Mục lục
Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Ra vẻ thần bí, đồ là do Cẩu Tâm Gia giấu đi, còn có thể mất được hay sao?

Hồ Hồng Đức nhìn thấy Diệp Thiên chỉ nói một nửa, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm, trong lòng của ông ta, Cẩu Tâm Gia không gì là không thể làm được, thứ mà ông ta giấu kín, đương nhiên cũng không phải người bình thường có thể tìm được.

-Ông thì biết gì chứ? Đi nghỉ đi, tịnh dưỡng tinh thần cho tốt!

Diệp Thiên không hài lòng, trừng mắt nhìn Hồ Hồng Đức một cái, năm đó hơn hai mươi người mà Cẩu Tâm Gia dẫn đi gần như đều là cao thủ kỳ môn trong nước lúc bấy giờ, dù là như vậy vẫn tổn thất ba người, những người mà hắn mang theo chẳng qua chỉ là những người bình thường có công phu thô thiển, chỉ cần một phút bất cẩn là mất mạng như chơi.

Hơn nữa năm đó lúc Cẩu Tâm Gia rời khỏi, đã lợi dụng vị trí địa lý đặc biệt trong nham động của Ma Quỷ Sơn để bày ra trận pháp Cửu Quỷ Khóa Sát, gom tất cả sát khí trong bán kính mấy km ở xung quanh vào nơi cất giấu bảo vật, mấy chục năm qua, sát khí tích tụ ở nơi này có thể giết chết bọn người Võ Thần trong chớp mắt.

Tinh thần của Thakin Ba Thein Tin thất thường kì thật có liên quan chặt chẽ đến trận pháp này, chỉ là lúc đó trận pháp mới hình thành, sát khí tích tụ không nhiều, nếu không thì Thakin Ba Thein Tin không chỉ tinh thần không tỉnh táo mà có lẽ cũng khó lòng sống sót, thoát khỏi Ma Quỷ Sơn.

Mặc dù thuật pháp của Cẩu Tâm Gia lúc bấy giờ không bằng được với Diệp Thiên hiện nay, trận pháp cũng khá đơn giản, chỉ là sự tích tụ sát khí trong mấy chục năm nay cũng có thể khiến nơi đó trở thành một nơi đầy âm khí, dù Diệp Thiên muốn phá giải, e rằng cũng phải gặp nhiều trắc trở.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cũng không dám nói đùa nữa, bọn Võ Thần sau khi ăn uống no nê cũng đã vào lều nghỉ ngơi, cả đêm không nói lời nào. Hơn năm giờ sáng hôm sau, tiếng động cơ của hai xe thiết giáp xé toang sự yên tĩnh của núi rừng, chạy về hướng Ma Quỷ Sơn.

Khoảng cách hơn 300km, nếu là nơi có đường đi tốt, cũng chỉ mất ba đến năm tiếng đồng hồ, chỉ là ở nơi đồi núi rừng rậm thế này, xe có thể đi qua được đã là điều không dễ dàng rồi, tốc độ chạy vô cùng chậm chạp, chạy đến buổi trưa, cách Ma Quỷ Sơn trên bản đồ còn những sáu, bảy mươi kilomét đường đi.

-Rè rè…ông chủ, gọi ông chủ!

Trong lúc bọn người Diệp Thiên xuống xe chuẩn bị bữa trưa, máy bộ đàm bên hông của Diệp Thiên đột nhiên vang lên tiếng rè rè, tiếp đó là tiếng gọi của Mã Lạp Khải.

Diệp Thiên lấy mấy bộ đàm xuống, hỏi:

-Lão Mã, Diệp Thiên đây, có chuyện gì vậy? Bây giờ mọi người đến đâu rồi?

-Chúng tôi đã đến ngoài núi Ma Quỷ Sơn rồi, có điều hình như tình hình có chút không ổn!

Lúc này Mã Lạp Khải đang đứng ở một gò đồi cao hơn mười mét, xe thiếp giáp mà họ lài dừng ở khu rừng dưới đồi, xe được ngụy trang bởi các loại thực vật màu xanh, dù có tiến đến gần, người bình thường cũng khó mà phát hiện ra được.

Nơi đây cách lối vào Ma Quỷ Sơn và làng nhỏ trên núi kia khoảng 1000m, nhưng cầm kính viễn vọng quân dụng, Mã Lạp Khải có thể thấy rõ tình hình nơi đó.

Mặc dù các lều trại quanh làng đã được thu vào, nhưng trong lùm cỏ giữa rừng ở lối ra quanh làng, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy vài người trẻ tuổi thân hình dũng mãnh mặc đồ tác chiến, trên vai bọn họ đều vác vũ khí tự động, Mã Lạp Khải đếm ước chừng, tổng cộng có ba mươi hai người mang súng, bọn họ phong tỏa cả thôn làng.

-Quân nhân chuyên nghiệp!

