xem như bỏ qua mấy thứ này , Diệp Thiên can thiệp như vậy, khiến cho hắn cũng có chút ngượng ngùng.

Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên cũng biết mình quá mức nóng vội, vội vàng cười nói với Dư Khốc:

- Chú Dư, thực xin lỗi chú, là cháu không đúng, ha ha, cháu rất thích mấy khối ngọc này...

Diệp Thiên không thể không thích những khối ngọc này, bởi vì trên sạp này chỉ có những khối ngọc to bằng ngón cái, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa sinh khí may mắn, nói cách khác, 6 miếng ngọc này đều là nhạc cụ của thầy tu hình thành tự nhiên.

Tuy rằng những khối ngọc này ẩn chứa sinh khí, xa không bằng pháp khí chính mình tạo ra trước kia, nhưng quả thật đã đạt được tiêu chuẩn của pháp khí, quan trọng nhất là, chúng cũng đủ dùng để Diệp Thiên mở ra trận pháp trong tứ hợp viện.

Trên thế gian này, nhạc cụ của thầy tu là cực kỳ hiếm thấy, ngoài hai miếu thờ Phật Đạo có thể có một vài món, dân gian căn bản là tìm không ra, trước mắt xuất hiện 6 món pháp khí, khiến tim Diệp Thiên cũng đập rộn lên, có chút thất thố.

- Mấy khối này hẳn là 6 trong mười hai con giáp đấy? Ai dà, chú là Ngọ, ở đây lại có miếng hình ngựa, Tiểu Diệp, tặng cho chú Dư được không?

Làm kinh doanh đồ cổ, đều là hạng người da dày bụng đen, ông chủ Dư cũng không biết vì cái gì, lại có thể cười ha ha cùng Diệp Thiên – nhỏ hơn so với mình hai ba mươi tuổi.

- Chú Dư, nhưng ... cháu cũng là tuổi Ngọ? Chú xem nể mặt cháu là vãn bối nhé?

Da mặt Diệp Thiên cũng không mỏng hơn Dư Khốc, lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt ông chủ Dư cũng biến mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tiểu Diệp, theo như quy củ...

- Chú Dư, theo như quy củ là cha cháu xem đồ này trước!

Dư Khốc còn chưa nói hết câu, lại bị Diệp Thiên chặn họng, trong lòng nhất thời tức giận, lập tức nói:

- Như vậy đi, đợi chủ quầy về đến đây chúng ta lại bàn!

Kỳ thật chẳng phải tuổi Ngọ hay cái gì đó như vừa nói đều là vô nghĩa, vừa rồi Dư Khốc bị Diệp Thiên nói có chút khó chịu, hơn nữa trong lòng cũng có chút khúc mắc đối với chuyện Diệp Đông Bình vào đây, cố ý muốn làm khó Diệp Thiên.

Nhưng ông chủ Dư không nghĩ tới, Diệp Thiên lại có thể cạnh tranh với mình đến cùng, giờ phút này hắn không thể nhường, người trong giới đồ cổ cũng không để ý cách nói lùi một bước lên trời, nếu hắn lui một bước, sáng mai, tất cả người trong nghề sẽ biết hắn bị một vãn bối qua mặt.

Diệp Đông Bình biết tính con là đánh chết không đổi, nếu con sống chết muốn mấy khối ngọc kia, nói vậy khẳng định có nguyên do của hắn, lập tức cười ha ha, nói:

- Lão Dư, đừng chấp nhặt con trẻ, đi, bên kia tôi mới thấy có một cái bình gốm màu đời Đường không tệ, chúng ta đi xem một chút?

Không ngờ Dư Khốc không chút nể mặt Diệp Đông Bình, cười lạnh nói:

- Các người định bày binh bố trận gì đây? Lão Diệp, bình gốm màu đời Đường anh đi mà mua, tôi còn hứng thú với mấy món ngọc này!

Người giao dịch trong này, thông thường đều là nhường nhịn, sẽ không chen nhau, trước mắt Diệp Thiên mấy người ở trước quầy hàng ganh đua kịch liệt, nhất thời khiến cho mọi người chú ý, người mới từ trong phòng ăn ra, cũng sôi nổi đi tới.

- Lão Dư, tranh chấp cùng đứa bé làm cái gì? Nhường cho nó đi!

- Không phải nói như vậy, lão Diệp đã đứng dậy, lão Dư muốn mua cũng không phải không đúng quy định!

Chuyện kỳ thật rất đơn giản, người vây xem hiểu đầu đuôi, sôi nổi nghị luận, có người nói giúp ông chủ Dư, cũng có người quan hệ với Diệp Đông Bình không tệ, nên nói đỡ Diệp Đông Bình, trong khu lều tương đối quạnh quẽ, nhất thời lại trở nên náo nhiệt.

- Ôi, để tôi, là chuyện gì xảy ra vậy? ?

Đang khắc khẩu, một người hơn năm mươi tuổi chen vào trong đám người, hắn đúng là chủ nhân mấy thứ này.

- Thứ này anh ra giá thế nào?

Diệp Thiên và Dư Khốc đồng thời hỏi, nghe vậy ông lão kia sửng sốt, đồ của mình cho tới trưa cũng chỉ vài người đến xem, từ lúc nào trở thành đồ được tranh cướp như vậy?

Tục ngữ nói người già thành tinh, lời này một chút cũng không sai, ông lão đảo mắt một vòng, cười nói:

- Hai vị, những thứ đó, bán cả lô, giá niêm yết thấp nhất hai vạn, hai vị nếu là thích, đợi lát nữa đấu giá thì cổ động nhé!

Lời của ông ta vừa nói ra, Diệp Thiên và Dư Khốc đều hơi há mồm, nhưng đồ là của người khác, muốn bán thế nào, tự nhiên cũng là do người ta quyết định.

- Được, vậy đợi đấu giá!

Ông chủ Dư hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cùng một vãn bối tranh giành đồ vật, hắn thật đúng là cảm giác hơi mất mặt.

Người vây xem nhìn thấy không còn náo nhiệt, cũng đều giải tán, nhưng vẫn có mấy người ở lại trước quầy hàng, cẩn thận đánh giá mấy khối ngọc kia.

Diệp Đông Bình lôi kéo con đi đến một góc, mở miệng nói:

- Diệp Thiên, con và lão Dư tranh giành làm cái gì? Người đó tầm nhìn hạn hẹp, sau này nói không chừng liền sinh hận thù, hơn nữa, ba hiện tại cũng không còn tiền mặt đâu!

Phương pháp của những người bán hàng ở đây cũng không tiện, bọn họ không muốn để lộ tin tức của mình, cho nên giao dịch ở trường hợp này, không thể nhắc tới chuyện chuyển khoản, toàn bộ giao dịch đều nhất định dùng tiền mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK