• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh là ai? Vào đây làm gì?" Hạ Quân ngẩng đầu nhìn Lục Trần vừa xông vào phòng làm việc của mình nhíu mày hỏi.



"Giám đốc Hạ, anh ta là Lục Trần, bảo vệ ở phòng an ninh, anh ta cứ nhất định phải gặp anh, tôi cản không được anh ta." Thư ký vội vàng đuổi theo sau Lục Trần vào giải thích với Hạ Quân.



Cô ta nhìn Lục Trần bằng vẻ mặt rất tức giận, thật chưa từng thấy người đàn ông nào không có phong độ như vậy, không cho anh ta vào, anh ta liền đẩy cô ra rồi trực tiếp mở cửa bước vào.

"Lục Trần của phòng an ninh..." Hạ Quân nhớ lại một chút, liền nhớ ra chuyện sáng nay Phạm Minh hình như có nói qua với hắn về chuyện phải đuổi việc Lục Trần.

"Đúng, chính là tôi." Lục Trần ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Hạ Quân, bình tĩnh nhìn hắn.

"Các người đuổi việc tôi cũng được, nhưng tại sao lại không thanh toán tiền lương cho tôi? Thậm chí ngay cả tiền đặt cọc cũng không trả lại? Hạ Tổng, hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng." Lục Trần bình tĩnh nói.

Hạ Quân nhíu nhíu mày, nói: "Chuyện sa thải cậu tôi đã nghe qua rồi, cậu thường xuyên bỏ bê công việc, công ty chúng tôi thật sự không chấp nhận nổi cậu nữa, không thanh toán tiền lương cho cậu chính là ý của tôi, cũng là quy định của công ty."

Nếu Phạm Minh đã nói chuyện này với anh ta thì ít nhiều hắn cũng phải cho Phạm Minh chút thể diện.

Dù sao Phạm Minh cũng là giám đốc kinh doanh của công ty, năng lực cũng rất tốt, mỗi năm đều mang về cho công ty không ít hợp đồng làm ăn.

Mà Lục Trần bất quá cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, nếu đem hai người ra so sánh, đương nhiên sẽ không xem trọng chuyện của Lục Trần rồi.

"Quy định của công ty? Tại sao tôi chưa từng nghe đến, lẽ nào quy định của công ty không phải là cho nhân viên nghe theo à?" Lục Trần có chút tức giận, dù hiện tại anh ấy đã thừa kế sản nghiệp của gia đình rồi, có thể không cần để ý đến chút lương cỏn con này, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.

Công ty rõ ràng không có quy định này, hơn nữa anh ấy cũng không phải vô cớ bỏ bê công việc, mỗi lần xin nghỉ phép đều được cấp trên duyệt.

Hạ Quân là muốn giúp đỡ Phạm Minh để ức hiếp Lục Trần, thật sự nghĩ anh ấy vẫn chỉ là một tên bảo vệ cỏn con hay sao?

"Tôi là ông chủ của công ty này, tôi nói có quy định này tức là có, nếu cậu có khả năng để làm ông chủ thì cũng có thể tùy ý đặt ra quy định đó." Hạ Quân cười cợt nhìn Lục Trần, nếu đã quyết định giúp đỡ Phạm Minh thì sẽ không để ý đến môt Lục Trần không có vai vế gì.

Loại người thấp cổ bé họng này cho dù có để anh ta phản kháng cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì.

"Các người quyết định ăn chặn chỗ tiền đó của tôi đúng không?" Lục Trần cười nói.

Trước đây, nếu bị ức hiếp như thế này anh ấy đúng là chẳng thể làm gì được.

Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi.

"Cậu cho là thế cũng được, nếu như cậu không phục, thì có thể gọi cảnh sát tới giải quyết, thôi được rồi, cậu đã không còn là nhân viên của công ty chúng tôi nữa, giờ có thể đi rồi." Hạ Quân nhún vai nói, bộ dạng như ăn hiếp Lục Trần.

"Hạ tổng đúng là Hạ tổng, cũng đủ kiêu ngạo lắm." Lục Trần nở nụ cười giơ ngón tay cái lên với Hạ Quân, nói thật sống đến hiện tại, anh ấy chưa từng bị ai làm nhục như thế này.

Đúng vậy, đối với Lục Trần, Hạ Quân chính là đang làm nhục anh ấy.

