Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Đình chuyên chú giải, vừa giải vừa nói cho cô. Lăng Vi ngồi trên chân anh viết viết vẽ vẽ, đột nhiên nói: “Em lại nghe hiểu… Lần sau còn thẻ như vậy, em cũng có thể giải!”

Diệp Đình khen cô: “Em thật lợi hại.” Anh cắt hai tổ bính âm ra: “JI, DI… là địa cực hay là căn cứ?”

“A…” Lăng Vi hiểu ra: “Mật mã là: Bí mật!”

“Đúng, căn cứ bí mật?”

“Trời ạ… Mẹ thật sự rất thông minh, bà ấy dùng bính âm, không dùng tiếng Anh, cho nên tính không xác thực lại tăng lên!”

Nói xong, lại lo lắng nói: “Mẹ ở trong căn cứ bí mật? Khó trách nhiều năm qua Louis đào a thước cũng không tìm ra bà ấy… Bà ấy muốn gặp chúng ta cũng không được? Nếu không đã sớm tới gặp, chắc chắn là bà ấy bị kẹt ở căn cứ bí mật này không ra được, anh nói đúng không?”

Diệp Đình gật đầu: “Có thể…”

Lăng Vi cuống cuồng: “Căn cứ bí mật này ở đâu? Không phải còn có hai nơi chứ? Không phải nói là một địa điểm nhất định sao?”

Tròng mắt đen của Diệp Đình lóe lên tia lửa, tựa như nhìn thấy tia sáng trong bóng đêm!

Lăng Vi cầm bút viết hai mật ngữ: “Hồng đào kháp tự li nhân lệ, điểm lạc anh thiên lại hoa. Điệp luyến hoa tùng uyển nhã tiên, nghê thường vũ y vũ phiên phiên. Một người là rừng hoa đào, một người là Chi Lan Hồ Điệp trong phòng kín, nhưng mà… Tại sao không tìm được thẻ kim loại ở hai chỗ này?”

Diệp Đình nói: “Diện tích rừng hoa đào rất lớn, không biết bắt đầu từ đâu. Muốn tìm phải đi từ từ, nhưng Chi Lan Hồ Điệp trong phòng kín, lục nhiều lần cũng không tìm được.”

“Có phải chúng ta nghĩ sai rồi không? Mẹ muốn để lại tín hiệu, sẽ không để lại ở một nơi lớn như rừng hoa đào phải không?”

“Không chắc chắn… Những mật mã bà ấy để lại rất dễ hiểu, nếu loại thẻ này dễ tìm ra như vậy, mới là chuyện quá nguy hiểm. Dù sao tất cả đều ở nhà chúng ta, vì mỗi tấm thẻ kim loại đều phải đào ba thước, công trình lớn như thế, không có người nhà chúng ta cho phép, ai cũng không làm được.”

“Có đạo lý…” Lăng Vi ôm cổ anh, nói: “Chồng… Mẹ sẽ trở về nhanh thôi, anh vui vẻ lên.”

Diệp Đình miễn cưỡng cười, Lăng Vi hôn mặt anh, viết dãy số trên giấy, tất cả đều là “012” tạo thành.

Diệp Đình biết, đây là mật mã cô viết cho anh, liền giải mã.

Giải mã xong, anh nhìn chăm chú vào những chữ đó, liền đứng lên: “Chờ mẹ trở lại, cho bà ấy chủ trì hôn lễ chúng ta, không phải tốt hơn sao?”

Sắc mặt Diệp Đình thay đổi bất ngờ!

Hiển nhiên nghĩ tới hôn lễ, nghĩ tới mẹ có thể trở về chủ trì liền không khống chế được nội tâm kích động.

Lăng Vi nắm tay anh, anh trở tay, nắm tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.

Anh cũng cầm bút viết một dãy số trên giấy, đưa cho cô.

Cô cầm lấy, nghiêm túc giải mã.

Anh viết:

20112111

22012200

22102200

Lăng Vi nghiêm túc giải, một hồi, hơi thở rối loạn.

Giải xong ba chữ, tim cô tăng đến 120…

Cô che miệng, nhìn chằm chằm ba chữ kia…. Mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, không thể khống chế.

Cô ngước mắt, thấy ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn cô.

Trong mắt anh tràn đầy tia sáng ấm áp, anh nhìn chằm chằm lại khiến cô run rẩy không thôi…

Diệp Đình ôm cô, hôn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào tai cô: “Anh phải thực hiện như ba chữ này cả đời…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK