Chính Hiền đỡ anh nói: “Quân Dương bên kia đã làm thí nghiệm rồi, thời gian đầy đủ, không có vấn đề gì lớn. Anh Yến có chị Đào Hoa cùng dì Hàn chăm sóc, không có chuyện gì. Sáng sớm hôm nay Quân Dương còn nói, anh ấy dựa theo công thức của em nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể ức chế tế bào ác sinh sôi nảy nở, xem ra, anh Yến có thể nhanh chóng tỉnh lại rồi.”
“Ah —” Lý Thiên Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật là quá tốt rồi, xem ra cố gắng của em cũng không có xem như là uổng phí.”
Bây giờ xem ra… Hàn Yến tỉnh lại, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian! Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lý Thiên Mặc cũng đã buông xuống được rồi.
Lý Thiên Mặc ăn một ít thức ăn. thể lực cũng đã gần khôi phục xong, anh thần thần bí bí ôm Chính Hiền nói: “Ai? Anh em, gần đây em phát hiện một quyển truyện tranh rất hay, giới thiệu cho anh đọc thử.”
“Hả! Được…” Chính Hiền thích xem truyện tranh nhất, mấy ngày nay bận rộn vô cùng, căn bản là không có thời gian xem truyện tranh luôn.
Lý Thiên Mặc mở điện thoại mình lên, bấm vào phần mềm truyện tranh. Chính Hiền đang mang mắt kính đen, thấy bên trong thư viện của Lý Thiên Mặc toàn là truyện đam mỹ… cũng chính là… nam nam yêu nhau.
Chính Hiền nghi ngờ: “Em thích nam nam?” Không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại có loại ham mê này?!
Lý Thiên Mặc nói dối: “Trước kia không thích xem!” Nhưng mà…. Từ sau khi gặp được thằng nhóc xấu xa này, tiểu gia tôi… ngày ngày đều thôi miên mình… trong đầu nghĩ. Trong mắt nhìn, dùng sức xem! Xem nhiều rồi lại cảm thấy nam nam cũng rất tốt, rất dễ thương.
Nhưng mà, biểu tình của Chính Hiền…
Lý Thiên Mặc lo sợ hỏi: “Anh không thể tiếp nhận chuyện nam nam yêu nhau sao?”
Chính Hiền lắc đầu: “Không phải rất thích, tôi đã từng xem mấy quyển truyện tranh, cảm giác…. có vẻ như cúc hoa sẽ rất đau, hơn nữa…. còn thọt vào mông người ta vang lên tiếng “ba ba”, rất là chán ghét…”
…
Trái tim của Lý Thiên Mặc bị tổn thương….. trong lòng “gào khóc” lớn, Lý Thiên Mặc ơi Lý Thiên Mặc, mày suy nghĩ đẹp cỡ nào, nhưng người ta không chấp nhận thì phải làm sao?
Làm sao giờ?
Không được không được, nhất định phải bồi dưỡng cái hứng thú này của Chính Hiền!
Đúng! Hôm nay cho anh xem truyện tranh, ngày mai lại cho anh xem video của hai người đàn ông! Oa ha ha… Nói không chừng, anh xem một hồi, cũng sẽ cảm thấy rất hữu ái chứ?
Được rồi! Cứ làm như vậy!
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Chính hiền đang nấu cơm cho mọi người.
Quân Dương, Hồ lão tiên sinh, Chung lão tiên sinh đều mệt đến không nhúc nhích được.
Thời gian buổi trưa này phải được nghỉ ngơi, nếu không thân thể thật sự là sẽ không chịu nổi. Quân Dương cùng các trợ thủ của anh còn tạm được, nhưng hai vị lão tiên sinh thật là mệt mỏi đến rã rời rồi…
Cơm nước xong, đám người ngồi xuống nghỉ ngơi, Quân Dương sai bảo Chính Hiền làm việc: “Chính Hiền, đi pha bình trà cho các anh, nhanh một chút! Chúng anh còn phải tiêu hóa thức ăn trong bụng nữa.”
Chính Hiền vội vàng đứng lên, nhưng Lý Thiên Mặc lại nắm tay Chính Hiền, bất mãn nói: “Anh ấy bảo anh đi thì anh liền đi? Anh ấy là cha của anh sao?”
Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Dương.
Quân Dương lập tức im miệng. Nói thật…. đã quen…
Lăng Vi cong môi, nhìn nhìn ba người, cô không nói gì cả. Trong đầu lại nghĩ: “Đánh đi đánh đi… xem ai có thể thắng.”
Chỉ là cười cười, không nói lời nào. Ba người đều là bạn của cô, giúp ai cũng không được.
Lý Thiên Mặc lại đè Chính hiền lại trên ghế, trịnh trọng nói với Quân Dương: “Em biết anh làm việc rất khổ cực, nhưng mà, chúng em cũng khổ cực. Em sợ lần thí nghiệm này của anh không thành công, em còn chuẩn bị công thức cho lần biến dị sau. Mỗi ngày Chính Hiền phải chăm sóc lo thức ăn, lo nghỉ ngơi cho nhiều người như vậy cũng rất khổ cực. Anh muốn cho anh ấy đi châm trà cũng được! Nhưng mà, anh phải nói “làm ơn!”