"Anh đương nhiên đến đây làm việc. Còn việc theo dõi em, hoàn toàn là do em nghĩ quá nhiều." Lục Trần hoàn toàn phớt lờ đôi mắt nham hiểm của Phạm Minh, nhìn Lâm Di Quân.
"Không phải anh đã từ chức rồi sao?" Lâm Di Quân hoàn toàn không tin Lục Trần. Cô đã xác định rằng Lục Trần không tin cô, đi theo dõi cô.
"Lần trước chỉ là xin nghỉ phép." Lục Trần nói nhẹ nhàng, rất lười giải thích, vì anh biết rằng anh dù giải thích nhiều thế nào, Lâm Di Quân cũng sẽ không tin anh.
Lâm Di Quân chuẩn bị nói gì đó, thì điện thoại reo. Đó là điện thoại khách hàng hối thúc cô gặp để bàn việc. Sau khi trả lời điện thoại, cô ấy “hừ” một tiếng và nói: "Tốt hơn là anh không nên theo dõi tôi!"
Cô ấy nói xong thì rời đi trước.
Lục Trần nhún vai, anh không có tâm tư rảnh để theo dõi Lâm Di Quân.
"Thằng nhãi, bây giờ công ty đã được mua lại, chủ tịch Hạ không còn là cổ đông lớn nhất, đợi tôi lấy được sự tín nhiệm của các cổ đông mới, xem tôi xử lý anh thế nào.” Nhìn thấy Lục Trần đi, Phạm Minh nói một cách nham hiểm.
Vài ngày trước, hắn ta đã hay tin rằng công ty được thu mua lại bởi một người bí ẩn , với khả năng làm việc của mình, hắn ta tin rằng các cổ đông mới sẽ xem trọng hắn ta, thậm chí còn tin tưởng hắn ta.
Lúc đó, chỉ cần hắn ta trở thành người đứng về phía cổ đông mới, hắn sẽ không còn sợ Hạ Quân nữa. Lúc đó, nếu hắn ta muốn giải quyết Lục Trần, đó không còn là một vấn đề lớn nữa.
Lục Trần quay qua nhìn Phạm Minh, trên mặt lộ ra một nụ cười kì quái.
“Anh cười cái gì?" Phạm Minh nói với giọng trầm, điều mà khiến hắn ghét nhất là vẻ ngoài chãnh chọe của Lục Trần.
"Tôi cười anh ngu." Lục Trần nhướn mày nói.
Anh chính là cổ đông mới trong miệng của Phạm Minh, mà Phạm Minh lại muốn nịnh hót anh để đối phó anh, điều đó không ngu ngốc thì là gì.
"Hừ, nhóc con, đừng quá đắc ý, cổ đông mới sẽ xuất hiện tại cuộc họp quản lý vào thứ sáu này. Những ngày tốt lành của anh sẽ không còn nhiều đâu. Còn nữa, anh biết khách hàng của vợ anh là người thế nào không? Nói thật cho anh biết, khách đấy là kẻ biến thái nổi tiếng Du Châu, vợ anh không ngủ với hắn ta, hắn ta sẽ không đưa dự án này cho vợ anh đâu, anh cứ đợi bị vợ cắm sừng đi. " Phạm Minh nói kiểu trêu chọc.
"Vậy thì anh sẽ phải thất vọng rồi. Tôi cũng nói sự thật với anh. Ngày hôm nay hắn ta không những không dám làm khó vợ tôi, hắn ta còn phải cầu xin vợ tôi ký hợp đồng đó. Không tin thì anh cứ chờ đợi mà xem ." Lục Trần cười nhẹ, sau đó rời khỏi công ty.
Lục Trung ra tay, mà không giải quyết được người quản lý của một công ty bất động sản, vậy thì anh ta không cần sống trong nhà họ Lục nữa.
Lâm Di Quân à Lâm Di Quân, không phải em luôn không tin anh là con nhà giàu sao?
Bây giờ anh sẽ dùng hành động đích thực cho em biết, anh không những là con nhà giàu thực sự, mà còn là con đại gia cả một thương trường Du Châu đều phải ngưỡng mộ!
Giúp em, chỉ là chuyện của một cú điện thoại thôi.
Nếu có một ngày em biết được anh đứng sau để giúp em, em sẽ có biểu hiện thế nào đây?
Lục Trần cảm thấy hơi buồn cười, anh cảm thấy mình hơi biến thái, nhưng đó là vợ mình, mặc dù gần đây toàn bị cô ấy quở trách, nhưng làm mất mặt vợ như vậy có ổn không?
Anh lắc đầu, không suy nghĩ thêm và rời khỏi công ty ngay lập tức.
"Cầu xin Lâm Di Quân ký hợp đồng ư? Mày đang mơ à? Phạm Minh cười khẩy khi nhìn bóng lưng Lục Trần, khách hàng đó khó thế nào, hắn biết rất rõ ràng, hắn đã mời đối phương đi mua vui nhiều lần mà vẫn chưa lấy được hợp đồng, Nếu người đó không nhận được một số lợi ích từ Lâm Di Quân, thì làm sao có thể ký hợp đồng với Lâm Di Quân chứ?
Phạm Minh cười khẩy và đi gặp khách hàng.
Nhà hàng Tây cao cấp Hilton, lúc này Lưu Hải Sơn đã uống rất nhiều rượu, và tay chân của hắn ta bắt đầu không yên phận.
"Lâm tiểu thư, em chỉ ngồi ăn đồ ăn, không uống, em coi thường anh à?" Lưu Hải Sơn vươn tay ra và muốn sờ lên đùi Lâm Di Quân. Sau đó Lâm Di Quân khéo léo tránh ra, hắn lập tức sững người.