Sau khi nhìn thấy những người này, trong lòng Mã Lạp Khải liền dấy lên một suy nghĩ như vậy, ông ta liền dùng máy bộ đàm gọi cho Diệp Thiên.

-Lão Mã, ông hãy nghĩ cách bắt lấy một người, làm rõ lai lịch của bọn họ, tổng cộng có bao nhiêu người!

Sau khi nghe Mã Lạp Khải nói rõ tình hình, Diệp Thiên trầm lòng xuống, hắn ta không ngờ rằng bản thân hắn vội vàng đuổi đến đây lại bị người khác nhanh chân đến trước.

-Vâng ông chủ, tôi hiểu rồi!

Mã Lạp Khải đáp một câu liền tắt máy bộ đàm, ra dấu với bên dưới, mấy tháng nay đi theo Diệp Thiên, bọn người Mã Lạp Khải bứt rứt chết được, bây giờ lại có thể trở lại với cuộc sống thân thuộc, bọn họ đều phấn khởi ra mặt.

Bọn lính gác Nhật nhìn thì có vẻ canh gác nghiêm ngặt nhưng đều là nhằm vào thôn làng bị chúng bao vây, còn đối với bên ngoài thì tính cảnh giác của chúng không cao, Mã Lạp Khải đích thân ra tay, lẻn vào nơi cách thôn làng chỉ có năm mươi mét, lặng lẽ đánh ngất một tên cảnh vệ có vác súng.

Một đội viên trong tiểu đội bốn người của Mã Lạp Khải, trước đây từng trú đóng ở Okinawa, nghe và nói tiếng Nhật đương nhiên là không có vấn đề gì.

Đám lính được phái ở ngoài canh gác thôn làng đương nhiên không cần phải là quân lính tinh nhuệ gì, dưới sự nghiêm hình bức cung của Mã Lạp Khải, sau năm, sáu phút ngắn ngủi, bọn họ đã biết rõ nhân số và trang bị, hỏa lực của đối phương, điều này cũng khiến cho bọn người Mã Lạp Khải phải giật mình.

Thì ra lần này gia tộc Bắc Cung đã huy động tổng cộng hơn một trăm tám mươi thành viên gia tộc, mô, mỗi người đều được trang bị vũ khí tự động và một trái bom, ngoài ra bọn họ còn có một chiếc xe thiết giáp cùng với mười lăm cây súng phun lửa.

Quan trọng nhất là, trong hơn một trăm người này thì đa số đều từng có kinh nghiệm đánh thuê ở nước ngoài, thậm chí có hơn mười người còn xuất thân từ trường quân sự West Point nổi tiếng của Mỹ, không phải là chinh chiến trăm trận, cũng là người từng tham gia chiến trường, từng gặp qua giết chóc, võ trang như vậy nếu là ở Myanmar mà nói đã có thể xem là lực lượng quân sự hùng mạnh rồi.

Đường nhiên, Bắc Cung Anh Hùng cũng không nói rõ với người trong gia tộc về nhiệm vụ lần này, giống như đám người canh gác bên ngoài này chỉ biết mọi người đều đã vào trong núi, còn về chuyện vào đó làm gì lại không nói rõ được.

-Ông chủ, rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì vậy?

Sau khi làm rõ tình trạng của đối phương, mạnh mẽ như đám người Mã Lạp Khải cũng phải cười khổ, bọn họ có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ bốn người, muốn tác chiến với hơn một trăm quân nhân chuyên nghiệp Nhật Bản không thua kém gì mình, trong lòng Mã Lạp Khải thật sự cũng không nắm chắc.

Đặc biệt là thôn làng này được dựng trên một triền dốc thoai thoải, tiến sâu vào trong chính là lối vào Ma Quỷ Sơn, còn phía dưới lại là vùng đất bằng phẳng, chỉ có mấy lùm cây thấp bé, ngoài năm trăm mét mới có rừng rậm, vô cùng bất lợi cho việc tập kích, lúc nãy Mã Lạp Khải cũng gần như phải nằm rạp người xuống đất, bò cả năm trăm mét mới không bị đám lính canh gác phát hiện ra.

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của Mã Lạp Khải, mà lại cất tiếng hỏi:

-Lão Mã, tôi thuê ông ở cấp bậc nào vậy?

Lính đánh thuê quốc tế có phân cấp bậc, cấp bậc của lính đánh thuê càng cao, tiền thuê họ cũng sẽ càng đắt, trong hợp đồng thuê, trách nhiệm đối với các lính đánh thuê cũng được phân chia và quy định rõ ràng, trả thù lao tương ứng mới có thể sai những lính đánh thuê chuyên nghiệp này đi thực hiện trách nhiệm tương ứng.

Điều này giống với việc mua đồ, tiền nào của đó, bạn không thể trông chờ vào việc tốn ngót nghét một vạn thuê bảo tiêu thì hắn ta sẽ bán mạng cho bạn, người như thế cùng lắm cũng chỉ có thể đem theo bên người làm tay sai thôi.