Đến Bồ Tát cũng còn có ba phần giận giữ, bị ăn hiếp sỉ nhục như vậy Lục Trần đương nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua rồi, không phải ai cũng có thể làm nhục được anh ấy, cũng có thể ăn quỵt tiền của anh ấy trắng trợn như thế.

Anh ấy nhìn Hạ Quân rồi rút điện thoại ra gọi cho Lục Trung.

"Chú Trung, mất bao lâu để Điện Tử Đông Giai phá sản?" Lục Trần hỏi.

"Vậy phải xem giá cổ phiếu của công ty đó như thế nào, nếu giá cao thì cũng mất thời gian một chút, đương nhiên khiến một công ty bình thường phá sản thì ta cũng cũng sẽ không có lợi, nhưng nếu cậu chủ muốn thì không thành vấn đề." Lục Trung trả lời.

" Giá cổ phiếu của Điện Tử Đông Giai cũng chỉ một hai trăm triệu thôi, đích thân chú ra tay thì mất bao lâu?" Lục Trần cũng lười giải thích, Hạ Quân không phải rất trâu bò sao, có thể tùy ý sửa đổi quy định trò chơi, vậy thì anh ấy sẽ giúp hắn sửa hoàn thiện hơn.

"Một hai trăm triệu thôi sao, tôi còn tưởng là công ty có giá trị vài chục tỉ, công ty nhỏ như vậy thì chỉ mất nửa ngày là khiến họ phá sản thôi." Lục Trung cười nói.

"Được, tôi muốn trong hôm nay thấy họ phá sản." Lục Trần nói xong tắt điện thoại.

Anh ấy nhìn Hạ Quân lạnh nhạt nói:" Trên đời này, không có ai dám ăn chặn vô cớ tiền của tôi, nếu tôi không muốn, chỉ cần ăn của tôi một cắc tiền lẻ tôi cũng phải bắt hắn nôn cả bụng ra." Nói xong anh ấy liền quay người đi ra khỏi phòng.

Hạ Quân vẻ mặt cười lạnh, đối với những lời uy hiếp vô vị vừa nãy của Lục Trần anh ta vốn không hề để tâm.

Nếu Lục Trần có thực lực khiến công ty của anh ta phá sản thì sao còn phải đến đây làm bảo vệ chứ?

Nếu Lục Trần biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Quân, thì anh ấy cũng chỉ cười nhạt mà thôi.

Sở dĩ ông mày đây đến công ty các người làm việc chỉ là vì ông mày đây không muốn trở về gánh vác sản nghiệp của gia tộc mà thôi.

Hiện giờ ông mày đã ngả bài rồi, đừng nói chỉ là cái thành phố Du Châu mà ngay đến toàn cả Hoa Hạ cũng có mấy người nhiều tiền hơn ông mày đây chứ.

Lục Trần rời khỏi văn phòng của Hạ Quân, chuẩn bị đến bệnh viện trông con gái, vừa hay hôm nay Lâm Di Quân cũng bắt anh ấy đến viện trông con, cô ấy muốn đi làm việc kiếm tiền, thì cứ để cô ấy đi làm vậy.

Lục Trần vừa ra đến sảnh tầng một thì trông thấy Phạm Minh đang đứng ở đó sẵn rồi, dường như là cố ý đang đứng đợi anh.

Không sai, Phạm Minh đúng là đang cố ý đứng đợi để làm nhục Lục Trần.

Hôm qua, Lục Trần động tay động chân với hắn đã đành, lại còn hung hăng đánh vào mặt hắn, hắn là người có thù tất phải báo nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.

"Đây không phải là Lục Trần sao, nghe nói anh đến tìm Hạ tổng để đòi lại công bằng, Hạ tổng chắc là đã đáp ứng yêu cầu của anh rồi chứ nhỉ." Phạm Minh một mặt châm chọc nhìn Lục Trần nói

Vu Hải cùng mấy bảo vệ khác cũng ra vẻ mặt cười cợt.

Bọn họ đều là quân nhân xuất ngũ, đường đường là quân nhân xuất ngũ mà còn đánh không lại một người chưa từng đi lính nên cũng khiến bọn hắn trong lòng có chút không thích Lục Trần.

Nghe được Lục Trần không những bị sa thải mà ngay cả tiền lương và tiền cọc cũng không được trả mà trong lòng có chút đắc ý vui mừng.