“Giám đốc Lưu đã hiểu lầm rồi. Mấy hôm nay tôi không được khỏe, không uống được rượu." Lâm Di Quân vội vàng cười với hắn, nhưng trong lòng cô rất khinh thường.
Mặc dù cô mới chỉ gặp Lưu Hải Sơn lần hai, nhưng cô đã nhận ra Lưu Hải Sơn là dạng người gì. Cô đã tìm hiểu kĩ càng, muốn động tay chân với cô, hơi khó đấy.
Hôm nay cô ấy dám đến gặp Lưu Hải Sơn, cô ấy cũng đã chuẩn bị một tuyệt chiêu, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, còn nửa tháng nữa phát lương, trì hoãn tới ngày phát lương, thì không sợ Phạm Minh khấu trừ tiền thưởng của mình.
"Cô Lâm, nếu đã vậy, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói."
Lưu Hải Sơn đe dọa: "Cô biết đấy, mặc dù chỉ có Điện Tử Đông Giai bên cô sản xuất điện tử mắt mèo, nhưng chất lượng không thể so sánh với các tỉnh khác. Tôi không giấu cô. Điện tử Đại Lực Xuyên Đô cũng rất muốn hợp tác về dự án này với chúng tôi, giá thành của hai công ty cũng tương đương, mà các sản phẩm của Điện tử Đại Lực Xuyên Đô tốt hơn của các cô. Không có lợi ích gì, sao tôi lại mua sản phẩm của cô chứ? "
Hắn quả nhiên nói rõ mục đích của mình.
Mặc dù hắn gặp qua vô số phụ nữ, nhưng có mấy khi gặp được những người đẹp hạng nhất như Lâm Di Quân đâu, khi hắn nhìn thấy Lâm Di Quân từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã cảm thấy ngứa ngáy và thiếu kiên nhẫn, và hôm nay hắn phải tóm được Lâm Di Quân .
Lâm Di Quân cau mày, nhìn vào ly rượu trên bàn rượu với một chút do dự.
Cô không ngờ Lưu Hải Sơn lại khó khăn đến thế.
Thấy Lâm Di Quân do dự, đôi mắt của Lưu Hải Sơn khẽ nheo lại, ánh mắt hắn liếc nhìn qua Lâm Di Quân, tràn đầy sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, giống như trái đào chín, tươi ngon và chín mọng.
Hắn ngứa ngáy không chịu nổi.
"Cô Lâm, tôi biết rằng dự án này rất quan trọng với cô, muốn tôi ký hợp đồng cũng được, chỉ cần cô lên phòng trên trò chuyện với tôi hôm nay, xong chuyện tôi sẽ ký sau đó." Lưu Hải Sơn nói theo kiểu đánh nhanh rút gọn.
Hắn ta nói, một lần nữa duỗi tay hướng về phía cặp đùi trắng và săn chắc của Lâm Di Quân.
Theo như hắn ta nghĩ, thời điểm gần như đã chín muồi, hắn tin rằng Lâm Di Quân lần này sẽ không từ chối nữa.
Bộp!
Lâm Di Quân phản ứng lại, giơ tay tát vào mặt Lưu Hải Sơn.
"Tên biến thái bộ anh chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ à, xem bà đây là ai chứ? Dự án này anh muốn cho ai thì cho, tôi không cần nữa!’’
Mặc dù Lâm Di Quân rất cần dự án này, nhưng cô ấy cũng là một phụ nữ có nguyên tắc.
Đặc biệt là bây giờ khi bệnh tình của con gái cô đã bình phục hoàn toàn, cô càng không phản bội linh hồn mình vì tiền.
Nếu cô ấy là một người phụ nữ như vậy, ngày trước cô ấy đã không bỏ ngoài tai sự phản đối của gia đình , gả cho người chồng nghèo khó như Lục Trần.
"Cái con quỷ cái này, cô dám đánh tôi?" Lưu Hải Sơn bị tát vào mặt, hắn đứng dậy định chống trả.
Nhưng lúc này, điện thoại hắn đặt trên bàn đột nhiên reo lên. Thấy đó là tổng giám đốc công ty, hắn lập tức kìm nén cơn giận và trả lời.
"Tổng giám đốc Vương." Lưu Hải Sơn hạ cơn giận mở miệng.
"Anh đang làm việc với một người phụ nữ tên Lâm Di Quân về dự án mắt mèo điện tử ở khu dân cư Tam Mục phải không?" Giọng nói không rõ vui buồn của tổng giảm đốc Vương từ trong điện thoại.
"Vâng." Lưu Hải Sơn gật đầu ,trong lòng có chút bối rối. Ông chủ đích thân hỏi về vấn đề này, ông cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
"Anh có phải cố tình làm khó người ta không?" Vương tổng lại hỏi.
"A?" Trái tim của Lưu Hải Sơn đập thình thịch, không lẽ con quỷ cái đó biết Vương tổng sao?
"Mẹ nhà anh, anh có biết ai là người đứng sau cô ta không? Lúc nãy chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Quân Duyệt Lục Trung đích thân gọi cho tôi, yêu cầu tôi giải thích cho ông ta. Lưu Hải Sơn, tôi cảnh báo anh, nếu anh không xử lý ngay lập tức cho tôi, thì anh khỏi phải sống ở Du Châu nữa! " Tổng giám đốc Vương gầm lên giận dữ và cúp điện thoại.
Trái tim của Lưu Hải Sơn hết sức run rẩy, nhưng khi hắn bình phục, Lâm Di Quân đã mở cửa phòng và bước ra ngoài.
"Cô Lâm, xin hãy ở lại!"
Lưu Hải Sơn Không nói gì, vội vã đuổi theo.
Chương 13: Tôi cười anh ngu