Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi và Diệp Đình cũng muốn khóc….
Diệp Đình vội vàng cầm tờ giấy ra, Diệp Khanh từ từ đưa tay, cầm sang xem,: “Ừ.”, thái độ lập tức nghiêm túc.
Bà nghiêng mặt nghiêm túc nói: “Đi nhanh đi! Đã mang vali của tôi theo chưa? Còn phụ tá của tôi nữa?”
Lăng Vi hấp tấp nói: “Phụ tá bà cầm vali…. đi căn cứ trước rồi.”
Diệp Khanh lạnh lùng gật đầu, dáng vẻ như vội vàng lao tới chiến trường, tôi không có thời gian nói chuyện với các người….
Bọn họ lên trực thăng, đoạn đường đi căn cứ này…. Diệp Đình cho bà xem tờ giấy năm lần….
Lăng Vi nói: “Chúng ta phải lồng bìa kính vào tờ giấy này…. sau khu trở về lại in ra mấy trăm tờ.”
Diệp Khanh có chút không hài lòng trợn mắt nhìn Lăng Vi, thật giống như nói, giây phút khẩn cấp như vậy, cô còn rãnh rỗi nói chuyện phiếm sao?
“…” Lăng Vi cúi đầu xuống, không dám nói nữa. Rất sợ bà tức giận…. thấy bà không vui nghiêng đầu qua, Lăng Vi mới không nhịn được cười.
Cô viết vào lòng bàn tay Diệp Đình: “Trạng thái làm việc của mẹ rất tốt, chúng ta không cần quá lo lắng.”
Diệp Đình gật đầu, nắm chặt tay cô, anh mở lòng bàn tay cô ra, từ từ viết lên: “Vợ, anh yêu em…”
Sắc mặt Lăng Vi lập tức đỏ bừng, làm gì đột nhiên lại lãng mạng như vậy nha….. sáu “chữ” anh viết trong lòng bàn tay cô kia…. cờ bay phất phời, đa tình…. làm cho lồng ngực của cô cũng căng nóng.
Cô vùi mặt vào hõm vai anh, đôi môi mềm nhũn hôn lên, cô nhìn thấy hầu kết của anh lăn lăn… rất mê – người, rất đàn ông, rất có sức dụ hoặc.
Cô cười, tiếp tục hôn anh. Diệp Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lực đạo càng ngày càng nặng.
Lúc này, đột nhiên Diệp Khanh quay đầu, trừng mắt nhìn bọn họ. Lôi Tuấn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói với Diệp Khanh: “Bà thích nghe nhạc không? Tôi bật một ca khúc cho bà nghe nha.”
Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ, nhíu mày nói: “Cậu là ai? Tôi nhìn cậu không quen, có phải tôi không quen biết cậu không?”
“….” Lôi Tuấn nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Đình, đưa đến trước mặt bà.
Diệp Khanh suy nghĩ, lập tức lại nghiêm túc: “Bà không cần nghiêm túc như vậy, thả lỏng đi…. Người bạn kia của chúng tôi rất lạc quan. cậu ấy là một nhà địa chất học, bây giờ cậu ấy lại đang học môn tế bào sinh vật, tôi đoán có lẽ cậu ấy sẽ trở thành một nhà tế bào sinh vật học giống như bà vậy rất nhanh.”
Diệp Khanh gật đầu: “Người nên học nhiều, nghĩ nhiều, mới có thể toàn vẹn được.”
Lôi Tuấn không nhịn được phì cười, đưa điện thoại cho bà: “Bà muốn nghe cái gì, tôi đưa cho bà chọn….”
Diệp Khanh nói: “Tôi muốn nghe…. ách….” Bà suy nghĩ hồi lâu, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được.
Lôi Tuấn chọn cho bà một bài: “Thương xót tôi thương xót em.”
Đi tới căn cứ, Quân Dương, Chính Hiền, Hàn Yến cùng Đào Hoa đã chờ bọn họ ở bãi đậu máy bay.
Diệp Khanh từ trực thăng đi xuống, thấy có bốn người đang xếp hàng đứng đó, bà sững sốt. Lôi Tuấn lập tức đưa tờ giấy đến trước mặt bà.
….
Diệp Khanh gật đầu, dáng vẻ “tôi chính là lão đại” đi vào trong trụ sở.
Lăng Vi giải thích tình huống của Diệp Khanh cho Hàn Yến bọn họ, Quân Dương nói: “Chúng ta làm kiểm tra cho dì Khanh trước đi, nhìn xem tình huống của dì ấy bây giờ là xảy ra chuyện gì?”
“Ừ.”