Lăng Vi biết rằng mấy phương thức như níu tóc, bẻ móng tay này rất không có phong cách, thế nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa!
Cô dùng sức níu chặt lấy tay Chu Vân, hận không thể bẻ gãy hết tất cả móng tay của cô ta! Dám đánh bố đẻ của mình! Lại còn đánh trả cô!
Chu Vân đau đến mức gào khóc thảm thiết, móng tay bên trái đã gãy hết, lại còn chảy thêm một chút máu —— “Người đâu, mau —— mau đến đây!”
“Sao thế hả? Ai đang kêu la om sòm hết lên thế kia?”
Mẹ của Lục Thiên Minh và cha dượng Chu Trọng của Chu Vân đi ra khỏi biệt thự. Trên người mang theo vẻ phú quý, quần áo gọn gàng.
Chu Vân đang giương nanh múa vuốt ngay lập tức liền quay đầu, vẻ mặt khóc lóc uất ức: “Ba…”
Cả người Lăng Trí chấn động mạnh một cái! Cô ta gọi ai là ba hả?
Sau đó liền thấy Chu Vân đẩy Lăng Vi ra, nhào vào trong ngực một người đàn ông mập mạp: “Ba!”
Lăng Vi không dám tin trợn trừng hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng mà ông nhìn thấy trước mắt!
Lăng Vi thấy vẻ mặt không dám tin của Lăng Trí, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến nay mà chú vẫn còn chưa biết Vương Hân Bình đã tái giá, cũng không biết Chu Vân đã đổi sang họ Chu, cô ta đã sớm không còn mang họ Lăng nữa…
Lăng Trí run rẩy, biểu cảm trên mặt không có cách nào hình dung được… không dám tin, trái tim như bị dao cắt, dường như sắp sửa vỡ vụn rồi!
Cả người ông lảo đảo, thiếu chút nữa đổ xuống, Lăng Vi vội vàng đỡ lấy ông.
Mẹ của Lục Thiên Minh – Tưởng Lệ hơi cau mày, nhưng không nói gì, hiển nhiên là rất có hàm dưỡng.
Một lúc sau, mới quay đầu nhìn về phía Chu Vân, nhẹ giọng hỏi: “Hai người này là ai?”
Chu Vân thút tha thút thít, nói nhẹ: “Bọn họ là bà con xa của con… tin tức con kết hôn truyền ra ngoài, muốn đến lừa gạt ít tiền… bây giờ người xấu đầy rẫy khắp nơi…”
Chu Vân vẫn đang vùi mặt vào cánh tay Tưởng Lệ, khóc thút thít: “Đừng để ý đến bọn họ, đúng giờ phút kết hôn quan trọng của con mà lại đến phá rối, cũng không biết là mang theo cái lòng dạ gì nữa! Hai người này giống như kẻ điên vậy! Nhanh chóng sai người đuổi đi, chúng ta vào nhà thôi ạ.”
Tưởng Lệ cau mày, quay đầu lại.
Cha dượng của Chu Vân thì hừ một tiếng với Lăng Trí.
Vênh mặt hất hàm trợn mắt nhìn Lăng Trí một cái, lại hạ giọng: “Mau đi đi! Già đầu thế kia rồi, mà còn không biết phép tắc gì sao? Người dưng đâu đâu tự nhiên đến náo loạn trước nhà trước cửa người ta?! Ông không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi tiểu Vân thì phải để đâu đây hả!”
Lăng Vi sững người, ông còn không biết đối phương là ai, thế nhưng cũng mơ hồ đoán được.
Chu Trọng nhìn bộ dạng ngớ người của Lăng Trí, trong lòng không khỏi dâng lên một trận sảng khoái, giọng điệu lại càng cay nghiệt: “Không coi Lục gia là gì phải không? Cút nhanh lên một chút! Không thấy ngay cả người quét dọn vệ sinh còn không nghèo khổ như ông!”
“Ba —— ba đừng nóng giận. Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta vào thôi.”
Cha dượng của Chu Vân lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu thật sự muốn tốt cho con bé, thì đừng có mà đến đây lằng nhà lằng nhằng thêm nữa!” Ông ta đương nhiên biết rõ thân phận của Lăng Trí, thế nhưng ông ta không thể nói ra được, lúc này mà nói ra thì sẽ khiến Lục gia con thường ‘con gái’ ông ta, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến việc làm ăn.
Chu Vân mời hai người quay về, lúc quay người lại, ánh mắt đầy ác độc lại hung hăng trừng Lăng Vi và Lăng Trí.
Lăng Vi đột nhiên cười lạnh: “Cha dượng đối xử với cô, đúng thật là không tệ…”
Tưởng Lệ đột nhiên quay đầu, lạnh mặt nhìn về phía Lăng Vi: “Cô nói gì?”
Chu Vân đột nhiên kêu lên: “Đừng có mà ở đây nói bậy nói bạ!” Vừa hét, vừa gọi người đến: “Mau đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Ánh mắt hung ác đầy thù hằn của cô ta trừng Lăng Vi.
Lăng Vi vẫn đứng nguyên, vô cùng trấn định đối mặt với Chu Vân.
Lăng Vi nhìn cô ta chằm chằm, lạnh giọng nói: “Người đang làm, trời đang nhìn. Cha ruột còn không nhận, sớm muộn gì cô cũng gặp báo ứng!”
Mắt thấy bốn gã đàn ông vạm vỡ sắp sửa xông đến muốn bắt cô, Lăng Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Mau đuổi bọn họ đi cho tôi!”
Hai vệ sĩ bên cạnh Lăng Vi đột nhiên đứng chắn trước mặt cô.