Lục Trần bình tĩnh nhìn vẻ mặt châm chọc của Phạm Minh, sau đó rút ra một điếu thuốc, hút một hơi mới lạnh nhạt nói:"Xin mới tiếp tục màn biểu diễn của anh."

Hiện tại cứ để hắn nhảy múa, hắn ta càng biểu diễn hăng say thì Lục Trần càng muốn đến xem hắn có thể nhảy nổi nữa hãy không khi đến chiều nay nghe được tin điện tử Đông Giai phá sản.

Nghe mấy lời châm biếm của Lục Trần, sắc mặt của Phạm Minh lập tức thay đổi, điều khiến hắn căm ghét nhất chính Lục Trần dù rõ ràng biết rằng đã lâm vào bước đường cùng rồi nhưng vẫn giữ cái dáng vẻ giả vờ bình tĩnh trước mặt hắn.

"Lục Trần, anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, còn ở đây giở vờ giả vịt cái gì nữa?" Phạm Minh trầm giọng nói.

"Đúng thế đó Lục Trần, cậu chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ thôi, Phạm tổng muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, cậu có tư cách gì mà đắc tội với Phạm tổng chứ. Nghe tôi khuyên một câu, cậu mau xin lỗi Phạm tổng đi, nếu không sau này ở Du Châu cậu không thể xin được việc làm ở đâu nữa đâu." Vu Hải mặc dù là đang khuyên Lục Trần nhưng ngữ khí thì lại ngập tràn ý uy hiếp.

Lục Trần bật cười nói:" Một tên giám đốc kinh doanh cỏn con mà cũng muốn truy sát tôi sao? Vu Hải cậu đang chọc tôi cười hay sao?"

Vu Hải mặt khẽ biến sắc, không nghĩ rằng Lục Trần lại không biết tốt xấu như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

"Hừ, tôi tuy chỉ là một giám đốc kinh doanh nhỏ bé nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể đuổi anh ra khỏi công ty, hơn nữa khiến anh lương không được nhận mà tiền đặt cọc cũng không được trả. Lục Trần, nói thật với anh, việc sa thải anh hoàn toàn là chủ ý của tôi đó, tôi thật sự không hiểu được anh có gì để mà đấu với tôi? Nếu anh giỏi giang như thế, vậy anh hãy lấy được lương và tiền cọc đi rồi hãy đi hoặc là khiến Hạ tổng thu hồi lại lệnh sa thải anh cũng được." Phạm Minh kiêu ngạo cười nói.

"Phạm Minh, khẩu khí của anh cũng thật không nhỏ nhỉ."

Đúng lúc đó, một âm thanh uy nghiêm vang lên, cả đám người đều quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ tổng đang hấp tập vội vàng từ chỗ thang máy đi tới.

Nhìn sắc mặt khó coi của Hạ tổng, đám người Phạm Minh chợt dấy lên trong lòng một dự cảm không tốt.

"Hạ tổng, anh đi ra ngoài ạ?" Phạm Minh liền trở mặt cười nói.

"Hừ!" Hạ Quân vẻ mặt tức giận nhìn Phạm Minh rồi đanh giọng nói:" Tôi hỏi cậu, Lục Trần luôn có biểu hiện trong công việc rất tốt, tại sao cậu lại muốn sa thải anh ta, cậu dựa vào cái gì mà sa thải anh ta? Còn nữa cậu là bên bộ phận kinh doanh, có tư cách gì mà sa thải người của bộ phận an ninh? Ai cho cậu cái quyền đó hả?"

"Lạm dụng chức quyền để vô cớ sa thải nhân viên tốt, Phạm Minh trừ phi hiện tại cậu ngay lập tức xin lỗi Lục Trần, nhận được sự tha thứ của anh ta, nếu không tôi sẽ lập tức sa thải cậu!" Hạ Quân trầm giọng quát.

"A?" Phạm Minh tâm thần run lên, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận không thể kiềm chế của Hạ Tổng, hai chân của Phạm Minh dường như có chút run rẩy lên.

Vu Hải cùng mấy tên bảo vệ vẻ mặt cũng vô cùng hoang mang, không phải rõ ràng Hạ tổng đã sa thải Lục Trần rồi hay sao?

Đây lại là ý gì đây chứ?

Lục Trần nhìn Hạ Quân đang tức giận với Phạm Minh, khóe mắt lóe lên một ánh cười lạnh nhạt.
Chương 4: Lập tức xin lỗi Lục Trần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK