Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có người không, mời mở cửa.”
“Cốc, cốc cốc….”
Trái tim Lăng Vi lộp bộp, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cô không ra ngoài mở cửa mà nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, rút một cái mặt nạ từ trong ngăn kéo đắp lên mặt.
“Cốc cốc cốc…” tiếng đập cửa mạnh hơn.
Cô nằm lên giường, cố ý chờ một lúc nữa mới bò dậy mở cửa, vẻ mặt tức giận như vừa tỉnh ngủ, đi tới phòng khách mở cửa sổ ra.
“Ai vậy? Nửa đêm gõ cửa, bị bệnh hả?”
Cô đeo mặt nạ trên mặt, vừa mở cửa liền dọa đám bảo vệ sửng sốt.
“Ngại quá, Lăng tiểu thư, đã quấy rầy cô. Giám đốc chúng tôi vừa gọi tới nói phu nhân bị mất một con chó, không biết có được nhà nào nhặt đi không. Chó này bị mất gần khu này cho nên…”
“Chó sao?” Lăng Vi không kiên nhẫn: “Không thấy.”
Bảo vệ rướn cổ nhìn vào nhà cô: “Lăng tiểu thư, chúng tôi có thể vào xem không?”
Lăng Vi gục đầu, đôi mắt vô thần đứng đó mà không nói gì.
Bảo vệ nhìn cô, thấy cô đắp mặt nạ nhìn không ra biểu tình gì nhưng mí mắt sắp dính vào nhau, có vẻ rất buồn ngủ.
“Lăng tiểu thư…” Ông ta hỏi: “Chúng tôi có thể vào xem không?”
Đột nhiên Lăng Vi cả giận: “Đêm hôm khuya khoắt mấy người đàn ông các ông vào nhà một cô gái như tôi ai biết các người muốn làm gì?”
Phía sau bảo vệ có hai người đàn ông cao to mặc tây trang màu đen, sắc mặt mỗi người không được tốt. Lúc này một người đàn bà mặc quần áo màu đen đi tới.
Người đàn bà kia nhìn cô, đôi mắt đầy nguy hiểm.
Lăng Vi làm như không nhìn thấy mà chỉ cụp mắt.
Có mặt nạ che mặt, bọn họ không thể nhìn ra cô có lo lắng hay không.
Bảo vệ vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ nhìn qua thôi, nếu tìm không được con chó chúng tôi liền đi ngay, Lăng tiểu thư… tính tình của phu nhân giám đốc không phải cô không biết… Đừng làm khó chúng tôi được không? Tôi chỉ là người làm thuê, nếu tìm không ra con chó, công việc này của tôi khó giữ nổi rồi…”
Có mặt nạ che mặt, bọn họ cũng nhìn không ra nàng có phải hay không khẩn trương.
Bảo an vội vàng nói: “Chúng ta liền xem một cái, nếu là không tìm cẩu, chúng ta lập tức liền đi, Lăng tiểu thư…Giám đốc phu nhân kia tính tình, ngươi lại không phải không biết…Đừng làm cho chúng ta khó làm, được chứ? Ta chính là cái làm công, này cẩu tìm không ra, ta này công tác khả năng liền giữ không nổi…”
Lăng Vi khoanh tay trước ngực, không kiên nhẫn ngáp.
Lại nhìn người đàn bà kia một lát mới nói: “Vào đi, mau một chút! Hơn nửa đêm không cho ngủ, buồn ngủ muốn chết!”
Nói xong liền mở cửa mở cho bọn họ tiến vào. Bảo vệ mang theo hai người đàn ông vào nhà.
Người đàn bà quyến rũ kia đứng ngay bên cạnh Lăng Vi.
Tầm mắt dừng trên người Lăng Vi, cẩn thận đánh giá.
Cô ta mang giày cao gót, dáng người không khác Lăng Vi là bao, cô ta ngửi được mùi hoa hồng từ mái tóc của Lăng Vi.
Lăng Vi khoanh tay nhìn cô ta.
Người đàn bà kia là người nước ngoài, làn da trắng nõn, đôi mắt xanh biếc như làn nước, mái tóc vàng buộc cao thành đuôi ngựa.
Trên người mặc áo da màu đen cổ chữ V bó sát, phía dưới cũng là quần đen bó sát.
Tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm không muốn lại gần.
Hai người đánh giá nhau, Lăng Vi không kiên nhẫn ngáp lên ngáp xuống.
Một lúc sau người đàn bà kia mới xoay người đi ra ban công.
Ngoài ban công treo vài bộ quần áo, cô ta lật từng cái.
Quần áo bình thường.
Lại đi vào nhà vệ sinh, khô ráo.
Chỉ có mùi hoa hồng không có gì khác.
Từ nhà vệ sinh đi ra lại vào bếp, trong bếp có mùi mật đào ngâm.
Cô ta duỗi tay mở tủ bát, dùng ngón tay phết qua, nhiệt độ bình thường.
Lăng Vi nhìn một loạt động tác của cô ta, may mắn vừa nãy cô nghĩ chu đáo nếu không thì lộ rồi.
Người đàn bà kia dạo bếp một vòng không phát hiện khác thường liền từ bếp đi tới phòng ngủ…
Lăng Vi nắm chặt tay nhìn bức tường kia, cô tin tin có thể giấu được.
Tuy trong lòng thầm nghĩ nhưng bên ngoài vẫn trấn định như không có chuyện gì xảy ra.