-Ông chủ, cái mà bà Tống và chúng tôi kí kết là hợp đồng thuê cao cấp nhất, ông có quyền ra lệnh cho chúng tôi tác chiến!

Nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải cười khổ, ông ta hiểu ý của Diệp Thiên, xem ra trận chiến hôm nay khó lòng tránh được rồi.

-Lão Mã, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không để cho mọi người đi làm những việc ngoài khả năng của mình đâu.

Nghe được tiếng cười khổ của Mã Lạp Khải, Diệp Thiên nói qua mấy bộ đàm:

-Lão Mã, tôi muốn ông giải quyết mấy tên lính gác ngoài Ma Quỷ Sơn kia, sau đó dùng hỏa lực phong tỏa lối vào Ma Quỷ Sơn, chỉ cần có thể làm được những điều này, nhiệm vụ lần này của mọi người coi như đã hoàn thành.

Mặc dù lần này gia tộc Bắc Cung đã huy động hơn một trăm người, nhưng bọn họ cũng mới chỉ đến nơi này, Diệp Thiên hoàn toàn không lo lắng, điều hắn sợ nhất là gia tộc Bắc Cung sau khi đã lấy được bảo vật thì rời khỏi, như vậy thì dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào đuổi đến Nhật Bản đoạt lại vàng.

-Ông chủ, ông nói thật chứ?

Nghe xong lời của Diệp Thiên, tinh thần của Mã Lạp Khải phấn khởi trở lại, bắt bọn họ đánh giáp lá cà với hơn một trăm người, Mã Lạp Khải tự hỏi mình không có bản lĩnh đó, nhưng tập kích mấy chục lính gác không có tính cảnh giác cao, thì ông ta vẫn chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

-Không sai, chỉ cần ông có thể giải quyết bọn lính gác, đồng thời phong tỏa lối vào Ma Quỷ Sơn, hợp đồng thuê giữa tôi và ông coi như đã được hoàn thành!

Sau khi Diệp Thiên lặp lại lời nói của mình một lần nữa qua máy bộ đàm thì quay về phía mọi người vừa ăn uống no say, hô to:

-Nắm bắt thời gian, trong vòng ba tiếng đồng hồ phải đuổi kịp đến nơi đã được chỉ định!

Ma Quỷ Sơn tĩnh mịch trăm ngàn năm nay, trong buối sáng mờ sương này, giống như bị một lũ ma quỷ xông vào, rừng núi yên tĩnh trở nên huyên náo, tiếng ồn từ động cơ của các loại xe vang dội cả núi đồi, một chiếc thiết giáp đi đầu, nghiền nát từng cái cây to.

Có điều tốc độ di chuyển của đội ngũ không được nhanh, bởi vì ngoài việc phải chặt đi những cây thô to ra, ở một vài nơi còn phải dựng cầu tạm bợ để xe thiếp giáp đi qua.

Hơn nữa một vài động vật vốn dĩ hoạt động về đêm cũng bị tiếng vang lớn làm thức giấc, đi vào trong đội ngũ đang theo sau xe thiết giáp, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu thét, bọn họ không có đồ phòng hộ như tiểu đội tử sĩ tinh nhuệ kia.

May là trước khi đến có chuẩn bị đầy đủ, các loại huyết thanh kháng nọc độc rắn đều có đem theo, mặc dù trên đường đi có hơn hai mươi người không cẩn thận mà vị rắn độc cắn bị thương, nhưng lại không có người nào mất mạng, ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua, xe chạy đến chỗ trước đó xuất hiện hoa ăn thịt người.

Đứng trước hoa ăn thịt người bị thiêu rụi kia xem một hồi lâu, Bắc Cung Anh Hùng cho người đưa Thakin Ba Thein Tin đến, nói với giọng hằn hộc: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

-Thakin Ba Thein Tin, chính vì sự không thành thật của ông, các con của ta đã phải gánh chịu sự hy sinh rất lớn, ta muốn biết, ông còn có chuyện gì giấu ta nữa không?

Thakin Ba Thein Tin vẻ mặt sợ hãi nhìn địa hình xung quanh, la lớn:

-Tôi xin thề, mỗi câu tôi nói ra đều là sự thật, tiếp tục đi về trước năm trăm mét sẽ tiến vào trong nham động đó rồi, ông…các ông không thể tiếp tục đi tiếp nữa, ma quỷ sẽ giáng lời nguyền xuống!

Thật ra cái chết của tiểu đội tử sĩ hoàn toàn không thể trách Thakin Ba Thein Tin được, bởi vì loại hoa ăn thịt người trên Ma Quỷ Sơn này nở hoa vào ban đêm, bọn chúng chuyên bắt những sinh vật hoạt động về đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK