“Phốc —— ĐM! Khụ ——” Hạ Tiểu Hi ho khan hai tiếng: “Anh đang… đang chọc cười tôi sao? Hay là muốn mắng tôi ngốc?” Cô nắm chặt quả đấm nhỏ nện cho anh ta một cái: “Đừng lấy tôi làm trò đùa.”
Lôi Tuấn muốn nói, tôi đâu có nói đùa? Nhìn mặt anh đẹp trai thế này, giống kiểu người thích nói đùa hay sau? Thấy thái độ của cô hơi mâu thuẫn, Lôi Tuấn làm bộ như nói đùa, nói: “Chọc cô đó, tôi thích kiểu người hơi ngốc, hơi ngọt ngào, vừa ngây ngô, vừa manh lại hơi ngốc nghếch…” Cô gái ngốc nghếch ngọt ngào xuẩn manh.
Hạ Tiểu Hi cười ha ha: “Vậy anh có thể thích chính anh!”
ĐM, mệt lòng quá!
Cô gái này… ngốc đến hơi đáng giận.
“Khụ ——” Lôi Tuấn muốn phát điên! Này, anh ta đang nói chuyện với cô đấy, sao cô lại không nghe rõ vậy?
Anh ta nhìn chằm chằm vào vào cô. Chị dâu vẫn luôn nói là do anh ta không bày tỏ, nhưng bây giờ anh ta bày tỏ, sao con gái nhà người ta lại không hiểu?
Phải làm sao bây giờ? Đúng là đau đầu!
Chẳng lẽ anh ta buộc phải ra chiêu lớn?
Anh ta đột nhiên nói: “Đừng quay đầu, có ma!”
Hạ Tiểu Hi vừa thét chói tai “á”, vừa nhào vào trong ngực anh ta.
Lôi Tuấn ôm lấy cô, thân thể mềm mại rúc vào trong ngực anh ta, làm trái tim anh ta như bay lên.
Hạ Tiểu Hi đột nhiên hỏi anh ta: “Ma đâu?”
Lôi Tuấn tức giận nói: “Bị làm cho tức chết rồi!”
Lôi Tuấn chăm chú nhìn Hạ Tiểu Hi, hận không thể lấy dao mở hộp sọ của cô ra, xem trong đầu cô chứa cái gì. Hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt nhét hết tất cả những lời muốn nói trong lòng mình vào đầu cô.
Hạ Tiểu Hi không hiểu tại sao bị anh quát, buông cổ anh ta ra, ngồi lại trên sàn, rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài nói: “Tôi muốn về nhà…”
Lôi Tuấn “ừ” đáp lại: “Cô khen tôi mấy câu, làm tôi thấy vui vẻ, thì tôi sẽ đưa em về. Bây giờ tôi mất hứng, lười động đậy.”
Hạ Tiểu Hi lập tức hăng như đánh máu gà, mở miệng nói: “Lôi Tuấn! Anh là đẹp trai, à, còn là người tốt nhất thế giới nữa, vừa hài hước vừa rộng lượng lại vừa sáng chói như ánh mặt trời… Anh có biết không… Tôi cảm thấy anh rất có bản lĩnh, cứ thế này thêm lúc nữa, chắc chắn anh sẽ làm tôi cười vỡ bụng mất.”
“Khen rất tốt! Tới đây, cạn lý, rồi anh sẽ đưa cô về nhà.” Anh ta vừa nói, vừa với lấy chai rượu màu xanh. Hạ Tiểu Hi uống một hớp: “Oa! Thật là ngọt.” Cô cầm lấy ly rượu, chuyên tâm uống.
Lôi Tuấn nhìn cái cằm mịn màng đang nâng lên của cô, xuống nữa xuống nữa đến cổ họng. anh ta đột nhiên sát lại gần cô, chăm chú nhìn vào đôi môi của cô, trầm khàn nói: “ Hạ Tiểu Hi, cô có biết, một người phụ nữ… đơn độc uống rượu với một người đàn ông, sẽ cực kỳ nguy hiểm hay không?”
Toàn thân Hạ Tiểu Hi dần nóng lên! Giọng nói của anh ta giống như thỏi nam châm, hút lấy ánh mắt của cô, khiến cô không tự chủ được nhìn về phía anh ta. Giọng nói của anh ta vừa trầm thấp lại vừa dễ nghe, khiến cô không tự chủ được run lên. Tay của Hạ Tiểu Hi run rẩy cầm không vững ly rượu. Có phải là do mình đã uống quá nhiều rồi hay không? Cô lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt ngập nước mờ mịt vì men say, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Nguy hiểm gì? Anh không phải là con trai của tôi sao?”
Đại gia!
“…” Lôi Tuấn nhức đầu: Cô gái này đã thật sự uống quá nhiều rồi…
Lần trước cũng vậy, uống nhiều, rồi ôm lấy đầu anh ta gọi con trai: “Mẹ sẽ hát Ngôi sao nhỏ cho con…” Chuyện cũ đau thương vẫn còn hiện lên rành rành ở trước mắt!
Lôi Tuấn chưa từ bỏ ý định, đưa tay nắm lấy cằm của cô, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.