Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có một người Lôi Tuấn là có thể làm được chuyện này, mặt sẹo không biết đến sự tồn tại của anh ta, thằng nhóc thối này lén lén lút lút bò tới sau lưng anh ta từ lúc nào, anh ta cũng không phát hiện ra.
Sau khi mặt sẹo bị chế phục, Giang Quân lập tức nói: “Mau đưa Lôi Đình đi bệnh viện!”
Lôi Đình đột nhiên nhảy từ trong ngực Hoa Thiểu Kiền tới trên đất, cô ấy ném túi máu trong tay xuống nói: “Tôi không sao, tôi không bị sinh non, còn máu kia là… là tôi bóp nát túi máu. Bây giờ tôi rất ổn, thật sự không cần phải sinh non…”
Tất cả mọi người đều nhìn vào máu và túi máu trên mặt đất, đây là tình huống gì…
Vừa rồi cô ấy nói sắp sinh non, là giả?
Còn chuẩn bị túi máu phòng bất cứ trường hợp nào nữa? Đúng là quá thông minh, phải không?
Lôi Đình chỉ chỉ vào Lăng Vi nói: “Là chị dâu dạy tôi. Túi máu cũng là chị ấy mang đi.”
Hạ Tiểu Hi và Lôi Niểu Niểu… bày tỏ chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, hai người trực tiếp ngu tại chỗ… vậy cũng được?
Hoa Thiểu Kiền ôm chặt lấy Lôi Đình, mắt nhìn về phía Lăng Vi, khẽ gật đầu với cô.
Giang Quân cũng khiếp sợ nhìn Lăng Vi, vừa rồi anh ta còn tin là thật, thật sự cho rằng Lôi Đình sắp sinh non.
Dù sao… cũng không phải ai cũng nghĩ ra cách dùng máu đó.
Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều trố mắt nhìn mình, cô vội vàng xua xua tay nói: “Tôi biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, vì vậy đã đặc biệt mang theo, phòng ngừa vạn nhất.”
Cô vốn định để mình dùng, nhưng sau khi Lôi Đình chạy tới, cô lập tức thay đổi kế hoạch, để Lôi Đình giả vờ chảy máu, càng đáng tin hơn so với cô chảy máu, càng thật hơn cả sự thật!
Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn mình, cô lại vội vàng nói: “Đừng ngẩn ra đó nữa, mau cứu người ra rồi nói tiếp sau!”
Diệp Đình và Lôi Tuấn đã leo vào trong xe.
“Đông Ni ——” Lăng Vi và Lôi Đình chạy về trước hai bước, ôm tiểu Đông Ni vào trong ngực: “Mẹ… hu hu… Mẹ…” Bé bị dọa sợ, vẫn đang không ngừng run rẩy.
“Không cần phải sợ, mẹ tới đây…” Lăng Vi ôm lấy bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Đông Ni đã trắng bệch, mặt giàn dụa nước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, làm Lăng Vi đau lòng không thôi.
Cô ôm chặt lấy bé, vuốt ve mái tóc của bé, hôn lên khuôn mặt của bé: “Đông Ni, đừng sợ… cha mẹ tới cứu con rồi đây. Đừng sợ.”
“Chị dâu, mau đưa tiểu Đông Ni lên xe đi!” Lôi Đình vội vàng nắm lấy ô, che ở trên đỉnh đầu của tiểu Đông Ni: “Mau đưa thằng bé vào trong xe, bên ngoài lạnh lắm. Cẩn thận không thằng bé lại bị cảm lạnh!”
Lăng Vi cũng nói với Lôi Đình: “Em cũng mau vào trong xe ngồi đi, tình trạng của em bây giờ cũng không kém so với thằng bé đâu!”
“Khụ —— “
“Khụ… khụ ——” Bách Lý Phong, Lăng Tiêu, còn cả cảnh sát Lý được đưa từ trong xe ra đều liều mạng ho khan.
Trong thùng xe rất nóng nực, còn cả mùi xăng dầu khó ngửi nữa, bọn họ sắp bị chết ngộp!
Bây giờ đột nhiên gặp được cơn mưa lạnh thấu xương, bọn họ không những không cảm thấy khó chịu, mà còn cảm giác rất thoải mái. Mấy người đều khong ngừng hít thở, vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn!
Tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên, mấy người bị bắt cóc đều đã an toàn! Cũng không có ai bị thương, thật là tuyệt vời!
Nhưng Bách Lý Phong chợt bật khóc, bà vừa ho khan vừa khóc: “Khụ —— chị Nhu…” Bách Lý Phong không thở được, bà cố nhịn cơn khó chịu nói: “Chị Nhu… bị…”
“Mẹ cháu đâu?” Lôi Tuấn và Diệp Đình lục soát khắp toàn bộ xe, Diệp Đình vội hét lên: “ Không thấy dì Nhu đâu!”
Bọn họ không tìm ra… Kỷ Nhu —— bà ấy đã… bị…
“Đừng nóng! Phía trước còn có một chiếc xe nữa!” Giang Quân tranh thủ thời gian cho người đi lục soát xe.
Tất cả mọi người đều vây quanh chiếc xe chở xăng dầu phía trước, nhưng chiếc xe này không bị cải tiến, không có ai bên trong!
Tóc tai của Lôi Tuấn đều dựng hết cả lên: “…”
Anh ta nhìn về phía Diệp Đình, rồi lật tung cả chiếc xe từ trên xuống dưới.
“Không có! Không có —— “
Trái tim Lôi Đình đang quặn đau: “Mẹ… bị mang đi một mình?”
Đám người này, còn chia nhau mang người đi?
Trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch! Kẻ thù quá xấu xa, quá giảo hoạt! Bọn họ mang Kỷ Nhu đi, thật sự đã làm đến thần không biết, quỷ không hay!
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấy sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ rằng kẻ thù xảo quyệt đến vậy, lại tách con tin ra đưa đi!
Nhưng vừa rồi lúc ở trạm xăng, bọn họ đều không phát hiện ra có dấu tích của chiếc xe khác…
Hai chỗ đậu xe tương đối khô ráo mà bọn họ nhìn thấy, là của hai chiếc xe chở xăng dầu này.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rơi vào vực sâu từ trong vui sướng.